Hôm sau hắn gọi đến Kiều gia, bên kia đầu dây là giọng một cô gái truyền đến."Xin chào, dinh thự Kiều gia xin nghe ạ!" Tô Nhã Nam, người giúp việc Kiều gia, hắn nhận ra cô ấy: "Cho hỏi là ai gọi đến vậy ạ?" Giọng cô ấy truyền đến lần nữa, đáp lại sự khẳng định của hắn.Chậm rãi đem các đầu ngón tay thon dài gõ lên bàn làm việc, vừa vặn 3 tiếng hắn dừng lại.Rất nhanh, Tô Nhã Nam nhận ra, cô vô thức gọi lớn: "Lý thiếu gia!" Tô Nhã Nam chờ hắn gọi đến đã trôi qua một tháng, thời gian này cô vô cùng bất an, hiện tại tâm trạng đã hoàn toàn bình lặn.
Ám hiệu này cô càng chắc chắn hơn là hắn, liền an tâm nói tiếp: "Lý thiếu gia, cuối cùng cậu cũng quay về rồi, tôi còn lo không biết tìm cậu ở đâu nữa.
Một tháng qua đột nhiên cậu không có chỉ thị, tôi cho rằng mọi chuyện đều đã dừng lại rồi."Mấy lời Tô Nhã Nam trong lúc này bỗng chạm đến lòng hắn, chị ta giúp hắn nhớ lại khoảng thời gian dài đằng đẵng vừa rồi, hắn như vậy rời khỏi nhóc con hắn một tháng.Một tháng qua hắn vô cùng tệ hại, hắn không biết mình đã mong mỏi quay lại nơi này bao nhiêu lần, dường như bao nhiêu hắn cũng đã quên mất.Ngày ba hắn kết hôn, ông ấy ở trước mặt hắn và mọi người dõng dạc tuyên bố mình còn có con trai ở bên ngoài, công khai nhận cậu ta, khoảnh khắc ấy đều in trong đầu hắn.Hắn khó lòng coi đó là ảo ảnh.Hắn không thể đem chuyện này nói lại với nhóc con, lo lắng con bé sẽ cười hắn ích kỷ, cứ như thế cất nó vào một góc.Vô cùng đau đớn.Vô cùng thống khổ."Lý thiếu, cậu vẫn còn ở đấy chứ?"Cho đến khi nghe được giọng Tô Nhã Nam hỏi hắn, hắn mới kịp định thần, đáp lại cô ấy bằng một tiếng lạnh lẽo.Một chữ ừ của hắn thôi đã làm toàn thân Tô Nhã Nam lạnh cóng, cô căng thẳng đến không dám nói tiếp.Im lặng khiến hắn hoài nghi cô: "Tôi biết chị có chuyện muốn nói, mau nói đi."Tô Nhã Nam giật mình, tay giữ điện thoại không tránh khỏi run lên, rất lâu cô mới có dũng khí nói với hắn: "Lý thiếu gia, tôi muốn xin với cậu một chuyện, hy vọng cậu có thể thành toàn cho tôi."Giọng Tô Nhã Nam sau câu nói thay đổi, hắn phần nào đoán được ý tiếp theo của cô.Một năm trước hắn là người đưa Tô Nhã Nam đến Kiều gia, giúp chị ta vào đây với thân phận người làm, hắn từng hứa khi nào Tô Nhã Nam hối hận có thể đề xuất việc rời khỏi với hắn, hắn đoán chị ta hiện giờ đã hối hận.Tô Nhã Nam là một người đơn thuần, tháo vát và hiểu chuyện, một năm qua Tô Nhã Nam không ít lần giúp hắn.
Với việc Tô Nhã Nam muốn rời khỏi, hắn từ sớm đã nhìn ra điều này.Ngược lại hắn hiển nhiên đón nhận hơn là trách cô ấy: "Chị muốn rời khỏi Kiều gia à?"Tô Nhã Nam kinh ngạc, ngờ nghệch khiến cô bất an hơn.Người đàn ông này...!là hắn thật sao?Nếu là trước kia, cô nhất định đã bị hắn mắng một trận nên thân rồi.Ai cũng biết quan hệ giữa Lý Ân Tinh cùng Phí Mặc Nhiên rất tệ, từ suy nghĩ đến phương diện tình cảm, bọn họ đều vô cùng đối lập.Cô theo bên cạnh Phí Mặc Nhiên lâu như vậy, cũng từng giúp đỡ hắn không ít, về mặt cảm xúc hoàn toàn bị anh ấy mua chuộc.Bọn họ luôn bởi vì Tiểu Như nảy sinh mâu thuẫn, cô bị kẹt giữa hai người có ơn, đều không mong muốn một trong hai người bọn họ xảy ra chuyện.Rời khỏi với cô sẽ là cách tốt nhất.Cô ấy run rẩy đáp: "Thưa vâng.
Lý thiếu gia, thật sự xin lỗi cậu!""Cho tôi một lý do."Hắn ta không quát cô, càng không chỉ trích cô nhu nhược, cô càng thêm chột dạ.Ban đầu là hắn đưa cô đến Kiều gia, hắn muốn cô thăm dò động tĩnh từ bọn họ, vì để trả ơn cô đã không suy nghĩ thực hiện.Về sau khi cô ngày ngày tiếp xúc người trong nhà họ Kiều, đặc biệt là Phí Mặc Nhiên, cô gần như quên mất bản thân mình đang là nội ứng.Hiện tại, cô cảm thấy mình tội lỗi ngập đầu.Với Kiều gia là bất nghĩa, với hắn là bất trung.Trước khi nói ra cách nghĩ của bản thân, Tô Nhã Nam cẩn trọng quét mắt một vòng quan sát cả khu vực đại sảnh, sau cùng cô hướng mắt nhìn lên lầu.
Đến khi chắc chắn nơi này không có ai, Tô Nhã Nam mới thành thật thừa nhận: "Đúng là không giấu được Lý thiếu, tôi thật sự không thể đối xử với bọn họ như vậy.
Nói thế nào bọn họ cũng rất tốt với tôi, tôi giúp cậu, thật sự là không nên.
Huống hồ nhìn thấy đại thiếu gia luôn vì chuyện của Huỳnh tiểu thư buồn lòng, tôi thật sự không nhẫn tâm.""Không nhẫn tâm?""Thưa vâng!" Tô Nhã Nam cúi đầu, giọng cô mang theo chút run rẩy: "Đại thiếu gia giống như cậu đối với mọi việc liên quan đến Huỳnh tiểu thư đều vô cùng lưu tâm, điều này tôi có thể làm chứng.
Lý thiếu gia, tôi biết vòng lẩn quẩn giữa mọi người chỉ ở mấu chốt là con bé.
Nếu như hai người cứ thăm dò, thậm chí là ngăn chặn đối phương, liệu đó có phải là cách làm tốt không? Với con bé, có phải là áp đặt quá không?""Chị đang lên lớp cách làm của tôi sao?"Tô Nhã Nam ngàn lần cũng không có ý đó.Hắn là người ơn của cô, là người giúp đỡ gia đình cô khi cô rơi vào bước đường cùng, cô từ sớm đã xem hắn là quốc vương cung kính.Chỉ là, hắn ta quá quyết đoán, quá độc tài!"Lý thiếu gia, tôi không dám, tôi chỉ là đang muốn tốt cho cậu.
Tôi nhìn thấy đại thiếu vì chuyện Huỳnh tiểu thư muốn chuyển trường đau đầu, song lại nhìn thấy cậu ngày ngày tìm cách không để đại thiếu đến gần Huỳnh tiểu thư, tôi cảm thấy như vậy không hay lắm!" Tô Nhã Nam sơ ý nói nhắc đến việc Tiểu Như có ý định chuyển trường, rất nhanh đã nhận thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, cô cố ý tránh đi: "Lý thiếu gia, dĩ nhiên tôi rất hy vọng cậu có thể suy nghĩ lại, hai người làm bạn không phải tốt hơn sao?"Thật không dễ gì gạt được hắn, chỉ cần là việc liên quan đến nhóc con, hắn đều chăm chú lắng nghe từng chữ một.Vừa rồi Tô Nhã Nam nhắc đến việc chuyển trường, hai chữ ấy hắn đã kịp thu lại."Con bé muốn chuyển trường, chuyện này xảy ra từ khi nào?"Trán Tô Nhã Nam bất ngờ đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ân hận khôn xiết: "Lý thiếu gia, chắc chắn cậu đã nghe nhầm rồi.
Cũng có thể là do tôi đã nói sai.""Nhưng mà tôi lại nghe được giọng chị đang run rẩy là thật.""Tôi...""Lẽ nào chị muốn nhìn thấy con bé xảy ra chuyện gì sao? Nha đầu đó chỉ là một đứa trẻ, con bé chưa tự nhận thức được tình hình, luôn làm theo cảm tính.
Chuyển trường không phải chuyện nhỏ, không phải con bé muốn là được.
Vấn đề này, chị có nên nói rõ ràng rồi không?"Tô Nhã Nam cắn môi, cô nghĩ đến sự việc này quả nhiên không phải nhỏ.Chỉ là câu chuyện này còn có Hướng Nhật Trần, liệu hắn khi biết có phát tiết hay không?Tóm lại, cô vô cùng khó xử.Rối rắm cũng có, bất an cũng có, cuối cùng Tô Nhã Nam thừa nhận: "Chuyện này phải kể đến ngày hôm qua, chính chủ tịch Hướng của tập đoàn Thẩm Thị đã gọi đến tìm đại thiếu, bọn họ nói đến việc sẽ gặp nhau, nói về việc chuyển trường của Huỳnh tiểu thư ạ.
Đại thiếu gia sau khi biết được đã vô cùng lo lắng, anh ấy..."Không chờ Tô Nhã Nam nói đến nỗi khổ trong lòng Phí Mặc Nhiên, bấy giờ bên kia đầu dây hắn ta đã lạnh nhạt tắt máy.Động thái này giúp Tô Nhã Nam chắc chắn hơn hắn ta rất tức giận.Cô chỉ còn biết cầu nguyện mọi thứ không tệ hơn.Gác điện thoại, Tô Nhã Nam xoay người định trở vào bếp thì phát hiện Kiều Vũ Huyên xuất hiện phía sau từ khi nào, cô ấy nhìn chằm chằm Tô Nhã Nam khiến cô căng thẳng cúi đầu xuống: "Cô Kiều, buổi sáng tốt lành ạ!"Bốn chữ buổi sáng tốt lành vô tình đâm Vũ Huyên bị thương, cô tự hỏi đây là tình huống gì?Lẽ ra Kiều Chấn Nhiên đã hứa hôm nay đưa cô đi cắm trại, trước đó cô còn hào hứng chuẩn bị vô số đồ, dự kiến sẽ có buổi cắm trại đáng nhớ.
Không ngờ cuối cùng Kiều Chấn Nhiên vẫn xem công việc nặng hơn cô, hại cô làm gì cũng cảm thấy khó chịu.Bây giờ Tô Nhã Nam chúc cô tốt lành, cô thấy mình đang bị chị ấy cười nhạo thì đúng hơn.Hừ một tiếng, Kiều Vũ Huyên bỏ lại sofa ngồi, cô ôm lấy gối ôm với dáng vẻ giận dỗi: "So với Tiểu Như, tôi đúng là một chút cũng không bằng!"Mấy lời này là ý gì?Vừa rồi những gì cô trao đổi cùng hắn, Kiều Vũ Huyên nghe thấy không?Con bé xuất hiện từ khi nào?Tại sao lại nhắc đến Tiểu Như?Tô Nhã Nam không khỏi căng thẳng khi nghĩ đến chuyện cô che giấu bấy lâu bị bại lộ, dè dặt rất lâu mới quay lại nhìn cô: "Tôi không hiểu ý của cô Kiều lắm ạ." Cô ấy quan sát Kiều Vũ Huyên, vừa vặn tìm cho mình đường lui: "Cô Kiều rất may mắn và hạnh phúc, cô tuyệt đối đừng nên nghĩ như vậy.
Đại thiếu gia còn có cậu Kiều đều rất yêu thương cô, cô vĩnh viễn là người quan trọng nhất của họ.""Quan trọng?" Kiều Vũ Huyên sửng sốt, trước nay chưa có ai nói với cô điều này, Kiều Chấn Nhiên càng không.
Kiều Vũ Huyên nghĩ đến càng buồn bã: "Chị sai rồi, tôi không phải người quan trọng nhất của họ.
Với Kiều Chấn Nhiên hay với anh cả đều không phải."Đôi mắt Kiều Vũ Huyên đượm buồn, bộ dạng cô ấy trông giống một đứa trẻ bị tranh mất đồ chơi, đến cả can đảm giành lấy cũng không có.Tô Nhã Nam nhìn thấy không nỡ làm tổn thương cô ấy, chầm chậm xoa dịu Kiều Vũ Huyên: "Tôi thiết nghĩ bọn họ chỉ là ngại không nói ra miệng cô quan trọng với họ như thế nào mà thôi, cô đừng suy nghĩ bản thân mình không quan trọng nữa.
Huống hồ cô là mang họ Kiều, không ai thay được vị trí của cô ở trong Kiều gia cả."Kiều Vũ Huyên lắc đầu: "Vô ích thôi, điều đó chỉ đang nói rằng tôi chỉ là Kiều Vũ Huyên mà thôi." Đem ánh mắt thất vọng về phía Tô Nhã Nam, Kiều Vũ Huyên nói tiếp: "Từ khi tôi hiểu chuyện, quan hệ giữa tôi và anh hai đã không còn giống như trước nữa rồi, trong mắt anh ấy công việc mới là quan trọng nhất.
Tôi muốn đi chơi, anh ấy liền sắp xếp cho người đi cùng tôi, anh ấy cho rằng như vậy đã làm tròn trách nhiệm.
Nhưng mà anh ấy không hề biết thứ tôi muốn không phải là như vậy.
Do đó tôi rất ngưỡng mộ Tiểu Như, cậu ấy thật sự rất may mắn."May mắn? Hai chữ này nếu đem ra miêu tả cô bé kia quả nhiên không phải không có lý.Tuy nói Tiểu Như không có được tình thương trọn vẹn từ gia đình, nhưng mà đổi lại con bé còn có Lý gia đứng phía sau, tình yêu của họ cô là người rõ nhất.Chưa kể còn có Phí Mặc Nhiên, anh ấy sẵn sàng trả bất cứ giá nào, chả trách Kiều Vũ Huyên luôn nói trong lòng Phí Mặc Nhiên không chừa chỗ cho con bé.Kỳ thật là như vậy."Xem ra, cô Kiều là đang ghen tỵ với Huỳnh tiểu thư nhỉ?" Chỉ một câu nói của Tô Nhã Nam đã lột tả suy nghĩ Kiều Vũ Huyên hiện tại, cô ấy gần như không thể phản bác được điều gì: "Có thể trong mắt cô Kiều, Huỳnh tiểu thư thật sự rất may mắn.
Nhưng nếu cô chịu nhìn vấn đề ở một góc độ khác, cô sẽ phát hiện, cô mới là người thật sự may mắn đấy!"Nội dung câu nói này quá lớn, Kiều Vũ Huyên nghe không hiểu: "Là ý gì?"Tô Nhã Nam không nói, cô chỉ cười nhẹ rồi tránh sang vấn đề khác: "Không còn sớm nữa, Nhã Nam phải đi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người rồi.
Cô Kiều, tôi xin phép."Kiều Vũ Huyên muốn giữ chị ấy lại, chợt nghĩ đến để chị ấy rời khỏi cũng tốt liền gật đầu.Sau đó Tô Nhã Nam rời đi.Kiều Vũ Huyên nhớ đến lời Tô Nhã Nam vừa rồi, cẩn thận suy nghĩ lại từng chuyện.Rất nhanh, dáng vẻ tập trung ấy rơi vào mắt Nhã Nam, cô đi được một đoạn liền dừng lại, quan sát Kiều Vũ Huyên từ xa.Chốc, cô ấy yên tâm nói: "Là do mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Kiều Vũ Huyên đơn thuần như vậy, mình sớm không nên đề phòng cả con bé mới phải."Buổi họp báo của Tô Dĩ Lăng diễn ra rất thuận lợi, đại đa số tin tưởng lời đính chính của anh, cho rằng sự việc Huỳnh Vũ Hy xảy ra tai nạn lần này chỉ là tin thất thiệt.Tin tức sau đó trải dài khắp mặt báo, lượt tiêu thụ vì thế càng được đẩy lên cao, chẳng mấy chốc hết sạch.Người giao báo đến Hướng gia cho biết đây là tờ báo cuối cùng của ngày hôm nay khiến Dư Miên sửng sốt: "Là thật sao bác Lâm?" Cô ấy gần như không tin vào tai mình nữa, thông qua thông tin được viết trên báo xác nhận lại lần hai: "Người đứng ra đính chính sự việc lần này là Tô Dĩ Lăng? Tô thiếu gia?" Dư Miên càng bất ngờ hơn khi biết được Tô Dĩ Lăng góp mặt trong chuyện này, đáy mắt dâng lên sự thán phục cực hạn.Chả trách lượt tiêu thụ lần này lại chóng vánh như vậy, rốt cuộc cô cũng biết được lý do rồi.Thần tượng của cô, không biết cô đã mơ ước bao lâu được thấy anh trên báo, hiện tại có chút mất bình tĩnh vì phấn khích.Ngược lại Lâm Phát chỉ biết nhìn Dư Miên với dáng vẻ hết cách: "Thật là, tôi còn không biết cô đang phấn khích vì chuyện gì nữa đấy!"Dư Miên không so đo với ông ấy, cô ôm lấy tờ báo, tâm tình tốt như nhặt được vàng: "Bác không hiểu rồi, Tô thiếu gia không những bề ngoài anh tuấn mà còn rất tài giỏi, tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh ấy." Dư Miên không dừng lại ở đấy, kích thích tiếp tục nói: "Lần này được nhìn thấy anh ấy xuất hiện trở lại, e là tôi lại khó ngủ rồi."Dư Miên ám chỉ Tô Dĩ Lăng xâm chiếm cả trí não cô ấy, trái tim lẫn suy nghĩ hiện tại.Mỗi nơi cô đi qua, hình ảnh Tô Dĩ Lăng liền xuất hiện đến đấy, cô khó lòng xóa sạch.Rõ ràng những lời này là phóng đại, nghe thấy thật chướng tai..