“Hửm?” Trong mắt Minh Nhị tựa hồ lóe lên gì đó, nhưng quá nhanh khiến Lan Thất không kịp thấy rõ. Bỗng Minh Nhị động thân, Lan Thất theo phản xạ đưa tay ra không biết là muốn túm hay muốn đẩy, chỉ biết tay vừa chạm vào một thân thể ấm áp thì lập tức cảm thấy đất trời xoay chuyển, ngay sau đó đầu bịch một tiếng ngã xuống gối, may mà gối đủ mềm nên không sao, nhưng trên người lại bị một áp lực đè nặng khiến ngực có cảm giác khó chịu hít thở không thông.
“Bây giờ Thất thiếu đã biết là ai theo ai rồi chứ?” Minh Nhị vẫn cười ấm áp tao nhã, chỉ có điều hô hấp không còn bình ổn.
Lan Thất nhìn Minh Nhị phía trên, tình huống lúc này của bọn họ là gì sao nàng không biết được, thế nhưng Lan Thất thiếu nào có thể dễ dàng chịu thua, huống chi lâu nay trong lòng nàng luôn tồn tại một loại khiêu khích, đối nghịch với Minh Nhị. Vì vậy chỉ thấy trên khuôn mặt yêu mỹ tuyệt luân tràn ra một nụ cười vừa ngọt ngào vừa mị hoặc, dịu dàng nhả chữ: “Không thử sao biết được?” Nói xong, thắt lưng chùn xuống tay ra sức đẩy chân gập cong lại, thoáng chốc trời đất đảo lộn, biến thành Lan Thất ở trên Minh Nhị ở dưới.
Lần trở mình này, thần sắc Minh Nhị bỗng dưng biến đổi, mi phong thoáng chốc giật giật không dễ phát hiện.
“Nhị công tử, chúng ta có nên thử một chút hay không?” Lan Thất cười tủm tỉm cúi đầu kề sát.
“Thất thiếu khẳng định muốn thử?” Minh Nhị nhìn đôi bích mâu càng lúc càng gần kia, hỏi.
“Đương nhiên.” Hơi thở Lan Thất đã quẩn quanh ngay trên chóp mũi.
Hai khuôn mặt cách nhau càng lúc càng gần, mắt đều nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, đều muốn tìm thấy ý định thoái lui từ trong mắt đối phương, thế nhưng… Ai cũng không chịu lùi bước, mắt thấy càng sát càng gần, mắt thấy hai môi sắp chạm nhau.
Nguy hiểm!
Tích tắc trong đầu lóe lên ý nghĩ đó khiến hai người lập tức động —
Minh Nhị đẩy người lên.
Lan Thất rụt cổ lại.
Vì vậy —
Môi Minh Nhị hôn lên bích mâu Lan Thất.
Môi Lan Thất dán trên hõm cổ Minh Nhị.
Tức khắc —
Một hô hấp đình trệ.
Một tim đập ngừng chỉ.
Hai người động một tí cũng không thể động.
* * *
Cũng không biết qua bao lâu, tựa hồ chỉ là một chốc, lại tựa hồ đã qua vạn năm, hai người đồng thời buông lỏng tay, Lan Thất xoay người nằm thẳng, Minh Nhị hơi nhích người, cả hai trừng mắt nhìn đỉnh giường, trong tai chỉ nghe tiếng tim đập thình thịch.
Cả hai đều là người trẻ tuổi lại anh hùng tài hoa nên dĩ nhiên rất được ái mộ, nhưng trừ lần trên hoang đảo ở Đông Hải hai người có một hồi ‘Chung đụng’ cùng một hồi ‘Đấm đá’ kia ra, thì chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ một người nào nữa. Nhị công tử khiết tật (mắc bệnh sạch sẽ)nhập cốt xem đó như là hành vi tục tằng, mà Lan Thất nổi danh phong lưu e thật chẳng hề phong lưu gì cho cam.
Đêm này, một thoáng tiếp xúc như hữu ý lại như vô tình khiến trong lòng hai người loạn cào cào, nhất thời đều không biết là vui là bực là mừng là giận là ngượng hay là phẫn. Nhưng lúc này, cả Minh Nhị và Lan Thất – người mà có thể đùa giỡn toàn bộ võ lâm trong lòng bàn tay lại thất thần hoảng loạn như một thiếu niên mười mấy tuổi.
Sau một lúc lâu, Lan Thất mắng thầm một tiếng “Đồ nhát gan”.
Minh Nhị đáp lễ một tiếng “Như nhau cả thôi”.
Nghiêng đầu nhìn nhau, cả hai lại bật cười, nụ cười mang theo nửa phần tự giễu, sau đó đều tự tìm một tư thế thoải mái mà nằm, rồi nhắm mắt lại.
“Hừ, lần tới thử lại, bản thiếu nhất định thắng.” Lan Thất cười khẽ.
“Nhất định phụng bồi, mỏi mắt mong chờ.” Minh Nhị cũng cười đáp.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh, chỉ có viên dạ minh châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa, mùi hương trong lư lượn lờ thoang thoảng.
* * *
Sáng hôm sau, Diệp cô nương thức dậy trước bèn sang gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng gõ hồi lâu vẫn không thấy ai ra mở cửa. Vì vậy Diệp cô nương một cước đá văng cửa, ngờ đâu trong phòng trống trơn không thấy bóng người. Diệp cô nương ngẩn người, vội chạy đi tìm chưởng quỹ, tiểu nhị đặng hỏi, nhưng ai nấy đều trả lời chẳng biết khách nhân ấy đi đâu. Diệp cô nương lại tìm trong khách điếm một lần nữa nhưng vẫn chẳng thấy bóng người đâu, nàng vô cùng khó hiểu, rốt cuộc Minh Nhị công tử đi đâu rồi?
Lẽ nào hắn chạy thoát? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, lập tức bị Diệp cô nương phủ nhận. Nếu quả thật Nhị công tử muốn chạy trốn, cần gì đợi đến bây giờ, huống chi hắn lại đang bị nàng phong bế huyệt đạo, cứ đi như vậy không khác nào tự bỏ mạng mình.
Hay là có người bắt Nhị công tử đi? Lý do này cũng không thuyết phục. Nên biết nằng ngủ ở ngay sát vách, hơn nữa lấy võ công của nàng mà nói thì không có khả năng có người tiếp cận mà nàng không hề hay biết gì. Trừ phi người này võ công tuyệt đỉnh mới có thể đến đi vô thanh vô tức như vậy. Nhưng người như vậy trên võ lâm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa ai cũng đều thân phận bất phàm, lý nào lại làm ra loại chuyện này.
Hay là Lan Thất thiếu mang hắn đi? Vậy cũng không phải. Lấy võ công của Lan Thất thiếu mà nói, muốn mang hắn đi là chuyện không thành vấn đề, nhưng dọc đường này bọn họ gặp nhau vô số lần, nếu thật hắn [1] có ý đó thì đã sớm hành động rồi, cần gì chờ đến bây giờ.
Rốt cuộc sao lại không thấy Nhị công tử đâu nữa? Diệp cô nương nghĩ mãi vẫn không ra, bèn quyết định tạm ở lại khách điếm này chờ một lúc xem sao.
Một khắc trôi qua.
Lại một khắc nữa trôi qua.
Rất nhanh, một canh giờ trôi qua.
Diệp cô nương bắt đầu sốt ruột, bởi vì sắp đến giờ đẩy khí qua huyệt rồi, nếu hắn không quay về nhất định sẽ nghịch huyết mà chết! Nghĩ đến nỗi đau đớn bị nghịch huyết, nghĩ đến dáng chết kinh khủng, trong lòng Diệp cô nương càng hốt hoảng. Nếu Nhị công tử bị kẻ thù của hắn bắt đi… Vừa nghĩ thế, Diệp cô nương không ngồi yên được nữa, nàng phải đi tìm Nhị công tử.
Ra khỏi khách điếm, đứng trên đường cái, xung quanh mênh mang, người đến người đi, thế nhưng Nhị công tử đang ở đâu? Diệp cô nương bị người đi đường va đụng, không tự chủ mà xuôi theo dòng người, nhưng đưa mắt nhìn lại, trai thanh gái lịch, trong từng nhóm từng nhóm hương dân bạn hàng, thân ảnh vận thanh sam như hà ở nơi đâu, nụ cười ôn nhã xuất trần ở nơi nào.
Ở nơi nào?
Minh Nhị công tử ở nơi nào?
Diệp cô nương đi qua đường phố, chạy qua hẻm nhỏ, xuyên qua dòng người, vọt qua tường lâu…
Nhưng vẫn không thấy thân ảnh Minh Nhị công tử đâu.
Nàng đứng giữa đường phố đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là những con người xa lạ, mà trên đỉnh đầu mặt trời đã nhô cao, buổi trưa đã đến, canh giờ đẩy khí qua huyệt đã sớm qua, như vậy…
Như vậy hắn đã nghịch huyết chết thảm?!
Nghĩ vậy, nhất thời trong lòng Diệp Vô Ảnh đau xót, viền mắt nóng rát, lệ rơi tí tách.
Người đi đường không khỏi tò mò nhìn nàng, có lẽ những người này trông thấy một thiếu nữ thanh tú đứng trên đường rơi lệ, ai nấy đều không khỏi sinh lòng thương hương tiếc ngọc, có người mở miệng khuyên giải an ủi, cũng có người quan tâm hỏi han. Nhưng Diệp Vô Ảnh nào có tâm tình để ý, nàng chỉ nghĩ người kia đã chết, trong lòng liền bi thương không thôi, trong đầu đều là bóng dáng người kia.
Nhớ lại đêm kia lần đầu tiên cảm thấy kinh diễm.
Nhớ khi hắn tỉnh lại hỏi câu đầu tiên “Cô nương là ai”.
Nhớ hắn dù biết có thể nghịch huyết mà chết nhưng vẫn ung dung mỉm cười.
Nhớ đến đoạn đường này số lần hắn và nàng nói chuyện với nhau ít đến đáng thương.
Nhớ đến thần vận thong dong tao nhã của hắn trên suốt đoạn đường.
Nhớ đến đôi mắt tĩnh lặng lại mơ hồ xa xăm.
Nhớ hắn từng khen nàng cười xinh như hoa.
Nhớ hắn thỉnh thoảng rũ mắt thoáng nhìn thấy thật thản nhiên và thần bí.
Nhớ ngoại trừ sư phụ thì hắn là người nàng ở cùng lâu nhất.
…
Khi Diệp Vô Ảnh đang đau buồn vô hạn, thì chợt có người kéo ống tay áo nàng.
“Cô nương! Cô nương! Cô vẫn chưa trả tiền thuê phòng! Sao cô có thể bỏ đi thế được? Làm thế là không được, mau trả tiền đi, nên biết khách điếm chúng tôi vốn đã ít lời, nếu cô còn ăn quỵt, vậy cả một khách điếm chúng tôi biết lấy gì ăn! Cô nương mau trả tiền đi, ta đã đuổi theo cô gần nửa thành rồi, mệt chết ta!”
Diệp Vô Ảnh thả cánh tay vừa lau nước mắt xuống, thấy tên tiểu nhị kéo ống tay áo nàng nước miếng tung bay.
“Cô nương, cô ở hai gian phòng cộng thêm hai bữa cơm, tổng cộng năm ngân lạc, khắp thành Tương này chỗ chúng tôi là rẻ nhất rồi đấy, đây đã là mua bán lỗ vốn, cô nương không được không trả tiền đâu đấy!” Tiểu nhị kéo tay áo nàng không buông, chỉ sợ nháy mắt cô nương này lại trốn không thấy bóng, đến lúc đó biết chạy đâu tìm nàng đòi tiền, mà nếu không đòi tiền được thì sẽ bị chưởng quỹ cho ăn mắng.
Diệp Vô Ảnh chớp chớp đôi mắt đỏ bừng, chỉ điềm đạm đáng yêu nhìn tiểu nhị mà không nói lời nào.
Tiểu nhị thấy cô nương xinh đẹp đáng thương như vậy bất giác cũng có mấy phần mềm lòng, thế nhưng mềm lòng thì mềm lòng, tiền vẫn phải lấy: “Cô nương, cô trả tiền cho ta đi, bằng không ta liền dẫn cô đến gặp quan.”
Nhãn châu Diệp Vô Ảnh xoay động, ngừng khóc, tay áo khẽ động trượt ra khỏi tay tiểu nhị, vươn đầu ngón tay chỉ vào tiểu nhị, nói: “Gặp quan? Ngươi cho là bản cô nương sợ sao? Bản cô nương đang muốn cùng các người đến gặp quan đây! Tối qua vốn là hai người ở trong khách điếm của các ngươi, thế mà sáng nay chẳng thấy tướng công ta đâu nữa, ta chưa tìm các ngươi tính sổ, các ngươi đã không biết xấu hổ đến tìm ta!”
Lời này vừa thốt ra, tức thì mọi người xung quanh kinh nghĩ nhìn về phía tiểu nhị, mà cùng lúc có hai người đứng nơi nào đó, một mặc áo trắng thì cười khẽ, một vận áo tím thì hừ lạnh.
“Cô nương không thể đổ oan cho chúng ta như thế được, tướng công nhà cô không thấy đâu khẳng định vì tự hắn bỏ đi, liên quan gì đến khách điếm bọn ta. Chỗ chúng ta làm ăn đàng hoàng, không bao giờ làm cái chuyện giết người cướp của ấy đâu!” Tiểu nhị lập tức biện bạch.
“Giết người cướp của?” Diệp Vô Ảnh trợn tròn mắt đẹp, “Cô nương ta chưa từng nói thế nhá, chưa chi ngươi đã tự nhận tội? Nhất định các ngươi đã mưu hại tướng công nhà ta rồi cướp tiền trên người chàng! Các ngươi trả lại tiền cho ta! Trả lại tướng công cho ta!”
“Cô… Cô, sao cô có thể đổi trắng thay đen như vậy! Chúng ta nào có mưu hại tướng công cô! Chúng ta…”
“Hừ! Chính là các ngươi mưu hại tướng công ta, mau bồi thường tiền cho ta, bằng không bản cô nương bắt các ngươi đến gặp quan!”
“Chúng ta không có, ngươi không có bằng chứng chớ nói lung tung, ngươi [2]… ngươi…”
“Tướng công nhà ta mất tích trong khách điếm các ngươi, cho nên nhất định các ngươi không thoát khỏi có liên quan, các ngươi mau bồi người bồi tiền đi!”
Người trên đường vây xem càng lúc càng đông, rất nhiều người đồng tình với Diệp Vô Ảnh, cũng có người bán tính bán nghi vây quanh hai người chỉ chỉ trỏ trỏ, có người còn bảo muốn đi gọi người quan phủ đến để giải quyết.
“Ha ha…” Bỗng một tràng cười thanh mị truyền đến, nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng người trên đường đều nghe rõ ràng.
Vì vậy, vốn đám người đang hò hét ầm ĩ bỗng dưng im bặt, theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn không khỏi đều thất hồn lạc phách.
Chỉ thấy một cánh cửa sổ trên tòa cao lâu đối diện được mở ra, hai vị công tử vận bạch y, tử y sóng vai đứng trước cửa sổ, cả hai đều thân thẳng như ngọc áo bay phấp phới, bạch y nhã dật, tử y yêu mỹ, hai người tuyệt nhiên bất đồng, nhưng chính vì lẽ đó mà khi đứng cạnh nhau ngược lại lại càng làm nổi bật phong thái đối phương, người vận bạch y trông càng thanh nhã phiêu dật, còn người vận tử y lại càng hoa mỹ yêu dị.
“Đó chẳng phải là tướng công ngươi đấy sao!” Tiểu nhị chỉ vào người trên cao lâu rồi thốt lên, “Lần này ngươi không còn gì để nói nữa nhé, mau trả tiền đây!”
Nhưng Diệp Vô Ảnh lại không hề để ý đến tên tiểu nhị, chỉ nhìn hai người đứng trên cao lâu, trong mắt đột nhiên có ánh lệ.
Mà mọi người nghe được lời ấy, hết nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của Diệp Vô Ảnh, lại nhìn hai vị mỹ công tử trên lầu, nhất thời không khỏi thở dài. Hai người kia, bất luận ai là tướng công thì vị cô nương này đều thật có phúc.
“Tiểu nhị ca, tiền phòng nàng thiếu ngươi bản thiếu sẽ thanh toán.” Chỉ nghe công tử vận tử y nói.
Sau đó một ánh sáng bạc lóe lên, tiếp đó tiểu nhị cảm giác như trong tay có thứ gì đó, không khỏi nhìn xuống, thì thấy đúng là có một mảnh ngân diệp lóng lánh.
Một mảnh ngân diệp bằng một trăm ngân lạc, vượt xa năm ngân lạc tiền phòng!
Tiểu nhị lập tức mở to mắt nhìn mảnh ngân diệp đột nhiên xuất hiện trong tay mà lẩm bẩm gặp thần tiền rồi? Lại nhìn về phía hai người trên cao lâu, lập tức trong lòng liền xem hai người như tiên nhân hạ phàm, bằng không ngân diệp này sao có thể tự động bay vào tay hắn.
“Đa tạ! Đa tạ!” Tiểu nhị liên tục nói cám ơn, sau đó xoay người chuẩn bị chạy về bẩm báo với chưởng quỹ đòi phần thưởng.
“Chậm đã.” Bỗng Diệp Vô Ảnh gọi giật hắn lại.
Tiểu nhị dừng bước, hỏi: “Cô nương còn có chuyện gì?”
Chỉ thấy Diệp Vô Ảnh khẽ động, tiểu nhị chưa kịp phản ứng thì trong tay đã trống trơn, nhìn lại thì ngân diệp đã nằm trong tay nàng ta, rồi bị nàng ta nhét vào ngực.
“Ngươi…” Tiểu nhị vừa sợ vừa giận.
Nhưng Diệp Vô Ảnh chả thèm quan tâm, chỉ lấy từ trong ngực ra một túi tiền, sau đó móc ra từng ngân từng ngân lạc, liên tục thế năm lần rồi tỉ mỉ đếm lại một lần nữa, xong đâu đấy mới đưa cho tiểu nhị, nói: “Đây là tiền phòng, bản cô nương không thiếu ngươi một cắc rồi nhá.”
Lần này không chỉ tiểu nhị lồi mắt, mà người vây xem cũng trợn to mắt nhìn vị cô nương xinh đẹp tú lệ này, ánh mắt đủ loại thần sắc phức tạp.
“Đấy, bản cô nương chả thiếu gì các ngươi nữa rồi đấy.” Diệp Vô Ảnh nhét năm ngân lạc vào tay tiểu nhị, sau đó đôi mắt đẹp nhìn quanh bốn phía, khẽ nhướn mày, “Nhìn gì vậy, ai làm gì thì đi làm đi! Bằng không bảo đao cô nương cũng muốn chào hỏi các ngươi đây!” Nói đoạn Diệp cô nương khẽ điểm mũi chân, phút chốc người đã phi lên cao lâu, thân ảnh lóe lên vọt vào cửa sổ, thoáng cái không thấy bóng người đâu nữa.
Mọi người phía dưới nhất thời vừa kinh ngạc vừa sợ hãi mà thán.
“Haizzz, đó là người phương nào vậy chứ!”
“Đúng là thời thế thay đổi rồi!”
“Không ngờ cô nương tuổi còn trẻ thế, mà có năng lực cao như vậy!”
“Cô nương này nhảy được cao như vậy, nghe bảo người võ công cao thường là cường đạo cả đấy?”
“Xem ra cô nương này công phu rất khá, tiểu nhị ca à, thôi ngươi cứ xem không may mà quên đi, chí ít tiền phòng cũng đã lấy được.”
…
Người vây xem cảm thán xong đôi câu, ngẩng đầu nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng hai vị công tử đâu nữa, không còn náo nhiệt tất cả liền giải tán, tiểu nhị kia không có bản lãnh vượt nóc băng tường, nên cũng chỉ đành tiu nghĩu quay về.
Mà Diệp cô nương vừa vào lâu lập tức lao thẳng vào Minh Nhị mà ôm chầm hắn.
Lần này —
Minh Nhị đờ người.
Lan Thất nghiến răng.
“Hóa ra ngươi chưa chết!” Diệp cô nương vừa được mười bảy tuổi, hôm nay là lần đầu tiên trải qua cảm giác ‘Chết đi’ rồi ‘Sống lại’, cho nên vô cùng kích động.
“Đa tạ cô nương quan tâm.” Minh Nhị mỉm cười nhã nhặn nói, chỉ có điều bên cạnh có một mũi nhọn đang đứng, cho nên hắn vội đưa tay đặt lên vai Diệp cô nương hơi dùng lực một chút, xoay người nàng ta từ trong ngực hắn, không lộ dấu vết đỡ nàng đến cạnh bàn, “Diệp cô nương đói bụng không? Chi bằng chúng ta cùng nhau dùng bữa?”
Trên bàn bày đầy một bàn món ngon, đều là những món mà Diệp cô nương vừa xuất sơn chưa từng nhìn thấy nghe thấy, vì vậy những lo lắng, hoảng loạn, bi thương đều bị cơn đói chực chờ hơn nửa ngày ném ra sau đầu, hai mắt Diệp cô nương phát sáng lấp lánh thèm nhỏ dãi, cõi lòng đầy kích động cũng bị ném ra sau ót.
Ba người cùng nhau dùng cơm trưa, giữa bữa ăn, Nhị công tử chủ động giải thích vì sao hắn không nghịch huyết mà chết!
“Đó cũng là nhờ công lao của Thất thiếu, Thất thiếu kỳ tài ngút trời, bất kể loại võ học nào trên thế gian này chỉ cần huynh ấy [1] xem qua một lần thôi là đã lĩnh hội, kiến giải được. Thủ pháp điểm huyệt độc môn này của cô nương cũng chính là nhờ Thất thiếu hóa giải, bởi vậy mới cứu được một mạng của tại hạ.
Khi nói những lời này Nhị công tử tỏ ra vô cùng thẳng thắng vô tư, giọng nói cực kỳ chân thành, hoàn toàn không để ý Lan Thất bên cạnh nghe thế liếc ngang hắn một cái.
Mà với khuôn mặt đó của Nhị công tử, ngoại trừ Lan Thất, trên đời này không ai hoài nghi bất cứ một câu nói gì của hắn.
Cho nên Diệp cô nương nhất nhất tin đấy là thật, về chuyện vì sao đột nhiên không thấy Nhị công tử, mà hắn cũng không giải thích, lúc này nàng ta đang bị chuyện Lan Thất thiếu hóa giải được thủ pháp điểm huyệt độc môn của nàng gây kinh hãi, cho nên đại khái không nhớ đến để hỏi, đợi đến khi Diệp cô nương nhớ lại mà hỏi, thì Minh Nhị, Lan Thất đã sớm không còn trước mặt, muốn hỏi cũng không thể hỏi.
Cuối cùng, sau chuyện này, cộng với vô số lần tìm bảo trước đây nhưng đều bị Lan Thất đoạt trước, nàng cảm thấy quá mức thất bại, nên quyết định quay về cùng sư phụ tu luyện mấy năm nữa, đợi khi võ công đại thành thì sẽ hạ sơn lần nữa. Hơn nữa Diệp cô nương còn phát lời thề, lần hạ sơn sau nàng nhất định bắt được Minh Nhị, Lan Thất cất vào kho bảo của mình.
Hai người Minh, Lan đương nhiên cực kỳ cổ vũ khích lệ nàng.
Diệp cô nương vừa đi, Lan Thất liền duỗi chân đá Minh Nhị một cước, đương nhiên Nhị công tử rất nhẹ nhàng mà tránh thoát.
Thất thủ một chiêu, Thất thiếu lười động nữa, lại nói hai người sức lực ngang nhau, đánh nhau chỉ tổ hao tổn khí lực.
“Ê, chúng ta cũng đi cướp thứ gì đó đi?” Lan Thất thiếu dựa vào trên tháp hăng hái đề nghị, “Dù sao bây giờ chúng ta cũng không có chuyện gì để làm, chi bằng hai ta tranh một hồi cướp bảo, thế nào? Hơn nữa trộm bảo của nhà bình thường thì quá dễ dàng, chúng ta muốn trộm cũng phải trộm thứ có phân lượng chút, ví như bảo kiếm trấn phái ‘Phượng ngân kiếm’ của Phong Vụ phái, hay ngọc tỷ trong cung hoàng đế, hoặc là bàn cờ trong Dục Long các…”
Bích mâu Lan Thất thiếu tỏa sáng mà liệt kê một loạt các bảo vật của các đại môn phái trong thiên hạ, mà Minh Nhị công tử vẫn nhất quán bảo trì trầm mặc.
Nhưng chúng ta đều biết, trên đời có một từ gọi là ‘Mặc nhận’.
“Còn có, chúng ta không được dùng danh hào của mình, chi bằng dùng…” Trong đôi bích mâu Lan Thất lóe lên một tia quỷ dị.
Trong đôi mắt mênh mang của Minh nhị cũng xẹt qua một tia sáng.
Thế cho nên, khi Diệp Vô Ảnh lần thứ hai xuất sơn thì, danh hào ‘Ảnh đạo’ vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ các đại môn phái trên võ lâm đuổi theo đòi bảo vật trấn phái, mà đây là chuyện sẽ nói sau.
* * *
END
* * *
Nhảm:
[1] Nguyên văn ‘Nàng’, xét thấy đang nằm trong mạch suy nghĩ của Diệp Vô Ảnh và lời nói của Minh Nhị, trong khi Diệp Vô Ảnh không biết Lan Thất là nữ, nên T tự ý đổi danh xưng.
[2] Vì sao tiểu nhị trên gọi ‘Cô’, dưới lại ‘Ngươi’: xét theo mạch cảm xúc của nhân vật, ban đầu là khách sáo, sau tiểu nhị lại khá tức tối với Diệp Vô Ảnh, cho nên có sự thay đổi xưng hô.