Sau một trận đầu rơi máu chảy, Từ Văn và Lưu Ngạn từ công tử hào hoa trong nháy mắt trở thành hai con chó rù bị nhúng nước.
Lưu Ngạn cởi cúc áo sơ mi, ném áo vest ra ghế sau, ngồi vào con Maybach suy nghĩ liên miên, nhìn thoáng qua Từ Văn mặt mày lạnh lùng, cố tìm lời để nói: “Từ Tư lợi hại thật, xử lý mọi chuyện dễ như bỡn.
”
“Con bé phải chịu thiệt từ nhỏ, người trong nhà cảm thấy có lỗi với nó.
”
Đầu quả tim Lưu Ngạn lại đau đớn vì anh, hắn nhìn mặt nghiêng thê thảm của Từ Văn, duỗi tay qua khẽ xoa má trái bị sưng đỏ: “Hồi bé cậu cũng phải chịu thiệt, bọn họ vẫn đối xử với cậu như thế.
”
Từ Văn miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngày thường cha tôi cũng không dám chọc tôi.
”
“Nhưng tôi ước gì cậu có thể giống Từ Tư.
” Lưu Ngạn sửa lại tóc mái đang lộn xộn của anh, “Cậu có biết mỗi lần tôi nhìn thấy cha mẹ cậu đều vô cùng ngưỡng mộ không? Ngưỡng mộ họ có thể sinh ra một đứa con tuyệt vời như cậu.
Nếu đổi thành tôi, có khi đã sớm làm người mẹ thể yếu kia tức chết rồi.
”
Từ Văn nghe hắn nói vậy, đồng từ hơi giãn ra, giữ bàn tay sắp rời đi kia dán vào má: “Tôi cũng ương bướng mà, mấy lời Từ Tư nói hôm nay quá nửa là học theo tôi, mẹ tôi có thể sống tiếp như hiện giờ cũng là do con bé tìm được bác sĩ tốt.
”
Có lẽ Từ Văn đã sớm biết được ngày hôm nay sẽ có ẩu đả, anh không đeo kính, cặp mặt nâu kia đối diện với Lưu Ngạn, tình yêu như sắp tràn khỏi khóe mắt: “Lưu Ngạn, có lẽ tôi đã dùng hết may mắn cả đời này để gặp được cậu, tôi chỉ mang tới bất hạnh cho cậu, nhưng tôi thực sự hạnh phúc.
”
Lưu Ngạn hôn lên môi anh, hắn phải dùng nụ hôn để nói cho Từ Văn biết, nếu không phải Từ Văn, đời này hắn chỉ là một kẻ phung phí hạnh phúc, nhưng bởi có Từ Văn kề cận, hắn mới từ trong hồ đồ ngu muội hiểu được thế nào là “ý nghĩ” của việc tồn tại.
.