Lần Thứ 7 Công Lược

25.

Bùi Úc vẫn nhìn tôi.

Trong mắt hắn có sự xấu hổ nhưng nhiều hơn là sự cầu xin.

Hắn cầu xin tôi đừng nhìn hắn nữa.

Tôi biết Bùi Úc là một người kiêu ngạo như thế nào và tôi cũng biết Bùi Úc rất để ý thanh danh của mình.

Nếu không, hắn sẽ không hao tổn tâm tư để tiêu hủy những sự sỉ nhục trong quá khứ.

Nhưng bây giờ, hắn đã phá hủy tất cả những thứ này bằng chính đôi tay của mình.

Hắn đối mặt với ánh mắt kinh ngạc hoặc chán ghét của mọi người, giống như một vật có nhiều vết thương để mọi người nhìn vào, thảo luận rồi đánh giá.

Tôi đã đạt được mục đích của mình.

Tôi để Bùi Úc tận mắt chứng kiến Giang Chấn bước ra vực thẳm mang tên " Bùi Úc".

Sau đó nhìn Bùi Úc tỉnh táo bước vào con đường hủy hoại chính mình.

Tôi nên vui vẻ _ _

Nhưng tôi không vui nổi.

Vì vậy tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Úc như đang trả thù, cho đến khi một bàn tay ấm áp che mắt tôi lại.

" Đừng nhìn." Hạ Du Bạch thở dài rồi ôm tôi vào lòng, " Không có gì để xem."

Tôi bị anh ôm chặt trong vòng tay, trước mắt đen một mảnh.

Nhưng tôi không khóc.

Cho đến khi một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó là tiếng ồn của đám đông.

Hạ Du Bạch cứ như vậy mà ôm tôi.

Anh cõng tôi qua đám đông và rời khỏi nơi đó.

Sau đó tôi biết được Nhan Nguyệt đã phát điên và đánh Bùi Úc bằng giá đỡ micro.

Cô ta mang theo một con dao bỏ túi.

Cô ta dùng nó đâm Bùi Úc, nhưng hắn đã cướp được.

Bùi Úc dùng dao phế đi tay của Nhan Nguyệt, rồi lợi dụng đám đông hỗn loạn để chạy trốn.

Đương nhiên, Nhan gia sẽ không để Bùi Úc chạy thoát.

Nhưng họ không thể bắt Bùi Úc.

Tôi biết nếu Bùi Úc không chủ động xuất hiện, họ sẽ không tìm thấy hắn.

26.

Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.

Nói đúng hơn thì không phải là mơ.

Tôi thấy sau bữa tiệc ngày hôm đó, Bùi Úc vội vã trở về biệt thự nhưng chỉ thấy xác của tôi.

Lúc đầu, hắn không tin tôi đã ch.ết.

Vì vậy hắn đã phá tranh trong phòng vẽ của tôi, cố ý chọc giận tôi.

Trạng thái điên cuồng này kéo dài được vài ngày, cho đến khi Nhan Nguyệt đến tìm hắn.

" Anh làm cái gì vậy?" Trong mắt Nhan Nguyệt hiện lên một tia mất kiên nhẫn, " Cô ta vẫn luôn quấn lấy anh, bây giờ ch.ết rồi không phải là rất tốt sao?"

" A Úc, em sẽ ở bên cạnh anh. Chỉ có em là xứng đôi với anh nhất."

Cô ta ngồi xổm xuống,nhẹ giọng nói để xoa dịu cảm xúc của Bùi Úc.

Cô ta nói:" Đừng phá tranh của cô ta nữa, em vẫn cần đến chúng."


Bùi Úc nhìn Nhan Nguyệt một lúc lâu, hắn khàn giọng nói,

" Được."

Nhan Nguyệt nghĩ rằng Bùi Úc yêu cô ta nên mới dễ dàng đồng ý như vậy.

Cho nên sau khi bị Bùi Úc làm cho thân bại danh liệt, Nhan Nguyệt đã hoàn toàn phát điên.

Lúc này, phần lớn cổ phần của Nhan gia đều ở trong tay Bùi Úc.

" Vốn dĩ anh không hề yêu em."

Nhan Nguyệt bị giam cầm dưới tầng hầm.

Cô ta nhìn Bùi Úc đi vào, cười một tiếng quỷ dị:" Anh chỉ vì muốn trả thù, mà làm ra vẻ yêu em như vậy."

" Giang Chấn có biết không?"

Bùi Úc chưa kịp trả lời, Nhan Nguyệt đã tự mình nói tiếp: "Ồ, cô ấy làm sao mà biết được."

"Quỷ đáng thương Giang Chấn kia đem hết tâm tư dồn lên người của anh, cuối cùng lại bị anh giam vào biệt thự."

Cô ta cười lớn, dùng ánh mắt hung ác nhìn Bùi Úc: "Anh nói xem Bùi Úc, trước khi ch.ết Giang Chấn có phải rất hận anh hay không a!"

Cô ta đã cố gắng khiêu khích Bùi Úc.

Đối với Nhan Nguyệt, bây giờ cái chết mới là sự giải thoát.

Vì vậy, cô ta không ngừng khiêu khích Bùi Úc, muốn Bùi Úc giết cô ta.

Nhưng lần này Nhan Nguyệt đã tính sai.

Biện pháp này đối với người bình thường chắc chắn sẽ có hiệu quả.

Nhưng Bùi Úc đã điên rồi.

Hắn im lặng mà hoàn thành việc trả thù Nhan Nguyệt, vài ngày sau hắn đi đến một ngôi đền, nghe nói rất linh thiêng.

Trước khi đi, Bùi Úc đến gặp tôi.

Hắn nói, hắn thật sự rất yêu tôi.

Hắn nói hắn biết lý do tôi tiếp cận hắn.

Hắn chỉ là không muốn tôi rời đi quá nhanh mà thôi...

Tôi im lặng nghe Bùi Úc nói những điều mà tôi chưa biết.

Cuối cùng hắn nói:" A Chấn, Hạ Du Bạch đang tìm em."

" Nhưng anh sẽ không nhường em cho hắn, em chỉ có thể là của anh."

" Cho dù em hận anh, trách anh, anh cũng sẽ không buông tay."

Bùi Úc nhỏ giọng mà lặp lại vài câu này.

Trong khi nói điều này, hắn ta rất bình tĩnh.

Đôi mắt kia dường như ch.ết lặng.

Vì vậy đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Bùi Úc trong giấc mơ của mình.

Tôi nói:" Bùi Úc, em vẫn không tin là anh yêu em."

" Bà của em từng nói rằng nếu một tình yêu không làm người yêu mình cảm nhận được tình yêu, vậy không phải là tình yêu."

" Cho nên Bùi Úc, anh không hề yêu em."

Đây chỉ là giấc mơ.

Bùi Úc sẽ không nghe được.

Nhưng sau khi tôi nói xong, vẻ mặt bình tĩnh của Bùi Úc hoàn toàn sụp đổ.

Hắn đã xuống địa ngục.


Nhưng lần này không có Giang Chấn đi cùng Bùi Úc.

Bùi Úc vẫn đi đến chùa.

Trước cổng chùa được xây 53 bậc thang.

53 bậc thang nhập định, nhập định sẽ được diện kiến Phật.

( Theo Chơn Lý số 53: Số tức quan trong Pháp Đăng Thiền Tuệ.)

Bùi Úc từ trước tới giờ không tin chuyện ma quỷ.

Chỉ duy nhất lần đó, hắn đi từng bước một.

Vài ngày sau, tôi còn thấy một người làm điều tương tự _ _

Hạ Du Bạch

Giữa hai người không có giao tiếp gì, chỉ im lặng mà làm cùng một việc.

Khi được trụ trì hỏi vì ai mà đến đây, ông nhận được đáp án tương tự:

" Giang Chấn."

27.

Hạ Du Bạch và tôi đã chính thức hẹn hò.

Trước khi đưa tôi đi gặp Hạ Vãn Ý, còn thần bí đưa cho tôi một cái hộp nhỏ màu đen, anh ấy một mực khẳng định sẽ cho tôi xem khi gặp họ.

Cũng được đi.

Tôi không tiếp tục quản anh nữa.

Thực tế là tôi đã hối hận vì sao đêm đó không quản anh.

Ngày đó, trừ Hạ Vãn Ý còn có nhiều người Hạ gia khác.

Cho nên Hạ Du Bạch mở cái hộp nhỏ kia ra, phát cho mỗi người Hạ gia một tờ danh thiếp.

" Danh thiếp của vợ tôi, phải giữ cho kỹ nha."

Chữ vàng trên nền đen.

Ngoại trừ tên của tôi, còn có một vài ký tự nhỏ được khắc lên rất rõ ràng...

" Hạ Du Bạch hôn hôn vợ."

Anh thực hiện lời hứa với tôi lúc trước.

" Nếu em thích như vậy, anh có thể in cho em một đống."

Tôi im lặng nhìn dang thiếp trên tay,tôi hoài nghi Hạ Du Bạch đang trả thù tôi.

Nhưng khi nhìn lên, tôi thấy người đàn ông này đang cầm danh thiếp của tôi và cười như một thằng ngốc.

Chỉ là một tấm danh thiếp, anh lại như đang cầm cả thế giới trên tay.

Thế là tôi mềm lòng.

Ngày hôm đó, trước cái nhìn đầy quỷ dị của những người Hạ gia, tôi thản nhiên mà khen Hạ Du Bạch.

Với tinh thần " Ép dạ cầu toàn " này đã khiến những người Hạ gia vô cùng cảm động.

Trước khi ra về, chị Hạ vỗ vai tôi, ngữ khí nặng nề nói:" Em là một cô gái tốt, là chúng tôi có lỗi với em."

Hạ Du Bạch đến tìm tôi và tình cờ nghe được.

Lúc đó anh không nói lời nào, sau khi trở về anh ấy liền dùng sức lăn lộn tôi.


Cuối cùng, cảm thấy mình cũng có lỗi:" Theo anh, thật sự ủy khuất sao em?"

" Không có ủy khuất." Tôi trả lời ngay lập tức.

Hạ Du Bạch vẫn còn rầm rì, nhưng rất rõ ràng tôi đã dỗ được anh ấy.

_ _ Thực ra, như vậy cũng rất tốt.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã suy nghĩ như vậy.

28.

Nhiệm vụ công lược Hạ Du Bạch đã hoàn thành.

Nhưng tôi vẫn trì hoãn nó cho tới sinh nhật của mình.

Dường như anh ấy nhận ra được điều gì, suốt ngày cứ dính lấy tôi.

Cho nên vào ngày sinh nhật của mình, tôi đã mua một túi táo và nói với Hạ Du Bạch:" Dạy em cách gọt táo đi."

Hạ Du Bạch gọt táo rất đẹp.

Anh có chút sững sờ nhưng vẫn đồng ý dạy tôi.

Đáng tiếc tôi không có thiên phú về mặt này, làm lãng phí cả một túi táo.

Khi chỉ còn lại quả táo cuối cùng, tôi đặt con dao gọt hoa quả trên tay xuống.

" Tiểu Bạch." tôi liếm đôi môi khô khốc, cười với anh ấy, “Em nghe người ta nói gọt một quả táo là sẽ ước một điều gì đó, nếu vỏ táo còn dính thì điều ước nhất định sẽ thành hiện thực.” ”

"Vậy anh có điều gì muốn ước sao?"

Hạ Du Bạch đưa tay đặt quả táo vào đĩa.

Anh ngước nhìn tôi và hơi nhướng mày: “Sao em lại hỏi anh có điều ước gì?”

"Vì hôm nay là sinh nhật của em nên em đã ước khi ăn bánh sinh nhật rồi."

“Em nói anh giỏi gọt táo, vì vậy anh có thể tự mình ước một điều ước.” Hạ Du Bạch buồn cười nhìn tôi.

“Cái đó thì khác,” tôi lắc đầu thật mạnh, “Anh gọt táo dễ như ăn cháo, dù ước bao nhiêu lần cũng không được.”

"Nhìn em nè, em không làm được dù chỉ một lần."

Tôi nhìn đống vỏ táo lên bàn, sau đó ném quả táo cuối cùng trong tay về phía anh ta, nhướng mày hớn hở nói: "Vậy nếu như lần cuối cùng em thành công, như vậy nguyện vọng của anh nhất định sẽ thành hiện thực!"

“Quả táo cuối cùng…” Hà Ngọc Bạch sửng sốt một chút, sau đó tặc lưỡi cười mắng tôi, “Anh biết em hoang phí như vậy, cho nên anh đã mua nhiều hơn rồi.”

"Nói nguyện vọng đi!"

"Ước..."

Hạ Du Bạch vuốt cằm như đang suy nghĩ sâu xa.

Khi tôi mất kiên nhẫn, người đàn ông này chợt mỉm cười nhìn tôi: “Vậy thì anh ước một điều”.

"Anh hy vọng bảo bối của anh có thể là chính mình."

Bây giờ đến lượt tôi sửng sốt.

“Anh phạm quy!” Tôi nghẹn ngào nói, “Rõ ràng là em đã yêu cầu anh ước một điều ước.”

“Đó là nguyện vọng của anh.” Hạ Du Bạch ngồi ở bên cạnh tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức khó có thể tin được, " A Chấn sẽ giúp anh. hoàn thành tâm nguyện này, có đúng không?”

Mũi tôi đột nhiên chua xót.

29.

Quả táo kia tôi gọt rất cẩn thận.

Nhưng nó vẫn bị đứt ngang.

Vào khoảnh khắc tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng,tôi không thể biết liệu mình có cảm thấy nhẹ nhõm hay vì điều gì khác.

Nhưng giây tiếp theo, Hạ Du Bạch đã nắm tay tôi.

Anh chậc lưỡi: “Anh biết không có anh thì em không thể làm được”.

Vẫn là giọng điệu lưu manh và kiêu ngạo như cũ.

Nhưng tôi thấy rằng đôi mắt của Hạ Du Bạch đang đỏ hoe.

Anh ấy nắm tay tôi và hoàn thành từng chút một trong việc gọt táo.

Lớp vỏ được gọt không đều và xấu hơn nhiều so với khi Hạ Du Bạch tự gọt.

Nhưng nó vẫn không đứt.


Tôi thẫn thờ nhìn quả táo trên tay, chợt dở khóc dở cười.

Lúc này, đồng hồ chỉ không giờ.

Hệ thống bắt đếm ngược thời gian gian.

Tôi hít mũi, và đột nhiên nắm lấy tay Hạ Du Bạch.

"Hạ Du Bạch, em muốn nói cho anh một bí mật."

"Ừm?"

"Em không có thích anh."

"Anh biết."

Hạ Du Bạch rất bình tĩnh.

Anh lau đi những giọt nước mắt không biết lúc nào đã rơi trên mặt tôi, ngón tay anh cố nén run rẩy: “Mặc dù chuyện này không còn là bí mật nữa, nhưng anh cũng muốn nói cho em biết một bí mật về anh.”

"Bí mật?"

"Bùi Úc không phải là người đặc biệt duy nhất trên thế giới này."

Khi anh ấy cúi xuống, tôi thấy một tấm danh thiếp nhét trong túi túi áo của anh ấy.

Chữ vàng trên nền đen——

"Hạ Du Bạch hôn vợ."

Tôi mở miệng ra và phát hiện mình không thể nói chuyện

"Đinh, đếm ngược thời gian rời đi —— mười, chín..."

Khi hệ thống đang đếm ngược, tôi buộc mình phải nói nhanh hơn: "Nhưng em thực sự muốn mời anh đến thế giới của em. Nước bà em nấu rất ngọt."

Hạ Du Bạch không thể nói câu "Anh biết".

Bởi vì anh không thể tới thế giới của tôi, càng không thể biết nước đường bà nấu sẽ ngọt như thế nào.

Thế là anh cúi đầu hôn tôi:

"Sau này, anh hy vọng anh có cơ hội để thử nó."

"Am biết rồi, lần sau nhớ chú ý nhiều hơn tới những người bên cạnh em, có đôi khi con đường này không đi được thì đổi cũng có thể đổi con đường khác."

"Em rất tốt tốt, luôn có người ở đây yêu em."

Tôi luôn nghĩ rằng tên của tôi đại diện cho số phận khó khăn của tôi.

Nhưng chỉ có Hạ Du Bạch nói với tôi: "Không phải, đó là một cuộc sống mới."

Lặp đi lặp lại, sinh sôi nẩy nở.

Đó là sự tái sinh của ve sầu.

Vừa nói xong, tôi thấy ở phía sau Hạ Du Bạch là Bùi Úc lâu ngày không thấy.

Hắn mang mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Lúc này đứng ở kia, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm tôi, rồi lại không dám đi phía trước tiếp cận nửa bước.

Thật ra tôi còn rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng hệ thống đếm ngược đã xong — —

"Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ bạn đã sẵn sàng để rời khỏi thế giới ảo!"

——Nhưng Hạ Du Bạch, em không có thời gian để nói cho anh biết điều ước sinh nhật của mình.

——Ước gì em có thể gặp lại anh và nói với anh rằng tôi thực sự rất thích anh.

Vào giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, tôi nghe thấy một tiếng thở dài.

Tôi thấy đôi mắt của anh đỏ hoe, nhưng anh ấy cố gắng hết sức để mỉm cười.

Anh nói: “Anh yêu em”.

"Anh Yêu Em."

Bùi Úc ở phía sau anh cũng im lặng tạo khẩu hình đồng dạng.

"Chúc mừng, nhiệm vụ công lược đã hoàn thành!"

( HOÀN)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận