Diệp cô nương vẫn đang tìm bảo.
Nhị công tử vẫn đang đàn.
“Kỹ cầm của Nhị công tử thật tuyệt, thật là có nhã hứng làm sao.” Chợt vang lên một tiếng cười khẽ cắt đứt tiếng đàn.
Minh Nhị ngừng đàn, nói: “Thất thiếu tựa hồ còn hào hứng hơn.”
“Ồ! Sao so được với Nhị công tử ngồi đây gảy đàn tiêu khiển cho đám thổ phỉ.” Lan Thất khua khua ngọc phiến thong thả bước vào phòng, quét mắt nhìn đám sơn tặc đang nằm trên mặt đất một vòng, lắc đầu thở dài, “Tiếng đàn của Nhị công tử là tiên âm, những tên phàm phu tục tử phúc mỏng này sao có thể thưởng thức được, phỏng chừng là tổn thọ mất thôi.”
“Thất thiếu nói đùa, những người này chẳng qua chỉ trúng mê hương của Diệp cô nương nên tạm thời hôn mê mà thôi.” Minh Nhị quét mắt nhìn qua đám người.
Lan Thất nghiêng đầu nhìn hắn, “Là Nhị công tử nói đùa bản thiếu mới phải?”
Minh Nhị nghe vậy ngước mắt thoáng nhìn nàng, khẩy khẩy dây đàn, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Trước kia từng nghe có cao nhân tiền bối có khả năng “Lấy âm ngự nhân” (dùng âm thanh để điều khiển con người), lúc đó tại hạ rất hiếu kỳ, nay nhân lúc đang nhàn rỗi mới thử luyện tập một chút xem sao.”
“Hừ.” Lan Thất khinh bỉ khịt khịt mũi, đi đến cạnh Nhị công tử đưa tay đẩy hắn sang một bên, rồi đặt mình ngồi xuống, “Nhị công tử rõ là xem mạng người như cỏ rác, ấy thế mà còn ngụy biện là đánh đàn bồi tội, ngươi chừng nào thì mới có thể tháo lớp da giả tiên kia xuống.”
Sơn trại này tuy nhỏ, nhưng chiếc ghế của trại chủ khá lớn, hai người ngồi hãy còn dư dả, vì vậy Nhị công tử rất hào phòng nhường cho Lan Thất một nửa.
Đối với trò minh trào ám phúng của Lan Thất, Minh Nhị công tử trước nay luôn làm như mắt điếc tai ngơ, hắn để dao cầm sang bên, nói: “Gần đây có xem qua một quyển nội công tâm pháp của tiền nhân, phát hiện vài phương pháp vận khí thú vị, cho nên muốn thử xem dùng khí gẩy đàn thì sẽ có hiệu quả thế nào.”
“Vì vậy những tên này mới có may mắn được nghe Trích Tiên đàn một khúc.” Ánh mắt Lan Thất không hề có chút thương tiếc đảo qua đám sơn tặc.
Minh Nhị cười đáp lại.
Lan Thất ngửa người thoải mái dựa vào ghế, nói: “Nói đi, ngươi đang giở trò gì đấy? Chớ nói với bản thiếu gì mà Diệp cô nương thủ pháp cao minh mê hương lợi hại, coi như ban đầu ngươi bị nàng ta khống chế đi, nhưng bản thiếu chả tin bảy tám ngày nay rồi mà ngươi vẫn không tìm được biện pháp giải quyết đâu, huống hồ bản thiếu đã tìm được, không có chuyện người Minh gia không tìm được ngươi.”
“Tại hạ nào có giở trò gì đâu?” Minh Nhị cười nhạt, “Chỉ là…” Hắn quay đầu nhìn Lan Thất.
“Chỉ là gì cơ?” Lan Thất ngước mắt nhìn hắn.
Hai người lúc này gần trong gang tấc, phảng phất hiểu nhau vô cùng, bốn mắt nhìn nhau, thoáng chốc thấu đến nơi sâu nhất trong mắt đối phương.
Nhàm chán!
Trong mắt hai người lúc này chỉ có hai chữ đó.
Kế đó Lan Thất cười khẽ, Minh Nhị công tử thì hiếm khi thở dài một tiếng.
Ngẫm lại, sau khi hai người trở về từ Đông Hải đảo, từng ước định trong vòng năm năm sẽ không động đến bất cứ gia phái nào trên võ lâm. Mà hai nhà Minh, Lan dưới sự an bài hữu ý của bọn họ, trong trận tập kích bất ngờ của người Đông Hải hồi năm trước cũng không tổn thất nhiều, ngược lại còn giúp trừ bỏ một vài khối thịt thối ác tính. Mấy tháng này hai nhà sóng êm biển lặng, võ lâm cũng sóng êm biển lặng, thế nên hai người đều cảm thấy cực buồn chán.
“Hí viên giờ không còn đặc sắc náo nhiệt như ngày xưa nữa, nên chẳng còn gì thú vị.” Giọng nói Nhị công tử hàm chứa ý vị tiếc hận vô cùng, “Đêm đó thấy tiểu cô nương kia khinh công rất khá, có thể một mạch đến thẳng Đoan Hoa Lâu mà không kinh động một người Minh gia, nhất thời không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.”
“Nói thế khinh công của tiểu cô nương này không hề thua kém Ngải Vô Ảnh.” Lan Thất ngồi thẳng người, “Có điều ngươi hiếu kỳ gì cơ?”
“Tại hạ chưa từng bị bắt làm tù binh, nên thử nghĩ muốn thử một lần xem cảm giác đấy thế nào.” Nhị công tử đáp.
“Chỉ vì nguyên nhân này?” Lan Thất trừng bích mâu một cái, sau đó bĩu môi, “Ý tưởng này của ngươi chán ngắt.”
“Có điều dọc đường đi vị Diệp cô nương này cũng khá thú vị.” Minh Nhị cười nhìn nàng.
Lan Thất khịt mũi hừ một tiếng.
Ý cười nhàn nhạt bên môi Minh Nhị càng sâu hơn, “Có điều Thất thiếu cớ gì lại lặn lội nghìn dặm xa xôi từ Vân Châu tới đây?”
“Chuyện ‘Nhị công tử bị bắt cóc’ thú vị như vậy, bản thiếu há có thể không đến xem náo nhiệt.” Lan Thất tà tà liếc hắn, “Mà bây giờ bản thiếu lại càng muốn nhìn thấy Nhị công tử bị đóng băng trong hàn băng, không biết khi đó Nhị công tử có còn tiên dung tiên mạo tiên khí tiên vận nữa hay không?”
“Thế ư?” Ánh mắt Minh Nhị ngưng lại, sau đó ngẩng đầu dời mâu, tầm nhìn rơi vào khoảng không phía trước, “Tại hạ còn tưởng rằng…” Đang nói phân nửa thì bỗng dừng lại, trong giọng nói nhàn nhạt mơ hồ ẩn ước một tia buồn vô cớ.
“Ngươi tưởng…” Trong lòng Lan Thất khẽ động, nhướn mày, bích mâu nhìn thẳng hắn, truy hỏi, “Tưởng gì cơ?”
Minh Nhị không đáp, chỉ lặng lặng nhìn đàng trước trại, đằng ấy núi non trùng điệp, tùng bách xanh biếc, cảnh sắc tuyệt đẹp. Sau một lúc lâu, hắn bỗng nói: “Ngay khi ta mất tích, cha ta lập tức lấy lý do tìm ta mà triệu hồi các phân chủ Minh gia ở các châu các thành.”
Lan Thất im lặng, bích mâu cũng vượt qua căn phòng khu trại, rơi vào khoảng không phía xa xa.
Việc gia chủ Minh gia triệu hồi các phân chủ ngay vào thời điểm này, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Những năm gần đây, Minh Nhị tuy chỉ mang tiếng là thiếu chủ Minh gia, nhưng thực ra hắn chính là người chân chính nắm quyền Minh gia.
Lúc này Minh phụ có hành động như thế, đó chính là đoạt quyền.
Phụ tử nghi kỵ nhau, thân nhân mưu tính nhau, đối với bọn họ mà nói… rất bình thường.
“Thất thiếu có từng nghĩ, vì sao ta ngươi lại được sinh ra trên đời?” Minh Nhị nhàn nhạt hỏi, “Đối với phụ mẫu ta mà nói, nếu có thể lựa chọn, nhất định bọn họ sẽ chọn không sinh chúng ta.”
Nghe vậy, trong lòng Lan Thất chấn động, nhưng ngoài lại bất động, chỉ có điều tay nắm ngọc phiến chặt thêm hai phần.
“Từ lâu đã sớm biết làm thế nào để sinh tồn ở Minh gia, làm thế nào để sinh tồn trên thế gian.” Thanh âm của Minh Nhị cũng mênh mang xa xăm như mâu quang của hắn vậy, “Cũng biết tiên vô tâm vô tình, ma lãnh huyết lãnh tính, biết rằng làm được như vậy mới có thể vô giải khả kích*, mới có thể tiêu sái như thường, mới không phụ bản thân. Thế nhưng… ngẫu nhiên có một chớp mắt bất lực mà biến trở lại người, rồi lại có thất tình lục dục lại có thất vọng thương tâm.” Bên môi Minh Nhị lộ ra một nụ cười như có như không, “Nếu như… có thể vĩnh viễn không có tâm tư con người, vậy mới là tốt.”
*Vô giải khả tích: tốt đến mức không chê vào đâu được, kín kẽ đến mức không có một kẽ hở.
Những lời này, nếu xuất phát từ miệng người khác, Lan Thất đã sớm cười ầm lên rồi, nhưng đây lại là Minh Nhị, nàng không những không cười, ngược lại trong lời nói thoang thoáng nhẹ nhàng tựa hồ ẩn giấu gì đó ấy còn khiến nàng cảm thấy như đồng bệnh tương lân.
Lan Thất trầm mặc một lát, mới nhẹ nói một câu: “Cho dù thế nào, ta ngươi chung quy đều như nhau.”
Bất kể phụ mẫu, thân nhân thế nào, bất luận thế nhân xem mình là yêu, ma, quỷ, nghiệt… ra sao; trên đời này vẫn có một người là ngươi, có một người là ta, sinh tiền tử hậu đều như nhau, không hề cô độc.
Minh Nhị nghe vậy quay đầu lại nhìn nàng.
Lan Thất thì nghiêng đầu nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, mâu quang tĩnh hòa, thật lâu không dời.
Sau đó Minh Nhị mỉm cười, nụ cười dường như thổi tan cả màn sương mù bao phủ dòng Trường Giang Hoàng Hà bấy lâu, rốt cuộc thấy đến tận cùng, một đôi mắt thanh thấu trong suốt, một nụ cười thoang thoảng nhẹ nhàng.
Lan Thất nhìn hắn, đôi bích mâu trong xanh phẳng lặng xa xăm như nước, phút chốc ngừng chuyển, tựa hồ đã đứng lặng như thế nghìn năm, muôn đời, vĩnh cữu.
* * *
Khi Diệp cô nương hai tay trống trơn trở lại trước trại, thì thấy Minh Nhị công tử ngồi trên ghế da hổ gảy đàn, đám sơn tặc nằm trên đất ngáy o o, còn Lan Thất thì khom lưng đứng giữa bọn chúng tựa như đang tìm gì đó.
Thấy nàng quay lại, Minh Nhị ngừng đàn, Lan Thất thì đứng thẳng lưng, hỏi: “Lần này Diệp cô nương có tìm thấy thứ gì gọi là ‘Bảo vật độc nhất vô nhị trên đời’ không?”
Diệp cô nương vốn đang ủ rũ, nhưng vừa thấy đôi bích mâu xán lạn kia tức thì phấn chấn hẳn lên, nói: “Mấy tên bịp bợm này, dám gạt bản cô nương ở đây có rất nhiều bảo, ai dè chả có thứ gì lọt được mắt!”
Lan Thất nghe vậy đảo đảo bích mâu, ngẫm ngẫm rồi cười, nói: “Cũng không xem là gạt. Sơn trại này tuy nhỏ, nhưng thật ra vẫn có một trân bảo.”
“Ồ? Là gì đấy? Ở chỗ nào?” Diệp cô nương lập tức truy hỏi.
Lan Thất nhìn Diệp cô nương đang rất nóng ruột, trong đôi bích mâu tà khí xao động, cúi đầu nhìn gã trại chủ nằm trên mặt đất, sau đó khom lưng gỡ viên trân châu to chừng ngón tay cái trên mũ hắn xuống, nói: “Viên ‘Tê nguyệt châu’ này tuy không sáng bóng chói mắt như minh châu, nhưng có khả năng tránh nước, đặt trong nước sâu có thể phát sáng như ánh trăng, so với minh châu còn trân quý hơn, đáng tiếc lại không ai biết, càng đáng tiếc hơn là lại bị xem như một viên châu thông thường mà gắn lên mũ tên trại chủ này. Có điều, may mà nó gặp được bản thiếu, bằng không đúng là kẻ tài không được trọng dụng.”
Diệp Vô Ảnh nghe vậy nhất thời mắt lồi cả ra, mở trừng trừng nhìn Lan Thất lấy đi viên châu trên mũ tên trại chủ, trong lòng ngũ vị tạp trần, hối hận có, đố kỵ có, tức giận có, đau lòng cũng có.
Lan Thất đặt viên châu trong lòng bàn tay, thời khắc đó sắp qua giờ ngọ, dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng chói, viên châu sáng long lanh như bạch ngọc, vốn chỉ là một viên châu tầm thường thoáng cái lấp lánh rựa rỡ hẳn lên.
Diệp cô nương nhìn viên châu, đôi mắt đảo đi đảo lại mấy vòng, sau đó dẫu môi nói: “Ta tới trước, viên châu này nên thuộc về ta.”
Lan Thất nhướn mày, quay đầu nhìn Diệp Vô Ảnh, chỉ cười không hề phản bác, rồi chậm rãi nói: “Diệp cô nương muốn lấy viên châu này từ tay bản thiếu?” Nói đoạn, nàng vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ duỗi dài tay rồi mở bàn tay ra, viên châu nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay nàng dường như đang chờ Diệp Vô Ảnh đến lấy.
Phút chốc nghe được lời ấy, Diệp Vô Ảnh động lòng đồng thời dưới chân cũng động, nhưng trong tích tắc không biết vì nguyên do gì mà bỗng giật mình, nàng lại bất động. Tuy thế ánh mắt nàng không rời viên châu, sau đó lại nhìn Lan Thất đang đứng đấy cười cười nhìn mình, sau một lúc lâu ão não thở dài. Nàng biết mình không cách nào lấy được viên châu đó, phản ứng mới ngay một thoáng vừa rồi kia, nàng biết, đó là sợ hãi!
Lan Thất thấy phản ứng của Diệp Vô Ảnh, ý cười trên mặt càng đậm.
Diệp Vô Ảnh thấy Lan Thất cười, trong lòng khó chịu, quay sang Nhị công tử đang ngồi im một bên, nói: “Sơn trại này chẳng có gì cả, chúng ta đi…” Nên biết nàng tìm nửa ngày mà chẳng tìm được một bảo vật nào nhìn vừa mắt cả, thế mà một viên châu quý báu nằm sờ sờ ngay trước mắt dễ lấy như trở bàn tay lại để người khác cuỗm mất, chuyện này với nàng mà nói thật là quá quá tiếc hận.
Ánh mắt Lan Thất dừng trên người Minh Nhị vừa đứng dậy, thấy hắn vẫn còn hứng thú chơi trò ‘Tù binh’ này, vì vậy bèn thu viên châu chuẩn bị rời đi. Song khi nhìn đến đám sơn tặc nằm trên đất, khóe môi lại cong lên đầy hứng thú, đột nhiên gọi Diệp Vô Ảnh, nói: “Diệp cô nương không định xử lý ổ sơn tặc này sao?”
Diệp Vô Ảnh nghe vậy nhất thời dừng bước, quay người lại, hơi bực bội nói: “Đúng vậy, mấy tên bịp bợm này dám gạt cô nương ta mất một phen công sức, há có thể không trừng trị!”
Nói xong liền đi tới trước mặt đám sơn tặc, rút đoản đao ra, vung vẫy trên trán một gã, song không hề lấy mạng của hắn, mà chỉ đang khắc lên trán tên kia hai chữ ‘Sơn tặc’ khiến máu tươi đầm đìa, có điều tên này vẫn chìm trong giấc ngủ không biết trăng sao. Nàng khắc xong tên này lại đến tên tiếp theo, chưa tới một lát đã khắc xong hết cả đám.
Xong đâu đấy, Diệp cô nương phủi phủi tay, nói: “Sau này cho dù các ngươi đi tới chỗ nào, người người đều biết các ngươi là sơn tặc! Hừ, đây là tội dám gạt bản cô nương!” Nói xong liền xoay người rời đi.
Lan Thất lại gọi nàng, vẻ mặt mang theo hiếu kỳ, trong đôi mắt hàm chứa trêu đùa, hỏi: “Thế còn những nữ nhân bị bắt vào sơn trại thì sao? Diệp cô nương không cứu các nàng sao?”
Diệp Vô Ảnh quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Những nữ nhân kia thì liên quan gì đến ta? Các nàng không đắc tội với ta, mà ta cũng chẳng phải đến đây để hành hiệp trượng nghĩa. Lẽ nào chỉ vì đến đây mà ta phải lo lắng sắp đặt cho cuộc sống sau này của các nàng? Hừ, cô nương ta không muốn người khác sắp đặt cho mình, tự nhiên cũng không muốn sắp đặt cho người khác. Bây giờ đám sơn tặc này đang hôn mê bất tỉnh, muốn đi hay ở, làm phỉ hay dân, là sống hay chết, các nàng tự chọn tự chịu trách nhiệm thôi.”
Nghe xong lời này, Lan Thất, Minh Nhị nhìn nhau một cái, sau đó đều lộ ra một nụ cười đầy ý vị thâm trường.
Lan Thất nhìn Diệp Vô Ảnh, trong đôi mắt xanh chứa đầy vẻ hứng thú, nói: “Lời này của Diệp cô nương rất hợp tâm ý bản thiếu, vậy Tê nguyệt châu này bản thiếu sẽ tặng cô.” Nói đoạn tay vung lên, hạt châu kia thoáng cái bay về phía Diệp Vô Ảnh.
Nàng ta vội vàng duỗi tay chộp lấy, nhìn viên bảo châu vô giá trong tay, rồi lại nhìn Lan Thất phía đối diện, thoáng vẻ ngạc nhiên nghi hoặc, “Hạt châu này cứ vậy mà cho ta?”
“Đương nhiên.” Lan Thất cười đáp.
Diệp Vô Ảnh nghe xong rất sợ nàng đổi ý bèn vội vàng cất hạt châu vào trong ngực, xong đâu đấy mới nói: “Ngươi đừng tưởng rằng cho ta hạt châu này thì ta sẽ không lấy mắt của ngươi nữa. Nói cho ngươi biết, mắt của ngươi, một ngày nào đó nhất định sẽ vào tay bản cô nương ta.”
“Ha ha ha…” Lan Thất nghe vậy cười to, đồng thời thân hình phi lên, thoáng cái đã đứng trên đỉnh trại, lại tung người mấy cái, thân ảnh đã bay xa, chỉ còn dư âm bên tai, “Có bản lĩnh cứ lấy, bản thiếu chờ.”
“Chờ xem, bản cô nương nhất định lấy được mắt ngươi!” Diệp Vô Ảnh quay về phía không trung đã không thấy bóng người hô lên.
Phía sau, Minh Nhị chỉ cười cười không hề nhiều lời, thấy Diệp Vô Ảnh rời đi cũng cất bước đi theo. Lúc xoay người dời bước, hắn bỗng hơi nghiêng đầu, thì thấy sau cột trụ cách hai trượng lộ ra một nửa khuôn mặt tú lệ, chính là nữ tữ vừa gặp ban nãy, một đôi mắt xinh đẹp chứa đầy ao ước và khát vọng, dưới chân Nhị công tử chưa hề dừng, ung dung quay đầu rời đi.
Sau khi rời khỏi sơn trại, Diệp Vô Ảnh và Minh Nhị đi thẳng về phía nam, dọc đường đi Diệp cô nương chưa bao giờ xao nhãng thực hiện đại sự của cuộc đời nàng – sưu tập ‘Bảo vật độc nhất vô nhị trên đời’. Chỉ có điều con đường tìm bảo vật của Diệp cô nương không được thuận lợi lắm, bởi lẽ luôn bị Lan Thất thiếu cuỗm trước.
Ví như, khi ở thành Quân, Diệp Vô Ảnh nghe được mấy vị lão nhân trong trà lâu bàn luận về bảo ngọc ‘Tuyết hồ thanh đại’ tương truyền mấy đời của Vân gia. Đợi màn đêm buông xuống, nàng ta liền vọt vào Vân gia thám thính, ngờ đâu lại thấy ngay Lan Thất đang đón gió mà đứng trên nóc nhà, trong tay cầm một khối mỹ ngọc đưa về phía vầng trăng sáng. Khối ngọc kia hình quả trứng, màu trắng như tuyết, trong suốt lấp lánh, vừa nhìn biết ngay là hàng thượng phẩm tuyệt đỉnh. Nhưng khiến người khác chú ý nhất chính là ruột ngọc, giữa ruột ngọc là một vòng bích sắc nhàn nhạt, dưới ánh trăng nhìn lại, trông như một làn sóng xanh biếc đang chậm rãi lưu động, vô cùng kỳ dị.
Khối bảo ngọc này, Lan Thất thiếu không chắp tay tặng nàng nữa.
Lại ví như, Lâm gia thành Tương có một món cổ vật gọi là ‘Thanh long nghiên mực’, trên nghiên mực này khắc hình rồng, sau khi mài mực thì sẽ trông thấy rồng bơi lội trong mực, rất là thần kỳ. Vì vậy Diệp Vô Ảnh lại đợi đêm đến đột nhập vào Lâm gia, tuy nhiên khi nàng đến nơi, chỉ thấy Lan Thất thiếu đang đứng trong thư phòng Lâm gia vung bút vẽ gì đó, trông như một bức họa rồng uốn lượn, trước mặt nàng đặt một nghiên mực cổ, mực trong nghiên như ẩn như hiện một con thanh long đang cuồn cuộn…
Đương nhiên, nghiên mực cổ này Lan Thất thiếu cũng không chắp tay đưa tặng.
Rồi ví như…
Lại ví như…
Sau khi cùng Lan Thất thiếu tương phùng vô số lần, bây giờ mỗi khi biết được một món bảo vật nào đó Diệp Vô Ảnh đều khẩn trương không thôi. Thời gian đột nhập tìm bảo sẽ sớm hơn so với trước kia đôi chút, cuối cùng thậm chí lúc trời mới nhá nhem chưa tối nàng đã động thủ, tuy nhiên kết quả đều là chậm hơn Lan Thất thiếu một bước.
Có thể tưởng tượng được, mỗi khi thấy Lan Thất thiếu nắm bảo vật trong tay thì Diệp cô nương căm giận đến mức nào, ão não đến ra sao. May mà món bảo vật đệ nhất là ‘Trích Tiên’ vẫn nằm trong tay an ủi nàng phần nào.
Đương nhiên, ngoại trừ gặp nhau trên đường tìm bảo, ngẫu nhiên Lan Thất thiếu cũng gặp họ ở vài chỗ khác.
Diệp cô nương không có hứng thú với vàng bạc nên không thèm trộm nó, vì vậy mà trong túi trống trơn, dọc đường đi dãi gió dầm sương không nói, cho dù thỉnh thoảng mới vào tiệm cơm khách điếm, cũng tuyệt đối chọn loại rẻ nhất.
Vì vậy, đương khi mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, hai người núp dưới bóng cây ăn lương khô tẻ nhạt, còn Lan Thất thiếu thì thoải mái ngồi xe ngựa chậm rãi thưởng thức trà ngon quả ngọt ngay trước mặt họ.
Hoặc là, khi hoàng hôn tối trời, bọn họ chân cẳng nhức mỏi tinh thần rã rời đi trên đường, thì một cánh cửa sổ lớn nào đó trong một lầu gác tráng lệ nào đó bên đường đột nhiên mở ra, Lan Thất thiếu tay trái ôm mỹ nhân tay phải nâng rượu ngon, nghiêng người lười biếng dựa trên lương tháp đặt bên cửa sổ, híp mắt cười chào một tiếng: “Nhị công tử, Diệp cô nương, lại gặp mặt.”
* * *
Nhiều lần vô tình chạm mặt như vậy, Diệp cô nương vừa vào giang hồ vốn không biết con người tính cách của Lan Thất thiếu có lẽ vẫn chưa rõ ràng, nhưng Nhị công tử lại tâm như gương sáng. Hắn vì buồn chán cho nên khi gặp được Diệp Vô Ảnh đã tùy ý để nàng ‘Bắt đi’, mà Lan Thất đi theo đoạn đường này chỉ vì muốn xem cuộc vui kèm trêu chọc hai người, lấy đó để an ủi tháng ngày tẻ nhạt của nàng.
Nói thật, dọc đường này quan sát con người hành vi lời nói của Diệp cô nương, Nhị công tử quả thực cảm thấy rất thú vị, so với việc ngồi ì trong Minh gia thú vị hơn nhiều, nhưng mà…
Đêm này Nhị công tử cùng Diệp cô nương nghỉ trọ trong một khách điếm ở thành Kính, hai gian phòng một đêm, cộng thêm bữa sáng là năm ngân lạc, so với trước nay chưa từng có lần nào rẻ như vậy, cũng chưa từng có lần nào đơn sơ như thế. Theo Nhị công tử quan sát được, Diệp cô nương này si mê bảo vật thì có thừa mà tính tình thì lại hết sức keo kiệt, nếu có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm đến cùng, nếu có thể không dùng tiền thì tuyệt đối sẽ không bỏ ra nửa cắc.
Xét thấy Nhị công tử vô cùng phối hợp trên đường đi, cho nên Diệp cô nương rất hào phóng mà quyết định thuê hai gian phòng. Dưới cái nhìn của Nhị công tử, sau khi Diệp cô nương ăn xong bữa tối thì liền trở về phòng, mới đặt lưng xuống giường một lát đã chìm vào mộng đẹp. Mà Nhị công tử sau khi bảo tiểu nhị mang đến một thùng nước nóng để rửa ráy rồi cũng nghỉ ngơi. Đối với giường chiếu cùng đệm chăn không biết đã có bao nhiêu người nằm qua, trên đấy còn dính bao vết dầu mỡ, Nhị công tử kiên quyết không dùng. Đại khái suốt đoạn đường này mỗi khi tìm nơi ngủ trọ, nếu trong phòng có tháp, Nhị công tử sẽ phủi phủi bụi trên đó rồi kiên nhẫn nằm qua một đêm, nếu không có thì đành chọn một cái ghế ngồi tạm qua đêm thôi.
Nửa đêm, Nhị công tử đang nằm trên tháp đột nhiên nghe thấy tiếng rột rột nho nhỏ, không khỏi mở mắt đứng dậy. Nương nhờ ánh trăng chiếu vào qua cửa sổ, cộng thêm thị lực thâm hậu kinh người của mình, Nhị công tử có thể thấy rõ một con chuột lớn từ dưới đất nhanh như chớp bò qua, vèo một cái đã bò lên bàn, lại nhanh như chớp mà bò lên giường, lại vèo một cái đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa…
Thoáng chốc, Nhị công tử đang bị Diệp cô nương phong bế năm đại huyệt vốn phải tạm mất võ công chợt phi thân nhảy lên!
Tốc độ cực nhanh như tên bắn, vọt thẳng lên trần nhà!
Mắt thấy sắp chạm trần nhà, mắt thấy đầu sắp vỡ người sắp thương là lúc —
May mà Nhị công tử thân thủ bất phàm!
Chỉ thấy giữa không trung hắn uốn người một cái (tuy rằng tư thế khó coi) tránh được trần nhà, rồi lại lật mình một vòng (tuy rằng thiếu chút nữa sái thắt lưng) nhẹ nhàng đáp đất, không hề phát ra một tiếng động.
Trong phòng, Nhị công tử đứng thẳng đơ, sắc mặt trắng bệch, mắt nhìn đăm đăm.
Bộ dáng kia có thể gọi là kinh hoảng, cũng có thể gọi là sợ hãi.
Nói tóm lại, khi ánh mắt Nhị công tử lướt qua mặt đất, bàn ghế, giường chiếu… mà con chuột vừa bò qua, thì trên khuôn mặt tuấn mỹ đến kinh người được thế nhân tôn xưng là ‘Trích Tiên’ ấy lại càng tái nhợt, mà trong phòng thì không ngừng vang lên tiếng rột rột của con chuột đang cắn phá gì đấy, thế lại càng khiến Nhị công tử dựng tóc gáy toàn thân, cộng thêm bụng đói khiến hắn như nhũn cả ra, trong dạ dày cuồn cuộn từng đợt.
Trên mặt đất đều bị con chuột bò qua, bàn cũng bị bò qua, giường chiếu cũng bị bò qua…
Như vậy tháp này cũng bị bò qua, ghế này cũng bị bò qua, cả khách điếm này đều bị chuột bò qua…
Trong lúc nhất thời —
Trong đầu —
Trong mắt —
Trong tai —
Đều là bóng của con chuột, là tiếng kêu của con chuột.
Nhị công tử run lên, bỗng dưng giơ tay vung tay áo, một luồng kình phong xuất ra không tiếng động bật tung cửa sổ, tiếp đó thì thấy bóng người lóe lên, Nhị công tử đã nhảy ra khỏi cửa sổ, cánh cửa vô thanh vô tức khép lại.
Nhị công tử bay ra khỏi khách điếm, bay qua đường phố, bay qua tầng tầng mái nhà, cuối cùng dừng trên mái một tòa cao lâu nào đó, dưới ánh trăng có thể thấy hàng chữ phấn mặc lớn ‘Ly Phương Các’ trên tấm biển treo trước lâu. Nhị công tử nhẹ nhàng bay vào trong lâu, lại nhẹ nhàng mở một cánh cửa sổ nào đó, lại nhẹ nhàng bay vào.
Căn phòng này khác xa một trời một vực với căn phòng ban nãy của Nhị công tử.
Trong phòng lụa mỏng buông xuống như mây như khói, trên mặt đất lót một tấm thảm gấm xinh đẹp rất dày, giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn gỗ lê, trên bàn đặt mấy cái bồn màu sắc óng ánh, mùi thơm của hoa quả điểm tâm tỏa ra bốn phía. Bên phải đặt một chiếc bàn dài, trên đấy bày một bộ khay trà ấm phỉ thúy và chén hồng ngọc; bên trái đặt một chiếc bàn con gỗ đàn hương, trên bày một mâm bạch ngọc, một lư hương chạm khắc rồng vàng, trên mâm ngọc đặt một viên dạ minh châu phát ra ánh sáng mông lung nhàn nhạt, khói từ lư hương lượn lờ trong không khí, mùi hương thoang thoảng; phía trước đặt một tấm bình phong lụa thêu mai đỏ tuyết trắng, sau bình màn lụa buông xuống, trong màn có người đang say giấc yên bình.
Căn phòng này lộng lẫy xinh đẹp không gì sánh được, còn có phần mông lung mờ mờ ảo ảo như khói như sương, khiến kẻ khác tâm sinh niệm đẹp.
Có điều lúc này Nhị công tử lại không hề có niệm đẹp gì, hắn vừa vào phòng, tức thì cảm thấy thoải mái sảng khoái như được nước trong hồ trời tẩy sạch một thân bùn đất bụi trần. Sau khi buông lỏng tâm thần, trước dùng một chén trà thơm, sau đó ngồi xuống ghế, chậm rãi thưởng thức trái cây điểm tâm trên bàn. Nhị công tử đã lâu chưa từng được ăn uống ngon miệng như vậy, cho nên bữa này thoáng cái ăn nhiều hơn hẳn. Đương nhiên, tư thái Nhị công tử vẫn tuyệt đối phong nhã như tiên, không có tí mảy may liên quan đến câu ăn như hổ đói.
“Ha ha, Nhị công tử không làm tù binh nữa mà đổi thành làm chuột rồi sao?” Trong màn có người cười khẽ.
Nhị công tử vừa nghe chữ ‘Chuột’, lập tức mất hứng ăn uống, trái cây đưa đến miệng rồi cũng đặt trở lại.
“Hay là, Nhị công tử chơi trò tù binh chán rồi, giờ muốn thử mùi vị làm hái hoa tặc?” Người trong màn lại tiếp tục trêu ghẹo.
Nhị công tử vẫn làm như mắt điếc tai ngơ, đoạn đường này chưa từng được ngủ một giấc ngon lành, bây giờ ăn uống no say rồi lại cảm thấy buồn ngủ. Hắn bèn rót một chén trà súc miệng, sau đó đứng dậy ra sau bình phong, giơ tay vén màn lụa lên, liền thấy Lan Thất đang nghiêng người dựa vào đầu giường, bên môi nở nụ cười nhạt, trong đôi bích mâu ẩn ước yêu mị, trên người chỉ mặc một bộ áo mỏng màu trắng, mái tóc đen dài xõa trên gối, ngọc dung nửa ẩn nửa hiện trong ánh châu mông lung, tư thái biếng nhác phong tình như tranh vẽ, khiến Nhị công tử trước nay luôn tâm lãnh tình đạm, lúc này người mỏi thần mệt mà cũng cảm thấy tim đập thình thịch, tinh thần rung dộng.
Minh Nhị nhẹ buông tay, màn lụa sau lưng nhẹ rũ xuống, rồi cười ôn nhã, nói: “Thất thiếu luôn nói chúng ta cùng chung hoạn nạn, tình nghĩa sâu nặng, thử nghĩ Thất thiếu nhất định vui lòng cho tại hạ tá túc một đêm.” Nói đoạn, động tác của Nhị công tử rất nhã nhặn mà vẫn nhanh nhẹn đẩy Lan Thất vào trong, sau đó cởi tất, nới lỏng áo ngoài rồi nằm xuống, giường chiếu dưới thân vừa sạch vừa mềm, tinh thần Nhị công tử thoải mái phút chốc lâm vào mơ màng.
Lan Thất không ngờ Nhị công tử ôn văn tao nhã lại không khách khí như thế, cho nên khi bị đẩy vào trong giường thì hãy còn ngẩn người, đợi khi phản ứng lại, Minh Nhị đã nằm xuống ngủ thật thư thái. Thất thiếu nhìn hắn, bích mâu đảo vòng, sau đó khóe môi cong lên cười tà, cúi đầu kề tai Minh Nhị, nói nhỏ: “Nhị công tử, ngươi ăn của bản thiếu, ngủ giường của bản thiếu, vậy nên báo đáp thế nào đây?”
Minh Nhị nhắm mắt phớt lờ.
Lan Thất lại gần hơn một chút, nhỏ nhẹ mà mị hoặc nói: “Không bằng lấy thân báo đáp theo bản thiếu, thế nào?”
Minh Nhị mở mắt, sau đó xoay người, hai người lại càng gần hơn, mặt đối mặt, hơi thở sát bên. Nhị công tử mỉm cười, cười vô cùng ấm áp dụ hoặc, nói: “Rốt cuộc là ai theo ai?”
“Đương nhiên là Nhị công tử theo bản thiếu.” Nhị công tử mỉm cười khiến trong lòng Lan Thất bất giác sinh ra một loại cảm giác khác thường.