Lần Nữa Làm Người

Nhận thực đơn từ vú già xong, Vệ Tiếu đang nhẩm tính số tiền sẽ chi tiêu, nào là dẫn Lưu Kình đi khám răng, nào mua thức ăn, lại còn gọi taxi, đi đi về về cũng tốn bộn tiền. Nhưng đây đều là những thứ quan trọng không thể lược bớt được, Vệ Tiếu gọi Lưu Kình cũng đi. Lúc hai người vừa đến cổng bệnh viện, Lưu Kình bỗng nhiên trở nên cực kỳ mâu thuẫn, sống chết níu áo Vệ Tiếu không chịu bước vào.

Người kéo người đẩy trước cổng bệnh viện khiến nhiều người hiếu kỳ đứng xem. Vệ Tiếu bối rối, liền kéo Lưu Kình ra trước mặt mình, nhẹ nhàng khuyên lơn: “Đàn ông thì phải mạnh mẽ chứ, khám răng có gì mà sợ?”

Lưu Kình đầy vẻ sợ sệt, bộ dạng không muốn vào.

Không thèm quan tâm anh chống đối ra sao, Vệ Tiếu vừa dỗ vừa kéo cho bằng được anh vào phòng khám. Lúc này lượng người đến khám khá đông, cậu kéo anh qua ngồi đợi trước cửa, nhỏ nhẹ bảo ban Lưu Kình chớ có nhát gan như vậy. Yên ắng một lúc mới thấy Lưu Kình lí nhí: “Em không thích cái mùi này.”

Vệ Tiếu hơi ngạc nhiên, trong đầu nghĩ bệnh viện nào mà chẳng có cái mùi này, lúc còn nằm viện không thấy Lưu Kình phản ứng gì cơ mà, bèn đáp: “Bệnh viện đều là mùi này cả.”

“Em không thích.” Lưu Kình cứng đầu trả lời.

Đây là lần đầu tiên Vệ Tiếu thấy Lưu Kình cố chấp như thế, liền nhíu mày, sầm mặt: “Không thích cũng phải vào khám răng, không thì răng nó sâu hết mất, đến lúc đó lấy gì mà ăn cơm hả?”


Anh cũng nhíu mày nhìn cậu, hừ hừ mấy tiếng ra chiều bực bội. Vệ Tiếu thấy bộ dạng anh thế này vừa giận vừa buồn cười, cầm tay anh hỏi: “Rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Lưu Kình vẫn chỉ cúi gằm. Mãi mới đến lượt họ, cậu toan dắt anh vào khám, anh mới nhỏ nhẹ nói: “Lúc đó trên cơ thể mẹ em có mùi này…”

Tim Vệ Tiếu đập mạnh, coi như chưa nghe gì cả, yên lặng dắt Lưu Kình vào trong.

Lưu Kình bây giờ ngoan ngoãi hơn nhiều, bác sĩ bảo há miệng thì há miệng, bảo nhổ răng thì nhổ răng, không phản ứng thừa thãi.

Vệ Tiếu cũng nắm lấy tay Lưu Kình động viên anh kiên cường lên. Trong mắt cậu, anh chẳng khác nào một đứa trẻ nên không có gì phải dè dặt hay tránh né. Nhưng trong mắt người khác thì thật khác thường, hai đứa con trai hơn hai mươi mấy tuổi đầu, bấu víu vào nhau, một đứa nằm ngả để bác sĩ nhổ răng, một đứa kề cạnh lo âu đày mặt.

Mà người ta xem thì cũng là xem vậy thôi, không mấy ai để ý làm gì. Chỉ là vì Lưu Kình quá đẹp mới khiến người ta chú ý đến vậy. Loay hoay một hồi, bác sĩ cũng giải quyết xong mấy cái răng sâu của Lưu Kình, vì đông người khám nên bác sĩ cũng giục bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây. Vệ Tiếu không vội, nhẫn nại hỏi them đôi câu xem Lưu Kình cần phải chú ý gì, phải ăn gì mới tốt cho răng lợi.


Cũng không phải Vệ Tiếu đối đã tốt với Lưu Kình, mà bởi bản thân cậu vốn rất tận tụy và có trách nhiệm với công việc. Lúc nhỏ cậu vẫn thường tự hào mình thường xuyên giúp đỡ người khác, rồi sau này nhập ngũ, vô tình cậu trở thành chân sai vặt của cả đội, bây giờ theo hầu hạ Lưu Kình, vẫn giữ nguyên bản tính đó, đã làm việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, tẩn mẩn tỉ mỉ như mấy cụ bà. Hai người dắt nhau ra khỏi bệnh viện, rồi đến siêu thị gần đó, khi ngang qua quầy bán bàn chải, kem đánh răng, Vệ Tiếu cố ý tìm thử bàn chải đánh răng bằng điện ở đây bán thế nào, không ngờ một chiếc thường thường cũng có giá vài trăm đồng. Tính cậu thì đã quen tằn tiện, thế này là đắt quá rồi, mua lại thành phung phí, đành cắn răng mua một bàn chải mềm đưa cho Lưu Kình, lúc chọn còn hỏi anh thích màu gì.

Lưu Kình mới nhổ răng, một bên má còn sưng, đang đưa tay ấp mặt, song cứ thấy kẹo là tung tung tẩy tẩy, Vệ Tiếu vội kéo anh đi.

Cuối cùng cậu cũng mua đủ những thứ cần thiết, đang định dẫn Lưu Kình ra về, sự nghĩ đến khoản chi tiêu thời gian vừa qua cũng không phải ít, hơn nữa từ đây về biệt thự nhà họ Lưu cũng không bao xa, chi bằng đến tìm lão quản gia bàn giao báo cáo tiền bᣠtránh đêm dài lắm mộng, sau này khó thanh toán. Cậu quyết định gọi xe, cùng Lưu Kình thẳng tiến biệt thự chính của nhà họ Lưu.

Họ đến đúng lúc Lưu Tuyết Sinh đi vắng. Chỉ có bà chủ mới ở nhà.

Vệ Tiếu mong tìm quản gia, giao xong hóa đơn thanh toán rồi biến. Kết quả đến đó lại được bà chủ tiếp mới tiếp đón ân cần. Bà ta cười tủm tỉm, gọi mời bọn họ vào phòng khách dùng trà, đối đãi rất nhiệt tình.

Vệ Tiếu không dám thở mạnh, cảm thấy trên người đàn bà ấy toát ra vẻ thâm hiểm khó lường.


Những lời hỏi thăm ngọt ngào đều là chót lưỡi đầu môi, nghe giả tạo vô cùng. Sau một hồi điềm mật, bà chủ cũng để cho bọn họ đi gặp quản gia, bấy giờ Vệ Tiếu mới biết tình hình hiện tại trong nhà họ Lưu quả đúng là sao dời vật đổi.

Quản gia đã được thay mới, người này Vệ Tiếu chưa từng được tiếp xúc. Cậu luyên thuyên giới thiệu một hồi, rồi lấy chứng từ hóa đơn ra trình bày cặn kẽ các khoản chi phí đã phát sinh. Trong lúc làm việc với quản gia mới, sợ Lưu Kình không chịu yên một chỗ, Vệ Tiếu liền bảo anh đến ngồi ở ghế cạnh bên. Lưu Kình cũng không biết làm gì khác hơn, lom nhom nhìn Vệ Tiếu, coi bộ cô đơn lắm.

Vệ Tiếu nói khô cả nước bọt, chỉ thấy lão quản gia cười cười gật gật rồi xổ một tràng, đại khái nào là những thứ này không ghi được vào sổ, nào là Lưu Kình có tài khoản chi tiêu riêng, cậu xài như vậy là không đúng. Tổng cộng cũng chỉ hết có một hai nghìn đồng, ấy thế mà Vệ Tiếu có thanh minh thanh nga thế nào đi chăng nữa cũng không có một tí giá trị.

Cậu hậm hực hết súc. Mấy thứ ấy có đáng là bao so với trước đây, so ra chưa bằng một bữa ăn của Lưu Kình, giờ sao khó khăn đến vậy?

Vệ Tiếu cũng biết người vào cửa quan không thể không cúi đầu, đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cứ nghĩ mọi việc rồi cũng được giải quyết thôi, nhưng ở đời người ta toàn thích gây khó dễ nhau vậy đó. Cơn giận trong cậu bốc cao ngùn ngụt, mà chẳng biết hạ hỏa bằng cách nào.

Cuối cùng đành gọi Lưu Kình về.

Trong lúc Vệ Tiếu nói chuyện với quản gia, cũng có một số người đến báo cáo, bọn người này vốn dĩ chẳng xa lạ gì với cậu. Có điều hồi ấy Lưu Kình xem cậu như tri âm tri kỷ, tuy tâm trí cậu không buồn đoái hoài, nhưng Lưu Kình vẫn luôn dành cho cậu những đãi ngộ rất đặc biệt. Thế nên bọn họ dù không đến mức phải nịnh nọt bợ đỡ Vệ Tiếu, nhưng hễ thấy cậu đều tỏ ra cung kính.

Mà đó là trước đây thôi, bây giờ bọn họ có thấy Vệ Tiếu cũng như không. Mới đầu Vệ Tiếu còn tưởng bọn họ không thấy mình nên chủ động chào hỏi, sau mới ngộ ra, mọi giá trị đã đảo lộn trong cái gia đình họ Lưu này rồi.


Tuy cậu chưa từng đắc tội với bọn họ, nhưng nghĩ lại trước đây, mỗi lần ai đó mắc lỗi, đều cầu xin cậu nói đỡ cho đôi ba câu đặng êm thấm sự việc, căn bản tên lưu manh Lưu Kình đôi khi lại rất nghe lời Vệ Tiếu. Giờ Lưu Kình “thất sủng”, thân tôi tớ như Vệ Tiếu cũng liên lụy theo. Cậu lặng yên một hồi rồi quay lưng ra về, việc đã không thành thì đành ngồi xe buýt chứ tâm trí nào mà nghĩ đến taxi.

Xe buýt đông người quá, cậu và Lưu Kình bám chặt mấy thanh cột xe, xe chạy nghiêng nghiêng ngả ngả, hai người cũng nghiêng nghiêng ngả ngả theo.

Sắc mặt Vệ Tiếu hơi xấu, Lưu Kình trộm nhìn anh một hồi lâu, mới e dè mở lời: “Anh đang giận đấy à? Họ làm anh giận phải không?”

Vệ Tiếu không đáp. Lưu Kình im lặng, nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay đang bám cột của cậu, tựa như an ủi.

Cách an ủi của Lưu Kình khiến Vệ Tiếu bật cười, vội rút tay về, hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Lưu Kình xấu hổ cúi đầu: “Lần nào em giận, mẹ em đều làm thế.”

Vệ Tiếu nghe xong chỉ biết thở dài. Tuy cậu không thích Lưu Kình, nhưng với cái thái đội gây khó dễ cậu của bọn người kia, cậu đoán những ngày sắp tới sẽ phải đồng cam cộng khổ với đứa bé trong hình hài Lưu Kình này. Mà đứa bé này, thật ra như bây giờ cũng không đến nổi đáng ghét lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận