Lần Theo Quỷ Án


Xem ra, bọn họ nên đi cổ mộ kia nhìn một chút.
Chương 77: Hứa Bằng.

Sự thực chứng minh, Lý Quang Bắc không có lừa người.

Ngày thứ hai, tổ trọng án quả nhiên ở trong hồ sơ sinh viên đại học S tìm được Hứa Bằng, bức hình trong hồ sơ cực kì tương ứng với bức hình 3D gương mặt thi thể được phục chế, rõ ràng là người bọn họ muốn tìm.

"Hứa Bằng, nhập học năm 2004, sinh viên khoa lịch sử, tốt nghiệp 2008, cột cha mẹ trống không..." Nhìn đến đây, Thẩm Nghiêm giương mắt hỏi thầy giáo phụ trách quản lý học sinh: " Tại sao cột ghi thông tin cha mẹ lại để trống?"
"A? Theo lí thì không được để trống..." Thầy giáo kia liếc mắt nhìn, ngẩng đầu trả lời: "Thời điểm lúc trước chúng tôi điều tra sơ yếu lý lịch của sinh viên, cũng bảo mọi người điền đầy đủ.

Thế nhưng cậu sinh viên này lại không điền, có thể cậu ấy là trẻ mồ côi."
Thẩm Nghiêm gật đầu, đưa mắt nhìn Trình Tấn Tùng—— nếu như Hứa Bằng là trẻ mồ côi thì có thể giải thích cậu ta mất tích nhiều năm như vậy nhưng lại không có ai báo cảnh sát.
Vì vậy Thẩm Nghiêm tiếp tục nhìn xuống dưới, lại nhíu mày lần nữa: "Tại sao cậu ta lại không điền cột hướng đi sau khi tốt nghiệp?"
"Là như vậy, hàng năm chúng tôi sẽ thống kê lại hướng đi của sinh viên tốt nghiệp vào tháng 6 của năm đó, nếu như vào cuối năm giáo viên không đem tài liệu có liên quan đến đơn vị học sinh đó làm việc giao cho chúng tôi, vì vậy cột này sẽ được để trống."
Thẩm Nghiêm gật đầu, hỏi tiếp: "Tôi hiện tại muốn biết tình huống liên quan tới sinh viên này một chút, có thể giúp tôi liên lạc cho giáo viên chủ nhiệm của cậu ta không?"
"Giáo viên chủ nhiệm của Hứa Bằng..." Vị lão sư kia đi đến máy vi tính tìm kiếm một lát, lại cầm điện thoại lên: "Tôi đây, ừ gọi cô ấy tới, có người cần gặp."
"Được, cảm ơn."
Chỉ trong chốc lát, một nữ giáo viên hơn ba mươi tuổi đi vào văn phòng.

Thầy giáo quản lý học sinh vừa thấy liền tiến đến đón: "Cô Tiếu, cô đã đến rồi, mấy vị này chính là cảnh sát thành phố, bọn họ muốn tìm hiểu một chút chuyện liên quan tới Hứa Bằng." Thầy giáo nói xong, lại chuyển hướng sang Thẩm Nghiêm: "Cảnh sát Thẩm, vị này là cô Tiếu giáo viên chủ nhiệm Hứa Bằng năm đó."
Tiếu Tuyết hoàn toàn là hình tượng của giáo viên đại học điển hình, quần áo khéo léo, tóc dài buộc đơn giản, mắt còn đeo một cặp kính.

Cô cùng Thẩm Nghiêm bắt tay, hơi nghi hoặc sốt sắng một chút hỏi: "Cảnh sát Thẩm, các người tìm Hứa Bằng...!Nó đã xảy ra chuyện gì sao?..."
"Vâng, cậu ấy đã chết." Thẩm Nghiêm thật lòng trả lời.
Nghe đến câu trả lời này, Tiếu Tuyết đột nhiên trợn to hai mắt: "Cái gì?!...!Nó...!Chết rồi?..."
"Đúng, hai ngày trước chúng tôi phát hiện thi thể của cậu ta."
Tiếu Tuyết giật mình lui về sau một bước, trên mặt là biểu tình khiếp sợ hoàn toàn không dám tin tưởng: "Chuyện này...!Làm sao có khả năng!..."
Qua đủ mấy phút, Tiếu Tuyết mới từ trong kinh ngạc khi biết được tin Hứa Bằng qua đời chậm rãi tỉnh táo lại.
"Xin lỗi, tin tức này quá doạ người, tôi hoàn toàn không nghĩ tới.

Hứa Bằng nó trẻ tuổi như thế, bây giờ lại..."
Thẩm Nghiêm lý giải mà gật đầu.
Nếu cảnh sát đến trường học điều tra, vậy đã nói rõ Hứa Bằng tuyệt đối không phải tự nhiên tử vong.

Vì vậy Tiếu Tuyết ngẩng đầu hỏi Thẩm Nghiêm: "Xin hỏi...Nó...!chết thế nào?"
"Chuyện này chúng ta còn đang điều tra." Thẩm Nghiêm nói: "Chúng tôi lần này tới, chính là muốn tìm hiểu một chút thông tin liên quan tới Hứa Bằng."
Tiếu Tuyết gật gật đầu: "Được, các anh hỏi đi."
"Tôi xem hồ sơ Hứa Bằng, cột cha mẹ cậu ấy để trống, cậu ấy là trẻ mồ côi sao?"
"Đúng." Giống như tuyết gật gật đầu: "Hứa Bằng là trẻ mồ côi, thời điểm nó mới vừa tới trường học, tôi xem sơ yếu lí lịch không thấy có tên cha mẹ của nó, vì vậy tôi liền hỏi nó, mới biết nó là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên ở trong bệnh viện.

Nó bị cha mẹ bỏ ở bệnh viện, từ nhỏ đã không biết cha mẹ là ai."
Nghe nói như thế, Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng liếc mắt nhìn nhau —— quả nhiên...
Thẩm Nghiêm quay mặt lại, hỏi tiếp: "Vậy cậu ấy đến từ đâu?"
"Nó vốn là người thành phố này."
"Vốn là? Vậy cậu ấy có nói cậu ấy lớn lên ở cô nhi viện nào không?"
"Cái này..." Tiếu Tuyết suy nghĩ một phút chốc, có chút chần chờ mở miệng: "Hình như là cô nhi viện Dục Tinh..

là Tinh gì đó...!Tôi nhớ hình như có chữ Tinh, xin lỗi đây là chuyện mười năm trước rồi, tôi thật sự không nhớ rõ lắm."
"Không sao." Thẩm Nghiêm lý giải mà gật đầu, hỏi tiếp: "Cậu ấy có tính cách thế nào?"
"Hứa Bằng đứa nhỏ này nói như thế nào nhỉ, tính cách...!Rất đặc biệt." Tiếu Tuyết do dự một chút, tựa hồ là đang tìm từ để trả lời: "Chắc các anh biết, đứa nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, trong tính cách ít nhiều cũng có chút khuyết thiếu, Hứa Bằng tâm địa không xấu, thế nhưng có chút thẳng thắn, không biết nghe lời đoán ý cho lắm.

Cá tính của nó hướng nội, thế nhưng có lúc rất thích tự biên tự diễn, ở trường học nó cũng không có nhiều bạn bè, thế nhưng nó học tập cũng không tệ lắm, năm nhất còn lấy được học bổng, lúc đó quả thật làm cho tôi tương đối bất ngờ.

Sau đó bắt đầu từ năm ba, cậu ấy tương đối ít đến trường học, có lúc thời gian thật dài cũng không thấy người đâu, hơn nữa đứa nhỏ này còn không cần điện thoại di động, có lúc tôi muốn liên lạc cho nó cũng không liên lạc được.

Nhiều lần tôi đều lo lắng sợ nó không tốt nghiệp được, không ngờ cuối cùng nó cũng hoàn thành chương trình học."
"Vậy cô có biết đoạn thời gian cậu ta không đến trường là làm gì không?"
"Tôi hỏi qua bạn học của cậu ấy một lần, bọn họ nói với tôi...!cái gì mà "trộm mộ gì đó." Nói đến đây, cô Tiếu bất đắc dĩ nở nụ cười: "Đồng chí cảnh sát, các anh khả năng không biết, trong mấy năm đó đặc biệt lưu hành tiểu thuyết trộm mộ, vừa vặn trường học của chúng tôi lại có khoa khảo cổ, bên kia thỉnh thoảng sẽ mời học sinh đi di chỉ tiến hành khảo cổ thực tiễn, cho nên không ít ở học sinh ngoài khoa đó cũng sẽ đi theo tham gia trò vui, Hứa Bằng học khoa lịch sử, cùng một học viện với khoa khảo cổ, cho nên khả năng cũng đi theo." Nói xong, cô Tiếu lại bổ sung một câu: "Thế nhưng đều là mấy học sinh đi theo cho vui mà thôi."
"Trộm mộ?..." Lý do này cũng thật là khiến Thẩm Nghiêm khá là bất ngờ.

Còn không đợi anh nghĩ kỹ nên hỏi tiếp cái gì, bên kia Trình Tấn Tùng lại lên tiếng: "Cô Tiếu, cô nói Hứa Bằng có thể đi theo khoa khảo cổ, vậy cô biết cậu ấy đi với giáo viên nào không? Cụ thể đi vào lúc nào không?"
"Chuyện này..." Cô Tiếu suy nghĩ hồi lâu, trên mặt lộ ra thần sắc bị làm khó dễ: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết rõ lắm...!Có lẽ các anh phải đi hỏi giáo viên khoa khảo cổ mới được."
"Nếu nói như vậy, chủ nhiệm Vương..." Trình Tấn Tùng quay đầu nhìn về phía thầy giáo mới vừa phụ trách tiếp đãi bọn họ: "Có thể làm phiền thầy hỗ trợ sắp xếp một chút không, chúng tôi muốn gặp giáo viên khoa khảo cổ để hỏi một chút tình huống."
"Chuyện này..." chủ nhiệm Vương trên mặt lộ ra biểu tình khó xử: "Khả năng tôi phải gọi điện thoại hỏi một chút..."
"Không sao, chúng tôi ở chỗ này chờ."
Bên kia, Chủ Nhiệm Vương nhìn thấy Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng thái độ kiên quyết, vì vậy mở miệng: "Vậy các vị ngồi chờ, tôi đi hỏi một chút, rất nhanh sẽ trở về."
"Được."
Bên này, Tiểu Tuyết chần chờ hỏi: "Vậy tôi..."
Thẩm Nghiêm quay đầu trở lại, hỏi tiếp: "Cô Tiếu, cô có biết sau khi Hứa Bằng tốt nghiệp cậu ta đi nơi nào không?"
"Hứa Bằng kỳ thực bắt đầu từ năm ba đã không đến trường học, thời điểm tốt nghiệp cũng chỉ xuất hiện mấy ngày, mà sau khi tốt nghiệp nó đi đâu, tôi hoàn toàn không biết..."
"Vậy năm đó thời điểm cậu ta học ở trường có thân thiết với bạn học nào không?"
"Tôi..." Tiếu Tuyết suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: "Tôi không cảm thấy nó có quan hệ tốt với ai, khả năng chỉ có bạn cùng phòng có thể biết nhiều hơn một chút..."
"Tốt lắm, vậy thì làm phiền cô tìm phương thức liên hệ của mấy người bạn cùng phòng với Hứa Bằng năm đó giao cho cảnh sát chúng tôi." Thẩm Nghiêm nói, chỉ về phía Tần Khải.
Tiếu Tuyết chần chờ một chút, chậm rãi gật đầu.
Tần Khải cùng Tiếu Tuyết đi ra ngoài, bên trong phòng tiếp khách cũng chỉ còn sót lại Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng.
Thấy không có người ngoài, Trình Tấn Tùng lập tức móc ra điện thoại di động tìm kiếm gì đó, mà Thẩm Nghiêm thì lại ngồi vào bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: "Anh phát hiện cái gì à?"
Trình Tấn Tùng sẽ không vô duyên vô cớ mà muốn gặp giáo viên khoa khảo cổ, nếu như hắn yêu cầu như thế, nhất định là có phát hiện.
Quả nhiên, Trình Tấn Tùng ngẩng đầu lên, hắn nhỏ giọng nói: "Em có biết cách động ngọc sơn không xa, có một ngôi cổ mộ thời Chiến quốc không?"
"Mộ Chiến Quốc?" Thẩm Nghiêm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được: "Anh hoài nghi..."
Trình Tấn Tùng xác định gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục xem điện thoại di động: "Không sai, ngôi mộ đó khá gần với sông Ngọc Thuỷ.

Hơn nữa, nếu như tôi nhớ không lầm, cái mộ này hình như có liên quan đến đại học S..." Nói xong, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên: "Tìm được rồi!"
Thẩm Nghiêm vội vã đến gần, chỉ thấy trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một bản tin đưa tin, đề mục là: (thành phố S phát hiện cổ mộ Chiến quốc, đây là một phát hiện rất quan trọng trong gần năm năm qua của giới khảo cổ học.) Hai người tiếp nhìn xuống, quả nhiên, bên trong tin tức viết, khoa khảo cổ đại học S thành phố S phát hiện một ngôi mộ thời Chiến Quốc có lịch sử hơn hai ngàn năm, theo bước đầu đánh giá, cổ mộ này an táng khoảng chừng 50 ngôi mộ lớn nhỏ, nếu như suy đoán này là thật, như vậy nó sắp trở thành cổ mộ Chiến Quốc có diện tích to lớn nhất khu vực Đông Bắc." Nhìn lại một chút thời gian đưa tin, chính là tháng 3 ba năm trước —— vừa vặn nằm bên trong phạm vi suy đoán thời gian tử vong của Hứa Bằng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau —— quả nhiên không ngoài dự đoán...
Vừa lúc đó, Tần Khải về tới phòng tiếp khách, hắn ngồi vào bên người Thẩm Nghiêm báo cáo: "Ký túc xá Hứa Bằng ở tổng cộng có 6 người, thế nhưng trong đó có 4 người đã đổi số điện thoại di động, trước mắt chỉ liên lạc được một người.

Theo người đó nhớ lại, Hứa Bằng đặc biệt yêu thích những đồ vật liên quan đến thần thần quỷ quỷ, hơn nữa rất thích xem tiểu thuyết trộm mộ.

Thời điểm giữa năm thứ hai đại học cậu ta từng theo khoa khảo cổ đi ra ngoài một lần, thế nhưng sau đó lại không đi nữa.

Từ khi sau khi tốt nghiệp đại học, bạn học kia không nghe được tin tức của Hứa Bằng." Tần Khải thở phào, nói tiếp: "Tôi nghe khẩu khí của cậu ta, tựa hồ không thân thiết với Hứa Bằng, cho nên biết đến cũng không nhiều lắm.

Chờ liên hệ được với mấy người khác, nói không chắc có thể biết thêm một chút."
Thẩm Nghiêm gật đầu.
Mấy người ở trong phòng tiếp khách đợi gần tới mười phút, rốt cuộc cũng đợi được vị Vương chủ nhiệm kia trở về, đồng thời dẫn theo một vị giáo viên tầm bốn mươi, năm mươi tuổi.

Vương chủ nhiệm một mặt xin lỗi cùng mọi người giải thích, bởi vì giáo viên đại học S không làm việc đúng giờ, cho nên hiện ở trường học cũng không có mấy người.

Bởi vậy, liền để một vị họ Trâu, phó chủ nhiệm khoa khảo cổ làm đại biểu đến giải đáp vấn đề tổ trọng án.

Trình Thẩm hai người biết lời nói này nửa thật nửa giả, thế nhưng cũng không có chọc thủng.

Thế nhưng Trâu chủ nhiệm rất phối hợp, chỉ là ông ta không có bất kỳ ấn tượng gì với Hứa Bằng.
"Kỳ thực khoa khảo cổ chúng tôi có môn học thực tiễn cố định cho sinh viên năm thứ ba đại học, cho nên hàng năm, toàn thể sinh viên năm thứ ba đại học đều sẽ ra ngoài tham gia thực tiễn.

Có một số học sinh ngoài khoa cảm thấy thú vị, cũng sẽ cùng sẽ đi tham gia trò vui, tình huống đặc biệt nhiều như thế, căn bản không nhớ được.

Thế nhưng bởi vì học sinh ngoài khoa không có ký túc xá, cho nên đại đa số bọn họ chỉ là đến xem một hai ngày, sẽ không giống học sinh khoa chúng tôi ở lại một hai tuần thậm chí là một tháng."
"Vậy xin hỏi năm 2005 địa điểm thực tiễn của các vị ở đâu?"
"Chúng tôi hàng năm đều có mấy điểm thực tiễn, năm ấy tôi nhớ hình như là ở ngoại thành, thế nhưng đều ở trong tỉnh."
Thẩm Nghiêm gật đầu, nhìn Trình Tấn Tùng.
Vì vậy Trình Tấn Tùng mở miệng nói: "Đúng rồi chủ nhiệm Trâu, tôi nghe nói cổ mộ Chiến Quốc gần ngọc sơn thuỷ động là các người phát hiện đúng không?"
Nói đến cái này, trên mặt chủ Nhiệm Trâu vốn có chút nghiêm túc trong nháy mắt có chút nụ cười: "Ha ha, đúng đấy, cảnh sát Trình cũng biết chuyện này?"
Trình Tấn Tùng cũng hơi cười: "Việc này quá có tiếng, đúng rồi, vậy mộ kia hiện tại khai quật đến đâu rồi?"
"Hai năm đầu đều là khai quật bên ngoài, hiện tại đã đến bộ phận trung tâm.

Mấy năm qua mấy vị giáo sư trứ danh của khoa chúng tôi đều đang bận rộn công việc này, không nói gạt anh, phần lớn thời gian bọn họ ở bên kia, còn nhiều hơn ở trường học."
"Ồ, vậy sao? Việc khai quật chỉ có các vị phụ trách?"
"Đúng, bởi vì là chúng tôi phát hiện, hơn nữa chúng tôi cũng có kỹ thuật với năng lực này.

Tổng phụ trách công trình này chính là chủ nhiệm khoa thầy Đào Ngọc Kim."
"Vậy à." Trình Tấn Tùng bất động thanh sắc nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, Thẩm Nghiêm hơi gật gật đầu.
Xem ra, bọn họ nên đi cổ mộ kia nhìn một chút.
Hết chương 77.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui