Chương 19: Xin để em ra khỏi cuộc đời anh.
Tại sao lại là một ngày đông không lạnh nhưng cô bước giữa lòng thành phố nhỏ này mà nghe tim mình trống trải đến đau khổ. Giá băng cứ ùa về khiến cô không thôi buốt nhói. Con đường ký túc cuối chiều vẫn đông người qua lại, những tiếng cười trong veo một thời cô cũng từng...song bây giờ đã đành lạc mất...Xót xa!
Gia Ngọc không về phòng mà chọn một góc khuất trong quán cóc sau ký túc. Hơi lạnh của cốc bia ngưng tụ thành những giọt nước trong suốt, rơi và đọng lại trên đầu ngón tay cô. Vẫn cứ nghĩ chỉ nước mắt mới mang theo vị mặn nhưng nụ cười chẳng phải đôi lúc vẫn có vị cay đắng đó hay sao? Trượt nhẹ chiếc Lumia trên tay, chỗ dựa duy nhất của cô lúc này là chị.
“ Chị à. Em đang ở quán ốc sau nhà A10. Chị.....ra với em được không?”
“ Chị tưởng chúng nó bảo mày đi gặp mẹ chồng tương lai cơ mà? Được rồi, ngồi đấy đợi chị.”
Chống hai tay vào cạnh sườn, Mai Hương thở dài, chẳng nói chẳng rằng cô mang theo ví tiền cùng điện thoại tới nơi Gia Ngọc đang ngồi. Vừa đi cô vừa gọi điện huỷ lịch dạy thêm buổi tối, cô hiểu lại có chuyện không vui xảy đến nên Gia Ngọc mới như vậy. Ba năm xiết chặt tay nhau, quá đủ để cô có thể hiểu được tâm trạng của người em vô cùng thân thiết. Gia Ngọc trong mắt cô ngay từ đầu đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, sống nội tâm, đa sầu, đa cảm và cả đa nghi nữa. Mỗi khi có chuyện Hương đều cảm nhận rất rõ cô gái ấy luôn cố gồng mình để gượng cười nhưng con bé đâu hiểu, có những khi cười cũng là một việc vô cùng mất sức. Chi bằng hãy để bản thân được một phút yếu lòng...!
Kéo ghế ngồi xuống đối diện với Gia Ngọc, Mai Hương lặng im chờ em lên tiếng trước. Gia Ngọc ôm chặt cốc bia lạnh bằng hai tay, uống chậm rãi như cách thức....thưởng trà lúc trước. Một chai, lại thêm một chai nữa cho đến bàn tay chị ngăn lại, cô mới chịu ngẩng đầu khẽ nói:
“ Chị à. Chị nghĩ sao nếu một ngày có ai đó nói với chị rằng: “ Bác rất quí con, xem con như con gái bác vậy. Nhưng để trở thành con dâu bác liệu con có hy sinh được hay không? Con có thể làm gì để giúp sức cho sự nghiệp của con trai bác?”. Em không nhớ nữa...đại loại là như thế. Còn có em là đứa con của nghệ thuật không xứng với anh ấy...”
“ Chỉ vì thế mà mày thành ra bộ dạng này? Đúng là điên rồi. Hàng ngày có biết bao người bị mẹ chồng phản đối mà vẫn sống tốt, hạnh phúc đó thôi. Hãy nhớ, trước khi em là con dâu bà ấy thì em còn là vợ của người mà em yêu...”
“ Chị.....Chị đang an ủi em đấy sao?”
“ Nhìn mày thế này, chị đau lòng lắm. Khó khăn còn nhiều, đồng chí còn phải cố gắng. Chẳng lẽ em không có niềm tin vào người em đã trao tất cả tin yêu?”
Gia Ngọc ngẩng cao đầu đè chặt lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống. Giọng cô nghẹt lại, khàn khàn đáp lời Hương:
“ Chị à, tình yêu quan trọng đến mấy, cũng không thể sánh bằng cốt nhục tình thân. Hơn nữa, em không biết trong em niềm tin dành cho anh ấy còn được bao nhiêu nữa?”
