Lần nữa lại yêu

Chương 22: Không bằng chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!
Văn không nhớ mình đã gục đi trên sofa từ lúc nào không hay, cơn gió thổi tới khiến anh khẽ rùng mình. Căn nhà hoàn toàn chìm trong bóng đêm và câm lặng. Với tay tìm lên công tắc điện, đôi mắt vẫn chưa kịp thích ứng với thứ ánh sáng vừa xuất hiện, anh đưa tay trái lên che mắt. Chớp mắt liên tục, Văn khẽ nhìn xuống cổ tay, chiếc đồng hồ quen thuộc cho anh biết bây giờ là mười một giờ đêm. Anh như nghe thấy đâu đó tiếng nói cười của Hiên vọng lại sau cánh cửa chính. Bước chậm rãi về hướng ấy, giọng nói của cô ngày một gần...Bàn tay đưa lên chần chừ, cuối cùng anh quyết định bấm chuông
Gia Hiên đang tung quả bóng golf về phía Ok bỗng sựng lại. Liệu ai còn có thể tìm cô vào giờ này? Hải Minh sao? Hay là bảo vệ khu nhà? Hay là....! Cô ôm Ok vào lòng và trở ra mở cửa. Người đàn ông đang dựa vào bức tường câm lặng, trên người anh toàn mùi thuốc lá, khuôn mặt không hề có một chút cảm xúc nào. Một Thái Văn lạ lẫm không khỏi khiến cô giật mình! Nhỏ giọng, cô nói:
“ Anh vào nhà đi ạ.”
Anh vẫn im lặng từ lúc bước vào, cúi xuống nhặt quả bóng trên tay, ánh nhìn của anh chăm chú đặt vào quả bóng! Gia Hiên mang cafe ra cho anh rồi lại ôm con chó nhỏ khẽ vuốt ve. Cô khẽ nói:
“ Anh có chuyện buồn phải không ạ?”
Anh ngước lên nhìn cô rồi lại cúi xuống im lặng, bàn tay vẫn mân mê quả bóng và không có ý mở miệng. Không khí trở nên ngột ngạt, Gia Hiên gượng gạo nói tiếp:
“ Lúc em đi xuống dưới nhà, em thấy cô ấy đã khóc! Đó là bạn gái anh phải không ạ? Thật khó để tìm thấy tình yêu của đời mình nhưng đánh mất chỉ cần trong giây phút. Em nghĩ....hai người yêu nhau sẽ không tránh được lúc cãi nhau. Vậy thì cùng bình tĩnh để suy xét lại và....rộng lượng với nhau!”
Hai chân vắt chéo, Thái Văn thả quả bóng lăn xuống rồi ngả người xuống sofa, anh trầm giọng:
“ Em và anh bạn của Hạnh Nguyễn tiến triển tốt chứ?”
Hiên nhíu mày, cô cười:
“ Anh ấy chắc giờ này đang trong vòng tay của một cô gái khác, một cô gái mà anh ấy chôn chặt tình cảm trong hơn mười năm. Anh nghĩ em và anh ấy liệu có thể tiến triển theo hướng nào?”
Thái Văn ờ một tiếng. Cả hai lại rơi vào im lặng, Gia Hiên đứng dậy và dịu dàng:
“ Anh chưa ăn tối phải không? Anh có muốn dùng thử một chút canh gà do em nấu không? Rất tốt cho người bị gẫy xương.”
Anh khẽ gật đầu rồi đứng dậy theo cô vào phòng bếp. Chiếc bàn gỗ vô cùng lạnh, Gia Hiên đặt bát canh trước mặt Thái Văn rồi ngồi xuống một chiếc ghế đối diện, cô đặt Ok vào lòng và cầm quả táo xanh lên cẩn thận gọt từng sợi vỏ. Canh thuốc có vị đắng, rất khó uống, Thái Văn nuốt từng ngụm một, anh vẫn cúi đầu, trầm giọng:
“ Cô gái hôm nay em nhìn thấy tên là May. Anh và cô ấy quen nhau khi anh mới đến Newyork. Bọn anh có một thời gian qua lại và chia tay một năm sau đó! Cô ấy luôn hỏi anh có từng yêu cô ấy hay chưa? Anh rất muốn thương cô ấy, rất muốn yêu cô ấy nhưng anh không thể làm được. Có thể anh là người không tim, không phổi, là một người ích kỷ và chỉ biết mang đến cho người khác thương tổn, không hơn!”
Gia Hiên dịu giọng:
“ Anh đừng nói thế mà! Em cảm thấy.....anh rất tốt. Nên một cô gái dành tình cảm sâu sắc cho anh cũng là chuyện rất dễ hiểu.”
Anh khẽ ngẩng đầu nhìn cô dò hỏi:
“ Vậy sao? Vậy còn em?”
“ Em á?”
Thái Văn tiếp tục cúi đầu, đưa thìa canh vào miệng. Đôi mày khẽ nhíu lại, anh tiếp tục:
“ Chúng ta không phải là những đứa trẻ sống bằng nhiệt huyết của tuổi thanh xuân. Chúng ta đang sống bằng những đắn đo và sự toan tính trong lòng. Vì chúng ta, ai cũng sợ gặp phải mất mát! Có lẽ, cả em hay anh đều đã từng đi qua nỗi đau nên càng hiểu rất rõ về cái giá phải trả cho những việc làm thiếu suy nghĩ, cho những hành động được quyết định vội vàng.
Chúng ta không quên được quá khứ không phải vì trong em còn hình ảnh của người chồng cũ, cũng không phải vì trong anh còn bóng dáng của những cô bạn gái một thời xa xứ mà vì.....chúng ta bị hoài niệm những năm tháng quá khứ của chính chúng ta!”
Bàn tay Hiên vẫn đều đều gạt những lần vỏ mỏng ra khỏi quả táo thơm trên tay. Thái Văn dừng lại vài giây, anh vẫn cúi đầu rồi tiếp tục:
“ Nhiều năm về trước anh từng bị ám ảnh bởi một lời thoại trong Happy Together. Nhưng suốt bao năm qua, anh vẫn chưa tìm được người con gái để biến câu nói ấy thành câu chuyện của riêng mình. Chỉ cho đến khi gặp em. Gia Hiên: “ Không bằng, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.” Chúng ta cùng thử một lần nữa lại yêu được không?”
Giọng nói trầm ấm của anh, từng câu chữ hết sức rõ ràng và rành mạch. Cô bị giật mình trước câu hỏi ấy, vô tình lưỡi dao xoẹt qua đầu ngón tay từ lúc nào cô cũng không biết. Thái Văn đứng dậy bước qua dãy ghế về phía cô, anh ngồi xuống và cầm ngón tay cô lên đưa vào miệng. Hiên cố giật lại nhưng không cản nổi lực của anh. Ngậm chặt tay cô trong miệng cho đến khi cảm nhận rất rõ không thấy máu chảy ra nữa, anh mới buông ra và giữ chặt lại. Ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt hiền của Hiên, anh lặp lại câu hỏi lúc trước một lần nữa:
“ Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Được không?”
“ Em...em...!”
“ Em không cần nói gì cả, anh hiểu hết! Những người chúng ta có duyên nhiều không đếm được. Nhưng duyên cũng có duyên sâu duyên nhạt. Hôm nay cùng một chỗ, ngày mai đã không thể gặp vì vậy, anh không muốn đánh mất duyên phận khó khăn lắm mới tìm được của mình... Em hiện giờ vẫn còn độc thân. Không bằng làm bạn gái anh đi?”
Gia Hiên nhìn vào mắt anh. Ánh mắt trong suốt mà không nhìn thấy đáy. Cô không nhìn ra trong ánh mắt đó đang chứa loại cảm xúc gì. Là vui sướng, chờ mong. Hay là khẩn trương, hồi hộp? Ngay cả ánh nhìn quen thuộc mỗi khi trêu tức cô đều không có. Cô khó khăn trả lời anh:
“ Anh thật sự thích em sao?”
“Anh cho rằng mình đã nói rất đầy đủ rõ ràng.”
“Hôm nay anh muốn hay là muốn từ lâu rồi?”
“Điều này rất quan trọng sao?”
Gia Hiên thấy mình như sắp bị đánh bại. Cô không lường được chuyện gì sẽ xảy ra nên hạ mắt xuống, nhìn vào đống vỏ táo trên bàn, nói lí nhí: “ Em mệt rồi. Chúng ta ngày mai nói sau...”.
Cô rút tay ra khỏi bàn tay anh rồi đứng dậy bước về gian phòng khách. Thái Văn hụt hẫng trước ánh mắt buồn và sự lùi bước của Hiên. Anh đứng dậy chậm rãi xoay người rời đi. Trước khi bước chân ra khỏi cánh cửa anh khẽ nói:
“ Có lẽ em cần thời gian. Anh sẽ chờ...!”
Trong căn nhà vắng lặng, đồng hồ đã điểm mười hai giờ, Thái Văn cảm nhận rất rõ hơi ẩm của không khí đang lan ra trong phòng khách. Với tay tìm ví tiền và điện thoại, anh khoá cửa rồi bước ra khỏi nhà. Hà Nội hoàn toàn vắng lặng. Đêm cô đơn và đêm trầm tĩnh, cơn mưa phùn mùa đông ngấm dần vào chiếc áo vest của người đàn ông đẹp trai đang lạc hướng. Những quán hàng đã đóng cửa từ lâu, người ta không còn thấy tiếng người qua đường, chỉ thỉnh thoảng có tiếng rao đêm đầy mỏi mệt. Đưa tay lên vẫy một chiếc taxi, Thái Văn đọc địa chỉ rồi ngả người xuống ghế đầy mỏi mệt. Palm Court vẫn đông khách như mọi ngày, cười nhạt anh bước về chiếc ghế gần quầy bar nhất rồi gọi một ly Brandy. Mùi rượu xộc vào cuống họng, những giọt chất lỏng màu hổ phách ấy chảy tới đâu đều mang hơi ấm để lại. Một  nơi nào đó lạnh giá trong cõi lòng như được sưởi ấm. Anh không nhớ mình uống bao nhiêu ly, chỉ nhớ là cho đến khi gục xuống khiến người phục vụ nhìn anh đầy lo lắng. Khoé môi khẽ nhếch lên, Thái Văn rút ví rồi hỏi cô nhân viên có vẻ mặt còn non nớt:
“ Thế này đủ rồi chứ?”
Trong hơi men, anh đứng dậy bước ra khỏi bar. Lúc này trời đã chuyển giao sang ngày mới. Có thể do mưa càng lúc càng dầy hạt nên thứ ánh sáng lờ mờ vào lúc 3, 4h sáng đều không tìm ra nổi. Anh chỉ thấy thấm lạnh, tóc đều ướt sũng. Bước chân lảo đảo. Con đường vắng tanh, một chiếc taxi cũng là hiếm hoi trong trời đông giá buốt. Mưa ngấm khiến anh thấy tỉnh táo hơn đôi phần, mơ hồ vẫn tìm được đường về nhà, nhưng vừa bước vào trong cửa thì chân anh đã khuỵu xuống. Hình như rất lâu rồi anh mới vận động theo kiểu hành người đi bộ vài km. Trong thứ ánh sáng báo hiệu ngày mới đang tới, Văn không thể nào thuyết phục bản thân nhắm mắt lại dù cả đêm hôm qua anh chẳng hề chợp mắt được bao lâu. Đầu anh như muốn nổ tung ra đến nơi, dạ dày cồn cào và không ngừng gào rú. Bám theo thành sofa, anh trở về phòng tắm và nôn bằng sạch. Dịch vị cuộn lên khiến anh càng thấy đau dữ dội. Lục tìm chiếc điện thoại, anh gọi tới số máy quen thuộc của chị dâu.
Tiểu Nguyễn vẫn còn đang nằm trên giường, hiếm khi cô mới được cuộn mình trong chăn ấm buổi sáng. Gần một tuần nay cô đều bận rộn với những ca phẫu thuật lúc nửa đêm. Kể từ khi Phillip đi thì công việc càng chất lên vai mỗi lúc nhiều hơn. Hoàng vừa làm xong bữa sáng, anh mang sữa và cháo vào trong phòng ngủ cho vợ, thấy điện thoại của cô kêu, anh hơi nhíu mày. Tiểu Nguyễn nheo mắt nũng nịu:
“ Anh đưa máy cho em.”
Hoàng liếc qua thấy số của Văn, anh đưa máy cho vợ rồi làu bàu:
“ Thằng này không biết mấy giờ à mà gọi người ta sớm như thế!”
Tiểu Nguyễn vẫn trong trạng thái ngái ngủ, giọng vẫn nghẹt lại:
“ Alo. Có chuyện gì vậy chú?”
“ Dạ dày em ngẩm đau, nhức đầu nữa. Chị mang thuốc qua cho em!”
Nói rồi anh tắt máy và tiếp tục chạy vào tolet nôn khan. Tiểu Nguyễn vùng dậy ra khỏi chăn rồi nhanh chóng làm vệ sinh và thay đồ. Hoàng đang cho con ăn thấy cô vội vàng như vậy liền cao giọng:
“ Chú ấy có chuyện gì à? Sao thế?”
Cô vừa cột tóc, vừa đáp lời chồng:
“ Anh cho con ăn nhanh lên, chú ấy không khoẻ. Em phải qua tiêm cho chú ấy xem sao.”
Cho con xuống trường, rồi Hoàng chạy xe nhanh hơn thường ngày. Quặt lái vào khu chung cưa của Văn, anh không rời đi ngay mà cùng vợ lên xem sao. Phải một hồi chuông rất lâu Văn mới trở ra mở cửa được. Tiểu Nguyễn đưa tay lên trán anh kiểm tra rồi gắt gỏng:
“ Chú bị sốt cao thế này mà không biết đường đi viện à? Đi bệnh viện.”
Tính khí trẻ con của Văn nổi lên:
“ Không. Không đi viện.”
Cô đảo mắt nhìn người anh, cả người là bộ quần áo có những vết dính rất rõ. Chiếc quần tây sáng màu không dấu được những vết đất bám vào. Mùi rượu vẫn còn nồng nặc trong hơi thở. Hoàng cũng nhíu mày trước bộ dạng của em trai, anh trầm giọng:
“ Chú chơi bời cả đêm qua rồi sáng sớm gọi vợ chồng tôi đến chịu hậu quả là sao?”
Tiểu Nguyễn véo tay chồng:
“ Giờ không phải là lúc trách chú ấy. Anh giúp em thay quần áo cho chú ấy đi. Em sợ nhất là vết thương ở tay chú ấy đang trong quá trình hồi phục bị dính nước dễ nhiễm trùng lắm. Chú ấy lại đang sốt, sức đề kháng sẽ rất yếu.”
Hoàng đành gọi điện xin nghỉ buổi sáng. Văn yếu ớt cười khẩy rồi nhìn Hoàng:
“ Thật hiếm khi được anh trai quan tâm. Chẳng biết là phúc hay hoạ.”
“ Câm miệng đi!”
“ Em làm mất buổi sáng ngọt ngào của anh nên anh cáu với em đấy à? Anh em với nhau mà sao nỡ lòng nào?”
Hoàng đá mạnh vào chân Văn một cái rồi lột áo hộ em. Anh không nói gì chỉ là động tác thô bạo khiến Văn thỉnh thoảng khẽ á lên. Tiểu Nguyễn sau khi dặn chồng xong liền chạy xe tới viện lấy thuốc. Khi cô trở về chồng cô đang ninh nồi cháo trong bếp. Cười với anh đầy âu yếm rồi cô trở vào phòng ngủ kiểm tra cho em chồng. Nhiệt độ của Văn vẫn rất cao, Tiểu Nguyễn khẽ lắc đầu rồi lấy đồ trong túi ra. Dùng qua một chút cháo trắng khiến Văn bắt đầu có tí tỉnh táo hơn. Khuôn mặt anh thôi bớt nhợt nhạt. Nhưng chiếc ống truyền trên tay khiến anh khó chịu, Muốn dứt ra mà không dám. Đợi cho đến khi truyền xong nước biển, Tiểu Nguyễn đo lại nhiệt độ một lần nữa. Cô mỉm cười:
“  Chắc là mấy ngày tới chú sẽ khó chịu. Nhưng nhớ uống thuốc đúng giờ và ăn uống đều đặn sẽ nhanh khỏi thôi.”
Buổi chiều Hoàng hôn tạm biệt vợi rồi rời nhà em trai tới cơn quan. Tiểu Nguyễn tranh thủ đi siêu thị mua ít đồ và hoa quả chất đầy tủ lạnh cho Văn. Cô nhớ phải đi đón con và tạt qua viện, thấy Văn đang ngủ say nên cô không nỡ gọi cậu ấy dậy. May sao vừa bước ra khỏi cửa thì Hiên cũng vừa tan sở về. Tiểu Nguyễn nhìn Hiên dịu dàng và nói:
“ May quá. Gặp em ở đây, giờ chị phải đến viện mà chú Văn đang bị ốm. Chị đã truyền nước cho chú ấy nhưng chắc trong người vẫn còn mệt với ảnh hưởng của thuốc nên còn lâu mới tỉnh. Thỉnh thoảng em có thể đảo qua kiểm tra nhiệt độ của chú ấy giúp chị được chứ?”
Hiên ngạc nhiên, ánh mắt cô thoáng buồn, cô nhìn Tiểu Nguyễn dò hỏi:
“ Anh ấy bị sao vậy chị? Tối qua em thấy anh ấy vẫn còn rất khoẻ.”
“ Ừ. Chú ấy không tiện nói nên chị cũng chẳng hỏi. Sáng sớm đến thì thấy chú ấy đang bị đau dạ dày và mất sức, lại sốt cao nữa. Hình như chú ấy dầm mưa cả đêm, quần áo toàn bùn đất rồi mùi rượu nữa.”
Hiên cúi đầu khẽ nói với Tiểu Nguyễn:
“ Vậy chị cứ yên tâm về đi. Có gì em sẽ gọi cho chị.”
Tiểu Nguyễn nắm tay cô và mừng rỡ:
“ Vậy tốt quá. Em dặn chú ấy nhớ uống thuốc và ăn những đồ ăn nhạt hộ chị. Sáng mai chị sẽ qua kiểm tra sau! Đang thời kỳ cuối năm, cả hai anh chị đều bận quá. Thôi, chị về đón cháu đã nhá!”
Nói rồi cô chào Hiên và rời đi. Hà Nội vẫn như ngày hôm qua chỉ là có những người sẽ phải đổi khác...!
( Còn tiếp)
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui