Mới đầu khi Triệu Càn đánh vào biên cảnh, Tần Chí Vũ vốn không kịp chuẩn bị gì vì hắn không ngờ rằng Triệu Càn đột nhiên xuất quân; nhưng sau một vài trận đánh, quân đội của Tần Chí Vũ đã phục hồi tinh thần, từ từ ổn định.
Trong chuyện này Chúc Hợp là người có công lớn nhất. Trước đó Chúc Hợp đã cố tình kể cho Tần Chí Vũ về câu chuyện con kiến và cây lớn, một con kiến nhỏ còn có thể gặm nát cây lớn, huống chi là người.
Tần Chí Vũ không khỏi càng biết ơn Chúc Hợp. May mà bên cạnh hắn còn có Chúc Hợp, lần này hắn đã thực sự cảm động đến muốn khóc.
Hai nước đánh trận hừng hực khí thế, Chúc Hợp lại ưu buồn ở nhà nghĩ cách giải quyết nan đề Tần Chân Nguyệt.
Giải pháp tốt nhất chính là gi ết chết nàng ta, hắn không thể tự mình ra tay, vì vậy chỉ có thể mượn đao giết người, lợi dụng tâm tư kín đáo của Tần Chân Nguyệt. Cây đao dùng để giết Tần Chân Nguyệt nhất định phải có quyền uy cao hơn nàng ta, tâm cơ hơn nàng ta.
Chúc Hợp càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, hắn bất lực xoa hai bên thái dương, thậm chí còn muốn hỏi ông trời, vì sao nhất định muốn phái Tần Chân Nguyệt xuống để gây phiền hà cho hắn?
Lý hoàng hậu và Tần Chân Nguyệt có thù cũ, nhưng tâm cơ của Lý hoàng hậu lại không bằng Tần Chân Nguyệt, có điều trong hậu cung, ngoại trừ Lý hoàng hậu thì còn ai có đủ khả năng dây dưa với Tần Chân Nguyệt nữa đây, càng nghĩ Chúc Hợp càng nghiêng về phía Tần Chí Vũ - người duy nhất mà hắn nghĩ rằng có thể giết Tần Chân Nguyệt.
Chắc chắn Tần Chí Vũ sẽ không giết Tần Chân Nguyệt, cùng lắm là giảm lỏng Tần Chân Nguyệt ở trong cung mà thôi... giam lỏng?
Có lẽ Chúc Hợp nên cho Tần Chân Nguyệt ít k1ch thích để Tần Chân Nguyệt đại thương nguyên khí, rồi hắn sẽ nhân cơ hội đó giải quyết nàng ta.
Từ khi hai nước chính thức phát động chiến tranh, Tần Chân Nguyệt yên tĩnh hơn hẳn, có suy nghĩ gì cũng chỉ mình nàng biết.
“Bệ hạ, người định xử lý Lẫm Nguyệt công chúa thế nào?” Phải được Tần Chí Vũ đồng ý, Chúc Hợp mới có thể gặp Tần Chân Nguyệt.
Tần Chí Vũ cũng đang băn khoăn vấn đề này, giờ Chúc Hợp lại chủ động nhắc đến Tần Chân Nguyệt trước mặt hắn, Tần Chí Vũ đoán rằng Chúc Hợp nhất định đã có dự định nên trực tiếp hỏi: “Ái khanh nghĩ sao?”
Chúc Hợp giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lẫm Nguyệt công chúa và thần có tư thù, đáng lí ra thần không nên xen vào, thế nhưng thần cực kì lo lắng về an toàn của thái tử.”
Tần Chí Vũ không đành lòng đối diện với lời chỉ trích của Chúc Hợp, hắn biết Tần Chân Nguyệt tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn hơn người, cho nên Chúc Hợp nghĩ vậy cũng có gì không quá đáng.
“Ái khanh cứ nói.” Tần Chí Vũ quyết sẽ tha thứ cho Chúc Hợp nếu hắn có vô ý phạm thượng.
Chúc Hợp chỉ đợi câu này của Tần Chí Vũ thôi, cho nên ngay khi Tần Chí Vũ vừa dứt lời, Chúc Hợp bèn thẳng thắn nói: “Thần nghĩ rằng hai nước đang khai chiến, Lẫm Nguyệt công chúa chắc chắn không thể quay về Đại Tống nhưng Lẫm Nguyệt công chúa chỉ cần ở lại Triệu Dương thêm một ngày, thần liền không an tâm một ngày, thần khẩn cầu bệ hạ giam lỏng Lẫm Nguyệt công chúa ở trong cung không cho phép nàng xuất cung, còn thần sẽ từ quan về quê ẩn cư cùng thê tử để tránh phiền phức.”
Chúc Hợp muốn đi?
Tần Chí Vũ bắt được trọng điểm trong câu nói của Chúc Hợp: “Chúc ái khanh nhất thiết phải làm như vậy.”
Muốn có thần tử trung thành như Chúc Hợp cực kì khó, mà cũng không có nhiều người có thế kiên trung bất khuất được như Chúc Hợp. Chuyện Chúc Hợp từ quan mà nói, chính là tổn thất lớn với Tần Chí Vũ, hoàn toàn không có lợi với hắn, Tần Chí Vũ nói: “Lẫm Nguyệt công chúa nhất định sẽ bị giam lỏng ở trong cung, Chúc ái khanh cứ yên tâm, không cần thiết phải từ quan đâu.”
Chúc Hợp lắc đầu: “Hoàng thượng, Lẫm Nguyệt công chúa thủ đoạn hơn người, chỉ cần việc đã quyết thì nàng sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.”
“Vậy Chúc ái khanh muốn xử lý nàng như thế nào?” Tần Chí Vũ dứt khoát hỏi trực tiếp Chúc Hợp.
“Thần muốn gặp Lẫm Nguyệt công chúa để hai bên nói cho rõ ràng.” Chúc Hợp do dự một lúc một lúc thì gian nan ra quyết định.
Dù gì yêu cầu này cũng không quá đáng, Tần Chí Vũ sau một lúc suy tư thì cũng đồng ý: “Được.”
Cho dù Tần Chân Nguyệt bị giam lỏng ở trong cung nhưng đồ ăn và dùng đều đồ thượng đẳng, tuy Lý hoàng hậu có tư thù với Tần Chân Nguyệt nhưng nàng sẽ không ngu ngốc xuống tay từ những việc nho nhỏ như vậy.
Tần Chân Nguyệt cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng không ra ngoài, mấy ngày nay nàng nhiều tâm sự cho nên khí sắc đã kém đi nhiều.
Lúc Chúc Hợp nhìn thấy Tần Chân Nguyệt, nàng ta chính là như vậy.
Tần Chân Nguyệt cười lạnh nhìn Chúc Hợp: “Ngươi tìm ta làm gì?”
“Tất nhiên là có chuyện muốn nói với công chúa.” Chúc Hợp bất đắc dĩ nên mới phải gặp, hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng ta dù chỉ một giây.
“Chuyện gì?” Tần Chân Nguyệt lạnh lùng hỏi Chúc Hợp.
Nếu không tại Chúc Hợp nàng sẽ không biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết như hôm nay, tất cả đều là lỗi của hắn. Tình yêu của Tần Chân Nguyệt đã bị hận thù thế chỗ rồi.
“Tại sao nhất định phải là thần, tại sao công chúa không thể tha cho thần?” Tần Chí Vũ cho phép hắn gặp Tần Chân Nguyệt một mình, ngoài miệng thì nói vậy chứ ai biết Tần Chí Vũ có phái người nghe lén không.
Chúc Hợp nhất định phải phòng ngừa vạn nhất cho nên hắn cực kỳ cẩn thận khi hỏi Tần Chân Nguyệt.
“Vì sao ta không tha cho ngươi hả?” Tần Chân Nguyệt không hiểu sao đột nhiên lại muốn cười, nàng nhìn Chúc Hợp, “Chẳng lẽ ngươi không biết?”
“Thần không biết.” Hắn nhất định phải giả vờ như thật sự không biết.
Nếu hắn biết tương lai sẽ bị Tần Chân Nguyệt bám lấy không buông, chắc chắn hắn đã kiên quyết tránh xa Tần Chân Nguyệt ba trăm dặm, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nhất định sẽ không xuất hiện ở bất kì đâu trong phạm vi tầm nhìn của Tần Chân Nguyệt.
Tần Chân Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Chúc Hợp, ngươi giả vờ giống lắm.”
“Thần thật sự không biết.” Nhưng dù đã nói như vậy thì cũng không hiệu quả lắm, Chúc Hợp nhìn Tần Chân Nguyệt: “Thần đến gặp công chúa không phải vì chuyện này.”
“Vậy ngươi muốn gì?” Tần Chân Nguyệt lạnh mặt hỏi Chúc Hợp.
Chính Tần Chân Nguyệt cũng không hiểu được tình cảm của nàng dành cho Chúc Hợp, nàng bỗng nhiên gần như phát điên mà yêu thích Chúc Hợp nhưng hiện giờ nàng chỉ có một cảm giác với hắn mà thôi -oán hận.
“Công chúa rơi tình cảnh như ngày hôm nay là đều do một tay người tạo thành. Nếu như công chúa chịu để ý người bên cạnh một chút, chắc chắn công chúa sẽ có được hạnh phúc chân chính. Đáng tiếc...”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tần Chân Nguyệt chau mày.
“Trong lòng công chúa rõ hơn ai hết, nếu không công chúa cũng sẽ không tức giận như vậy.”
Nếu Tần Chân Nguyệt không phải là một con rắn độc thích nhìn chằm chằm Chúc Hợp và Tạ Phác, Chúc Hợp chắc chắn sẽ không nói những lời này với nàng ta. Hắn vốn chỉ định tiễn nàng ta đi cho xong, ai ngờ Tần Chân Nguyệt lại nửa đường quay lại.
Vì tương lai yên bình hạnh phúc, Chúc Hợp quyết định phải cho Tần Chân Nguyệt một ít k1ch thích để nàng ta đau đớn.
Người cực đoan như Tần Chân Nguyệt rất dễ bị đâm đầu vào ngõ cụt, nhưng đối với Chúc Hợp, đây lại là một chuyện tốt.
Tần Chân Nguyệt vẫn luôn nhìn Chúc Hợp chăm chú, nàng cảm giác mình đã hiểu được gì đó, cũng như không hiểu được gì.
Nàng với tay lấy cái chén ném vào người Chúc Hợp, vừa ném vừa hét to: “Ngươi cút ngay cho ta!”
Chúc Hợp tránh được nên cái chén rơi vỡ thành từng mảnh nhỏ trên đất: “Công chúa tức giận cái gì, thần đây bị công chúa dây dưa lâu như vậy mà còn chưa từng kích động đến mức này.”
“Chúc Hợp, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì! Bản cung coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, nếu ngươi cứ ngoan ngoãn an phận thì sao bản cung phải đối nghịch với ngươi? Tất cả đều là lỗi của ngươi!” Tần Chân Nguyệt thật sự tức giận. Những hành động của Chúc Hợp quả thực đã làm cho người khác muốn điên lên, cả đời này, Tần Chân Nguyệt chưa từng tức giận đến như vậy.
Chúc Hợp bị rắn độc Tần Chân Nguyệt yêu thích là khổ hình đến cực điểm. Về phần phúc khí, Chúc Hợp không cảm thấy có tí phúc khí nào, hắn chỉ thấy vận đen cứ tới tấp đến tìm hắn.
“Công chúa nghĩ bản thân mình quá tốt đẹp rồi.” Chúc Hợp yên lặng nói với Tần Chân Nguyệt.
Tần Chân Nguyệt nhìn Chúc Hợp, bỗng dưng nàng cười lạnh một tiếng rồi đứng lên đi về phía hắn: “Chúc Hợp, ngươi không nên xuất hiện trước mặt ta mới phải, nếu như không có ngươi, ta cũng sẽ không biến thành cái dạng này.”
“Công chúa bị đưa đi liên hôn là vì Đại Tề. Không có thần thì sao, có lẽ công chúa vẫn bị đưa đi liên hôn với nước nào đó thôi, việc này thần xin một mình chịu phạt, chỉ xin công chúa không trách tội thê và tử của thần, cho bọn họ một con đường sống.”
Sở trường của Chúc Hợp chính là tuyệt chiêu ra vẻ này đây, nhưng Tần Chân Nguyệt căn bản không muốn nghe Chúc Hợp nói, càng không muốn nhìn thấy Chúc Hợp. Bấy giờ Tần Chân Nguyệt đã hận Chúc Hợp thấu xương, Chúc Hợp càng vân đạm phong khinh thì nàng ta càng muốn xé nát mặt nạ giả nhân giả nghĩ của Chúc Hợp.
“Chúc Hợp, vậy đừng trách ta không khách khí.” Tần Chân Nguyệt bỗng nhiên rút trâm đồng trên đầu, lao đến đâm Chúc Hợp.
Hiện giờ Tần Chân Nguyệt đã mất khả năng khống chế cảm xúc, Chúc Hợp vẫn luôn đề phòng Tần Chân Nguyệt cho nên khi Tần Chân Nguyệt vừa rút trâm đồng ra, Chúc Hợp lập tức duỗi tay nắm chặt trâm đồng trong tay Tần Chân Nguyệt, hắn còn giả đò kinh ngạc: “Công chúa muốn làm gì?!”
“Ta làm gì? Chúc Hợp, ngươi phá hủy đời ta, hôm nay ta phải giết ngươi!” Tần Chân Nguyệt trợn trắng mắt nhìn chòng chọc Chúc Hợp, trâm đồng trên tay không hề lưu tình mà đâm về phía hắn.
Chúc Hợp khỏe hơn Tần Chân Nguyệt cho nên hai người bắt đầu giằng co qua lại, cung nhân đứng ở cửa nghe thấy tiếng động lớn trong phòng thì tranh thủ thời gian chạy vào, vừa vào đã nhìn thấy Chúc Hợp và Tần Chân Nguyệt đang đánh nhau.
Cung nhân bị thảm cảnh của hai người dọa cho choáng váng, mấy người phản ứng nhanh thì lập tức xông vào ngăn cản Chúc Hợp và Tần Chân Nguyệt. Tần Chân Nguyệt bị Chúc Hợp k1ch thích cho nên nàng ta gần như điên cuồng lao về phía Chúc Hợp, vài cung nhân cũng không thể giữ được nàng ta.
Chúc Hợp nắm chặt cổ tay Tần Chân Nguyệt, hắn liếc qua trâm đồng trên tay Tần Chân Nguyệt, không biết là có chuyện gì mà trâm đồng đang đâm về Chúc Hợp đột nhiên lại quay ngoắt lại, trực tiếp đâm vào ngực Tần Chân Nguyệt, một phát trúng tim.
Trong lúc hỗn loạn, trâm đồng trên tay Tần Chân Nguyệt bị các cung nhân giữ chặt nhưng bỗng nhiên lại chuyển hướng, một đám người ngốc lăng đứng tại chỗ, đến khi vết thương trên ngực Tần Chân Nguyệt thấm máu loang lổ ra ngoại y của nàng, cung nhân mới kịp hồi thần, nhao nhao chạy xa khỏi Tần Chân Nguyệt.
Tần Chân Nguyệt nằm dưới đất nhưng vẫn chăm chú nhìn Chúc Hợp, Chúc Hợp đi về phía nàng, đỡ lấy lưng nàng, Tần Chân Nguyệt một tay che ngực, một tay nắm chặt cổ tay Chúc Hợp, nàng há mồm thều thào: “Chúc Hợp, ngươi muốn như vậy sao?”
Tần Chân Nguyệt là người biết rõ nhất trong trận hỗn chiến khi nãy, những cung nhân kia chỉ nắm chặt cổ tay nàng, nhưng Chúc Hợp lại nắm được vị trí dễ dàng chi phối cổ tay nàng.
Nàng muốn giết Chúc Hợp, nhưng lại chết trên tay Chúc Hợp.
“Công chúa, ngươi không nhất thiết phải nghĩ quẩn đâu.” Chúc Hợp không ngu mà thừa nhận việc này, hắn giả vờ vừa thương tiếc vừa bất đắc dĩ nhìn Tần Chân Nguyệt.
Tần Chân Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi. Nàng cười lạnh nhìn chằm chằm Chúc Hợp, dùng sức lực cuối cùng của mình đưa tay đẩy Chúc Hợp ra: “Chúc Hợp, ta nguyền rủa ngươi chết không được chết tử tế!”
Chúc Hợp chỉ im lặng.