Hương nhíu mày đứng dậy thanh toán rồi kéo tay Gia Ngọc bước ra khỏi quán. Áng mây xám cuối chiều không biết sẽ phiêu dạt về đâu? Dù ngấm men nhưng Gia Ngọc không hề say mà ngược lại, vô cùng tỉnh táo. Xiết chặt bàn tay gầy của Hương, hai cô gái cùng nhau tìm một chỗ trống trong khuôn viên khoa Pháp. Nhặt bông hoa đại vừa rớt xuống, mùi hương vẫn nồng nàn theo hương gió quấn quanh. Liệu tình yêu có như cánh hoa rơi? Một khi chia lìa vẫn để lại những hồi ức đẹp?
Ngồi lại dưới bầu trời mùa đông, nước mắt Gia Ngọc bỗng chốc lăn dài nghẹn đắng cổ họng vì cô biết điều tốt nhất cô có thể làm cho người mình rất yêu là thẳng thắn nói với anh ấy rằng: mình chia tay thôi! Xót xa, Hương kéo đầu Gia Ngọc dựa vào vai mình và lên tiếng:
“Tưởng rằng duyên phận tới thì có thể yên tâm, nghiêm túc thì có thể giữ chặt, tưởng rằng đôi bên chịu quá nhiều thương tổn thì có thể cảm động ông trời, tưởng rằng dũng cảm quên đi thì tất cả đều có thể nhưng chúng ta đều sai. Đôi khi bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ.
Em biết không, chị đã bỏ lỡ mất cả tuổi xuân, những ngày tháng đẹp nhất. Nhưng chị chưa một lần hối hận. Vậy nên, em cũng đừng vì việc mẹ anh ấy không đồng ý mà dằn vặt, đau khổ. Hãy bấu víu lấy thứ tình cảm đã khiến em hạnh phúc đến cùng. Tương lai ai mà nói trước được. Hai người yêu nhau cho thời khắc hiện tại không phải là quá đủ rồi sao? ”
“ Chị à. Điều quan trọng là em không biết liệu anh ấy có yêu em hay không?”
“ Nói vớ vẩn gì thế? Không yêu sao anh ta có thể mang em tới gặp mẹ được? Dù phòng mình chưa ai chính thức gặp bạn trai tin đồn của em nhưng mọi người đều cảm nhận rất rõ sự quan tâm của anh ta dành cho em. Đó không phải là tình yêu thì là gì chứ? Nhất là với một người đàn ông đã đi làm, họ bận rộn với hàng tá việc chất đống nhưng vẫn nhớ ngày ngày nhắc nhở bạn gái ăn cơm, ngủ sớm và đi đường cẩn thận. Những gì em có là ước muốn của biết bao người, em hiểu không Ngọc? Hãy biết nâng niu và trân trọng.”
Gia Ngọc mở túi xách và đặt vào tay Hương một tấm ảnh. Giọng cô lạc đi như một người đang cảm cúm nặng:
“ Chị có thấy người trong ảnh giống em không?”
“ Ừm. Cũng giống, nhưng có vẻ giản dị hơn em.”
Hương lật lại đằng sau tấm ảnh, những nét chữ cứng cỏi đập vào mắt cô. Hiểu ra điều gì đó, cô nhìn Gia Ngọc dò hỏi.
“ Chị hiểu rồi đúng không? Cảm giác khi có người thay thế vị trí của mình...có tệ bằng...cái cảm giác chợt nhận ra mình chỉ là người thay thế. Nhưng đã tệ nhất chưa? Khi biết 1 sự thật là....thực ra mình chưa hề thay thế được quá khứ xưa kia của họ....dù chỉ 1 giây phút nào...”
Ôm em vào lòng, Hương nghẹn ngào vỗ về và an ủi:
“ Không phải vậy. Ngoan nào, khóc đi cho thoải mái. Em cứ thất thần như thế chị sợ lắm.”
Gia Ngọc ôm chặt chị và khóc. Không gian xung quanh hoàn toàn vắng lặng, gió đông vẫn táp vào mặt người từng cơn giá lạnh còn sương chiều đã buông dần, nền trời chuyển sắc. Gia Ngọc khóc nấc lên tựa một đứa trẻ vừa bị cướp món đồ chơi yêu quí nhất. Cô co mình lại không khác nào con chó nhỏ bị lạc trong đêm mưa rào. Chỉ cho đến khi tiếng chuông điện thoại dồn dập, đôi bàn tay cầm máy khẽ run run. Đưa máy cho Hương, cô khẽ nói:
“ Chị bảo anh ấy là em đang đi mua đồ, không nghe máy được.”
Hương thở dài nhận điện, cúp máy cô trầm giọng cất tiếng:
“ Anh ấy bảo là không qua gặp em được vì phải tiễn má ra sân bay. Nói em nhớ ăn uống cẩn thận và ngủ sớm, ngày mai chủ nhật em nhớ qua bên nhà.”
“ Em có nên gặp anh ấy nữa không hả chị? Nếu chị là em, chị sẽ làm gì?”
“ Có chứ. Vì chị không là em nên chị không biết làm vậy có đúng với những gì mình cảm nhận hay không? Nhưng chị nghĩ, em nên đến gặp anh ấy hỏi rõ một lần. Sau đó nói luôn cả việc mẹ anh không thích em...Điều quan trọng là em phải thật bình tĩnh, bởi tình yêu luôn khiến người ta mất lý trí, rồi làm hỏng việc.”
“ Em không biết nữa. Em đau lắm chị ơi!”
“ Chị biết. Chị biết mà. Ngoan nào, cảm giác này sẽ qua nhanh thôi. Em nhìn con Linh ấy, mọi chuyện đều sẽ ổn.”
Buổi sáng hôm sau, Gia Ngọc rời giường với đôi mắt sưng đỏ. Gật đầu với Hương rồi cô bước ra khỏi phòng tới căn hộ của anh. Mọi người trong phòng đều tò mò nhưng không ai dám hỏi bởi bộ dạng cô thật sự rất doạ người.
Chiếc taxi chạy ngang qua đường Lê Đức Thọ. Những hàng cây xào xạc ngoài cửa kính, không gian ẩm ướt và lạnh dần như những luồng hơi nước vô hình thổi đến. Có chút mây từ không gian xa lạ ùa đến nhanh chóng khiến cửa xe mờ đi. Bước ra khỏi xe, ngẩng cao đầu nhìn những đám mây vần vũ trên nền trời đông xám xịt, Gia Ngọc hít một hơi thật sâu sau đó bước vào thang máy.
Sau hồi chuông thứ nhất cánh cửa đã nhanh chóng được mở ra. Vừa thấy cô anh đã vội kéo cô vào lòng và phủ đôi môi ấm cướp đi toàn bộ hô hấp của Gia Ngọc. Đẩy anh ra, cô lùi lại và nhìn anh không chớp mắt. Hữu Thiện sững sờ trước biểu hiện của Gia Ngọc. Trong ánh nhìn của cô, anh trầm giọng hỏi:
“ Em sao vậy?”
“ Hữu Thiện, em muốn hỏi anh vài ba câu, anh sẽ trả lời thật chứ?”
Gật đầu với cô như một lời dỗ dành, ánh mắt anh vẫn trìu mến và chất chứa thương yêu xen cùng lo lắng.
Gia Ngọc im lặng vài giây rồi hỏi nhỏ:
“Ngày đầu tiên anh thấy em, anh nhìn thấy hình ảnh của mối tình đầu phải không?”
Hữu Thiện gật đầu, anh muốn bước tới nhưng cô đã vội lùi tiếp về sau.
“ Đừng gật đầu, hãy trả lời em.”
“ Ừm.”
“Và suốt những ngày đi với em, ở bên em, anh cũng nhìn thấy người đó đúng không? ”
Anh im lặng, khoé môi khẽ cong lên cười như không cười. Lấy tay đẩy cao gọng kính anh khẽ nói:
“ Em nói đúng rồi.”
“Và ngay cả bây giờ, trước mặt em vẫn là mối tình đầu của anh ngày xưa đúng không, Hữu Thiện?”
“ Gia Ngọc...”
“Đừng gọi tên em. Đừng xúc phạm em, please, đừng gọi tên em khi anh không nghĩ đến em. Chỉ cần trả lời em.”
Nước mắt cô bắt đầu rơi xuống. Cô rất muốn đâm chết người đàn ông trước mặt mình, tại sao anh có thể tàn nhẫn với cô đến vậy? Nước mắt khiến đôi mi mờ đi. Hữu Thiện tiến lên kéo cô vào lòng và dỗ dành:
“ Gia Ngọc. Đừng như thế...Anh chỉ định nói rằng, em, không ai khác chính là mối tình đầu của anh.”
Kéo bàn tay của cô đặt lên trái tim mình, anh nói tiếp:
“ Nơi đây, chỉ có hình ảnh của em thôi.”
Cô dùng sức đẩy anh ra, cười chua xót:
“ Cảm ơn anh vì đã thành thật. Vậy là đủ rồi.”
Gia Ngọc quay người đi, trong khoảnh khắc Hữu Thiện bị rơi vào bế tắc. Chuyện gì đã xảy đến mà cô lại lạ lùng đến vậy? Kéo tay cô lại, anh tha thiết gọi tên cô:
“ Gia Ngọc.”
“Em đã tôn trọng câu trả lời của anh, vì thế anh hãy vui lòng tôn trọng em, để em rời khỏi anh.”
“Em sao lại làm thế. Lời anh nói em nghe không hiểu sao?”
“Em đã có thể không làm thế nếu em không giống chị ấy”
Gia Ngọc rút trong túi ra bức ảnh đặt vào tay anh rồi quay đi.Tâm trạng cô như vỡ òa, những dồn nén từ đêm qua bung ra dữ dội. Cô bước ra khỏi căn hộ nhanh chóng, không ngoảnh mặt lại, nhanh như lúc cô bước vào cuộc sống của anh.
Hữu Thiện đứng giữa những mảnh vỡ của hiện tại và ngày hôm qua, ngỡ ngàng. Chuyện này đến cùng là sao? Vì sao lại như vậy? Đến khi nhớ ra việc anh cần là đuổi theo cô gái của mình thì mọi chuyện đã quá muộn....
Cơn mưa mùa đông bất chợt rơi xuống. Trời trút mưa hay là trút giận hờn? Hữu Thiện, anh đã không bao giờ còn có thể hỏi cô rằng dưới trời mưa này cô nghĩ đến ai? Cô đã nghĩ đến anh…
Cô nghĩ về những thói quen của cô cùng anh một cách điềm đạm. Và bỗng dưng nụ cười hay giọng nói của anh cũng bị buông thõng giữa lưng chừng nhịp thở của cô. Chẳng có gì thay đổi ngoại trừ việc anh chưa bao giờ yêu cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, cô thấy rõ lòng anh thật nhẫn tâm, cô thấy mọi suy nghĩ đều đắng nghét, điêu tàn dưới những tượng đài do chính anh đã xây. Tình yêu bỗng dưng phũ phàng trôi tuột khỏi trái tim cô, để mọi thứ nhớ thương trở thành xa xỉ. Tình yêu- đến bao giờ cô mới thấu được tường tận con đường nó sẽ đi, đến bao giờ xúc cảm được giữ lại mãi mãi trong tim mình? Tại sao tình yêu lại dừng lại? Tại sao?
Hữu Thiện mỉm cười. Lần này anh nhất quyết không để tuột tình yêu của mình. Nhất quyết không. Cô một lần nữa đã xuất hiện trước anh. Chúa đã cho anh một cơ hội để tin vào chính mình thêm lần nữa. Anh ôm chặt lấy cô giữa phố đông, dòng người qua lại nhìn họ bằng ánh mắt lạ lẫm. Nhưng anh không quan tâm, bởi ngay đây, cô gái của anh đang mỉm cười. Gia Ngọc thì thầm:
“ Hãy hỏi em rằng em có nhớ anh không, Hữu Thiện...”
Giữa họ chỉ còn khoảng không xanh mướt, bởi cô gái của anh là bầu trời.
Đó là giấc mơ của anh đêm qua!
Anh đã quá nhớ cô, cả trong mơ lẫn thức. Trong hơi thở mỏng manh của mình, anh khẽ thì thầm:
“ Có lẽ anh chưa cho em điều gì hứa hẹn nhưng xin em đừng bước ra khỏi cuộc đời anh!”