Bắc Khuyết Vân Minh cung.
“Ngọc sàng (giường ngọc) này được đúc từ noãn ngọc vạn năm sâu trong ngọn Bắc Khuyết, băng châu của tại hạ được chế từ hàn băng vạn năm trong biển Đông Hải, châu này không hề độc cho nên mới không có thuốc nào chữa được, nhưng noãn ngọc sàng này có thể hóa giải hàn băng khí. Trong vòng ba ngày phải nằm trên giường không rời một khắc, sau đó mỗi ngày nằm hai canh giờ, liên tục trong vòng nửa tháng thì sẽ hoàn toàn hóa giải được hàn khí.”
Khuất Hoài Liễu vừa dẫn Minh Nhị đến trước ngọc sàng vừa giải thích.
Minh Nhị khom lưng đặt Lan Thất đang hôn mê bất tỉnh xuống ngọc sàng, rồi đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn Khuất Hoài Liễu một cái.
Khuất Hoài Liễu sợ run, vội nói: “Nhị công tử yên tâm, hàn khí trong người Thất thiếu tuyệt đối có thể hóa giải.”
Đang nói bỗng nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, hai người quay đầu nhìn lại thì thấy Phượng Duệ cũng đuổi tới.
“Bịch!”
Trong phòng bỗng vang lên tiếng động khiến ba người đều vội nhìn sang, hóa ra là do Lan Thất từ trên ngọc sàng lăn mình rơi xuống đất.
Khuất Hoài Liễu nhìn Minh Nhị, thầm nghĩ lẽ nào Lan Thất thiếu khi ngủ rất lộn xộn?
Minh Nhị chỉ bước tới ôm Lan Thất đặt lại lên ngọc sàng, nhưng hắn vừa rời đi thì nàng lại lăn mình rơi xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra?” Phượng Duệ nhìn Khuất Hoài Liễu, trầm giọng hỏi.
Dưới cái nhìn đó, Khuất Hoài Liễu liên tiếp thối lui về phía sau hai bước, rồi mới đáp: “Tại hạ cũng không biết, nhưng ngọc sàng này thật sự có thể hóa giải hàn khí, tại hạ tuyệt không nói dối, nếu không tin các ngươi có thể đến hỏi thiếu chủ.” Ôi mẹ ơi, người này nhìn có vẻ trầm ngầm thế mà hóa ra cũng đáng sợ phết.
Minh Nhị lại đi tới, lại bế Lan Thất đặt lên ngọc sàng, rồi đưa tay chạm thử vào giường, thần sắc trong mắt khẽ động, sau đó đứng dậy nhìn về phía Phượng Duệ.
“Độ ấm của noãn ngọc sàng này không khác mấy với nhiệt độ cơ thể người, ta nghĩ không phải ngọc sàng có vấn đề, mà là nàng kháng cự độ ấm.” Con ngươi mênh mang của Minh Nhị không dời ánh mắt của Phượng Duệ, lời nói chậm rãi thản nhiên, “Hay nên nói, nàng kháng cự nhiệt độ cơ thể con người. Nói sâu hơn, đó là dù nàng sắp chết chăng nữa thì vẫn khăng khăng kháng cự tất cả vật có độ ấm.” Sau đó thấy rõ trong đôi ngươi đen như bóng đêm nháy mắt hiện lên một nỗi đau xót khắc cốt ghi tâm.
Khuất Hoài Liễu nghe vậy thì ù ù cạc cạc nhìn Minh Nhị, nhìn Phượng Duệ, cuối cùng nhìn Lan Thất, mơ hồ hiểu ra, nhưng tựa hồ vẫn chẳng hiểu gì.
Phượng Duệ cũng ngây dại, đờ người đứng đó, mặt như tro lạnh.
“Hắn… Hắn lại rớt xuống rồi.” Khuất Hoài Liễu chỉ vào ngọc sàng nói.
Minh Nhị nhìn thấy nhưng vẫn bất động.
Phương Duệ từ từ quay đầu.
