Lần nữa lại yêu

Chương 7: Lần nữa lại yêu.
Cơn mưa vương vấn mùa thu, lạnh lẽo vô tâm nhân nỗi cô đơn gấp nghìn lần, từng giọt đập vào gương mặt người đàn ông lặng lẽ một mình vượt ngược chiều mưa ...Phillip vừa kết chúc chuyến bay, anh đến thẳng bệnh viện vì anh tin giờ này người vợ hiền đang vẫn còn đang làm việc. Đã hai tuần kể từ ngày anh bỏ Hà Nội tới Paris tìm một chân trời mới...nhưng nỗi đau càng trở nên gấp bội.
Tiểu Nguyễn vẫn im lặng kể từ lúc anh bước vào. Tiếng cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại chẳng làm cô ngước đầu nhìn lên. Cô biết người đó là ai! Chỉ có Phillip là người duy nhất bước vào đây không có thói quen gõ cửa. Đã là như vậy, vẫn là như vậy! Anh bước về phía cô và gọi tha thiết:
“ Nguyễn..!”
“ Có chân đi thì cũng có chân về. Không có anh cái bệnh viện này vẫn tồn tại.”
“ Em.....giận thật đấy àh?”
Đứng dậy, đưa mắt về phía anh, cô nghiêm túc nói:
“ Anh có biết lúc bố mẹ hỏi anh đi đâu? Em đã chẳng thể ngẩng đầu nhìn bố mẹ không? Chẳng lẽ em lại bảo: Anh ấy đã sang Pháp tìm người tình, một người tình đồng tính? Anh đâu phải là đứa trẻ lên ba nữa, anh có thể đừng để em phải lo lắng nữa được không?”
Kéo cô vào lòng, gục đầu xuống đôi vai gầy của Tiểu Nguyễn, Phillip dịu giọng nói:
“ Để anh được ôm em. Được không! Nguyễn.....anh xin lỗi. Chúng ta không thể thế này cả đời được...Mình ly hôn đi.”
Tiểu Nguyễn dang đôi tay ra ôm lại anh. Cô không hiểu sao mình bật khóc. Cảm giác như một người bị bỏ rơi....dù cô hiểu rất rõ ly hôn hay không cũng chẳng hề thay đổi điều gì! Nhưng điều đó với Phillip lại có một tầm ảnh hưởng rất lớn! Đây không phải lần đầu tiên anh đề cập với cô vấn đề này, nhưng không hiểu sao lòng cô không muốn như vậy. Cô sợ, sợ anh sẽ rời xa cô, rời xa bệnh viện và cả thành phố này mãi mãi!
Anh và cô ngồi đối diện nhau trong căn phòng làm việc, bầu không khí ngột ngạt càng làm cho những suy nghĩ trở nên rối tung. Tờ đơn ly hôn nằm bất động trên bàn như bức tường chắn ngang cuộc đời của họ. Cô không gặng hỏi điều gì, không bắt anh phải nói cho mình biết một lý do, cũng không khóc, không quị ngã.
“ Anh sẽ giao lại toàn quyền quyết định bệnh viện cho em! Còn căn nhà.....anh sẽ sang tên cho Bim Bim. Anh xin lỗi!”
“ Anh không cần phải làm điều gì cho em và con cả. Em trả lại tự do cho anh!”
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng, bỏ lại mình anh với tờ đơn ly hôn vẫn chưa ráo mực. Trời chiều nổi cơn dông, gió hất tung mọi thứ hoà vào không chung rồi mưa vội vàng rơi xuống khiến Tiểu Nguyễn không muốn rơi nước mắt cũng phải khóc đau đớn khôn nguôi. Có cái gì đó hụt hẫng ở trong lòng, Tiểu Nguyễn vẫy taxi về một căn hộ đã rất lâu rồi cô không bước tới. Lục tìm chìa khoá trong túi xách, tiếng cánh cửa mở ra, không gian hoàn toàn im lặng. Bước về phía gian phòng vẫn luôn đóng kín.  Đôi bàn tay châm hương, nhìn di ảnh của anh trai mình cô chỉ biết oà khóc. Trong nghẹn ngào, giọng cô sũng nước:
“ Em biết, dù em và anh ấy chưa bao giờ trọn nghĩa vợ chồng nhưng không hiểu sao trong lòng không khỏi mất mát. Cảm giác như nhiều năm trước đây anh rời bỏ em để bước sang một thế giới khác vậy! Phillip là chỗ dựa duy nhất của em trong bao năm qua. Khi em phải trốn chạy bản thân mình để tới vùng đất mới, chính anh ấy là người dang tay ra cứu em thoát khỏi cảnh khổ cực. Khi em mang nặng, đẻ đau Bim Bim cũng chính anh ấy hy sinh bản thân để nhận làm cha con bé. Dẫu biết tờ giấy kết hôn chẳng hề có ý nghĩa gì nhưng sự hiện diện của anh ấy là ý nghĩa lớn nhất với em trong những năm tháng đó. Tại sao những người luôn che chở cho em, luôn bên em đến một ngày cũng bỏ em đi theo một cách nào đó. Tại sao chứ? Em thật sự rất sợ một mình....Em rất sợ. Anh có biết không? Dù em có tỏ ra kiên cường bao nhiêu, mạnh mẽ bấy nhiêu thì em vẫn chỉ là một đứa con gái yếu mềm.”
.............................................
Phillip dừng xe lại, gục đầu xuống tay lái. Mọi ký ức của anh và Tiểu Nguyễn trong bẩy năm qua lần lượt hiện ra như từng thước phim quay chậm. Anh nhớ nụ cười rạng rỡ của cô khi lần đầu tiên trông thấy anh. Anh nhớ những thương yêu dành trọn của cô khi lần đầu làm mẹ. Nhớ những cái đá chân ngang tàng của cô khi anh làm trái ý, những món ăn Việt Nam mà bao năm xa quê hương anh chưa từng nếm qua....dưới bàn tay khéo léo của cô anh đã có những ngày ở Aus vô cùng hạnh phúc. May mắn lớn nhất của cuộc đời anh đó là cưới được cô làm vợ chỉ tiếc.....anh không có phúc để hưởng may mắn đó. Nếu có kiếp sau, anh thật sự mong mình có thể là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông có thể yêu thương cô một cách trọn vẹn nhất! Chứ không phải như thứ tình yêu bao năm qua anh dành cho cô...thứ tình yêu của một người anh trai dành cho em gái! Anh sẽ không bao giờ dám lãng quên những niềm vui, những hạnh phúc nho nhỏ trong suốt khoảng thời gian có cô và bé Bim. Đó là thứ hạnh phúc bền lâu mà Tiểu Nguyễn của anh, Bim Bim của anh, gia đình thương yêu của anh mang đến! Anh chưa bao giờ hết thương yêu cô, chỉ là vô tình anh bước sang một con đường khác không có cô. Cơn dông chiều đổ mưa như trút, có giọt nước mắt thương yêu rơi xuống, thì thầm anh nói: “ Chờ nhé, kiếp sau mình lại nên nghĩa vợ chồng!”
Người đàn ông dầm mưa, chỉ một đoạn đường đi bộ từ cổng chung cư về tới khu nhà quen thuộc đã làm thân Hoàng ướt sũng. Anh vừa kết thúc cuộc họp liền tiện xe cơ quan về thẳng nhà luôn! Anh lao nhanh trên đoạn đường về nhà, vội vàng mở cửa, có tiếng khóc của ai đó trong căn hộ của mình. Anh biết, đó là Tiểu Nguyễn! Căn nhà này trước đây vốn là của Sơn. Người bạn thân nhất của anh đã mất cách đây hơn tám năm rồi. Anh vẫn nhớ Sơn mất không lâu, thì anh đã dọn đến đây sống cùng Tiểu Nguyễn! Rồi anh kết hôn, cô thì vượt đại dương tới một chân trời khác. Nỗi tổn thương do tình yêu mang lại quá lớn khiến anh quên mất thực tại với cô vợ mới cưới. Họ ly thân ngay sau đêm tân hôn và chia tay một năm sau đó! Để lại căn nhà cho người vợ cũ, anh về lại căn hộ quen thuộc này chờ Tiểu Nguyễn....chỉ không ngờ ngày cô trở về cũng là ngày anh thấy bên tai mình dường như nghe sét đánh, cô đã kết hôn cùng một người đàn ông khác, và giữa ba người họ đều có một tài sản chung vô giá đó là đứa con! Con gái anh, nhưng lại trên danh nghĩa là con của cô cùng một người đàn ông khác. Xót xa dâng lên tận lồng ngực, nhưng rồi anh đã sớm chấp nhận với sự thật ấy, thậm chí anh biết ơn Phillip rất nhiều vì đã cưu mang mẹ con họ! Điều mà anh không làm được trong suốt 5 năm cô rời xa Hà Nội, rời xa anh!
Bước về phía gian phòng thờ, anh nhẹ nhàng choàng tấm thân ướt sũng vì mưa, ôm chầm lấy cô. Tiểu Nguyễn để mặc anh ôm, cô khó khăn lên tiếng:
“ Em sai rồi. Em sai rồi...!”
Những ngón tay anh lạnh buốt khẽ lau từng giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô. Khàn giọng, anh nói:
“ Có anh ở đây. Tiểu Nguyễn đừng sợ! Đừng khóc!”
Giọng cô nghẹt lại:
“ Em và Phillip....bọn em ly hôn rồi! Anh ấy, anh ấy vốn là người đồng tính. Anh ấy cần đi tìm một hạnh phúc bền lâu ở một nơi khác. Tại sao ai cũng rời xa em? Tại sao chứ?”
Xiết chặt cô vào vòng tay rộng chắc của mình, anh bế cô trở ra phòng khách. Bàn tay anh với lên tìm công tắc điện nhưng đã bị cô ngăn lại:
“ Đừng. Đừng bật điện!”
Trong không gian câm lặng của một ngày mưa xám xịt, chỉ còn tiếng thở nặng nhọc của hai người. Cô vẫn nằm gọn trong lòng anh, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi. Tiếng chuông điện thoại bỗng xé ngang không gian ấy. Tiểu Nguyễn nghe máy, trong nước mắt, cô nấc lên từng tiếng một:
“ Dạ. Em nghe.”
Phillip trầm giọng, anh nói:
“ Đêm mai anh sẽ trở lại Pháp. Có thể sẽ ở lại đó rất lâu mới trở lại. Anh sẽ giải thích với bố mẹ nên em không cần lo lắng! Hôm nay....để anh đón Bim được không? Anh muốn ở cạnh con bé như một người cha thật sự. Được không?”
“ Vâng.”
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống sofa, cô lại nép vào ngực Hoàng rồi tiếp tục khóc. Bàn tay anh khẽ nâng khuôn mặt thương yêu lên rồi trầm giọng:
“ Đừng khóc nữa. Em khóc khiến anh rất đau lòng. Chẳng phải vẫn còn anh ở đây đó thôi! Bao năm anh vẫn ở căn nhà này chờ em về. Vì anh tin......chúng ta sẽ không thể nào xa nhau trọn một đời được!”
Lau những giọt nước mắt sót lại trên khoé mi cô, anh cúi xuống tìm đôi môi mềm của Tiểu Nguyễn và run run. Đã bao lâu rồi nhỉ? Đã bao lâu rồi anh mới dám hôn người con gái này? Nụ hôn thoáng qua, nhẹ nhàng, chậm lại rồi dừng hẳn. Những ngón tay giá lạnh của anh khẽ vuốt ve khuôn mặt vẫn còn ngạc nhiên đang nhìn mình. Lấy hết can đảm, Tiểu Nguyễn quàng đôi tay gầy qua cổ anh, tất cả mọi thứ như ngừng lại, khoảng thời gian xa nhau, những tổn thương, hy sinh và mất mát, cô đã không tài nào nghĩ lại được trong lúc này. Giữa họ chỉ còn tình yêu tìm lại sau những tháng ngày lạc mất nhau. Nếu nói bẩy năm qua Tiểu Nguyễn phải chịu không biết bao cay đắng thì Hoàng cũng chưa hề có một ngày được sống trong hạnh phúc và bình yên! Nỗi nhớ cô đã luôn khiến anh dày vò bản thân mình, bẩy năm chịu đựng những khổ sở không tên, nào ai hiểu hết được? Trước ánh mắt mê dại và nụ hôn cuồng nhiệt của anh, Tiểu Nguyễn chỉ biết yếu ớt chống đôi bàn tay vào ngực anh và nhỏ giọng:
“ Đừng, đừng mà!”
Khàn giọng, anh thì thầm vào tai cô:
“ Đừng rời xa anh nữa được không? Xin em đấy!”
Không đợi cô trả lời, anh đã đứng dậy và ôm cô bước về phòng ngủ!
...............................................
Phillip cẩn thận lột vỏ từng con tôm rồi đặt vào đĩa của Bim Bim. Nhìn con trìu mến, anh nói:
“ Nếu ba không ở đây nữa, phải tới một nơi rất xa, con có nhớ ba không?”
Đôi mắt đen tròn nhìn anh rồi gật đầu không cần suy nghĩ! Véo von, con bé cất lời:
“ Chẳng phải ba đi những hai tuần rồi đó thôi? Lại phải đi nữa sao?  Con sẽ rất nhớ ba nên ba đừng đi đâu lâu quá nhá! Con không muốn phải xa ai đó quá lâu!”
Xoa đầu con bé, anh mỉm cười:
“ Ba nhớ rồi. Con ăn đi. Hãy gọi những gì con thích. Hôm nay không có mẹ con càu nhàu nên ba sẽ cho con được thoải mái thả phanh.”
Miệng vẫn ngậm chặt chiếc thìa bé xíu, nghiêng đầu con bé hỏi lại anh:
“ Vậy ăn xong con muốn đi ăn kem nữa được không? Con còn muốn đi xem phim Nàng Bạch Tuyết và bác thợ săn nữa! Được không ba Phillip?”
“ Được, được. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian để tận hưởng. Đã nói hôm nay con là công chúa nhỏ, mọi yêu cầu đều được thực thi!”
......................................
Đọc lại những dòng bâng quơ của cô và người đàn ông lạ mặt tên Nick trong hai tuần qua khiến Gia Hiên mỉm cười. Có lẽ anh ta thường dùng cafe vào buổi sáng còn cô lại đến đây vào buổi chiều! Có lẽ chỉ có cô và anh ta có thói quen lật mở cuốn nhật ký màu xanh dương trước mặt. Có lẽ dù không biết người đàn ông đó là ai, nhưng cô cảm thấy có cùng một tiếng nói chung nơi cõi lòng, cùng có một sự đồng cảm mà dùng lời nói không thể nào diễn tả hết! Có lẽ mỗi ngày đến đây ngắm dòng người qua lại, nhấp môi những giọt cafe đen đắng và đọc những dòng chia sẻ này đã trở thành một thói quen của cô! Nếu cô nói không tò mò với người hàng ngày viết chung nhật ký với mình là nói dối nhưng nếu biết người đó là ai cô sợ mình sẽ không còn cảm giác thú vị như những ngày đã trôi qua! Lắc đầu rồi cả cơ thể cô khẽ thả lỏng, đung đưa theo giai điệu của My Valentine đang được phát trong quán, cô thấy mình đã có thể bình thản để nhìn cuộc sống này! Chỉ là....mọi thứ vẫn không thường như ta mong muốn!.
( Còn tiếp.)
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui