Trong thời gian này Tạ Hoàn vẫn cố ý đến Chúc gia, trên danh nghĩa là tìm Tạ Phác, nhưng thực chất nàng muốn tiếp cận Chúc Hợp. Chỉ cần hắn có ấn tượng tốt với nàng, nàng không tin sẽ không thu phục được Chúc Hợp. Tạ Hoàn cúi đầu, âu sầu đi trên hành lang dài suy nghĩ.
Thế nhưng có nhiều việc luôn nằm ngoài dự liệu của nàng, chẳng biết sao mỗi lần nàng mỗi lần cố ý đợi Chúc Hợp quay về đều rất ít khi gặp được hắn. Nàng cố ý ăn cơm tối ở Chúc gia, nhưng chỉ cần ăn xong là Chúc Hợp không biết đi đâu mà chạy mất tăm luôn.
Dù Tạ Hoàn có bao nhiêu dự định thì cũng đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Vì vậy nàng vẫn chưa kịp có hành động gì, bởi thế Tạ Phác cũng không phát hiện ra tâm tư của nàng ta. Nhưng Tạ đại phu nhân lại không chờ được, Tạ Hoàn không làm nên trò trống gì nên bà ta cũng không thèm cho nàng ta sắc mặt tốt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chúc Hợp đi đâu làm gì Tạ Hoàn đều không biết, muốn nghe ngóng lại sợ bị Tạ Phác phát hiện. Tạ Hoàn tiến thoái lưỡng nan, cảm giác này thật không tốt chút nào.
Trước khi đi qua cổng vòm, Tạ Hoàn đã nhìn thấy Hinh Nhi. Nàng ta nhìn quanh hành lang một lượt, xác định chung quanh cũng không người mới bước nhanh đến chỗ Hinh Nhi. Bên ngoài trời đã chạng vạng tối, hành lang tràn ngập mùi hoa quế thanh nhã.
Sắc mặt của Hinh Nhi đã kém hơn những ngày nàng ta sung sướng phong hoa tuyết nguyệt rất nhiều. Cuộc sống của nàng ở đây hoàn toàn tương phản với những ngày nhàn nhã xinh đẹp ở bổn gia, cũng không trách được, dù gì nàng ta cũng làm nha hoàn được một thời gian rồi.
Cảm giác nàng ta hiện giờ có vẻ vô cùng túng quẫn.
Lúc còn ở bổn gia, Hinh Nhi và Tạ Hoàn chưa bao giờ chạm mặt nhau, đơn giản vì địa vị của hai người chênh lệch như trời với đất. Tạ Hoàn là nghĩa nữ của Tạ đại phu nhân nhưng bị đối xử còn không bằng Hinh Nhi chỉ là nha hoàn.
Tạ Hoàn rất hâm mộ Hinh Nhi có thể bất chấp thủ đoạn mà trèo cao, nhưng cũng khinh thường nàng ta. Nàng ta rất biết cách tận dụng khuôn mặt mị nhân quyến rũ cùng với điệu bộ điềm đạm đáng yêu của mình, nhờ đó mà câu dẫn biết bao nhiêu nam nhân ở bổn gia.
Dùng nhan sắc dụ hoặc nam nhân thì sao có thể lâu bền được.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã lâu không gặp. Hinh Nhi, ngươi sao lại xuống dốc đến mức này rồi?” Tạ Hoàn làm người cẩn thận, không muốn đắc tội bất kì ai, vả lại trước kia hai người còn chưa từng gặp nhau nên nàng cũng không muốn nhân lúc Hinh Nhi sa cơ lỡ vận mà nhục mạ nàng ta.
Nàng ta chính là một con rắn độc, thích nhất là núp trong bóng tối, khi thời cơ đến nàng sẽ nhào lên cắn chết mấy người trước kia đắc tội mình. Hinh Nhi cười xuỳ, nói: “Nơi này không có người ngoài, ngươi giả vờ cho ai nhìn.”
Hai người đều là con tốt của bổn gia cho nên đối phương là cái đức hạnh gì bọn họ chẳng phải hiểu rõ như ánh mặt trời ban trưa à. Nhưng chỉ khác ở chỗ, cuộc sống ở bổn gia của Hinh Nhi tốt hơn Tạ Hoàn gấp mấy lần. Hiện tại phong thủy luân chuyển, nàng lưu lạc đến nước này nhưng Tạ Hoàn cũng không khá hơn, nàng ta muốn tiếp cận Chúc Hợp hả, không có cửa đâu, nếu không nàng đã không phải đứng đây quét sân.
Nhiệm vụ không hoàn thành thì nàng không được phép quay lại bổn gia. Chỉ đáng thương cho đôi tay ngọc ngà của nàng vì cầm chổi nhiều mà trở nên thô cứng, khoảng thời gian này quả thực là quá đen đủi.
“Ta và ngươi không có ân oán gì, cần thiết phải nặng lời vậy sao?”
“Trước kia là không có không có nghĩa là bây giờ không có.”
“Ngươi mượn cớ tìm Tạ Phác để chạy sang đây hòng tiếp cận Chúc Hợp, người khác không nhìn ra nhưng ngươi nghĩ ta không biết sao. Nói cho cùng thì chúng ta cũng có cùng mục đích.”
