Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Nhất Kiếm mạnh mở mắt ra, theo trên giường ngồi dậy. Hắn mãnh liệt ho khan, xoang mũi, miệng  vẫn còn cảm nhận hương vị bùn đất của diêu hà, nhưng mà tả hữu nhìn quanh, chính mình nào còn trôi giữa dòng sông.

Hắn đã về tới nhà, được an trí trên giường, Nhất Diệp cùng tiểu Khuyết đều canh giữ bên giường hắn.

Chính là...... chính là...... Nhất Kiếm mở miệng, thanh âm khàn khàn thoát phá hỏi:

“...... Tiểu Thu...... tiểu Thu, y......”

Ở đâu a, như thế nào không thấy y trong phòng?

Nhất Kiếm chỉ nhớ rõ lũ mãnh liệt cuốn Mạc Thu chìm xuống. Hắn hầu như hoàn toàn điên cuồng, liều mạng bơi về phía Mạc Thu, đem người mình từng nghĩ không thể gặp mặt kia ôm chặt lấy, mong rằng sẽ không tái buông ra, cho đến khi thủy hà hung mãnh khiến hắn kiệt sức, mất đi ý thức mới thôi.

Trong đầu Nhất Kiếm dự cảm xấu, nhưng hắn hỏi không nên lời a.

Nhất Diệp nhìn ca nàng, rồi sau đó lắc lắc đầu, dời tầm mắt sang hướng khác.

Tiểu khuyết lui người trên ghế  bên giường, cúi đầu, vùi vào trong đôi chân.

Nhất Kiếm run run không nói được câu nào, ngực lại không ngừng phập phồng, rồi sau đó hốc mắt đỏ. Hắn mở hai tay mình ra, nhìn thấy lòng bàn tay rỗng tuếch. Là hắn buông Mạc Thu ra sao? Cho nên mới không được cứu lên cùng y? Hắn không thể tin mình hôn mê lại có thể buông Mạc Thu ra. Hắn vốn tưởng rằng mặc có xuống hoàng tuyền, tay hắn cũng sẽ không buông ra.

Nhất Diệp thấp giọng nói:

“Ta nghe tiểu khuyết nói, ngươi cho là y lưu lại bên cạnh ngươi là có rắp tâm khác.”

Nhất Kiếm ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, vô thố.

Nhất Diệp trộm liếc nhìn ca ca nàng một cái, thấy vẻ mặt của Nhất Kiếm, trong lòng nhói đau một chút, lập tức ngừng nói.

Nhất Kiếm thì thào nói:

“Y nói, y nói y không có mục đích gì...... Y chỉ muốn gặp ta...... Ta...... Hẳn là nên tin tưởng y......”

“Ngươi đáng ra nên tin tưởng y!”

Nhất Diệp gầm nhẹ.

“Hài tử kia vì muốn ở lại bên cạnh ngươi, chẳng những đáp ứng ta phải dịch dung, không cùng ngươi nhận thức, thậm chí còn nuốt dược hoàn Tiểu Thất cho y, cam nguyện tán đi một thân công phu. Y nếu có mục đích riêng, căn bản không cần làm như vậy!

Đối với y mà nói, được ngươi tha thứ  so với hết thảy càng thêm trọng yếu. Thiết Kiếm môn y từ bỏ, một thân công phu cũng không cần, thậm chí ngay cả tính danh cùng dung mạo của mình cũng có thể buông tha, chỉ vì được ở lại bên cạnh ngươi. Ca, tiểu Khuyết chính mắt nhìn thấy y vì cứu ngươi mà lao vào dòng nước lũ. Y toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, ngươi lại đối xử như thế nào với y a?”

Nhất Kiếm lệ rơi, khóc rống. Hắn cực kỳ bi ai gào khóc:

“Lão tử  đáng lẽ phải sớm một chút tha thứ y a. Lão tử  nên sớm một chút tha thứ y mới phải! Lão tử đã sớm biết y không có lỗi. Y không biết mê cung sụp đổ sẽ đè ngươi. Thậm chí Tiểu Thất y cũng đều bảo vệ chặt chẽ. Đều do tính tình lão tử bướng bỉnh, là lão tử sai, là lão tử lỗi......”

Nhất Kiếm khóc đắc nước mũi nước mắt cùng lưu, cả khuôn mặt đều nhíu chặt.

“...... Tiểu Thu...... Tiểu Thu của lão tử  a...... Cữu cữu hại ngươi......Cữu cữu không trách ngươi.....  Ngươi trở về a......”

Nhất Kiếm nằm trong chăn bông khóc rống thất thanh. Hắn sai lầm rồi, hắn quả thực sai lầm rồi. Hắn thật sự quá mức sai lầm rồi. Không có gì quan trọng hơn so với việc được nhìn thấy Mạc Thu hảo hảo a. Nếu không phải tại hắn kiên trì không thấy Mạc Thu, Mạc Thu cũng sẽ không dùng hạ sách dịch dung này để chờ đợi bên cạnh hắn, rồi sau đó vì cứu hắn, táng thân giữa dòng nước lũ mờ mịt.

Hắn hối hận...... Hắn thật sự hối hận...... Nếu Mạc Thu thật sự đã sửa đổi thì trên thế gian này không có gì là không thể bị tha thứ a.

Nhất Diệp nhìn bộ dáng của Nhất Kiếm, hốc mắt ửng hồng, nước mắt thiếu chút nữa cũng lăn xuống dưới. Nàng vội vàng lấy tay quạt vài cái, đem nước mắt quạt khô.

Bạch sắc thân ảnh đứng ngoài cửa, không biết từ khi nào thì bắt đầu đứng ở chỗ kia.

Nhất Diệp nhìn sang hương cửa, gọi người đang đứng bất động kia:

“Còn thất thần ở nơi đó làm chi, không nghe cửu cửu ngươi nói tha thứ ngươi rồi sao?”

Cạnh cửa người nọ do dự một lúc lâu mới chậm rãi đi vào cửa, tiến vào phòng bạch y như tuyết liên tràn ra, sắc áo trường bào đơn giản, không phiền phức làm y một thân xuất trần bất nhiễm.

Y mở miệng, cúi đầu gọi một tiếng:

“Cữu.”

Tiếng nói nhu hòa từ tính của y chậm rãi phát ra. Nhất Kiếm đang khóc không kềm chế được nghe thấy liền nín ngay, chậm rãi ngẩng đầu từ chăn bông lên.

Trên mặt Nhất Kiếm tung hoành giàn giụa nước mắt, cái mũi anh tuấn còn chảy xuống hai hàng nước mũi. Môi hắn khẽ nhếch, lăng lăng nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đi về phía hắn.

Mạc Thu không dám đến quá gần, đầu y đang rối loạn, nhưng tầm mắt vẫn gắt gao dừng trên mặt Nhất Kiếm. Nhìn người này khóc thành như vậy, tâm y cũng nhói đau.

Mạc Thu quỳ gối trước giường, mềm mại nằm nữa người trên thân Nhất Kiếm, y nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nhất Kiếm, đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy.

“Cữu, ta không sao.”

Mạc Thu nói:

“Trong dòng lũ ngươi vẫn ôm ta không buông tay. Sau đó bọn họ đi dọc theo bờ sông tìm được chúng ta.”

Mạc Thu thấp giọng hỏi:

“Cữu, ngươi thật sự tha thứ ta phải hay không? Ta thật sự biết lỗi rồi. Về sau ngươi không cho ta làm cái gì ta sẽ không đi làm. Ta vĩnh viễn nghe lời ngươi nói, ngươi đừng vứt bỏ ta nữa......”

“Tiểu Thu......”

Cảm xúc vui sướng đột nhiên mất đi lại tìm về làm cho Nhất Kiếm không dám tin. Hắn nhìn về phía Nhất Diệp. Nhất Diệp gật đầu trả lời. Sau đó hắn mới dám tin tưởng hết thảy đều là thật sự. Tiểu Thu của hắn đã trở lại, không có chết, không có rời xa hắn.

Nhất Kiếm giống như nâng niu trân bảo giống nhau, vuốt ve sợi tóc nhung, tơ mềm mượt của Mạc Thu, hắn nhẹ vuốt mặt Mạc Thu, lau đi dòng lệ chảy ra từ khóe mắt Mạc Thu.

Nhất Kiếm không ngừng gật đầu nói:

“Cữu sẽ không vứt bỏ ngươi, sẽ không, không bao giờ … nữa như vậy......”

Nằm trên đùi Nhất Kiếm, Mạc Thu nắm lấy tay Nhất Kiếm, tư thế như quỳ gối trước giường, chậm rãi đem gương mặt tích đấy nước mũi nước mắt của Nhất Kiếm kéo xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Nhất Kiếm.

Mạc Thu cười với Nhất Kiếm, ánh mắt y *** *** lượng lượng, vầng trán thủy quang, đáy mắt quyến luyến sâu đậm khó phai, còn có thâm tình cho dù có chết chết cũng không thay đổi. Vì thế Nhất Kiếm nhịn không được kích động trong lòng, đáp lại nụ hôn của Mạc Thu.

Tiểu Khuyết ngồi trên ghế rất gần hai người kia, ánh mắt hắn cũng sáng trông nhìn hai người đang hôn đến hôn đi trước mắt.

Nhất Kiếm cùng Mạc Thu trải qua sinh tử gặp lại lần thứ hai, trong mắt chỉ nhìn thấy lẫn nhau, trừ bỏ đối phương tái không dung bất cứ ai bên ngoài.

Bọn họ hoàn toàn đã quên trong phòng còn có người khác nha. Đang lúc tiểu Khuyết muốn tiến đến hỏi sư phụ hắn cùng ngoại sinh của sư phụ đang làm gì thì Nhất Diệp đột nhiên từ sau đầu che miệng tiểu Khuyết lại, đem đứa nhỏ tò mò này lôi ra ngoài, đóng cửa.

Lũ lụt qua đi, ven bờ diêu hà ngạn đất cằn ngàn dặm, đồng ruộng ven sông cơ hồ toàn bộ đều bị hủy, nhưng chỗ vòng quanh ngoài thành Lan Châu nhờ Nhất Kiếm cùng Lan Châu cư dân hợp lực sửa gấp thoả đáng, tổn thất giảm được hơn phân nữa so với dự tính.

Lúc sau, Nhất Diệp ra lệnh một tiếng, Thiên Hương lâu mở rộng đại môn phát chẩn giúp nạn dân thiên tai. Nhất Kiếm cũng tăng số nhân thủ chỉnh trang đất vườn cho cư dân. Còn Mạc Thu cũng ra lệnh cho môn hạ đệ tử cố thủ Lan Châu, duy trì an bình sau thiên tai. Về phần Trương Thán tri phủ Lan Châu, Mạc Thu thanh lý sạch trơn gia sản của tên kia, tám mươi vạn ngân lượng dùng hết cho nạn dân, đương nhiên, không làm cho cữu cữu y biết.

Sau đó, tro cốt Duyên Lăng Kí rèn thành Vô Danh kiếm được chôn trong phần mộ tổ tiên. Xích Tiêu phường năm xưa bị Lục Dự một tay tiêu diệt cũng hoạt động lại. Đại môn phủ đầy bụi bậm lâu ngày của Duyên Lăng gia một lần nữa được sơn mới và mở cửa.

Mạc Thu lấy thân phận tiểu chủ nhân Xích Tiêu phường, tự mình phát thiếp mời các giang hồ đại phái. Xích Tiêu phường cùng Duyên Lăng gia đại môn trọng khai ngày ấy, võ lâm các phái cơ hồ đều phái người tiến đến chúc mừng. Dân chúng Lan Châu cảm động và ghi nhớ ân tình của Nhất Kiếm cũng mang gia quyến đến bái phỏng. Ngày đó tân khách tập hợp, kéo dài mấy dặm, nối liền không dứt.

Công pháp rèn đúc độc bộ thiên hạ năm xưa của Xích Tiêu phường lần thứ hai danh chấn giang hồ.

Chờ mọi việc hoàn tất cũng đã là ba tháng sau. Mấy ngày nay Mạc Thu đem Thiết Kiếm môn sự vụ tạm giao cho Lục Minh cùng Lục Đinh Đinh hai tỉ đệ để ý, bản thân lại trụ trong Duyên Lăng phủ.

Ngày hôm đó sáng sớm Nhất Kiếm đã xuất môn, vội vàng cùng Nhất Diệp đi Thiên Hương lâu một chuyến. Quá ngọ Mạc Thu nhận được tin tức của đệ tử, mới hồi phủ phê duyệt công văn Lục Minh khoái mã đưa tới.

Buổi chiều Nhất Kiếm ôm một con hồng ly điểu nhỏ bằng bàn tay chạy vào thư phòng, thấy Mạc Thu, vội vàng, nhân tiện nói:

“Tiểu Thất, tiểu tử kia trong thư nói lần trước hóa công hoàn cho ngươi uống kỳ thật là giả. Hắn còn nói  kỳ thật đó dược hắn tìm về để trị chứng chân khí nghịch chuyển của ngươi. Ngươi mau vận công xem xem công lực có phải hay không khôi phục. Còn có nội lực có phải hay không cũng vận chuyển tự nhiên!”

Mạc Thu buông bút, cười nhìn Nhất Kiếm.

“Trước đó vài ngày ta đã phát giác cổ quái. Chân khí trong cơ thể bị tán đi lại lần nữa tụ khởi. Mà nội lực trở về cũng rất *** khiết. Thân thể thoải mái nhiều lắm. Sau đó mới nghĩ đến Tiểu Thất cữu nói phải tán công lực của có lẽ chỉ hù dọa ta. Hắn đưa dược cho ta uống có lẽ là trân quý linh dược.”

“Tiểu Thất thật sự là!”

Nhất Kiếm nhíu mày.

“Như thế nào ngay cả chuyện này cũng lấy ra làm vui đùa!”

Mạc Thu thấp giọng nói:

“Nhưng nếu không phải  “Trí chư tử địa tái tìm sinh lộ” như thế, ngươi sẽ không tha thứ ta.”

Nhất Kiếm nhất thời nghẹn họng. Hắn buông ra hồng li điểu, để nó bay trở về bên người chủ nhân. Sau đó hắn chậm rãi, thong thả đi tới bên cạnh Mạc Thu.

Nhất Diệp ngày ấy cố ý sử kế nói Mạc Thu táng thân đáy sông, làm hại hắn, một đại nam nhân khóc đến nỗi nước mũi nước mắt thực giống như dùng hai chữ “Phun ra” để miêu tả. Nhưng đúng như lời Mạc Thu nói, nếu không phát sinh chuyện này, hắn như thế nào biết nguyên lai mình vẫn vây ở ngõ cụt thoát không được. Nhân sinh không có nhiều ít mười năm thời gian có thể lãng phí. Nếu Mạc Thu đã muốn sửa đổi, vậy liền tốt lắm, hắn không nên nghĩ nhiều như thế, bức tử chính mình, bức tử cả Mạc Thu, còn làm cho người bện cạnh vì bọn họ mà thương tâm khổ sở.

“Tốt lắm, tốt lắm!”

Nhất Kiếm sờ sờ Mạc Thu đang cuối đầu, nói:

“Chuyện trước kia coi như chưa từng không phát sinh qua. Nếu ngươi đã trở về, vậy tâm phải vui vẻ lên a. Cả ngày cứ sầu mi khổ kiểm thì giống cái dạng gì đây!”

Mạc Thu chần chờ một chút, nhẹ nhàng vươn tay, thử vòng tay ôm lấy thắt lưng Nhất Kiếm. Nhất Kiếm không né cũng không trốn tránh, trong lòng không có gì khúc mắc, cứ mặc Mạc Thu ôm.

Mạc Thu hít cái mũi một chút, chớp chớp một chút ánh mắt, trong đầu ê ẩm lại ngọt ngào, cái gì cũng không nói. Y tựa vào Nhất Kiếm trên người, ôm trọn người mình rất thích, lẳng lặng ngửi  hơi thở sạch sẽ chỉ thuộc về hắn.

Thưở nhỏ y luôn cô độc một người, thấy người khác có nên liền liều mạng muốn cầu đến.

Y từng muốn từ trên người Lục Dự tìm thấy chút thân tình vốn không thể thuộc về chính mình, từng nghĩ đến Lục Dao lúc đêm khuya dẫn y thoát ly Thiết Kiếm môn sẽ hảo hảo đối tốt với mình. Y không ngừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về chính mình, rồi sau đó lại tự mình gây thương tích cho chính mình.

Thẳng đến sau khi gặp Nhất Kiếm. Nhất Kiếm vô biên vô hạn sủng ái cùng cẩn thận che chở, kéo y ra khỏi vực sâu. Tiếp đó phát hiện Nhất Diệp khi nàng truy tìm tung tích của Nhất Kiếm, người thì lúc nào cũng luôn mắng y, kỳ thật là toàn tâm toàn ý vì y suy nghĩ. Mặc dù chính mình hại nàng gãy hai chân cơ hồ không thể hành tẩu, Nhất Diệp cũng chưa từng trách y.

Hai người kia cho y hết thảy khát vọng, bởi vì tham cho tới bây giờ không thể thỏa mãn mà liều mạng đoạt lấy cũng vì sự quan ái, bao dung của hai người nên đã chậm rãi tán đi.

Trên người bọn họ, y đã chiếm được tất cả, hết thảy đã muốn đủ.

Chính là trong lúc này đây..... Còn có một chút sự chưa khôi phục nguyên dạng......

Nhất Kiếm xoa xoa đầu Mạc Thu tựa như trước kia đem mái tóc được cột gọn gàng của Mạc Thu loạn thành một đoàn.

Càng tới gần Nhất Kiếm, Mạc Thu càng muốn hoàn toàn độc chiếm người này. Nhưng mà từ khi chính mình khôi phục thân phận trở lại bên Nhất Kiếm, Nhất Diệp đã kêu hạ nhân đem đồ dùng của y toàn bộ dời ra khỏi phòng Nhất Kiếm, dọn đến một đầu khác của sân.

“Cái kia...... Cữu......”

Mạc Thu muốn nói y một mình cô linh linh ôm gối đầu ngủ lâu như vậy, nên đến thời điểm có thể cho y quay về ngủ bên hắn được rồi đi?

Chính là ngay lúc này, tiểu Khuyết đột nhiên từ ngoài cửa ló cái đầu hạt dưa vào dò xét, trừng mắt nhìn rồi hỏi:

“Sư phụ, không phải ngươi nói muốn sẽ dạy ta võ công sao? Như thế nào đi vào lâu như vậy còn không ra nha?”

(Quỳnh: ….m/>333


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui