Cảm xúc của một người sẽ thay đổi rất nhanh, kể từ lúc tìm hiểu một người cho đến khi cực kỳ hứng thú với người đó. Nhất là khi không thể chiếm được, cảm xúc ấy sẽ phát triển theo hướng không mấy tốt đẹp.
Sau khi Tần Chần Nguyệt và Lý Hoàng hậu hư tình giả ý được một tháng, Tần Chân Nguyệt là người chịu thua trước. Nàng đã không nhịn được muốn tìm hiểu về Chúc Hợp và Tạ Phác.
Không biết mình và Tạ Phác, ai đẹp hơn ai? Tần Chân Nguyệt cũng không thể hiểu nổi sao nàng lại có ý nghĩ so sánh dung mạo với chính thất của một thần tử, bởi vì lúc đó nàng vẫn chưa hiểu được tình cảm mình dành cho Chúc Hợp, chỉ là tất cả những chuyện của hắn nàng đều muốn biết, bao gồm cả thê tử của hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa theo lệ cũ, đã đến ngày Tần Chân Nguyệt đến cung hoàng hậu uống trà nói chuyện phiếm. Trong lúc vô tình, Tần Chân Nguyệt đột nhiên nhắc đến Chúc Hợp: “Nghe nói có một mưu sĩ tên là Chúc Hợp đã theo hoàng huynh trước khi người lên hoàng vị. Chúc Hợp này âm hiểm xảo trá, mấy hôm trước khi dạy học, phu tử của muội bỗng nhiên nhắc đến Chúc Hợp, hơn nữa còn so sánh một hồi, bảo rằng thê tử của hắn lớn lên xinh đẹp ôn nhu. Hoàng tỷ có biết nàng ta đẹp đến mức nào không?”
Tần Chân Nguyệt cũng không muốn nói thẳng ra như vậy, nhưng một tháng nay ở cung hoàng hậu nàng vẫn chưa thu hoạch được gì. Lý hoàng hậu tựa như một con cá trạch, không ai có thể nắm thóp bắt bẻ nàng, Tần Chân Nguyệt không phải là đối thủ của hoàng hậu nên cũng không có tâm tình đến bồi Lý hoàng hậu uống trà nói chuyện phiếm nữa.
Coi như vì Chúc Hợp đi, nàng sẽ trả bất cứ giá nào.
Lý hoàng hậu cúi đầu đặt chén trà xuống bàn ngọc, Tần Chân Nguyệt đã không nhịn nổi mà nói ra mục đích của nàng ta.
“Nghe nói rất đẹp.” Lý hoàng hậu cơ bản đã đoán được ý đồ của Tần Chân Nguyệt nên cũng nói thẳng ra luôn.
Nếu Chúc Hợp còn chưa thành thân, trai chưa vợ gái chưa chồng, Tần Chân Nguyệt vừa ý hắn thì Lý hoàng hậu không ngại đứng ra ban hôn. Nhưng Chúc Hợp đã có thê tử, thê tử hắn còn đang mang thai mấy tháng cho nên Tần Chân Nguyệt không nên có ý này với Chúc Hợp.
Nàng không ngờ rằng có ngày nàng lại trở thành người chia uyên rẽ thuý.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Chân Nguyệt khó chịu cười lạnh, nàng biết mà, tẩu tử này của nàng cũng đâu phải dạng vừa.
“Muội lại muốn xem nàng có xinh đẹp như lời đồn đại không?” Tần Chân Nguyệt giả vờ thoải mái nói.
Nàng đã nói đến mức này, coi như đã phơi bày hết tâm tư trước mặt Lý hoàng hậu.
Lý hoàng hậu không trả lời, nếu nàng đồng ý cho Tần Chân Nguyệt gặp Tạ Phác, vậy thì nàng sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc này.
Nàng không ngốc.
Tần Chân Nguyệt đã nói đến nước này nhưng Lý Hoàng hậu vẫn một mực im lặng, Tần Chân Nguyệt quay đầu nhìn Lý hoàng hậu, thấy nàng ta đang giả bộ “ta đây không nghe thấy gì, dù có nghe thấy thì cũng không hiểu” thì lập tức bùng nổ. Không ngờ nàng ta còn vô sỉ giả vờ không hiểu!
Tuy nàng biết tẩu tử không phải dạng vừa nhưng không nghĩ tới chỉ một yêu cầu nho nhỏ nàng ta cũng không đồng ý, một tháng này nàng nỗ lực sớm tối đến cung hoàng hậu, cuối cùng chỉ có thể đem cho chó ăn.
Tần Chân Nguyệt tự ái nên trực tiếp cáo lui.
Sau khi Tần Chân Nguyệt ra khỏi cung hoàng hậu, nha hoàn Thúy Nga bên cạnh Lý Hoàng hậu mới hỏi: “Nương nương, yêu cầu của công chúa cũng không tính là chuyện gì to tát, sao người lại không giúp nàng một lần ạ?”
Hoàng hậu nhàn nhạt cười nói: “Sao ta phải đáp ứng nàng ta, nhìn là biết nàng ta có ý với Chúc Hợp, không tự thân cố gắng còn muốn ta gọi thê tử của Chúc Hợp tiến cung, nếu có chuyện không may thì ai chịu trách nhiệm?”
Thúy Nga không nghĩ đến mọi chuyện lại phức tạp như vậy. Sau khi nghe hoàng hậu giảng giải, nàng quyết đoán ngậm miệng.
Tần Chân Nguyệt đấu đá lung tung đi đến ngự hoa viên, nghĩ đến chuyện mất mặt ở cung hoàng hậu là nàng lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, không những thế mà lại càng chán ghét người tẩu tử trên danh nghĩa kia.
Thật đáng ghét mà.
Nếu không phải cần bảo toàn hình tượng công chúa đoan trang, nàng đã giơ chân đạp vài cây tùng rồi.
Trời đã cuối thu, ngoại trừ những cây cối bốn mùa đều xanh, những cây khác trong ngự hoa viên đều thay một tầng lá vàng, hoa tươi trong vườn cũng đã tàn gần hết.
Cách một bức tường, Tần Chân Nguyệt nghe thấy có tiếng người nói mơ hồ truyền đến, nhưng nàng vẫn nhạy bén nghe thấy danh tự của người đã làm nàng mất ăn mất ngủ cả tháng nay: Chúc Hợp.
Chúc Hợp đang ở trong hoa viên? Tần Chân Nguyệt quay đầu nhìn sang vách tường cao hơn hai mét bên cạnh. Tường trắng ngói đen, có một cánh cửa sổ nhỏ để thông gió, Tần Chân Nguyệt nhìn thấy Chúc Hợp đang đứng cùng Tần Chí Vũ.
Người mình nhớ thương cả tháng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cho dù cách một cái cửa sổ, Tần Chân Nguyệt vẫn thất thố nhìn Chúc Hợp không chớp mắt. Tướng mạo của Chúc Hợp thuộc kiểu thư sinh nhã nhặn, so với mấy tên thư sinh bình thường thì Chúc Hợp lại càng thanh tú hơn, lúc giơ tay nhấc chân luôn mang theo khí chất ôn nhu, Tần Chân Nguyệt không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Mà cái hấp dẫn Tần Chân Nguyệt, không cần phải nói, ấy chính là khí chất “vương bá” của Chúc Hợp.
Chúc Hợp quay đầu lại bởi cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm hắn, cách một cái cửa sổ, đúng lúc hắn mắt đối mắt với Tần Chân Nguyệt.
Con ngươi trong trẻo mà yên tĩnh như không nhiễm bụi trần. Tần Chân Nguyệt bị Chúc Hợp nhìn đến phát hoảng, không tự chủ được đỏ ửng hai má. Tần Chân Nguyệt giờ này nào còn hình tượng của một nữ nhân mạnh mẽ, ương ngạnh. Nàng ngượng ngùng cúi đầu, không những thế mà tim còn đập nhanh hơn bình thường.
Nhìn thấy Tần Chân Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu, Chúc Hợp đã cảm thấy có điềm gở, nhìn trang phục trên người nàng chắc chắn không thể đơn giản là cung nữ, quần áo trang sức của nàng ta đều là hàng thượng đẳng, còn búi tóc như cô nương gia.
Bên phía kia chính là hậu cung của Tần Chí Vũ. Trong hậu cung của hắn, người duy nhất được búi tóc như cô nương gia chỉ có bào muội của Tần Chí Vũ- Tần Chân Nguyệt.
Tần Chân Nguyệt coi trọng hắn?
Trong lòng Chúc Hợp không yên cho nên cũng chỉ nhìn Tần Chân Nguyệt một lúc rồi chuyển mắt. Hắn sợ nếu mình dám nhìn nàng ta thêm một giây là sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Chỉ mới một lúc mà sau lưng Chúc Hợp đã toát ra mồ hôi lạnh, thật đáng sợ, hắn phải cách nơi này càng xa càng tốt mới được.
Tần Chân Nguyệt ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia cửa sổ nhưng chỉ còn thấy bóng lưng của Chúc Hợp, trong lòng nàng hồi hộp hỏi nha hoàn vẫn đi theo bên người: “Nam nhân vừa nãy nhìn ta lâu không?”
Mặc Hương nhỏ giọng nói: “Nhìn một lúc thì bị bệ hạ gọi đi.” Sau khi quan sát tâm tình của Tần Chân Nguyệt, Mặc Hương lựa chọn nói dối, nếu nàng ngu ngốc nói thật khẳng định Tần Chân Nguyệt sẽ không tha cho nàng.
Tần Chân Nguyệt thể hiện ra mặt nàng ta vừa ý Chúc Hợp, nếu đã vậy Mặc Hương cũng không ngại hùa theo để nàng ta vui vẻ.
Sau khi nghe Mặc Hương nói câu đó, tâm tình vừa nãy bị Lý hoàng hậu phớt lờ của Tần Chân Nguyệt nháy mắt tốt hơn hẳn, phá lệ tươi cười.
Chúc Hợp nhìn nàng, có phải hắn cũng thích nàng không? Kỳ thật nàng cũng rất thích hắn, trái tim thiếu nữ mới biết yêu giờ vẫn còn đập liên hồi.
Chúc Hợp vẫn luôn cố gắng phủi sạch quan hệ với Tần Chần Nguyệt, không ngờ rằng chỉ một câu nịnh bợ của nha hoàn Mặc Hương đã yên lặng chém cho hắn hai dao.
Thôi Oanh Oanh vì sao lại ngoại tình, bởi vì bên người nàng có nha hoàn thích làm bà mai. Tần Chân Nguyệt vì sao vẫn cứ quấn lấy Chúc Hợp, vì bên người nàng ta có một nha hoàn biết nói dối mà không đỏ mặt.
Tần Chân Nguyệt nhìn bóng lưng xa xa của Chúc Hợp: Ngươi đã lọt vào mắt ta thì sẽ phải là người của ta.
Nghĩ đến thê tử đang mang thai của Chúc Hợp, Tần Chân Nguyệt trong lòng bực bội. Nàng chỉ hận mình không thể gặp hắn sớm hơn vài tháng để có thể trở thành chính thất của Chúc Hợp.
Chúc Hợp tuyệt đối không ngờ rằng hắn cố gắng cả đời giữ mình trong sạch nhưng lại đổ vỡ chỉ sau một lần lầm lỡ bị Tần Chân Nguyệt nhìn trúng rồi nhớ thương hắn. Nhất là sau khi Tần Chân Nguyệt được nghe lời nói “chân thật” của nha hoàn Mặc Hương.
Sau khi nói chuyện cùng Tần Chí Vũ, Chúc Hợp cáo lui về phủ. Tuy Tần Chân Nguyệt vừa mắt Chúc Hợp nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách để đường đường chính chính gặp mặt hắn. Vừa nãy là Tần Chân Nguyệt thất thố nên chắc chắn Chúc Hợp cũng không quá ấn tượng với nàng.
Lá gan Tần Chân Nguyệt rất lớn, nếu nàng đã coi trong Chúc Hợp thì đương nhiên muốn nói cho hắn biết tâm tư của nàng. Tần Chân Nguyệt tự tin rằng với thân phận công chúa, Chúc Hợp sẽ nhanh chóng tiếp nhận nàng.
Chỉ là Tần Chân Nguyệt cảm thấy hơi băn khoăn, nếu nàng tỏ tình với Chúc Hợp mà hắn lại tiếp nhận nàng, vậy có phải hắn đang gián tiếp phản bội thê tử của hắn? Nam nhân như vậy thì có xứng để nàng mạo hiểm không?
Tần Chân Nguyệt ngồi trong xe ngựa thấp thỏm đợi Chúc Hợp, nàng rất sợ Chúc Hợp sẽ khiến nàng thất vọng.
Tần Chân Nguyệt nghĩ nhiều rồi. Trọng điểm là Chúc Hợp có thích nàng hay không.
Tần Chân Nguyệt ngồi chờ một lúc nhìn thấy Chúc Hợp ra khỏi cửa cung, Mặc Hương đã được Tần Chân Nguyệt dặn dò trước vì vậy khi Chúc Hợp vừa xuất hiện nàng ta liền chạy đến chặn đường Chúc Hợp.
Cung nữ này nhìn quen quen!
Trong giây phút nhìn thấy Mặc Hương, Chúc Hợp chủ động lục lại trí nhớ xem hắn nhìn thấy nàng ta ở đâu.
Sau khi đã trí nhớ đã thông, Chúc Hợp lập tức cau mày, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Mặc Hương thể hiện rõ hành động đến cản người của nàng nhưng vẫn không quên cung kính nói với Chúc Hợp: “Chúc đại phu, công chúa muốn gặp ngươi.”
Chúc Hợp: ... Nhưng hắn không muốn gặp nàng ta.
“Tạ hạ và công chúa không quen biết.”
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Chân Nguyệt ở hoa viên đã khắc sâu ấn tượng với hắn, không phải hắn tự luyến hay coi trọng bản thân thái quá nhưng hắn khẳng định công chúa thích hắn. Sao hắn có thể ngắm hoa ngắt cỏ lung tung, vẫn nên tránh xa cô công chúa thị phi này thì hơn.
Sao không giống với dự đoán của nàng? Mặc Hương cau mày, dựa theo lệ thường, không phải chỉ cần nghe đến công chúa là ai cũng phải nhanh chân chạy lại nịnh nọt hay sao?
Hắn dám cự tuyệt công chúa? Thật to gan!
Mặc Hương xụ mặt nói: “Tiên sinh, xin đừng làm khó nô tỳ.”
Vậy ngươi có thể buông tha cho ta được không? Chúc Hợp rủa thầm.
Tần Chân Nguyệt đột nhiên có tâm tư không đúng với Chúc Hợp. Mặc Hương là nô tỳ thiếp thân của nàng ta, không những không khuyên bảo mà còn tiếp tay để nàng ta làm bậy.
Hắn là người đã có gia đình, không phải là thanh niên độc thân hoàng kim của ngày xưa nữa đâu.
“Thê tử còn đang chờ ta về.” Hắn vẫn nên trực tiếp cự tuyệt Tần Chân Nguyệt, mệnh đào hoa cũng khó lắm.
Mặc Hương cứng đờ nhìn Chúc Hợp, nếu biết Chúc Hợp là người đã thành thân thì có cho nàng ăn gan hùm mật gấu, nàng cũng không dám bịa chuyện để làm vui lòng Tần Chân Nguyệt, nhưng thế giới nào có bán thuốc hối hận.
Mặc Hương tự thắp cho mình một nén hương ...
____
Tiểu kịch trường:
Một lần Mã Đại cùng phu nhân đi dạo phố, hắn liền tranh thủ liếc nhìn mỹ nhân.
Mã phu nhân lật đổ bình giấm chua, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Về nhà Mã phu nhân bắt Mã Đại quỳ gối trên tấm ván giặt đồ vừa mua, trong tay còn cầm cây roi mây mà đe nẹt Mã Đại.
Mã Đại thông minh nói mình chỉ nhìn một chút thôi mà.
Mã phu nhân đột nhiên hỏi: “Thiếp với nàng ai xinh hơn?”
Mã Đại lập tức vuốt mông ngựa: “Phu nhân đẹp nhất.”
Không ngờ Mã phu nhân lại hỏi ngược Mã Đại: “Nếu thiếp đẹp nhất sao chàng vẫn nhìn người khác?”
Nói rồi Mã đại phu nhân lập tức lấy roi lớn đâm vào thí thí của Mã Đại… Đó chính là truyền thuyết tại sao Mã Đại mỗi tháng lại có vài ngày... ấy ... ấy.