Hinh - tự cho mình là quang minh lỗi lạc - Nhi rất chướng mặt Tạ Hoàn hay giả vờ giả vịt. Muốn gì cứ nói thẳng ra, vòng vo tam quốc cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
“Ngươi nói gì ta nghe không rõ.” Nàng đã ẩn nhẫn như vậy, không thể để Hinh Nhi phát hiện mà phá hỏng kế hoạch của nàng.
“Tạ Hoàn, ngươi đừng nghĩ ai cũng ngu giống ngươi.” Hinh Nhi liếc mắt khinh thường nhìn nàng. Tuy nàng chỉ là nha hoàn của bổn gia nhưng nàng chưa bao giờ thèm đem loại nghĩa nữ như Tạ Hoàn để vào mắt.
“Ngươi dám nói mục tiêu của ngươi không phải Chúc Hợp?” Hinh Nhi đè thấp thanh âm.
Tạ Hoàn trầm mặc nhìn Hinh Nhi, “Mục tiêu của ta đúng là Chúc Hợp, nhưng ta còn muốn nhiều hơn thế.” Dù sao cũng bị phát hiện nên Tạ Hoàn liền nói thẳng, có khi lại còn thu được thêm một đồng minh.
“Ngươi có ý gì?” Thấy Tạ Hoàn thần bí nói vậy, có lẽ nàng ta có mục đích khác thật.
“Như ngươi nghĩ.” Nàng đã chịu đựng đủ Tạ đại phu nhân rồi, nàng muốn trả thù bà ta theo cách đau đớn nhất; mà muốn bà ta đau đớn như chết đi sống lại chính là hủy đứa con mà bà ta yêu thương nhất - Tạ Viện.
“Ngươi nghĩ bổn gia sẽ tha cho ngươi sao?” Hinh Nhi không tin nàng ta cho lắm. Tuy Tạ Hoàn không được sủng ái nhưng vẫn là nữ nhi của Tạ Nhượng, người có thể ra lệnh cho nàng ta chỉ có thể là Tạ Nhượng. Tạ Nhượng là người tâm ngoan thủ lạt, Hinh Nhi đã làm vô số việc cho ông ta nên cũng biết không ít thủ đoạn hại người của Tạ Nhượng.
Nếu không phải sợ Tạ Nhượng trách phạt thì Hinh Nhi đã quấn gói đi khỏi nơi này lâu rồi, cần gì mỗi ngày vất vả quét dọn như nha hoàn.
“Phụ thân phái ta tới, muốn sắp xếp một người của bổn gia cạnh Chúc Hợp, nhưng Tạ Viện cũng là nữ nhi của ông ta, đâu nhất định chỉ là một người?” Tạ Hoàn mỉm cười nhìn Hinh Nhi. Khuôn mặt thanh tú của nàng ta ngược sáng trong ánh chiều chạng vạng trông khá quái dị, đôi mắt tỏa sáng như rắn độc nhìn Hinh Nhi.
Hinh Nhi bị Tạ Hoàn nhìn mà sau lưng lạnh buốt: “Ngươi muốn Tạ Viện lưu lại Chúc gia?”
“Ngoài Tạ Viện thì còn ai khác sao?” Tạ Hoàn hỏi lại.
Hinh Nhi đánh giá Tạ Hoàn như thể mới gặp lần đầu: “Tạ đại phu nhân tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng mình đã nuôi một con rắn độc suốt bao nhiêu năm, nhưng nếu ngươi có thành công đi chăng nữa thì Tạ đại phu nhân cũng sẽ không tha cho ngươi.”
“Ta biết, cho nên hai chúng ta sẽ cùng ở lại.” Nàng đã tính hết đường lui cho bản thân. Không nghi ngờ nữa, giữ Tạ Viện ở lại là biện pháp tốt nhất hiện giờ.
“Chúc Hợp thật có phúc.” Hinh Nhi nghĩ đến hậu trạch tương lai của Chúc Hợp mà văn vẹo cười lớn.
“Nhưng ta cần một người giúp ta. Hinh Nhi, ngươi cùng Đại phu nhân ân oán dây dưa nhiều năm rồi, có muốn hợp tác với ta để tiêu diệt bà ta không?” Nàng và Hinh Nhi đều có ân oán với Tạ đại phu nhân, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, không bằng nàng hợp tác với Hinh Nhi để trả thù Tạ đại phu nhân.
Chúc Hợp khiến Hinh Nhi ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, nhưng nàng không tin Chúc Hợp là loại thủ thân vì thê tử. Nàng sẽ tự tay xé rách mặt nạ của Chúc Hợp rồi nhân tiện bò lên giường hắn. Sau khi nàng thượng vị, giải quyết Tạ Phác và Yến Hà thật quá đơn giản.
“Không vấn đề gì.” Nếu Tạ Hoàn muốn hợp tác để trèo lên giường Chúc Hợp, Hinh Nhi chắc chắn sẽ từ chối, nhưng Tạ đại phu nhân thì lại khác “Ngươi định làm gì?”
“Ta đang có một kế hoạch nhưng chưa chắc chắn lắm, vài ngày nữa sẽ nói cho ngươi.” Tạ Hoàn ra vẻ thần bí nói.
Hinh Nhi nhíu mày, nàng ngược lại muốn xem Tạ Hoàn sẽ đối phó hai mẹ con Tạ đại phu nhân kiểu gì, thật đáng mong chờ nha.
“Đúng rồi, ngươi có biết Chúc Hợp dạo này đang làm gì không?” Tạ Hoàn vẫn luôn muốn biết Chúc Hợp đang có hành động gì, vừa hay Hinh Nhi là nha hoàn của Chúc gia nên nàng trực tiếp hỏi nàng ta luôn.
Hinh Nhi có chút không được tự nhiên, nàng cũng không biết mấy ngày nay Chúc Hợp đi đâu nữa. Nha đầu Yến Thu chết tiệt kia vẫn luôn kiểm soát nàng gắt gao. Nàng ở nơi nào, đang làm gì Yến Thu đều có thể biết. Cảm giác bị người quản lý thật ngột ngạt.
“Dù sao em vợ đến nhà chơi nhưng tỷ phu cũng phải tránh mặt để không bị coi như thất lễ chứ.” Hinh Nhi nói dối không run tay. Dù nàng ta không biết cũng sẽ bịa ra một lý do để bịt mắt Tạ Hoàn.
Lúc nãy hai người đã quyết định hợp tác cho nên Tạ Hoàn không ngờ rằng Hinh Nhi sẽ lừa gạt nàng.
Như vậy thì rắc rối rồi, Chúc Hợp vẫn luôn tránh nàng thì nàng tiếp cận hắn kiểu gì đây.
Thuyền đến thì cầu tự thẳng*, thôi cứ mặc cho ông trời sắp đặt vậy, nàng không tin là không có cách.
*Ý chỉ mọi việc rồi sẽ đâu vào đấy.
“Vậy sau này chúng ta hợp tác vui vẻ.” Việc cấp bách trước mắt là phải cải thiện quan hệ với đồng minh đã.
Hinh Nhi “chiến đấu” một mình đã lâu, nay có thêm đồng mình trợ giúp, nàng không tin sẽ không thành công, vì vậy cười đáp lại: “Hợp tác vui vẻ.”
“Lan nhi, Lan nhi, nha đầu chết tiệt, ngươi chạy đi đâu rồi!” Nụ cười trên mặt Hinh Nhi không duy trì được bao lâu thì nghe thấy tiếng Yến Thu gọi nàng.
Đáng chết, Tạ Phác dám đặt cho nàng cái tên tục tĩu như vậy, chẳng phải để nàng mất mặt trước người ngoài sao. Sắc mặt Hinh Nhi lập tức trầm xuống.
Tạ Hoàn nhìn hướng phát ra âm thanh: “Nàng đang gọi ngươi?”
Hinh Nhi lườm Tạ Hoàn rồi nhanh chóng đi gặp Yến Thu. Nếu nàng không nhanh đến, chắc chắn Yến Thu sẽ nghĩ đủ ra mọi trò hành hạ nàng.
Tạ Hoàn quay người nhìn bóng lưng Hinh Nhi đang dần biến mất. Một người đã từng cao cao tại thượng bỗng nhiên có ngày lại trở nên chật vật như vậy, nhìn mà thấy buồn cười.
Nếu nàng có đủ bản lĩnh để kéo một người cao cao tại thượng như Hinh Nhi rớt đài thì thật là tốt. Tất nhiên người đầu tiên sẽ là Tạ Viện, không lâu nữa đâu nàng sẽ còn cao quý hơn cả Tạ Viện, xem nàng ta còn có thể ngang ngược bắt nạt nàng nữa không. Nếu nàng ta không phải là con chính thất thì liệu có thể càn dở được bao lâu chứ.
Trước kia Tạ phu nhân đã dạy Tạ Phác làm bánh trung thu nên nàng làm cũng rất thành thạo. Có điều nhà bếp hôm nay sẽ do Chúc Hợp làm chủ, Chúc Hợp muốn làm bánh trung thu cho nàng nhưng lại không biết cách làm nên Tạ Phác nắm tay Chúc Hợp dạy hắn làm bánh.
Chúc Hợp cho dù có ôn hòa nhưng bối phận của hắn và Vương đại nương khác nhau nên Vương đại nương chỉ có thể đứng cạnh chỉ điểm. Trong lúc nhào bột nên cho bao nhiêu nước, làm sao để nặn bánh cho đẹp, Vương đại nương chỉ có thể làm mẫu cho hắn nhìn, làm gì có chuyện cầm tay dạy hắn như Tạ Phác.
Hai người là phu thê thân mật nên Tạ Phác cũng không cần phải cố kỵ gì. Lúc dạy Chúc Hợp làm bánh, Tạ Phác vẫn luôn nắm chặt tay hắn.
Chúc Hợp không thành thật vòng tay ôm eo nàng, tựa cằm lên vai Tạ Phác thủ thỉ: “Nương tử thật tốt.”