7.
Hạ Du Bạch là người cực kỳ kiêu ngạo.
Mặc dù hắn đang bị gãy chân nhưng hắn vẫn cố nhấc cây nạng chỉ về phía Bùi Úc để làm tăng khí thế
Nhưng hắn đã quên cái chân kia của mình cũng bị thương.
Vì vậy, Hạ Du Bạch đã ngã xuống.
Tôi theo bản năng hất tay Bùi Úc ra, đi qua dìu hắn.
Lúc này Bùi Úc không ngăn được tôi.
" Cô là ai..." Hạ Du Bạch không ngẩng đầu, theo bản năng đẩy tay của tôi ra, " Ai cho phép cô tùy tiện chạm vào — —"
Còn chưa nói xong, chữ "Tôi" bị nghẹn lại trong miệng.
Hạ Du Bạch ngơ ngác nhìn tôi, một lúc sau quay đầu thấp giọng mắng
"C.hết tiệt."
" Con mẹ nó, vật nhỏ này như thế nào lớn lên lại hợp ý lão tử như vậy chứ!"
Hắn nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn là nghe được.
Tôi "..."
Cái gì vật nhỏ?
Tên chó này đang nói về ai vậy?
" Nhịn một chút", hệ thống an ủi tôi, " Đây là cơ hội công lược cuối cùng của cô."
Vì thế tôi mỉm cười, nhịn xuống.
" Tôi là người cứu cậu."
Tôi thoáng nhìn thấy Bùi Úc vì câu nói này của tôi mà cứng người.
Tôi nhìn Hạ Du Bạch, mỉm cười.
" Phí cứu mạng cùng phí bịt miệng."
" Xem vật nhỏ _ là tôi_ hợp với tâm ý của cậu, liền cho hai mươi lăm vạn đi."
Mặt Hạ Du Bạch lúc xanh lúc đỏ, sau đó là giận tím mặt.
Tôi cho rằng hắn tức giận do tôi mượn cơ hội để lừa đảo, lại không ngờ người này không phải tức giận vì như vậy...
" Tôi chỉ có giá hai mươi lăm vạn? "
Hạ Du Bạch không thể tin chỉ vào chính mình.
Nhưng ánh mắt dừng trên mặt tôi lại mau chóng rời đi.
Vành tai dần dần đỏ ửng, hắn ho khan một tiếng, giọng nói ngày càng nhỏ:
" Dù thế nào cũng phải thêm hai chữ số 0 đi..."
Sự việc diễn ra như vậy tôi cũng không nghĩ tới.
Thế là tôi im lặng.
Sau đó, tôi quay đầu nhìn hệ thống khẽ nói:" Ngươi nói nếu chúng ta sớm đem đối tượng công lược đổi thành Hạ Du Bạch, tôi còn cần lãng phí nhiều thời gian cùng cơ hội sao?"
Hệ thống cũng im lặng.
8.
Hạ Du Bạch không thể đứng lâu.
Vì vậy, tôi tính đỡ hắn về nằm trên giường trước.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ có nên thay đổi kế hoạch công lược hay không, Bùi Úc đột nhiên nói:
" Hạ Du Bạch."
Đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn qua tôi và cuối cùng dừng ở Hạ Du Bạch.
Với giọng điệu xử lý công việc," Đêm nay cậu không về ký túc xá sao? "
" Về ký túc xa? ", Hạ Du Bạch nhướng mày, chỉ vào chân của mình, " Cậu nhìn cái chân này của tôi có thể về trở về sao?"
Bùi Úc gật gật đầu, " Đêm không về ký túc xá, nhớ kỹ một lần."
Bây giờ tôi mới nhớ ra Bùi Úc là chủ tịch hội sinh viên.
Nhà trường có quy định kiểm tra ký túc xá, số lần ra ngoài vào ban đêm nhất định sẽ ảnh hưởng đến điểm kiểm tra toàn diện cuối kỳ.
Hạ Du Bạch vẫn tỏ ra không quan tâm, mặc dù hắn có lý do để không được tính là đi chơi đêm.
Vì vậy, Bùi Úc nhìn tôi.
Hắn vội vàng kiềm chế cảm xúc,
" Còn em thì sao? "
" Tôi...."
" Đương nhiên là trở về."
Trước khi tôi nói ra, Hạ Du Bạch đã nói thay tôi.
Giọng điệu của hắn vẫn không kiên nhẫn như cũ, " Em gái nhỏ đưa tôi tới bệnh viện nên về trễ, Bùi chủ tịch không vô tình đến mức nhớ một đêm em ấy không về ký túc xá ngủ chứ? "
Bùi Úc không nói gì, im lặng nhìn tôi.
Tôi tránh đi ánh mắt của hắn, nhíu mày nhìn Hạ Du Bạch.
" Anh ở một mình có được không? "
" Đàn ông không thể nói không được."
Hạ Du Bạch cau mặt sửa lại lời nói của tôi.
Hắn nhảy bằng một chân qua chỗ tôi rồi lấy điện thoại của tôi từ trong túi ra, bảo tôi mở khóa
"Lừa đảo thì làm đúng quy trình một chút." Hạ Du Bạch cong môi, thuần thục nhập số điện thoại của mình vào điện thoại, "Đòi nợ thì phải quét mã, số điện thoại của tôi cũng là tài khoản Wechat, về rồi nhớ thêm tôi."
Tôi nhất thời không theo kịp suy nghĩ của hắn, bị hắn đẩy về phía trước.
" Được rồi, em về trường đi. Việc hôm nay, cảm ơn em."
Trước khi đi, tôi nghe Hạ Du Bạch nói " sách ".
" Nhìn cô ấy là biết là học sinh ngoan, học sinh giỏi, mình cũng không thể ảnh hưởng người ta lấy học bổng được."
Tôi dừng lại.
9.
Hạ Du Bạch nói đúng, tôi cần học bổng.
Hệ thống cho tôi thân phận cũng không tính là giàu có.
Cho nên tôi phải vừa học vừa làm, phải lấy được học bổng để duy trì việc học tập và sinh hoạt hàng ngày.
Tôi đã từng hỏi hệ thống, nếu muốn công lược Bùi Úc, vì cái gì không cho tôi một thân phận đủ để đánh bại Nhan Nguyệt?
Hệ thống trầm mặc một lúc, sau đó nói với tôi, " Sẽ bại lộ."
Rất nhanh tôi liền hiểu.
Trước khi được đưa đến thế giới này tôi chỉ là cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn.
Tôi vừa tốt nghiệp trung học.
Cuộc sống đại học được chờ đợi từ lâu của tôi thậm chí còn đang diễn ra trong thế giới hoàn toàn xa lạ này.
Cho dù đó là Nhan Nguyệt hay Bùi Úc, họ và tôi thực sự là những người đến từ hai thế giới khác nhau.
Tôi chưa bao giờ được tiếp xúc với thế giới của họ.
Nếu mạnh mẽ đem tôi vào, sẽ bại lộ.
Cho nên vài lần trước công lược thất bại, kỳ thật là điều tất nhiên.
_ _ Tôi không có hào quang nữ chính, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tôi dựa vào những lần trọng sinh để ghi nhớ những sự kiện quan trọng, nhưng tôi không đặt hy vọng vào những điều có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Cho nên, tôi chỉ có thể công lược lần này đến lần khác, dựa vào khoảng thời gian này để tiếp tục học hỏi và làm giàu kiến thức của bản thân như miếng bọt biển.
Vì vậy, tôi đã tuyệt vọng kiên trì từ mười ngày đầu tiên cho đến mười năm tiếp theo.
Chỉ bằng cách này, tôi mới có đủ tự tin nói với Bùi Úc, " Anh có thể lợi dụng em làm bất cứ điều gì anh muốn " trong lần công lược thứ sáu.
Tuy rằng, cuối cùng tôi vẫn thất bại.
Có khổ không? Thực sự rất khổ.
Nhưng tôi thật sự rất muốn về nhà.