Lần Nữa Làm Người

Vệ Lạc ngồi phịc xuống, bất động, không biết nên xung hô với Lưu Kình thế nào cho phải.

Cũng may Lưu Kình ít nói, nhiệm vụ của anh ngoài bày dọn cơm nước thì chính là đi gọi Vệ Lạc ăn cơm.

Vệ Lạc bớt công phải chào hỏi xã giao với Lưu Kình.

Vệ Tiếu sớm liệu được tình cảnh, nên lúc ăn cơm cậu vừa chăm chút em mình, vừa không quên quan tấm Lưu Kình. Lưu Kình dù sao cũng là sếp tổng, dưới một người mà trên vạn người, giờ khom thân hầu hạ anh em cậu, Vệ Tiếu nghĩ mà đau lòng.

Trong khi đó Lưu Kình lại tươi roi rói, vừa căng thẳng vừa phấn khích khi Vệ Lạc đến nhà họ chơi.

Vệ Lạc ôm một bầu tâm trạng. Trước khi đến ở đây, cậu mới chia tay với Vương Lam.

Do mãi không tìm được việc làm, áp lực rất lớn, đến nhà bạn gái ngồi chực hai tiếng, cha mẹ bạn gái không thèm nói với mình nửa lời. Nỗi hổ thẹn vì không thể đem đến cho bạn gái tương lai tươi sáng, lại còn bị chính cha mẹ người yêu xem thường, cuối cùng đã làm Vệ Lạc sụp đổ. Vệ Lạc vẫn nhớ mắt Vương Lam đỏ nhòe khi nghe nhóc nói lời chia tay.

Lưu Kình thấy Vệ Lạc cứ day dứt không yên, mới lấy từ trong tủ ra một chai vang đỏ, cốt là giúp nhóc cân bằng tâm lý, đâu ngờ rượu vừa mới rót ra ly đã thấy Vệ Lạc nốc một hơi cạn sạch, Vệ Tiếu và Lưu Kình chỉ còn biết tròn mắt nhìn nhau.

Lưu Kình lẳng lặng đi vào lấy thêm một chai rượu trắng say chậm, Vệ Tiếu liền hiểu ngay ý anh.

Quả nhiên sau đó, những chiêu thức trên bàn rượu được Lưu Kình áp dụng ngay vào Vệ Lạc. Rượu vào lời ra, Vệ Lạc bắt đầu tuôn một tràng. Lưu Kình uống rượu như thể đang uống nước lã, giọng đều đều tha thiết, khơi gợi tâm tình của Vệ Lạc.

Anh đùa với Vệ Lạc như đùa trẻ con, bắt cậu nhóc nôn ra hết những lời trong tâm can. Vệ Tiếu nhìn, chỉ cười, đưa tay nựng má Lưu Kình, đoạn thì thẩm bảo: “Anh cũng giỏi chuốc rượu nhỉ?”

Lưu Kình liền nhại giọng con gái đùa cậu: “Em còn nói thế được sao, không thấy chị dâu đang hầu rượu em chồng đấy à?”

Vừa nói vừa liếc mắt như thể trách móc.

Hai người đùa thì đùa vậy, song chuyện của Vệ Lạc thật sự khó giải quyết.

Vệ Lạc uống say chẳng còn biết trời trăng, ánh mắt mơ màng.

Vệ Tiếu ra hiệu với Lưu Kình rồi vội vàng đừa Vệ Lạc lên phòng nghỉ ngơi. Anh nhìn cảnh hai anh em họ ôm ấp đưa nhau lên lầu, anh đột nhiên lại hờn ghen, muốn lao đến búng Vệ Lạc bay khỏi người Vệ Tiếu.

Day day lông mày, Lưu Kình tự nghĩ máu ghen của mình càng lúc càng mạnh. Vệ Tiếu vừa bước xuống lầu, anh liền chạy đến ôm dúi dúi, nhéo mạnh vào sườn cậu.

Vệ Tiếu bị nhéo nhột quá, phá lên cười, hai người nhanh chóng quấn vào nhau trên ghế sofa. Cũng không định làm gì, chỉ là thích tựa vào nhau như vậy. Vừa nãy nghe những tâm sự buồn bã của Vệ Lạc, tâm trạng của Vệ Tiếu có phần hụt hẫng, chỉ còn biết thương lượng với Lưu Kình may ra có thể có cách giải quyết.

Vệ Tiếu hỏi Lưu Kình: “Anh xem việc của Vệ Lạc nên giải quyết thế nào?”

Lưu Kình đưa tay vuốt mái đầu đinh của cậu, áp mặt lên hôn yêu một phát, thong thả trả lời: “Éch ba chân còn khó kiếm, chứ người hai chân thì đầy đường, chỉ là thất tình thôi chứ có gì đâu, dám mai này Vệ Lạc phát tài rồi thì gia đình nhà gái có hối cũng không kịp.”

Từ giọng điệu ấy của Lưu Kình, Vệ Tiếu cũng hiểu anh đang vẽ đường cho Vệ Lạc chạy. Lưu Kình trong khiêm tốn vậy thôi, chứ cái bản tính cao ngạo đã ăn sâu vào máu, chảy sẵn trong người anh từ lúc lọt lòng rồi.

Cậu ngẩng đầu dùng cằm chọt anh: “Anh thật tình… Đó là mối tình đầu của nó, với lại em cũng gặp cô bé kia rồi, hợp lắm mà, chia tay không tiếc mới lạ.”

“Giờ phải làm sao?” Lưu Kình nhíu mày ra vẻ nghiêm trọng, trong khi bàn tay lần mò, thọc sau vào quần, nắm lấy chỗ ấy của Vệ Tiếu.

Cậu cười không được, mếu cũng không xong, vốn đang bàn chuyện ngon lành, cái thọc tay của Lưu Kình làm người cậu tức thì nóng ran lên. Kỹ năng hôn tuyệt đỉnh của Lưu Kình lập tức làm cậu đê mệ. Hành sự xong xuôi, Lưu Kình mới gợi ý: “Hay là hẹn gặp cô bé xem sao?”

Vệ Tiếu nghe xong giật mình, Lưu Kình thì thoải mái. Theo cách nghĩ của anh, Vương Lam dù sao cũng đã là người yêu của Vệ Lạc, lần này đôi trẻ có thể hợp thành, công lao ấy tất nhiên thuộc về anh và Vệ Tiếu, còn chẳng may đường ai nấy đi thì cũng chả mất miếng thịt nào.

Anh mừng mừng rỡ rỡ đòi hẹn. Vệ Tiếu bỗng nghĩ, với tính tình Vệ Lạc, ngay từ đầu đã không muốn liên quan đến anh, và giờ mà để anh gặp cô bé, có cảm giác như đang mượn thế lực tiền tài ép người vậy.

Rồi thì mối quan hệ giữa bản thân cậu với Lưu Kình nên được xem là gì đây?

Lưu Kình một khi đã quyết là chẳng cần ai giúp, lục điện thoại Vệ Lạc tìm được số Vương Lam, rồi lấy danh nghĩ Vệ Tiếu hẹn cô bế một bữa.

Vương Lam đến từ sớm tinh mơ, giờ này Vệ Lạc vẫn còn đang say bí tỉ. Vệ Tiếu thấy mình đâm lao buộc phải theo lao, đành tự tay mở cửa mời cô vào.

Vương Lam vào nhà, mồm há hốc ngạc nhiện. Cô từng nghe Vệ Lạc kể anh trai mình làm thuê cho người ta, đâu ngờ người làm thuê cũng được ở căn nhà to như vậy sao?

Kết quả vừa bước vào thì gặp ngay Lưu Kình.

Vương Lam sửng sốt. Khuôn mặt của Lưu Kình đúng là khiến người ta nhìn một lần rồi nhớ mãi, huông hồ cái sự hào nhoáng của nơi đây càng góp phần tô điểm cho vẻ rạng ngời ấy của anh.

Vương Lam cảm thấy chân mình như đeo chì, đầu lại tự hỏi, anh trai Vệ Lạc hẹn cô đến bàn chuyện cớ sao còn đưa ông chủ đến luôn? Nghĩ thêm một hồi lại sức nhớ người này chẳng phải quản lý cắc ké, mà chính là nhân vật thỉnh thoảng xuất hiện trên kênh về tài chính kinh tế.

Tim Vương Lam thiếu điều vọt khỏi lồng ngực, linh tính có chuyện gì đó ghê gớm sắp sửa xảy ra.

Mồ hôi túa ướt đẫm lòng bàn tay Vệ Tiếu, cậu cuống quýt định giải thích cho Vương Lam.

Lưu Kình nhẹ nhàng đến bên, bảo Vương Lam ngồi xuống.

Vương Lam ngơ ngác nhìn không chớp mắt. Lưu Kình lâu nay vẫn được người ta đồn thổi là ông chú có máu mặt nhất thành phố này, một khi tạp chí tài chính đăng ảnh anh lên, nữ đồng nghiệp trong công ty cô tất sẽ nhao nhao mua về rồi kháo nhau chém gió. Vương Lam còn nhớ mình từng khẳng định trên đời không hề có mỹ nam tử, có chăng cũng toàn là sản phẩm của công nghệ Photoshop. Đến bây giờ có cơ hội nhìn Lưu Kình ở cự ly gần như vậy, Vương Lam mới biết anh không những đẹp không tỳ vết, mà khí chất từ con người anh quả là độc nhất vô nhị. Vệ Tiếu thấy phản ứng Vương Lam đột nhiên lại nhớ đến người yêu cũ, cũng chỉ vì gặp Lưu Kình có một lần mà phát sinh bao nhiêu phiền toái.

Cậu cho rằng Lưu Kình là cái đồ hại nước hại dân.

May mà Lưu Kình bây giờ hết cả tâm tư đi gieo tình khắp nơi như Lưu Kình của ngày xưa, điều anh muốn làm bây giờ là thuyết phục Vương Lam.

Sở hữu tài ăn nói, lời của anh rất dễ lay động lòng người.

Chỉ có điều những lời ấy nặng mùi tiền tài, còn định dùng tiền thuyết phục Vương Lam, khác chăng là thay đổi cách nói sao cho phù hợp hơn mà thôi.

Khi câu chuyện sắp đến hồi kết thúc, tâm tư của Vương Lam đã không còn treo trên câu từ nữa. Cô hết nhìn Vệ Tiếu rồi lại nhìn Lưu Kình, rồi từ nhìn Lưu Kình lại nhìn sang Vệ Tiếu.

Vệ Tiếu nom đã thấy đủ, bội bước ra, định bụng cứu rỗi kế hoạch thuyết phục của Lưu Kình. Kết quả Vương Lam lại là người mờ lời trước, lấy làm buồn cười, nói: “Ai nói là em và Vệ Tiếu chia tay? Đó là cậu ấy tự nói, em chưa đồng ý cơ mà.”

Vương Lam nhìn Lưu Kình, rất đẹp, rất khí khái, nhưng cô không phải là loại con gái mở mắt vì sác, mà có ai lại đi hòa giải như Lưu Kình không? Chẳng khác nào mua vơ cho Vệ Lạc. Lời anh không có nửa phần thành ý nào, tất cả đều chỉ liên quan đến việc dàn dẵn mối quan hệ để kiếm việc, kiếm nhà ở cho họ.

Vương Lam cúi gằm, nói với Vệ Tiếu: “Còn nữa, anh, em không cần biết anh sống với ai, em không ủng hộ cũng chẳng phản đối, vì ai cũng cần có cuộc sống riêng, giày vừa hay không chỉ có chân biết, chuyện em với Vệ Lạc anh cũng đừng bận tâm, em làm gì, sống ở đâu, tự em lo lấy.”

Lời nói ấy như hắt nước vào mặt Lưu Kình. Vương Lam vốn thẳng tính, vừa dút lời liền chạy lên lầu xem Vệ Lạc ra sao.

Lưu Kình trố mắt nhìn Vệ Tiếu như muốn hỏi mình đã làm gì sai, Vệ Tiếu chỉ còn biết bụm miệng cười, bụng nghĩ Vương Lam quả tính giống Vệ Lạc, phú quý cũng không thể lay chuyển.

Cậu vỗ vỗ vai anh an ủi: “Bọn mình lo hão rồi.”

Lưu Kình mím môi, giả vờ không vui: “Người ta nói chẳng sai, chị em dâu không thể ở chung một nhà mà, chưa vào cửa nhà này đã muốn ăn hiếp anh rồi.” Dứt lời liền cọ cọ vào bụng Vệ Tiếu, vòng tay ôm quanh eo cậu nũng nịu.

Thật ra trong lòng Lưu Kình rất vui, vô cùng hài lòng trước Vương Lam này. Có cô em dâu cởi mở như vậy, sau này sẽ dễ thuyết phục người nhà của Vệ Tiếu hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui