Từ Văn xuống lầu, không để ý tới chiếc BYD Lưu Ngạn dành dụm mãi mới mua được mà nhìn xung quanh một hồi, nhìn thấy Lưu Ngạn đang đứng nghịch đầu xe đạp trong góc.
(BYD là một hãng ô tô)
Đó là chiếc xe đạp của mười sáu năm trước, con xe Phượng Hoàng càng già càng dẻo dai, vẫn là dáng vẻ trước đây, sau khi được Lưu Ngạn tỉ mẩn bảo dưỡng lại hai ngày nay thì trông rất ra gì, Lưu Ngạn cũng cảm thấy mình rất ngầu, mặc áo trắng ngắn tay, cơ bắp sau nhiều năm rèn luyện lộ ra không sót một mẩu, Từ Văn thậm chí còn nghi ngờ có phải hắn mặc áo nhỏ hơn một cỡ không.
“Gì thế này?” Từ Văn bám vào vòng eo săn chắc của Lưu Ngạn, “Sao không lái con xe cưng của cậu?”
Lưu Ngạn ngồi thẳng lưng, nhìn Từ Văn đang giữ eo mình: “Tất nhiên là tôi rất yêu em BYD rồi, nhưng mà hôm nay đi cái này phù hợp hơn.
”
“Cậu vẫn muốn chở tôi à? Tôi nặng hơn trước nhiều lắm đấy.
” Từ Văn cúi đầu nghiên cứu yên sau, có chút lo lắng nhìn hắn.
“Phụt, cái người bé nhỏ của cậu, cậu cũng coi thường chồng cậu quá rồi.
” Lưu Ngạn phì cười, cười xong lại thoáng nhìn qua ánh mắt khuôn mày tỉnh bơ của Từ Văn, nhanh chóng thu lại ý cười trên khóe miệng, âm thầm xoa xoa bên eo vừa bị véo của mình.
.