LẦN TRỌNG SINH THỨ BA
Chương 3: Cái đuôi nhỏ thứ ba
Edit: Charorian
Beta: Phong
- ----------
Giang Xán Xán dùng khẩu K57 làm nạng, giả vờ mệt mỏi đứng dựa vào người Giang Mộc, vô cùng hứng thú quan sát hai người kia, gã thậm chí còn tường thuật trực tiếp cho em trai mình.
"Trời ạ, Thần ca keo kiệt quá đi mất, bạn nhỏ kia muốn hai viên kẹo liền chỉ đưa hai viên kẹo ra, tối qua anh mày rõ ràng đã đưa ảnh tận 5 viên!"
Giang Xán Xán gõ cây K57 xuống đất hai lần, thở dài bảo: "Ay da, nụ cười ngọt ngào quá rồi, trái tim già cả của đại ca hẳn cũng đã mềm nhũng cả rồi."
Giang Mộc liếc hắn một cái: "Tôi có mắt, có thể tự mình nhìn, không mượn anh nhiều lời." Vừa nói anh vừa xoa ấn đường, bên dưới hốc mắt là một cái quần thâm mắt rất lớn.
Giang Xán Xán đêm qua quấn lấy anh nói liên hồi, mãi đến tận khi gã ngủ thiếp đi cái miệng luôn lải nhải kia mới im lặng được.
Giang Mộc bỗng nhận ra rằng lý do khiến anh hình thành tính cách lầm lì như vậy chắc chắn là do bị anh trai bức ép mà tạo ra.
"Ồ, vậy sao, haha." Giang Xán Xán vỗ vỗ đầu, gã cảm nhận được sự ghét bỏ sâu sắc đến từ em trai mình, vì vậy gã đổi mục tiêu trò chuyện sang Lăng Thần.
Nhìn thấy gã đi tới, đôi mày xinh đẹp của Lăng Thần nhướng lên.
Đường nét khuôn mặt hắn anh tuấn, lạnh lùng, khi rũ mắt xuống thì trông có chút dữ tợn, khuôn mặt không có biểu cảm, thậm chí trên mặt còn viết dòng chữ "Anh đây là con chó biết cắn người, đừng có láo nháo trước mặt anh."
Lúc này hắn nhìn về phía Giang Xán Xán, hắn như muốn nói: "Nếu như cậu dám suy nghĩ linh tinh thì tôi sẽ đá cậu bay lên trời."
Giang Giang là một mỹ nam hiểu chuyện, gã ngượng ngùng lấy tay che miệng lại phát hiện sự chú ý của Lăng thần không có ở đây dù chỉ một chút, nên tò mò nhìn sang bên kia.
Ở mép lều của Giang Mộc, Diệp Tiêu đang rửa mặt bằng nước hứng được sau cơn mưa đêm qua.
Cậu hất nước trên tay lên mặt, vừa xoa vừa rửa một cách cẩn thận.
Vài sợi tóc bị nước làm ướt trông càng đen hơn, khuôn mặt nhỏ trông càng trắng hơn.
Nụ cười trên mặt Giang Xán Xán nhạt đi rất nhiều, anh ta hạ giọng: "Thần ca, mặc dù anh đã mang đứa trẻ này về bằng mỹ nam kế của mình, nhưng đối với anh...cậu ta là người như thế nào?" Gã hơi do dự: "Lần này chúng ta vào khu D để làm nhiệm vụ, cấp trên luôn nhấn mạnh rằng đây là nhiệm vụ có mức độ bảo mật là từ cấp S trở lên."
Lúc trước gã ta đã có giới thiệu với Diệp Tiêu rằng đội của họ tên là "Dao sắc", giống như lời tự giới thiệu của mình rằng gã tên Thomass Moshkowski, đều là những lời tự bịa ra để lừa người.
Gã, Giang Mộc và Lăng Thần đều thuộc Cục 2, có tên đầy đủ là "Bộ Tư Lệnh Chiến dịch thứ hai của Bộ An ninh", họ được phép giữ bí mật thông tin với bên ngoài và chịu trách nhiệm trực tiếp trước Quân-Uỷ của họ.
Lăng Thần đã đảm nhận chức tổng tư lệnh của Cục 2 khi mới mười chín tuổi.
Lăng Thần vốn đã không có tâm trạng tốt, hỏi ngược lại Giang Xán Xán: "Cậu đang lo lắng về cái gì?"
Bị nhìn ra tâm tư, Giang Xán Xán cười toe toét: "Đứa nhỏ này xuất hiện cũng...quá đột ngột." Tay gã cầm súng, mũi chân hơi nghiêng nghiêng: "Còn nữa, khu D này quá tà môn*, ngay cả một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến cho trái tim già nua của tôi rung lên."
Nếu như nói, coi thế giới hệ thống Noah tạo ra là một cái game thực tế ảo, bảy tỷ người kia chính là thông qua sóng điện não tiến vào trò chơi này như người chơi, ở trong cái thế giới ảo này mà sinh sống.
Mà khu D chính là bug của trò chơi này, nơi tràn ngập những nguy hiểm không xác định được, giống như mỗi ngày đều đổi mới những con quái thú hung ác, giống như hướng gió và từ trường lung tung rối loạn không hề có quy luật.
"Lão Xán tôi đây không sợ đâu Thần ca.
Dù sao bộ phận của chúng ta là một bia đỡ đạn.
Cứ nơi nào có nguy hiểm thì điều chúng ta tới đó." Gã hiếm khi dừng lại vài giây để sắp xếp lại lời nói của mình: "Chỉ là tôi cảm thấy...Nhiệm vụ này sẽ không suôn sẻ lắm." Có lẽ sẽ không thể hoàn thành.
Lăng Thần vươn tay vỗ vỗ bờ vai to khoẻ của gã, giọng nói như có sức mạnh khiến người ta bình tĩnh lại: "Có Thần ca của cậu ở đây, đừng có lo lắng.
Về phần của Diệp Tiêu, tôi sẽ tự mình xem xét."
Sau khi Diệp Tiêu rửa mặt xong, trước tiên cậu nhìn về hướng Lăng Thần, có chút thất vọng khi phát hiện Lăng Thần tựa hồ như đang bàn một vấn đề rất quan trọng với Giang Xán Xán, giờ mà cậu thò mặt lại gần thì chắc không tốt lắm.
Cậu chậm rãi rửa tay thêm một lúc nữa, lại phát hiện ra hai người họ vẫn chưa nói chuyện xong, Diệp Tiêu đành phải tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, đưa tay vuốt cái trán ướt đẫm, sau đó cầm lấy thanh đao.
Tay trái cầm bao đao, tay phải cầm chuôi đao, "phốc" một tiếng, một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện, âm thanh sắc bén của việc rút đao lập tức đâm xuyên bầu không khí yên tĩnh của buổi sáng.
Khuôn mặt nhỏ xinh của cậu căng thẳng, lại còn có một chút lạnh lùng đáng sợ.
Tay phải cứ đút đao vào rồi lại rút đao ra khỏi vỏ, cứ lặp lại liên tục.
Cậu rất tập chung, chỉ là thỉnh thoảng lại nhớ đến cảnh tối qua được ở cạnh Lăng Thần.
Thật hạnh phúc!
Tuy nhiên, đến khi cậu lập lại hành động đó tám trăm mười bảy lần thì chợt phát hiện ra Giang Xán Xán đang ở gần mình.
Giang Xán Xán đứng bên cạnh cậu, Diệp Tiêu sợ vô tình làm gã bị thương nên hơi nhích người sang một bên, nhưng Giang Xán Xán cũng di chuyển theo.
Giang Xán Xán cười nói, bộ dáng gã giống như đang bắt cóc trẻ em: "Nói chuyện xíu đi! Anh bạn nhỏ luyện đao được bao nhiêu năm rồi?"
Diệp Tiêu không ngừng lại hành động của mình, trả lời ngắn gọn: "Mười hai năm."
Giang Xán Xán: "Mười hai năm? Lâu thật đấy.
Tôi đã tập bắn súng gần mười năm rồi.
Năm nay tôi 26 tuổi, tôi nhỏ hơn Thần ca một tuổi.
Cậu bao nhiêu tuổi?"
Diệp Tiêu: "Mười tám tuổi, lẻ ba tháng."
Giang Xán Xán: "Nhớ thật chuẩn đấy! Còn nhỏ như vậy mà thân thủ thật tốt, cậu có bí quyết gì không?"
Diệp Tiêu: "Luyện tập."
Trả lời xong, Diệp Tiêu nhịn không được mà nhìn về hướng Lăng Thần, trong ánh mắt tràn đầy ý cầu cứu --- hy vọng Lăng Thần có thể đem cái người đang quấy rầy mình luyện tập này ném đi.
Nhưng mà Lăng Thần lại không có bắt được tín hiệu cầu cứu của cậu.
Diệp Tiêu lặng lẽ hít sâu một cái, tận lực điều chỉnh biểu tình của mình trở nên nghiêm túc hơn một chút, nỗ lực muốn biểu hiện ý "Hãy cách xa tôi ra", hy vọng có thể làm cho Giang Xán Xán sợ hãi.
Tuy nhiên, Giang Xán Xán là một tên da mặt dày như tường thành, gã giả vờ như không nhìn thấy những biểu hiện và động tác nhỏ ấy của Diệp Tiêu, tiếp tục cười hỏi: "Mỗi ngày cậu luyện đao có mệt không? Mục tiêu của cậu là gì?"
Diệp Tiêu im lặng hai giây: "Muốn sống sót."
Ánh mắt Giang Xán Xán trở nên phức tạp, nhưng rất nhanh liền cười một tiếng, chuyển đề tài: "Vậy thì ngoài đao ra, cậu có thích gì nữa không? Ngoại trừ thích ăn kẹo sữa có còn thích ăn cái gì nữa không? Về sau Xán ca đều để giành lại cho cậu!"
Sau đó gã thấy anh bạn nhỏ đang chuyên tâm tập rút đao trước mặt lén lút liếc mắt về hướng Thần ca một cái, liếc một cách rất bí mật.
??
Mẹ nó, Xán gia ta đây chỉ là muốn hỏi một chút về sở thích của cậu thôi mà, cậu nhìn Thần ca làm gì? Hay là tôi đã vô tình biết được chân tướng.
Lúc Giang Xán Xán nói chuyện với Diệp Tiêu thì Lăng Thần không nói gì cả, hắn biết tuy Giang Xán Xán thô nhưng rất tốt, sẽ không làm ẩu.
Nhưng mà lần thứ hai thấy Diệp Tiêu nhìn mình, hắn vẫy tay.
Diệp Tiêu nhanh chóng thu đao, nắm lấy vỏ đao đi qua vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên hỏi: "Anh gọi tôi?"
"Ừ" Lăng Thần nhìn cổ tay phải băng bó của cậu, "Hay là nghỉ ngơi một tí đi, được không?"
"Được." Rõ ràng là cho dù Lăng Thần nói gì thì Diệp Tiêu cũng nghe theo, cậu đứng yên tại chỗ, thực hành việc "nghỉ ngơi"
Lăng Thần sờ túi phát hiện không có kẹo, cái tay đã đút vào túi rồi cũng không lấy ra: "Tối qua ngủ ngon không?"
"Ngủ rất ngon" biểu cảm trên mặt Diệp Tiêu rất thoải mái, khoé miệng hơi nhếch lên, cậu do dự một chút, vẫn là ân cần hỏi: "Thế tối qua anh ngủ ngon không?"
Cậu vẫn nhớ Lăng Thần bị thương.
"Ngon." Lăng Thần gật đầu, đột ngột hỏi: "Sao cậu lại tới khu D?"
Khu D là nơi không phải ai cũng dám vào.
Thế giới ảo của Noah - "Nơi trú ẩn cuối cùng của loài người được chia thành mười hai khu sinh tồn dựa trên luồng dữ liệu ổn định.
Dù là môi trường sinh thái hay từ trường, tất cả đều mô phỏng lại thế giới thực.
Sống trong thế giới ảo này hầu như không thể phân biệt được đâu là thế giới thực.
Nhưng khu D là nơi xảy ra lỗi.
Hai năm trước, có một luồng dữ liệu hỗn loạn trong thế giới của hệ thống của Noah, khu vực mà được gọi là "Khu D", có tên khác là "Cánh đồng chết".
Mọi người không biết nhiều về khu vực này, ngoại trừ những người như Lăng Thần và những người khác vào khu vực D vì nhiệm vụ quan trọng thì hầu như không có ai khác trong khu D cả.
Diệp Tiêu thành thật trả lời câu hỏi của Lăng Thần "bởi vì tôi có một công việc phải làm." Giống như cậu vừa nghĩ ra một điều gì đó, hơi ảo não giải thích "Nhưng tôi không thể nói cho anh biết nội dung nhiệm vụ của tôi được."
Ngón tay cầm vỏ đao giật giật, cuối cùng nhấn mạnh: "Nhưng bảo vệ anh vẫn là chuyện quan trọng nhất, đợi vết thương của anh lành thì tôi sẽ đi."
Lăng Thần nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của Diệp Tiêu rồi hỏi: "Bọn tôi hỏi cậu nhiều chuyện như vậy mà cậu không muốn hỏi gì bọn tôi à?"
Diệp Tiêu lắc đầu: "Không muốn, tôi chỉ muốn đi theo anh, trả lời những câu hỏi này, cái này gọi là...!điều tra hộ khẩu*?"
Cậu nghe Lăng Thần mỉm cười, đôi tai của cậu lại đỏ.
Nhìn xuống đất: "Nhưng lần sau khi có chuyện gì đó anh có thể hỏi trực tiếp tôi được không? Tôi sẽ trả lời hết."
"Ừ, sau này muốn hỏi gì tôi sẽ tự mình hỏi." Lăng Thần nhìn đôi tai đỏ ửng và đôi mi đang cụp xuống của cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Diệp Tiêu, cậu biết tên tôi là gì không?"
Cậu không biết tại sao Lăng Thần lại hỏi điều này, Diệp Tiêu trả lời: "Biết, tên của anh là Lăng Thần."
Như thể là chắc chắn được điều gì đó, Lăng Thần hỏi một cách tự nhiên: "Cậu đã ăn sáng chưa?"
Diệp Tiêu lắc đầu: "Tôi chưa ăn."
Lăng Thần đưa dịch dinh dưỡng nhỏ bằng ngón tay cái qua, bảo: "Uống tạm cái này đi."
Diệp Tiêu cầm chất dinh dưỡng trong suốt, nhỏ giọng nói thầm "Không ngọt." Nhưng cái miệng nhỏ lại uống cạn.
Lăng Thần cười khẽ: "Mấy ngày sắp tới chúng ta chủ yếu sẽ thu thập vật tư.
Khi tìm được, chúng ta không cần uống những chất dinh dưỡng không có mùi vị này nữa.
Tôi sẽ cho cậu ăn những đồ ăn ngon, còn có cả sữa bò."
Diệp Tiêu ngậm chất dinh dưỡng, liên tục gật đầu, đôi mắt phát sáng, giọng nhấn mạnh: "Tôi muốn thêm đường."
"Được rồi, thêm đường, sữa có đường."
Nói là thu nhập vật tư, nhưng Lăng Thần và mọi người rất rõ ràng nguyên liệu đang ở đâu, họ đi hướng chính xác.
Diệp Tiêu không hỏi nhiều, cầm thanh đao dài đi sau Lăng Thần, cẩn thận đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh.
Buổi tối khi dựng lều xong, Giang Mộc và Giang Xán Xán tách nhau ra.
Giang Mộc ghét Giang Xán Xán vì nói chuyện quá nhiều, có thể ngồi tự lải nhải hẳn 1 tiếng, thà rằng nằm ở trong bụi cỏ còn hơn ngồi nghe.
Giang Xán Xán than thở rằng em trai không còn yêu mình nữa, hắn nói nhiều đâu mà nói nhiều?
Lăng Thần đau đầu nhìn Diệp Tiêu: "Cậu ở chung lều với tôi, có được không?"
Diệp Tiêu gật gật đầu, câu nệ nói: "Được."
Nhưng lúc trước khi đi ngủ, Diệp Tiêu không có vào trong lều, mà lại ôm con đao của mình bay lên cây.
Lăng Thần mặc bộ quân phục chiến đấu màu đen viền bạc, hơi bất lực đứng dưới tán cây, ngẩng đầu nhìn Diệp Tiêu: "Tôi không nói nhiều đúng không?"
Diệp Tiêu gật đầu, mái tóc hơi dài lắc lư theo động tác.
"Vậy sao cậu lại ghét tôi thế? Thà nằm trên cây một đêm còn hơn ngủ trong lều với tôi?"
Diệp Tiêu lắc đầu nhanh chóng sửa lại: "Không, tôi không có, không ghét anh..."
"Vậy thì xuống đi." Lăng Thần nhìn Diệp Tiếu "Ngoan, đêm nay muốn bảo vệ tôi thì vào lều cũng được mà."
Diệp Tiêu cắn môi, nội tâm rối rắm có kết quả, ngoan ngoãn đi xuống, đi theo Lăng Thần vào trong lều.
Tối qua cậu cũng ở trong lều này, nhưng đêm nay thì khác, không khí nơi đây tràn ngập mùi của Lăng Thần.
Lăng Thần cởi bỏ bộ quân phục chiến đấu, cất vào trong góc: "Tôi ngủ bên ngoài, cậu ngủ bên trong được chứ?"
Là tổng tư lệnh cục 2, từ trước đến nay chỉ nói một không nói hai.
Hiếm khi Lăng Thần đi trưng cầu ý kiến...rằng ngủ ở đâu.
"Ừm" Diệp Tiêu cởi áo khoác của mình, cẩn thận đặt nó ở cùng chỗ với đồ của Lăng Thần rồi hài lòng ôm con đao nằm xuống.
Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng mình sẽ kích động mà không ngủ được, nhưng một lát sau, Diệp Tiêu lại mơ mơ hồ hồ.
Trong mơ có một cánh cổng kim loại đóng chặt, thậm chí không một tia sáng nào có thể lọt qua.
Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục áo cổ đứng màu xám sẫm, đi đôi ủng quân đội dài và tay đeo một đôi găng tay trắng bước vào.
Những chiếc epaulette [1] màu vàng kim phản chiếu ánh nắng ngoài cửa khiến cả bức tranh như bừng sáng.
Đó là Lăng Thần.
Đôi mắt cậu đột nhiên mở ra, Diệp Tiêu vô thức đưa tay đặt lên trái tim mình, không biết vì sao đột nhiên lại mơ thấy những chuyện trước kia, phải mất mấy giây đồng hồ mới khôi phục lại được.
Cậu quay mặt xem, đảm bảo rằng Lăng Thần ở bên cạnh cậu vẫn đang ngủ, không bị mình quấy rầy, sau đó cậu thận trọng ngồi dậy.
Do độc tố trong cơ thể chưa được đẩy ra hết nên cơn đau nhức xương khớp âm ỉ vẫn chưa thuyên giảm, khiến Lăng Thần cả đêm không thể ngủ ngon giấc.
Cùng với sự cảnh giác lâu dài những khi gặp nguy hiểm, nửa đêm bừng thức giấc.
Đáng nhẽ Diệp Tiêu phải nằm bên trái cạnh anh nhưng giờ lại không có ở đây, nhưng lại có một bóng người ở chỗ chất quần áo, là Diệp Tiêu đang ngồi xổm nhẹ nhàng tìm kiếm thứ gì đó.
Khả năng nhìn ban đêm của Lăng Thần cực kỳ mạnh, sau khi nhìn một cái, anh lại nhắm mắt lại, duy trì hơi thở nhẹ nhàng, không đứng dậy cũng không phát ra tiếng động, bàn tay lại lặng lẽ sờ vào túi súng.
Diệp Tiêu không nhận ra rằng Lăng Thần đã tỉnh.
Cậu ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận bóc giấy gói kẹo ra, nhét viên kẹo sữa vào miệng rồi cắn vài cái.
Vị ngọt sữa nhanh chóng khuếch tán trong miệng, cậu mãn nguyện nheo mắt, cảm giác hồi hộp lúc thoát khỏi giấc mơ cũng bị đè ép xuống từng chút một.
Mà Lăng Thần, người đang nằm trong bóng tối vẫn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, nghe thấy tiếng sột soạt của vỏ kẹo, sau đó lại nghe thấy tiếng Diệp Tiêu cắn vỡ kẹo.
Nửa đêm lén lút...!Ăn kẹo sữa?
Tay đặt ở bao súng dời đi, không hiểu sao trong lòng anh đột nhiên rất thả lỏng, nhưng đột nhiên thắc mắc – thật sự sẽ không bị sâu răng?
*Epaulette:
.