Trên mặt đất, bởi vì khí lạnh mà Lan Thất đang hôn mê gập người ôm lấy đầu gối cuộn thành một đoàn, nhưng chỉ thế thì sao có thể chống đỡ được hàn băng khí vạn năm này, cho nên cơ thể không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch như thương băng, môi tái nhợt như sương tuyết, chân mày khẽ nhíu, nhưng hàm răng cắn chặt không hề phát ra một tiếng rên rỉ.
Yếu ớt đến mức phảng như sẽ vỡ tan trong nháy mắt, nhưng lại cũng quật cường đến mức phá thế nào cũng không hư.
Tâm, chớp mắt như bị xé rách thành muôn vàn mảnh nhỏ.
Dưới cơn đau đớn, Phượng Duệ cảm giác nơi cổ họng có vị ngòn ngọt, tức thì phun ra một búng máu tươi, nhất thời trước mắt tối sầm, trời xoay đất chuyển.
“Này! Ngươi làm sao thế?” Khuất Hoài Liễu đưa tay đỡ hắn.
Phượng Duệ hít một hơi, đứng vững, mở mắt ra, bỏ qua tay của Khuất Hoài Liễu, cất bước đến bên cạnh Lan Thất, cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống ngọc sàng, sau đó bản thân cũng nằm xuống, ôm Lan Thất lại muốn lật mình khỏi giường vào trong lòng.
Trên ngọc sàng, đầu tiên Lan Thất giãy dụa nhè nhẹ, tiếp đó giãy dụa mạnh hơn, động tác càng lúc càng mạnh, hiển nhiên muốn thoát khỏi giường.
Nhưng cho dù nàng làm gì, Phượng Duệ cũng không buông tay.
Một chưởng vỗ trên mặt, hắn không buông.
Một quyền đánh vào ngực, hắn không buông.
Một cước đá đầu gối, hắn không buông.
Móng tay cắm vào đầu vai, hắn không buông.
Máu thấm đầu vai, hắn vẫn không buông.
Hắn ôm Lan Thất vào trong ngực, ôm rất chặc, mặc cho người trong lòng chân đá tay đấm thế nào, mặc cho máu trên vai chảy ướt giường, hắn vẫn ôm, vẫn ôm nàng vào trong lòng, gọi khẽ: “Âm Âm… Âm Âm… Âm Âm… Âm Âm…”
Người trong lòng, năm đó hắn tuyệt vọng buông ra, lại không biết rằng cuối cùng sẽ dẫn đến kết cục này. Hơn mười năm đau khổ, hơn mười năm thương nhớ, vậy mà chẳng có chút ý nghĩa nào sao? Chỉ đổi lại hắn ngày ngày tan nát cõi lòng tinh thần đau đớn, chỉ đổi lại nàng trầm luân trong mối bi hận mà lãnh tâm tuyệt tình sao? Bọn họ… Lẽ nào dù làm gì cũng không thể có được một chút niềm vui vẻ? Lẽ nào… Tất cả cực khổ đều không đủ để đền tội? Lẽ nào bọn họ ngay cả một người hạnh phúc cũng không thể sao?
Âm Âm…
Là tội là nghiệt, hắn nguyện dùng cả đời để cúng trả, chỉ mong trời xanh thương xót nàng.
“Âm Âm… Âm Âm…”
Gọi không ngừng, ôm thật chặc, người duy nhất trên thế gian này hắn trân trọng yêu thương…
Âm Âm…
Cuối cùng Lan Thất cũng dần bớt giãy dụa.
“… Không cần… Vì sao… Ca ca…”
Một tiếng nỉ non nho nhỏ thoát ra, nhưng lúc này ba người trong phòng đều là người công lực thâm hậu thính lực hạng nhất nên đều nghe được rõ ràng.
Trên ngọc sàng, thân thể Phượng Duệ chấn động, ánh mắt đau đớn không lời nào có thể diễn tả. Hắn đưa tay dịu dàng ôm đầu Lan Thất tựa bên cổ mình, cúi đầu, khuôn mặt gần kề cái trán lạnh như băng, không ngừng dịu giọng gọi: “Âm Âm… Âm Âm… Âm Âm…”
Có lẽ Lan Thất đã mệt, có lẽ nàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, từ từ an tĩnh lại, cuối cùng bình yên ngủ say trong lòng Phượng Duệ.
Mày nhẹ giãn, răng cắn chặt môi cũng buông lơi, khuôn mặt tái nhợt cũng dần thả lỏng.
Khuất Hoài Liễu ngây người nhìn, ngàn vạn lần không nghĩ đến một người yêu tà cường hãn như vậy mà cũng có thể yếu đuối an tĩnh như lúc này.
Dáng vẻ Lan Thất ngủ say thật an bình tĩnh lặng.
“Bọn họ đây là…” Khuất Hoài Liễu nghi ngờ nhìn Minh Nhị, khi ánh mắt chạm nhau, hắn bỗng rùng mình một cái. Thời khắc đó, hắn cảm thấy ánh mắt của Minh Nhị công tử so với hàn băng vạn năm còn khiến người khác lạnh run hơn.
“Nàng không sao chứ?” Lại một giọng nói truyền đến, chính là Ninh Lãng vừa đuổi tới, khinh công của hắn không thể so với mấy người nên bây giờ mới đến. Khi thấy Lan Thất, Phượng Duệ nằm trên giường, hắn sửng sốt.
“Không sao, có noãn ngọc sàng, sau nửa tháng sẽ hoàn toàn khỏi.” Thấy Minh Nhị không có ý trả lời, Khuất Hoài Liễu đành tận tình hoàn thành chức vụ chủ nhà.
“Ừm.” Ninh Lãng thoáng thở ra, yên lòng. Nhưng mắt thấy trên đầu vai Phượng Duệ máu chảy không ngừng không khỏi lại lo lắng, “Phượng Duệ đại ca, thương thế của huynh nên băng bó lại đã.” Chờ một chốc vẫn không thấy có phản ứng liền tự đi tới, cẩn thận xé lớp áo trên đầu vai Phượng Duệ thì thấy một vết thương kiếm, vết thương không lớn, cũng không quá sâu, nhưng máu lại chảy rất nhiều, có thể thấy lúc đó Vân Vô Nhai không hề có ý định lấy tính mạng hắn, chỉ muốn uy hiếp một chút thôi. Móc ‘Tử phủ tán’ từ trong ngực ra, cẩn thận xức lên vết thương, lại xé một đoạn áo sạch sẽ từ trên người buộc chặt lại, sau khi xong xuôi thì đứng dậy, Phượng Duệ phảng như không có cảm giác, vẫn chỉ ôm Lan Thất, nước mắt không ngừng chảy.
“Đi thôi.” Minh Nhị nói, xoay người rời đi.
Ninh Lãng nhìn Lan Thất một lúc, trong lòng mịt mờ, cuối cùng chỉ vô lực thở dài một hơi thật nhẹ rồi cũng rời đi.
Minh Nhị và Ninh Lãng vừa xuống ngọn Bắc phong thì gặp chúng hiệp cũng mới từ ngọn Nam phong xuống.
Thì ra sau khi bọn họ rời đi, Vân Vô Nhai liền hạ lệnh giải cổ trùng cho chúng hiệp đồng thời cũng hoàn trả binh khí tín vật, dưới sự trấn an của Minh Không, chúng hiệp đành kiềm chế oán giận trong lòng, không nhắc đến chuyện báo thù nữa, chuyện giữa Đông Hải và Hoàng triều xem như đã giải quyết trong hòa bình.
Sau khi hội hợp với mấy người Minh Không, trong lúc Minh Nhị đang thương nghị gì đó với mấy ông, thì Vũ Văn Lạc vội vàng lôi kéo Ninh Lãng đưa giải dược cho hắn. Một lát sau, Minh Không dẫn chúng hiệp đến một trấn nhỏ cách Bắc Khuyết mấy dặm để nghỉ ngơi trước, còn Minh Nhị lại lên ngọn Nam phong lần nữa.
Sau khi hắn và Vân Vô Nhai gặp mặt nói chuyện một phen, mà nói chuyện gì không ai biết được, chỉ có điều chạng vạng hôm ấy Nhị công tử mới trở về, đồng thời mang theo một tin tức tốt, toàn bộ hành trang để họ quay về Hoàng triều sẽ do Đông Hải cung cấp vô điều kiện.
Vì vậy chúng hiệp tạm thời ở lại trấn nhỏ, vừa đợi Đông Hải chuẩn bị thuyền buồm quay về Hoàng triều, vừa chờ Lan Thất đang ở trong Bắc Khuyết cung hồi phục vết thương.
Một ngày này, Thu Hoành Ba và Hoa Phù Sơ kết bạn ra ngoài đi dạo một lúc, cũng xem như nhìn qua phong thổ Đông Hải, đi dạo nửa ngày, mắt thấy đã sắp trưa hai người mới quay lại khách điếm bình dân.
Bởi vì quá nhiều người nên mấy khách điếm trong trấn nhỏ đều chật ních cả, cho nên không thể có chuyện một người ở một phòng hay một nhà* một viện được. Bây giờ các nàng đang ở trong khách điếm lớn nhất trấn nhỏ này, ngoài ra còn có chừng năm mươi người nữa, mà viện lớn nhất là Đông sương thì có Thu Trường Thiên và Minh Không, còn Bắc sương là cha con Vũ Văn, Nam sương là thầy trò Nam Ngọc Phong, Tây sương thì chính là hai nàng cùng Liễu Mạch, Dung Nguyệt.
*nhà ở đây tức người cùng một nhà (gia đình), không phải ngôi nhà để ở
Vừa vào tiểu viện thì đã nghe một tiếng quát to: “Cút ra ngoài!”
Sau đó thì thấy một cánh cửa ở Bắc sương bị mở mạnh ra một cái rầm, rồi Vũ Văn Lạc bị đẩy ra, chân bước lảo đảo cho thấy bị đẩy rất vội, cửa lại rầm một tiếng đóng mạnh lại.
Vũ Văn Lạc chán nản nhìn cánh cửa khép lại, xoay người, khi thấy Thu Hoành Ba và Hoa Phù Sơ thì cười cười.
“Lạc thế huynh, Vũ Văn thế bá vẫn như vậy sao?” Hoa Phù Sơ nhìn cánh cửa đóng chặt hỏi.
“Ừ.” Vũ Văn Lạc gật đầu.
Sau khi bọn họ sắp xếp xong xuôi ở trấn nhỏ, thi thể Vũ Văn Phong được thuộc hạ Minh gia đưa từ u cốc tới, một khắc khi nhìn thấy thi thể con trai, Vũ Văn Lâm Đông hét thảm một tiếng rồi ngất ngay tại chỗ. Sau đó ông giam mình trong phòng cùng thi thể con trai, không ăn không uống, ai khuyên bảo cũng không nghe.
“Cứ tiếp tục như vậy thì cũng không hay.” Thu Hoành Ba nhìn năm dấu ngón tay đỏ au trên mặt Vũ Văn Lạc, không khỏi đưa tay ra, “Đây là thế bá đánh sao? Đau không?” Bàn tay đưa đến được phân nửa, bỗng tỉnh thần, tức khắc đỏ mặt thu tay về.
Vũ Văn Lạc đưa tay xoa xoa mặt, nhất thời hít một hơi khí lạnh: “Đau, rất đau!”
“Đau thế sao ngươi không tránh.” Thu Hoành Ba móc một bình sứ từ trong tay áo ra, “Cầm thuốc này lát về thì bôi lên, qua một ngày sẽ tiêu sưng.”
“Đa tạ.” Vũ Văn Lạc nhận lấy, không hề tỏ vẻ khách sáo.
Hoa Phù Sơ nhìn năm dấu ngón tay trên mặt Vũ Văn Lạc, nói: “Từ nhỏ Vũ Văn thế bá đã đặc biệt thương yêu Phong thế huynh, bây giờ huynh ấy đi rồi, haizzz, cũng không trách được ông ấy đối xử với ngươi như thế.”
Hoa gia có qua lại với Vũ Văn gia, nữ nhân hai nhà cũng tiếp xúc với nhau khá nhiều, cho nên Hoa Phù Sơ cũng biết chút ít về tình hình Vũ Văn gia.
Vũ Văn Lạc nghe vậy lại lắc đầu, nói: “Trong lòng cha đương nhiên vẫn có đứa con trai là ta, những gì con trai nên có cha cũng đều cho ta đầy đủ, so ra có thể kém đại ca, nhưng nói ngược lại, so với chúng ta đại ca cũng phải gánh vác, nỗ lực hơn nhiều. Hơn nữa huynh ấy thông minh tài giỏi như vậy, cha coi trọng yêu thương huynh ấy hơn cũng là điều đương nhiên. Cha không chỉ là cha chúng ta, mà ông ấy còn là gia chủ của Vũ Văn thế gia, trách nhiệm của ông ấy khiến ông càng coi trọng đại ca, tất cả ký thác của ông đều đặt trên người đại ca, nay đại ca bỗng nhiên không còn, chẳng khác nào hy vọng của cha cũng mất, ông đau xót thế nào không phải ai cũng có thể hiểu được. Nhưng lúc này ông vẫn nhận ra ta là con thì đã tốt lắm rồi.”
Hoa Phù Sơ nghe được những lời này thì vô cùng kinh ngạc, một lát sau mới nói: “Lạc thế huynh, trước đây Phù Sơ nhìn lầm ngươi rồi.”
Còn Thu Hoành Ba thì chỉ mỉm cười.
Vũ Văn Lạc nghe Hoa Phù Sơ nói thế thì hơi ngượng ngùng, nói: “Ta sang tìm Ninh Lãng dùng cơm đây.” Sau đó cười cười với hai người rồi rời đi.
“Vị Lạc thế huynh này mặc dù võ công gan dạ hiểu biết không xem là hạng nhất, nhưng tình lý chắc chắn hạng nhất.” Hoa Phù Sơ nhìn bóng lưng Vũ Văn Lạc nói.
Trong đôi mắt sáng của Thu Hoành Ba gợn lên một làn sóng nhẹ, sau đó nói: “Muội muội, muội về trước đi, ta sang tìm cha cùng dùng cơm.”
“Ừm.” Hoa Phù Sơ gật đầu, không nhiều lời nữa quay người về phòng.
Thu Hoành Ba cũng đi sang Đông sương.
Hôm đó, sau khi Vũ Văn Lạc và Ninh Lãng ăn xong thì ngồi lại nói chuyện phiếm.
Ninh Lãng quan tâm Lan Thất đang ở trong Bắc Khuyết cung, hơi buồn buồn.
Cõi lòng Vũ Văn Lạc chất chứa u sầu, cũng hơi buồn buồn.
Hai người nằm trên giường, nói câu được câu chăng.
Đang lúc nhàm chán thì cửa phòng cộp một tiếng bị đẩy ra, sau đó một cơn gió ùa vào, đến khi phản ứng kịp thì Vũ Văn Lạc đã bị Vũ Văn Lâm Đông túm dậy khỏi giường.
“Lạc nhi! Việc vui! Thật là đại hỉ sự!” Chỉ nghe Vũ Văn Lâm Đông hưng phấn kêu lên.
“Đau đau đau…” Vũ Văn Lạc đưa tay gỡ tay Vũ Văn Lâm Đông đang nắm bả vai hắn, ôi vai cũng sắp bị bẻ gãy rồi.
Nhưng lúc này Vũ Văn Lâm Đông chẳng nghe lọt gì, “Lạc nhi, Thu thế bá vừa đến tìm vi phụ vì hôn sự của con và cháu Hoành Ba, vi phụ đã đáp ứng rồi! Lạc nhi, con sắp cưới vợ!” Nói xong, ông liền cầm chiếc vòng vàng khắc hoa văn rồng tròng vào tay Vũ Văn Lạc, “Lạc nhi, đây là tín vật đính hôn của Thu gia, con phải giữ gìn cẩn thận đấy! Thật không ngờ, không ngờ con lại vượt cả ca ca mà thành thân trước…” Nói đến đây lại nhớ đến cái chết của con trai, nhất thời hưng phấn liền giảm đi mấy phần, im lặng chốc lát, lại nói, “Nếu có Phong nhi ở đây… Haizzz! Quên đi, hôm nay là ngày vui, không nên nói chuyện này.” Đưa tay lên lau khóe mắt, “Chờ trở về nhà, trước lo tang sự cho đại ca con, sau sẽ chuẩn bị hôn sự cho con, yên tâm đi, vi phụ nhất định không để các con chịu uất ức gì.” Nói xong nặng nề thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.
Trong phòng, Vũ Văn Lạc nhìn chiếc vòng rồng vàng chói lói trên cổ tay, sau một lúc lâu đưa tay đến trước mặt Ninh Lãng, nói: “Ninh Lãng, đệ cắn đi, cắn xem có đau hay không?”
Ninh Lãng suy nghĩ một chút, sau đó nhéo một cái thật mạnh.
“Á!” Vũ Văn Lạc hét thảm một tiếng kinh động toàn bộ khách điếm bình dân, “Thì ra không phải mơ!”
Sau đó tất cả mọi người đều nhanh chóng biết Thu gia và Vũ Văn gia kết thông gia. Tuy rằng rất nhiều người đều đố kỵ cho rằng đây là một mối nhân duyên không xứng đôi nhưng vẫn vui vẻ chúc mừng hai nhà.
Thu Trường Thiên cười rất hàm súc lễ độ.
Vũ Văn Lâm Đông cười toe toét.
Vũ Văn Lạc cười như tên ngốc.
Còn Minh Nhị, Minh Nhị công tử vẫn ở Bắc Khuyết cung không về.
Mà mấy người từng biết chuyện đề thơ tặng áo trong Trường Thiên sơn trang sau khi nghe tin tức này, tuy có nghi hoặc chốc lát, nhưng rất nhanh đều cười thoải mái, sau đó rất có phong độ mà chúc mừng hai nhà.
“Thật không ngờ tên tiểu tử ngốc Vũ Văn Lạc lại có phúc khí như thế.” Dung Nguyệt cảm khái. Sau đó nhớ đến cái chết của Vũ Văn Phong, nhớ đến chính mình, trong lòng trở nên buồn bã.
“Hoành Ba tỷ tỷ sẽ không nhìn lầm người.” Hoa Phù Sơ nói, “Chúng ta ra ngoài xem có thứ gì tốt không, mua tặng nàng để chúc mừng.”
Vì vậy hai người liền ra ngoài, vừa mới ra khỏi khách điếm bình dân thì thấy Mai Hồng Minh đi ra từ khách điếm bên cạnh, khi thấy các nàng thì lập tức xoay người vào lại trong.
“Đứng lại!” Hoa Phù Sơ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, lại khiến Dung Nguyệt bên cạnh run lên, thầm nghĩ tiểu thư tức giận gì đấy?
Tựa hồ từ sau cơn ‘Bão’ trên biển Đông Hải, Mai Hồng Minh hễ nhìn thấy thân ảnh của Hoa Phù Sơ đều tránh rất xa, bây giờ cùng ở dưới một mái nhà mà dường như đây là lần đầu tiên chạm mặt.
Mai Hồng Minh dừng bước, xoay người lại, rủ mắt nhìn dưới chân.
“Mai thế huynh.” Hoa Phù Sơ bước nhẹ nhàng, thần thái giọng nói đều dịu dàng mềm mại như nước, “Không phải ngươi ở cùng một khách điếm với chúng ta sao? Sao lại sang bên kia?”
Ánh mắt Mai Hồng Minh vẫn dán trên mặt đất, đáp: “Tại hạ vừa đi tìm Liệt đại hiệp.”
“Ồ?” Hoa Phù Sơ hơi ngạc nhiên.
Từ sau lần nói chuyện trên đỉnh núi, chúng hiệp dù không tỏ thái độ gì với Liệt Sí Phong nhưng tất nhiên trong lòng đều kín đáo phê bình, như này đây, sự kính ngưỡng trước đây bây giờ đã phai nhạt hơn phân nữa. Mà Mai Hồng Minh này khi đó lại là người chính miệng phản bác hắn, nhưng không ngờ bây giờ lại chủ động đi tìm hắn.
Dù Mai Hồng Minh không nhìn Hoa Phù Sơ nhưng tựa hồ vẫn biết nàng đang nghĩ gì trong lòng, vì vậy nói: “Lời Liệt đại hiệp nói cũng không hoàn toàn vô lý, mỗi người đều có chính kiến của mình, có thể như Liệt đại hiệp một lòng trung với bản thân trung với võ đạo, đó cũng là điều khiến kẻ khác kính nể. Hơn nữa võ học của Liệt đại hiệp đã đạt trên cả thành tựu, ngay cả sư phụ ta cũng có nhiều chỗ không bì được, cho nên tại hạ thỉnh giáo hắn, đó cũng là chuyện đương nhiên.”
“Ồ?” Hoa Phù Sơ lại thốt ra một tiếng vô cùng kinh ngạc.
“Phù Sơ cô nương gọi tại hại có chuyện gì sao?” Mai Hồng Minh ôm quyền hỏi.
“Không có chuyện gì.” Hoa Phù Sơ đáp rất thẳng thắn.
Ơ? Mai Hồng Minh kinh ngạc ngẩng đầu, khi chạm phải ánh mắt Hoa Phù Sơ thì trên khuôn mặt thanh tú nhất thời ửng hồng, lại vội cúi đầu.
Hoa Phù Sơ nhìn dáng vẻ quẫn bách của hắn, không biết sao tự dưng tích tụ mấy tháng qua chợt buông lỏng, toàn thân đều khoan khoái.
“Dung Nguyệt, chúng ta đi thôi, còn phải chọn lễ vật tặng Hoành Ba tỷ tỷ nữa.”
“Vâng.”
Vì vậy Hoa Phù Sơ dắt Dung Nguyệt lượn đi, chỉ để lại một làn hương nhàn nhạt.
Mai Hồng Minh ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, tựa hồ có chút mông lung không hiểu Phù Sơ cô nương này không duyên không cớ gọi hắn làm chi, thôi không nghĩ ra thì bỏ qua đi, cất bước trở lại khách điếm bình dân, dự định luyện tập thật tốt mấy chiêu mà Liệt Sí Phong vừa chỉ điểm.
Chỉ có điều, từ đó về sau hễ chạm mặt nhau là Hoa Phù Sơ liền đứng lại tại chỗ, sau khi đợi Mai Hồng Minh lắp bắp tiến đến bắt chuyện một tiếng ‘Phù Sơ cô nương’ với nàng rồi mới rời đi.
Nhiều lần như thế, đại ca Hoa Thanh Hòa nhìn thấu đầu đuôi, vì vậy mới nói với muội muội: “Ta thấy tên tiểu tử Đào Lạc môn ấy không tệ, dung mạo được, nhân phẩm tốt, võ công cũng khá, muội muội không nên bỏ qua.”
Hoa Phù Sơ nghe thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó liếc mắt trừng huynh trưởng, dậm chân một cái bỏ đi.
Vì vậy Hoa Thanh Hòa bắt đầu suy nghĩ là sẽ sang tìm Nam Ngọa Phong tiền bối nói chuyện tốt này ngay, hay đợi về nhà nói lại với phụ mẫu để bọn họ tự mình đến Đào Lạc môn nói chuyện thì hay hơn.