Lan Nhân. Bích Nguyệt

Hôm nay là Giáng sinh, là một ngày lễ ngoại nhập khá phổ biến ở Trung Quốc trong thế kỷ 21, vì vậy mà vài người trong “Khu trọ Đông Hoàng” cũng rục rịch chạy theo xu hướng đón ngày lễ Tây này.

Phong Tịch đưa chân ngọc đá đá Phong Tức đang nằm trên ghế sô pha, “Lễ Giáng sinh này cũng xem như là ngang với Tết Âm lịch của chúng ta, em nghĩ chúng ta cũng nên xem trọng, tổ chức linh đình tí.”

Phong Tức công tử đưa một tay lên chống má, mắt thì vẫn dán vào màn hình tivi xem bản tin kinh tế tài chính, hết tin khủng hoảng tài chính, rồi đến tình hình thế giới đang tốt lên, vừa hay để anh có thể thừa nước đục câu thêm càng nhiều cá.  Nghe xong lời này, Phong công tử nhướn đôi mày dài, mắt phượng liếc sang: “Thế em muốn làm như nào?”

Phong Tịch cười híp mắt đáp: “Chúng ta đến Cửu La sơn trang ăn một bữa nhé, chỗ đấy không hổ là nhà hàng năm sao, đầu bếp trưởng – Cửu Vi tiên sinh ấy, tài nghệ đúng là…” Nói đến đây, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt, “Hơn nữa Cửu vi tiên sinh có tiếng là người sở hữu sắc đẹp thay cơm, chúng ta đến đó ăn, chỉ cần chi một mà được hưởng tận hai.”

Phong Tức công tử nghe xong thì vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã, cầm ly cà phê đen trên bàn từ từ thưởng thức, uống xong mới thuận miệng đáp: “Thế em đi đi. Trời lạnh như này anh chẳng muốn ra ngoài, lần trước Kiều Cẩn đi công tác ở Tô Châu về có mang cho một chai rượu ô mai, anh định hôm nay làm món thịt bò sốt rượu để đón lễ đấy.”

Phong Tịch nghe xong, tức thì tỏ ra dịu dàng hiền hậu mà kéo Phong công tử rời khỏi ghế, “Anh nói gì thế chứ, chúng ta là vợ chồng, sao có chuyện em đi hưởng thụ một mình còn để anh ăn lễ cô đơn được. Nào, nhanh đi nấu cơm đi, em cũng không ra ngoài nữa, em quyết định sẽ ăn thịt bò sốt rượu ô mai với anh, vợ chồng vốn phải cùng nhau đồng cam cộng khổ mà, nhỉ?!”

“Thật không đấy?” Khóe đôi mắt phượng dài của Phong công tử hơi nhếch lên, “Nhưng Cửu La sơn trang có người sở hữu sắc đẹp thay cơm đấy, không đi không tiếc à?”

“Hơ hơ, em đùa thôi đùa thôi.” Phong Tịch đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt xinh như ngọc của Phong công tử, rồi nói tiếp với vẻ đắm đuối, “Nếu bàn về sắc đẹp, thế giới này nào ai có thể sánh với Lan Tức công tử nhà chúng ta chứ.”

“Thật thế à?” Phong công tử nhếch nhếch khóe môi, mắt phượng lấp lánh như ánh sáng lóe trong đêm.

Phong Tịch tức thì hiểu ý, cất cao giọng đáp: “Đương nhiên rồi, đến cả Ngọc công tử dạo lần trước chỉ cần một lời đã khiến cả Liên hiệp quốc phải ngậm miệng cũng chẳng bằng được anh.”

“Ồ.” Phong công tử khẽ gật đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp, “Nếu có hai người, vậy thêm món Ngọc lân hương yêu* nữa nhé?”

*Món ăn nổi tiếng của tỉnh Hồ Nam (chưa biết dịch sang tên tiếng Việt thế nào).

“Được được.” Phong Tịch cực kỳ ngoan ngoãn chạy theo, lấy tạp dề mặc vào cho anh, “Nào, đừng làm bẩn đấy, cái này là lông cừu Omani đấy nhé, trông anh mặc vào còn đẹp hơn cả model kìa. Thêm món cá pecca sốt cà nhé.”

“Ừ.” Phong công tử rất hưởng thụ mà xát xát tay lên cái tạp dề trắng như tuyết, “Thêm món canh đậu hủ Tây Thi nữa là đủ rồi nhỉ.”

“Ừ.” Phong Tịch mặt mày rạng rỡ.

“Ầm!” Bỗng dưới lầu truyền đến một tiếng vang thật lớn khiến tim gan hai người đánh thót.

“Minh Hoa Nghiêm! Anh dám đốt lò của bản thiếu thế à! Bản thiếu độc chết anh!” Tiếp đó vang lên một tiếng thét to vọng cả khu nhà.

“Thanh niên đúng là nóng nảy quá.” Phong Tịch lắc đầu cảm thán.

Rồi lại nhìn vị Phong công tử trước mặt đang mặc tạp dề in hình con chuột mà vẫn ung dung cao quý, trong lòng không khỏi đắc ý. Anh chàng nhà mình dù ra nhà khách vào nhà bếp đều luôn giữ vững hình tượng đàn ông chất lượng cả trong lẫn ngoài, còn cái gã Minh Nhị công tử dưới lầu kia thì, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa… Ha ha ha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui