Lãng Đãng Tiểu Mã Câu

Tác giả: Mê Dương

Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Joco, Băng Tiêu

“A a a”

Yêu tóc như mạng sống, lại còn dùng nước hoa hồng để dưỡng nó mỗi ngày, nay lại bị ý đồ lớn mật của nam tử kia làm sợ hãi đến hét ầm lên.

“Cái tên chăn ngựa chết tiệt nhà ngươi! Nếu cả gan dám động vào một sợi tóc của bổn công tước, coi chừng ta cắt cái thứ vô ích kia cho chó ăn đấy!”

“Vô ích?” Rennes Kerman nhíu mày, “Ý của công tước đại nhân là cái thứ mà tối hôm qua ngươi ngậm trong miệng, còn hút mãi đến khi bắt nó phải bắn chất lỏng, sau đó ngươi lại ăn sạch không chừa một giọt đó phải không?”

Công tước Dumas Wayne nghe vậy vừa xấu hổ vừa tức giận, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo nhất thời đỏ bừng.

Rennes Kerman nhìn thấy hắn lúng túng khó xử lại càng thêm vui vẻ mà nói: “Ta còn nhớ rõ cái thứ vô ích đó mỗi đêm đều làm công tước sướng lên tận trời, còn bắn ra đầy giường nữa đó.”

“Ngươi, ngươi nói bậy, bổn công tước ta không như thế.” Công tước Dumas Wayne lập tức mở miệng phủ nhận, tức giận đến giậm giậm chân.

“Thật vậy chăng?” Rennes Kerman giơ tay kéo hắn vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Vậy bây giờ chúng ta thử chứng minh xem nhé?.”

“Cái gì? Ngươi, ngươi không được làm xằng làm bậy đó nha, đây là chuồng ngựa, vạn nhất bị người khác nhìn thấy…”

Cứ nghĩ đến cảnh mình đường đường là Công tước Dumas Wayne cùng nam nhân quấn quýt kịch liệt bị người khác nhìn thấy, không bằng để hắn đập đầu vào tường chết đi còn hơn.

“Bị người nhìn thấy? Yên tâm đi, không có mệnh lệnh của ta, không ai dám đến gần nơi này cả. Cho nên bộ dạng con ngựa cái nhỏ dâm đãng của ngươi bị ta cưỡi mà sướng đến chết đi sống lại cũng chỉ có một mình ta nhìn thấy mà thôi.”

“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại.” Công tước Dumas Wayne tức giận kêu to: “Cho dù không ai nhìn thấy, nhưng còn có ngựa ở đây! Ta không muốn hai con ngựa ngu ngốc này ở bên cạnh xem kịch vui!”

“Vậy thì sao chứ?” Rennes Kerman xấu xa nhíu mày: “Hai con ngựa này từ khi bị nhốt chung với nhau cũng chưa từng giao hợp, nói không chừng khi nhìn thấy con ngựa cái nhỏ của ta phát tình dâm đãng sẽ làm chúng nó lập tức phát dục đó.”

“Vương bát đản! Ngươi coi công tước ta là gì hả?” Công tước Dumas Wayne tức giận mà nắm lấy áo hắn.

“Ta coi ngươi là gì hả?” Rennes Kerman nghiêng đầu ra vẻ đang tự hỏi.

Công tước Dumas Wayne không hiểu sao lại thấy sốt ruột.

“Ta coi ngươi là…”

Bởi vì tiếng nói quá nhỏ nên công tước Dumas Wayne theo bản năng tò mò ghé sát lỗ tai vào môi hắn.

“Ta yêu nhất…”

Yêu nhất?

Ha ha, xem ra cái tên chăn ngựa thối tha này cũng không thể không bị thuần phục bởi sự quyến rũ chết người của bổn công tước ta mà, ha ha ha…

Công tước Dumas Wayne sướng âm ỷ trong lòng!

“Yêu nhất… con ngựa cái nhỏ!”

Khuôn mặt đang cực kì đắc ý của công tước Dumas Wayne đóng băng trong nháy mắt!

“Vương bát đản!” Công tước Dumas Wayne tức giận vung tay lên định tát cho hắn một cái.

Nhưng Rennes Kerman đã cười hì hì túm lấy tay hắn, còn đưa lên miệng hôn một cái: “Cái tay vừa đẹp vừa mịn màng như vậy, chẳng may bị thương, ta sẽ đau lòng đó….”

Nghe thấy nam nhân ca ngợi, trái tim công tước Dumas Wayne cảm thấy có chút ngọt ngào, tức giận cũng dịu đi chút đỉnh…

“Đôi tay này hẳn là nên dùng ở…”

“Dùng ở đâu?” Công tước Dumas Wayne tò mò hỏi.

“Dùng ở chỗ này!” Rennes Kerman vừa cười gian xảo vừa nắm đôi tay mềm mại đặt vào hạ thân của hắn!

“Ngươi…. đồ vô sỉ!” Khuôn mặt công tước Dumas Wayne đỏ bừng, không nhịn được mà mở miệng mắng to!

“Không phải ngươi thích nhất chuyện vô sỉ sao?” Rennes Kerman giãy dụa cái mông, làm cho tính khí của mình dần dần cứng lên dưới bàn tay mềm mại đó.

Cảm giác được độ nóng trong tay, công tước Dumas Wayne hít một hơi…

“Mỗi lần cây đại roi ngựa vô sỉ này đâm thủng tiểu huyệt vừa dẫm đãng vừa ấm áp của ngươi, lại còn ở bên trong điên cuồng mà quất xuyến, ngươi sung sướng lắc mái tóc vàng dâm đãng, vô sỉ vừa khóc vừa kêu, rồi lại vô sỉ mà liên tục đạt tới cao trào…”

Giọng nói trầm trầm ấm áp mê người của nam nhân không ngừng miêu tả hình ảnh dâm tà đến cực điểm…

“Đừng… đừng nói nữa…” Hai chân công tước Dumas Wayne như nhũn ra, đôi mắt xinh đẹp màu xanh biếc bất giác ẩm ướt…

Rennes Kerman nhếch mép cười: “Cứng rồi đúng không, con ngựa cái nhỏ dâm đãng của ta?”

“Còn… còn lâu…” Công tước Dumas Wayne vội vàng lắc đầu mở miệng phủ nhận.

“Thật không?” Một tay Rennes Kerman nắm lấy cái thứ đang cứng lên không cách nào che dấu được dưới cái quần bó sát của công tước mà cười ha ha: “Thật là một con ngựa cái nhỏ không biết thành thật….”

Nam nhân thành thục xoa bóp tính khí của hắn, khoái cảm mãnh liệt làm cho chân công tước Dumas Wayne nhũn đến mức cơ hồ không đứng được, chỉ có thể bám chặt lấy cánh tay nam nhân mà giãy dụa yếu ớt…

“A a…. đừng… buông ta ra…”

“Đừng buông ngươi ra? Yên tâm, ta sẽ không buông ngươi đâu… Con ngựa cái nhỏ vừa xinh đẹp vừa dâm đãng của ta, ta sẽ cưỡi ngươi đến chết!”

Rennes Kerman xoay công tước lại để hắn bám vào cây cột trụ của chuồng ngựa, rồi từ sau lưng xé rách cái quần bó sát của hắn, cái mông tròn trịa trắng trẻo lập tức hiện ra trước mặt….

Rennes Kerman nhìn không chớp mắt, đôi tay bao năm thuần ngựa mà trở nên thô ráp không ngừng xoa xoa da thịt mịn màng ở đó…

“Cái mông thật dâm đãng…”

Nam nhân vuốt ve khiến cho cơ thể công tước Dumas Wayne bị kích thích mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, hắn nức nở giãy dụa cái mông…

“Ô… đừng mà… ngứa quá… ngứa quá à….”

“Ngứa chỗ nào, con ngựa cái nhỏ của ta?”

Nam nhân tà ác tươi cười, dùng sức tách hai cánh mông đang run rẩy nhè nhẹ kia, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt màu hồng xinh đẹp….

“A a… đừng! Tên chăn ngựa thối tha! Đừng nhìn mà!” Bị nam nhân chăm chú nhìn kỹ làm công tước Dumas Wayne cảm thấy xấu hổ mà lắc đầu kêu to!

“Công tước đại nhân cao quý, ta phát hiện ta càng nhìn thì ngươi lại càng hưng phấn đó.”

“Nói bậy! Ta không có!”

“Vậy đây là gì? Cái miệng nhỏ nhắn hưng phấn không ngừng nhúc nhích này chẳng phải đang mong muốn ta chú ý tới sao?” Rennes Kerman vươn một ngón tay xấu xa mà sờ vào tiểu huyệt giữa song mông.

“A—-” Công tước Dumas Wayne như bị điện giật mà giật nảy lên.

“Ái chà, cái miệng nhỏ nhắn hình như đói quá thì phải, cứ liều mạng muốn nuốt ngón tay của ta này… Được rồi, ta sẽ từ bi mà đút cho nó ăn…”

Nam nhân ra vẻ hảo tâm đâm mạnh một ngón tay vào tiểu huyệt…

“A a a—-” Công tước Dumas Wayne ngửa đầu phát ra tiếng hét chói tai thật dài…

“Cái miệng nhỏ nhắn thật dâm đãng đó, cứ không ngừng chảy ra nước….” Rennes Kerman cười ha ha, càng dùng sức mà quất xuyên vào….

“Ô ô ô…. lạy chúa….”

Đầu ngón tay của nam nhân không ngừng tà ác chạm vào tràng bích mẫn cảm của công tước Dumas Wayne làm cho hắn càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu đến không chịu nổi…

“Ô ô.. ngứa quá… sâu một chút…. sâu thêm chút nữa…” Công tước Dumas Wayne khó nhịn giãy dụa vòng eo, trong miệng phát ra tiếng nức nở rên rỉ.

“Ai, thật là một con ngựa cái nhỏ tham lam.” Rennes Kerman bất đắc dĩ thở dài: “Chiều dài ngón tay dù sao cũng có hạn, ngươi nói xem nên dùng cái gì mới có thể vào sâu hơn một chút đây?”

“Ô… ngứa quá… thật là khó chịu… ta muốn… ta muốn thứ dài hơn….”

“Thứ nào dài hơn hả?” Rennes Kerman một bên giả vờ khó hiểu, một bên ác ý dùng ngón tay đâm vào tràng bích ẩm ướt trơn mềm.

“Ô ô… ta chịu không nổi nữa!” Trong cơ thể ngứa ngáy làm cho công tước Dumas Wayne luôn mạnh miệng cũng không nhịn được đành đầu hàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui