Mặt trời ngả dần về tây.
Gió núi phiêu phất.
Trác Sở Viên ngắm Lăng Độ Vũ trước mặt, thán phục hắn giờ phút này vẫn còn có thể thư thái ngồi ngả mình trên chiếc ghế dựa cao, vừa nhấm nháp ly cà phê thơm nồng, vừa thưởng thức ánh dư quang của vầng mặt trời sắp lặn.
Bàn uống nước ngoài trời, đặt trên đỉnh núi, là một cách khiến dân đô thị lại gần với tự nhiên.
Cả thành phố đắm trong ráng tà, lộ vẻ diễm lệ mê hồn, không bợn chút thế tục, lại vương vấn mang một nét ai sầu.
Chẳng biết có phải tạo hóa trêu ngươi, mà những sự gì càng ngắn ngủi, càng có sức rung cảm đến lay động lòng người.
Mặt trời mọc rồi lặn.
Nhân sinh như sương mai.
Trác Sở Viên thở dài.
Đến đây uống cà phê là gợi ý của Lăng Độ Vũ.
Hắn vốn muốn yên tĩnh một lát, không ngờ Trác Sở Viên lại nhận lời đi cùng, có lẽ nàng cũng cần thả lỏng những dây thần kinh đang bị kéo căng.
Lăng Độ Vũ hỏi: "Cô đang thương cảm vì tấn thảm kịch hôm nay?".
Trác Sở Viên ngẩng đầu, cặp mắt đen đong đầy nỗi bi ai trầm lắng: "Một phút trước vẫn còn nguyên hy vọng và sinh mệnh, một phút sau đã giống như khói tan chẳng để lại chút vết tích nào, sự sống từ đâu mà đến, chết rồi sẽ đi về đâu?".
Lăng Độ Vũ trầm ngâm giây lát, rồi chậm rãi nói: "Giả thiết sinh mệnh chỉ là một cuộc chơi, mỗi cuộc chơi đều có quy tắc nhất định thì mới duy trì được.
Trò chơi tên gọi sinh mệnh ấy, quy tắc quan trọng nhất của nó là, người tham dự phải không biết rằng mình đang chơi, phải dốc hết tâm lực vào đó, ranh giới giữa sống và chết, chính là điểm kết thúc trò chơi".
Trác Sở Viên ngưng thần lắng nghe, lối tư duy của Lăng Độ Vũ thật mới lạ.
Lăng Độ Vũ nhìn ra xa, nơi còn le lói dải tà dương mờ đỏ, thủng thẳng tiếp: "Nếu đúng là như vậy, thì bất kỳ khả năng nào cũng có thể xảy ra.
Chẳng hạn trước khi tham dự, mỗi người chúng ta đều kiến tạo cách thức chơi, giống như người viết kịch bản ấy, viết xong cho mình một kịch bản, thì bôi mày vẽ mặt lên sân khấu, diễn cái vai đã dày công xây dựng, rồi quên mất rằng kịch bản là tự mình viết ra, trong quá trình biểu diễn cứ dở khóc dở cười.
Lúc sinh mệnh kết thúc, nhìn lại những hỉ nộ ai lạc, những say mê thăng trầm trong trò chơi, lại cười đến gập cả bụng".
Trác Sở Viên nói: "Dư ố hồ tri duyệt sinh chi phi hoặc tà, dư ố hồ tri nhược táng chi bất tri quy giả tà".
Nàng nhắc lại câu nói của Trang Tử về sinh mệnh, hàm ý du tử cả đời quanh quẩn nơi đất lạ, không quay về nhà, sắp chết mới biết đó chính là nơi vui sướng chân chính.
Một trường ác mộng nhân sinh!
Lăng Độ Vũ nói: "Nhưng kẻ viết ra tấn thảm kịch hôm nay, đúng là kẻ hồ đồ đệ nhất".
Trác Sở Viên cười khúc khích, rồi thốt lên: "Ông mới là kẻ hồ đồ!".
Trước mặt Lăng Độ Vũ, Trác Sở Viên chưa từng để lộ cái vẻ nữ tính như thế bao giờ, nhất thời khiến hắn cứ ngây ra mà nhìn.
Trác Sở Viên tựa hồ nhận ra sự thay đổi tinh tế ấy, nàng phớt lờ cái nhìn của Lăng Độ Vũ, lập tức quay trở lại chính đề: "Tagi, Schanen và Cảnh sát hình sự quốc tế, ba bên cùng đi tìm Cáo Nâu, và cùng thất bại cả rồi, Lăng tiên sinh liệu có kỳ mưu diệu pháp gì chăng?".
Ánh mắt nàng chiếu ra những tia khiêu khích, như muốn nói để xem bản lĩnh của các hạ ra sao.
Lăng Độ Vũ tức thời phẫn nộ, có điều lòng dạ hắn khoáng đạt, không thích cò kè, chỉ lãnh đạm nói: "Cô là người, tôi cũng là người, liệu có cách gì đây?".
Lời còn chưa dứt, chợt như sực nghĩ ra điều gì, hắn bỗng dưng trầm ngâm.
Trác Sở Viên tâm cơ linh mẫn, không dám ngắt đoạn dòng suy tưởng của hắn, chỉ chăm chú quan sát, đợi nghe kiến giải.
Lăng Độ Vũ chậm rãi nói: "Cô hãy kể tất cả những gì liên quan đến Ảo Thạch cho tôi nghe, nhất là lịch sử của nó ấy".
Trác Sở Viên chau mày, hơi bất mãn về cái giọng ra lệnh của Lăng Độ Vũ, nhưng lúc này lấy chuyện chính làm trọng, nàng chỉ rắn rỏi trả lời: "Tư liệu nhận được từ Ai Cập rất hạn chế".
Trầm ngâm giây lát, sắp xếp lại ký ức, Trác Sở Viên tiếp tục: " Ảo Thạch được ghi chép trên các thư tịch lần đầu tiên là vào cuối thế kỷ thứ 16.
Một đội thám hiểm Anh Quốc đã đánh cắp nó ra khỏi đại kim tự tháp.
Lúc ấy họ hoàn toàn không hay biết về giá trị đặc biệt của Ảo Thạch.
Họ đem nó cùng một số báu vật khác, men theo sông Nile ra Địa Trung Hải, dự định sẽ dong thuyền từ đó về Anh Quốc.
Cuối cùng có một chuyện, đến giờ vẫn không thể tra xét nổi, nhưng chắc chắn là rất đáng sợ, xảy ra với 13 người của đội thám hiểm.
Ai nấy theo nhau chết hết, người cuối cùng sống sót thì lại phát điên, được quân đội Ai Cập tìm thấy trong rừng.
Trên mình y mang cuốn nhật ký thám hiểm, ghi chép toàn bộ sự việc, hành lý chỉ còn duy nhất một món trong số các cổ vật đào được từ lăng mộ, đó là Ảo Thạch ...".
Trác Sở Viên hít một hơi thật sâu, như muốn giảm bớt cảm giác trĩu nặng trong tim:
"Sau đó xảy ra chuyện gì, không ai biết cả.
Ảo Thạch được đưa trở lại Cairo, đến thế kỷ
19 thì được chuyển vào bảo tàng.
Trong vòng 100 năm, đã có mấy vị học giả tiến hành nghiên cứu về Ảo Thạch , nhưng nếu không phải là tự sát, thì cũng bị thảm tử bất ngờ.
Từ đó người Ai Cập tin rằng Ảo Thạch kéo theo nó những ác chú hung linh thời cổ đại, mãi cho tới khi đặt vào kho chứa trong bảo tàng.
Bảy năm trước đấy, nó được đưa ra khỏi kho, và mang vào phòng triển lãm.
Hai người bảo vệ được cắt cử để trông nom riêng cho Ảo Thạch , năm ngoái đều táng mạng trong một tai nạn xe cộ".
Lăng Độ Vũ ngây người, Ảo Thạch lẽ nào là một vật giáng hoạ? Hắn nói: "Cứ cho rằng Ảo Thạch đúng là có một sức mạnh tà ác, nhưng trước đây, nó chỉ gây nên cái chết, chứ chưa từng xuất hiện dưới hình thức tà ma ám vào người như trường hợp của Cáo Nâu".
Trác Sở Viên hỏi: "Hay là do việc khởi động mà Tagi nhắc đến? Có lẽ Cáo Nâu đã
áp Ảo Thạch lên mắt đúng đêm trung thu trăng tròn, khiến Ảo Thạch sản sinh ra ma lực!".
Lăng Độ Vũ liếc mắt nhìn nàng, cười: "Trác tiểu thư tin vào chuyện tà ma từ lúc nào thế?".
Ý hắn nhắc đến việc lúc trước Trác Sở Viên phủ nhận những thuyết ma quỷ.
Trác Sở Viên tuyệt không phản kích, chỉ nói: "Lăng tiên sinh, đó là tôi đặt ra giả thiết, chân tướng còn chưa đến lúc minh bạch, có thể tôi sai, mà cũng có thể ông sai".
Lăng Độ Vũ đáp: "Đương nhiên, việc chưa kết thúc, làm sao đã biết sẽ ra thế nào?".
Trác Sở Viên tiếp tục phân tích: "Thời điểm Cáo Nâu đánh cắp Ảo Thạch là tháng 8 năm ngoái, đến nay vừa đúng trải qua một trung thu.
Cáo Nâu nhất định đã từng khởi động Ảo Thạch , vì vậy mới rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục hiện giờ".
Lăng Độ Vũ hỏi: "Nói như vậy, cô đã thừa nhận Ảo Thạch có chứa trong mình một sức mạnh tà ác nào đó?".
Hắn uy hiếp từng bước, không hề có ý buông tha nàng.
Trác Sở Viên nhìn hắn một cách dữ tợn: "Được rồi! Tôi nói thẳng cho ông biết, đây là cách giải thích hợp lý duy nhất cho sự việc, vì vậy tôi không thể kiên trì với suy nghĩ lúc trước của mình nữa".
Lăng Độ Vũ lộ nét cười thích thú, khe khẽ gật đầu.
Trác Sở Viên bỗng đỏ bừng mặt, nói lảng: "Vừa nãy ông nghĩ tới đâu rồi?".
Lăng Độ Vũ đáp: "Nghĩ tới cô!".
Thấy Trác Sở Viên có vẻ giận, Lăng Độ Vũ vội vàng tiếp: "Như tôi vừa nói đấy, rất rõ ràng, vật đó vẫn chưa hoàn toàn khống chế được Cáo Nâu, vì vậy Cáo Nâu mới đến được đây, tìm Tạ giáo sư.
Tạ giáo sư biết cách ngăn chặn chúng , sẽ hủy Ảo Thạch đi trước khi chúng đủ sức quay trở lại.
Cách này Trần Ngọ Bằng cũng biết, vì vậy y mới bị thủ tiêu.
Nếu...".
Hắn dừng lại một chút "Nếu chúng ta làm chúng tưởng rằng chúng ta cũng biết cách đó, chúng sẽ xử trí thế nào?".
Trác Sở Viên bất giác run lên, khe khẽ trả lời: "Chúng sẽ đến tìm chúng ta!".
Lăng Độ Vũ nhắc lại chắc nịch: "Chúng ta!", rồi khuôn mặt giãn ra một nụ cười nguỵ dị.
Trác Sở Viên kháng cự không nổi, người đẹp dưới ánh tịch dương, chỉ trừng mắt lườm Lăng Độ Vũ, rồi cúi đầu.
***
Mặt đất trầm xuống.
Bóng đêm sắp buông.
Tang lễ của Tạ giáo sư diễn ra trong không khí trang nghiêm, do các nhân viên và học trò của giáo sư đứng ra tổ chức.
Có người lấy làm lạ, Tạ giáo sư chết một cách bất minh, tại sao mới chết được ba ngày, đã phát hoàn thi thể để làm làm lễ chôn cất?
Đám ký giả cũng nghe phong thanh mà đến, một mặt do Tạ giáo sư là học giả nổi tiếng thế giới, nhưng mặt khác, chủ yếu là do Trác Sở Viên chủ nhiệm, người phụ trách cơ quan Cảnh sát hình sự quốc tế ở đây đã lên truyền hình trả lời phỏng vấn.
Cô cho biết vừa nắm được manh mối từ cuốn bút ký để lại của Tạ giáo sư, chứng tỏ nguyên nhân cái chết của Tạ giáo sư là vì trong tay ông có một bí mật quan trọng, theo đó động cơ mưu sát nhiều khả năng là để diệt khẩu.
Trác chủ nhiệm còn nhấn mạnh tư liệu về cái chết của Tạ giáo sư là do cô trực tiếp thẩm tra, khi nào sự việc có tiến triển, sẽ tiếp tục công bố.
Vì sự việc có nhiều tình tiết li kỳ, và cũng vì Trác Sở Viên là một giai nhân tuyệt sắc, hai lý do này cộng lại, nhất thời khiến cái chết của Tạ giáo sư trở thành chuyện được bàn tán xôn xao ở khắp nơi.
Đó chính là phản ứng mà Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên mong đợi.
Lăng Độ Vũ đứng trước cửa lớn của linh đường, bên ngoài còn một đại sảnh nữa.
Nơi này thật rộng rãi.
Những nhân sĩ liên quan tới giới học thuật trong nước, đang đi vào linh đường, nhìn mặt người quá cố lần cuối.
Trong đó phần nhiều là học trò của Tạ giáo sư, họ đều biểu lộ nỗi ai điếu đau xót, khiến Lăng Độ Vũ hiểu được lòng yêu mến mà họ dành cho người thầy của mình.
Chung Ước Hàn cảnh ty tiến lại gần bên hắn, khẽ nói: "Lăng tiên sinh, tất cả đã sắp đặt ổn thỏa, y không tới thì thôi, nếu tới thì có mọc cánh cũng không bay thoát được!".
Lăng Độ Vũ không lạc quan đến mức ấy, chỉ hỏi: "Bên ngoài bố trí thế nào rồi?".
Chung Ước Hàn đắc ý đáp: "Tất cả mọi điểm cao đều đã ém sẵn các tay súng tinh nhuệ của cảnh sát, những con đường quan trọng dẫn tới đây đều đã đặt thám báo, ai ra ai vào tòa nhà tang lễ này đều phải trình căn cước, chắc chắn đây là đám tang được bảo an cẩn mật nhất nước".
Lăng Độ Vũ không nghi ngờ gì câu nói đó, trong hàng trăm người đến phúng điếu trước mặt kia, ít nhất có năm mươi người là trinh sát, trận thế xếp đặt như nghênh đón đại địch, có thể nói là không một chút sơ hở.
Đáng tiếc kẻ phải đối phó là Cáo Nâu...!
Một nhân vật đã đùa giỡn với cả Tagi Masamune, đặc công Israel, Cảnh sát hình sự quốc tế!
Một tên hung cuồng mang trong mình thứ yêu lực tà ma.
Bằng trực giác, hắn cảm thấy Cáo Nâu sẽ tới, không chỉ vì Cáo Nâu nghi ngờ bọn hắn đã biết được bí mật, mà còn vì phần người trong Cáo Nâu vẫn đang sống, phần người ấy sẽ dẫn y tới tiễn đưa người bạn cũ một lần cuối cùng.
Tang lễ là cơ hội tra xét duy nhất.
Sức mạnh tà ác trong Cáo Nâu còn hạn chế, ít nhất vẫn chưa thực sự trở về, hoàn toàn không phải là cái gì cũng biết, vì vậy hôm đó mới cần gọi điện kiểm tra số hiệu và thời gian chuyến bay chở Trần Ngọ Bằng.
Y muốn tiêu diệt Trác Sở Viên, nhất định y sẽ đến.
Chung Ước Hàn thấy Lăng Độ Vũ trầm ngâm, bèn nhấn mạnh: "Yên tâm đi! Hãy tin vào năng lực của cảnh sát!".
Lăng Độ Vũ cười khổ: "Kết cục căn nhà đáng yêu của tôi là hậu quả của việc tin tưởng các anh đấy!".
Chung Ước Hàn da mặt dày thế, mà cũng đỏ bừng lên, y vội vã bỏ đi.
Cặp mắt sắc bén như mắt chim ưng của Lăng Độ Vũ quét một lượt khắp các phía, đến ngoại sảnh rộng lớn bên ngoài linh đường, thì chạm ngay vào khuôn mặt kiều diễm của Trác Sở Viên.
Nàng đã khôi phục lại vẻ băng lạnh ngày thường, cùng Mã Tu Minh đối phó với các câu truy hỏi của đám ký giả.
Hơn hai mươi ký giả vây lấy hai người, đến vấn đề thuốc nổ, cũng luân phiên nhau hỏi mãi.
Mã Tu Minh khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng tinh thần lại rất phấn khởi.
Y với Chung Ước Hàn, là hai trong số ít những cảnh sát bản địa nắm bắt được ngọn ngành sự việc, vì vậy mới đưa y ra để trả lời phỏng vấn.
Một vị ký giả nước ngoài hỏi: "Mã cảnh ty, thi thể của Tạ giáo sư sau khi đưa về để cử tang, bác sĩ pháp y nhất định đã có kết luận, ngài có thể nói cho quần chúng biết rõ hơn điểm này được không?".
Mã Tu Minh đáp: "Theo điều tra sơ bộ, nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Tạ giáo sư là ngạt thở, còn nguyên nhân thật sự, vẫn đang trong quá trình điều tra, chúng tôi sẽ quyết định có công bố hay không sau khi đủ kết luận về vụ việc".
Một nữ ký giả lanh lảnh hỏi: "Xương lồng ngực của giáo sư có phải là bị chấn gãy không?".
Trác Sở Viên nhíu đôi mày đẹp, thầm nghĩ muốn giấu giếm đám ký giả giỏi luồn lách này, thật còn khó hơn lên trời.
Mã Tu Minh đã đến giúp nàng một tay, y bình thản trả lời: "Xin lỗi, việc này tôi không tiện bình luận!".
Một phóng viên của đài truyền hình hỏi Trác Sở Viên: "Trác chủ nhiệm, có thể nói cho chúng tôi biết cảnh sát xếp vụ án này vào loại nào?".
Mã Tu Minh trả lời thay nàng: "Tạm thời cắt cho Tổ trọng án xử lý!".
Một nam ký giả của đài phát thanh hỏi: "Nghe nói đó cũng chính là tổ điều tra thảm kịch máy bay hành khách, phải không?".
Mã Tu Minh có chút sốt ruột, đáp: "Thứ lỗi cho tôi không thể trả lời câu hỏi này!".
Đám ký giả nhất tề nhao nhao.
Khách đến mỗi lúc một đông, linh đường không thể chứa được ngần ấy, rất nhiều người phải đứng đợi ở đại sảnh bên ngoài.
Hơn một trăm người tập trung ở ngoài linh đường, quang cảnh hơi hỗn loạn.
Cuộc phỏng vấn vẫn tiếp tục.
Một nữ ký giả nước ngoài đưa ra câu hỏi khá sắc bén:
"Cái chết của Tạ giáo sư, liệu có quan hệ với vụ thảm án máy bay chở khách?".
Mã Tu Minh lúng túng đáp: "Cảnh sát đang trong quá trình điều tra, nhưng hoàn toàn không loại trừ khả năng ấy.
Các vị, hiện giờ những gì chúng tôi có thể nói, chỉ bấy nhiêu đó thôi.
Thứ lỗi không thể tiếp đón thêm!".
Đám ký giả đời nào chịu bỏ qua một vấn đề then chốt như thế.
"Người cháu của Tạ giáo sư vì sao lại đến đây?".
"Cảnh sát có kêu gọi thêm lực lượng hỗ trợ nào khác không?".
"Vì sao những hung án khác lại giao cho bọn họ xử lý?".
"Vụ án Tạ giáo sư có điểm nào ngoại lệ đặc biệt?".
"Cảnh sát quốc tế tại sao lại tham dự vào việc điều tra vụ án Tạ giáo sư?".
Câu hỏi tung ra tới tấp.
Chung Ước Hàn đi tuần thị, trông rất có dáng vẻ một vị tướng quân, cảnh sát viên nhìn thấy y đều khiếp sợ.
Lăng Độ Vũ bắt gặp, chỉ mỉm cười.
Thình lình nụ cười của hắn đông cứng lại...!
Một cảm giác ớn lạnh len lên theo cột sống, thấm vào từng dây thần kinh sau não.
Mỗi gốc chân lông đều dựng ngược.
Con đường dẫn đến đại sảnh ngoài linh đường vẫn chen chúc hàng trăm người, nhưng so với nửa khắc trước đây, đã có chút khác biệt.
Chỉ có Lăng Độ Vũ mới biết, khác biệt đó rất lớn.
Bởi vì Cáo Nâu đang đến.
Lăng Độ Vũ không giống bất cứ ai đang đứng ở trong và ở ngoài linh đường này.
Xuất thân và gia thế của hắn vô cùng kỳ quái, Linh Đạt Lạt ma ba ngày trước khi chết, đã gửi hắn vào cơ thể mẹ hắn, ngụ ý hết sức sâu sắc.
Vì vậy Lăng Độ Vũ từ nhỏ đã có linh giác vượt xa người thường, một sức mạnh tinh thần không thể giải thích được.
Trong vòng 15 năm kể từ ngày ra đời, hắn sống ở Tây Tạng, không ngày nào không phải tập võ, khí công và thiền định theo một cung cách Mật tông khắc nghiệt.
Hắn tu luyện được Khổ Hạnh Du Già chính tông, điều này giải thích cho việc hôm nọ Tagi Masamune tỏ lòng khâm phục cuộc đào thoát của hắn khỏi rừng rậm Phi Châu.
Đó là chuyện năm năm về trước.
Hắn trợ giúp người bản địa lật đổ chính quyền bạo hành, không may thất bại, phải chạy trốn nguy cơ rình rập bốn bề trong khu rừng nguyên thủy hoang sơ.
Theo chỉ thị của chính quyền, một tên thầy mo biết dùng bùa phép, suất lĩnh hơn một trăm thổ dân Mayas thiện chiến đuổi bắt hắn suốt hơn trăm dặm.
Giữa hoàn cảnh hung hiểm ấy, mà hắn vẫn chạy thoát.
Mỗi lần tên thầy mo định dùng bùa phép đen để thi triển với hắn, hắn đều có cảm ứng như lúc này.
Vì vậy hắn biết Cáo Nâu đã đến.
Mang theo mình một sức mạnh tà ác đáng sợ.
Trước mặt hắn mọi người vẫn đang đi qua đi lại.
Hắn không hề báo động cho một ai hết.
Mắt hắn ráo riết dò tìm.
Bầu không khí xung quanh bỗng lặng ngắt, không phải không ai cất tiếng nói nữa, mà là hắn không chú ý nghe nữa.
Một viên cảnh sát trẻ trung, tiến lại trước mặt hắn hỏi: "Lăng tiên sinh! Ngài vẫn khỏe chứ ạ?".
Lăng Độ Vũ thấy y mấp máy miệng, nhưng không nghe thấy lời nào, tựa như xem một màn kịch câm có động tác mà không có âm thanh vậy.
Thốt nhiên một cơn váng vất.
Màng nhĩ hắn truyền lại một tiếng thở rất nặng nhọc, đó chính là tiếng thở của Cáo Nâu, tiếng thở như của loài dã thú bị thương.
Hắn gạt tay viên cảnh sát trẻ tuổi, rồi bám vào vai y, làm chỗ tựa để lấy lại cân bằng cơ thể.
Lăng Độ Vũ huy động ý chí toàn thân, kháng cự lại cảm giác chóng mặt.
Cáo Nâu!
Ngươi ở đâu?
Lăng Độ Vũ là tâm linh đầu tiên có mặt tại đây tiếp xúc với cái tà ác của Cáo Nâu.
Thời gian tu hành Mật tông lâu dài, đã giúp Lăng Độ Vũ hình thành được cảm giác linh mẫn gấp trăm lần người thường.
Toàn thân hắn như bị dìm trong nước đá, chỉ muốn gào lên thật to.
Tim đập điên cuồng.
Mắt hắn dõi về phía Trác Sở Viên.
Ánh nhìn bị chặn lại bởi một bóng dáng cao lớn.
Hắn biết ngay đó chính là Cáo Nâu.
Giữa thiên la địa võng, y lại ung dung trà trộn theo đám đông đi vào.
Một tia sáng vụt qua óc hắn, mục đích của Cáo Nâu là Trác Sở Viên.
Lăng Độ Vũ vận hết sức lực toàn thân, thét to như muốn vỡ cổ họng: "Sở Viên, nằm xuống!".
Tiếng thét kinh thiên động địa, vang vọng khắp bên trong và bên ngoài linh đường.
Cùng lúc Lăng Độ Vũ chạy bổ tới sau lưng Cáo Nâu.
Sinh tử tồn vong!
Tất thảy mọi người đều ngây sững.
Những nhân viên cảnh sát mặc thuờng phục phản ứng mẫn tiệp, lập tức ngưng thần phòng bị.
Ngoài Lăng Độ Vũ lúc ấy đang lao ra, còn lại ai nấy đều nghi hoặc bất động.
Trác Sở Viên và Lăng Độ Vũ tâm ý tương thông, vừa nghe thấy hắn thét, không trù trừ, nàng lăn tránh ngay xuống đất.
Cử động đó đã cứu sống nàng.
Người đứng phía sau la lên một tiếng thảm thiết.
Trác Sở Viên ngoái lại theo bản năng, nhìn thấy một viên ký giả hai tay đang bấu lấy cổ, trong họng vọng ra những tiếng lách tách khò khè.
Nơi cổ họng y rung rung đuôi một mũi tên nhuộm máu.
Nét mặt y tràn lên một màn u tối, hai mắt mở trừng giận dữ, rồi y ngã ngửa ra đằng sau.
Trác Sở Viên phản ứng hết sức thần tốc.
Nàng vừa ngoảnh lại, vừa rút khẩu súng lục ra khỏi áo khoác, nhanh như chớp, tin rằng với khả năng bắn súng điêu luyện, kẻ vừa đánh lén nàng sẽ bị bắn vỡ sọ.
Nhưng khi nàng ngoảnh lại được, thì đã chẳng nhìn thấy gì nữa.
Ngoài một đôi mắt.
Đôi mắt với hai con ngươi nhấp nháy, giống như hai mặt trăng nhỏ màu vàng kim.
Phát ra những tia rờn rợn.
Giống như ánh trăng mờ rải xuống mặt đất những đêm mịt mùng.
Đó quyết chẳng phải đôi mắt của con người.
Một nỗi kinh sợ khủng khiếp không tài nào kiềm chế nổi, mau chóng lan ra từng thớ thần kinh của Trác Sở Viên.
Tay chân nàng buốt giá tê liệt, tim đập điên cuồng, máu huyết toàn thân như đông cứng, mồ hôi lạnh tràn ra từ mỗi lỗ chân lông.
Như trong một cơn ác mộng, thấy rõ độc xà mãnh thú lao tới xé xác mình, mà không có một chút sức lực nào để chống cự.
Cặp mắt quỷ đã trói chặt lấy thể xác và tinh thần nàng...!
...Thậm chí cả linh hồn nàng.
Nàng muốn nôn mửa.
Cuối cùng nàng đã cảm nhận được tại sao bọn thủ hạ đắc lực của Tagi Masamune, của Schanen, đều bại vong thảm tử, từng người từng người một.
Tại vì thế lực tà ác này, sức con người không thể kháng cự được.
Tay nàng rã rời, khẩu súng rơi xuống đất kêu cạch một tiếng.
Tiếng súng rơi vừa xa xôi vừa mờ ảo.
Trời xoay đất chuyển.
Tuyệt vọng dâng ngập lồng ngực.
Bỗng nàng nghe thấy Lăng Độ Vũ gào lên lần thứ hai: "Gaspar!".
Bên tai Trác Sở Viên thoắt vù tiếng gió, một mũi tên vừa lướt sát qua đầu nàng, chỉ trong gang tấc.
Trong sảnh mọi người ngả nghiêng chao đảo, cứ như vừa xảy ra địa chấn cấp 10, họ không giữ được thăng bằng, rầm rập theo nhau ngã xuống đất.
Sức mạnh tinh thần tà ác của Cáo Nâu, đã gây nhiễu hệ thống cân bằng trong thần kinh mỗi người, không ai đủ sức phản kháng.
Chỉ có Lăng Độ Vũ, với công phu Du già Khổ Hạnh trong nhiều năm đã luyện cho tinh thần và ý chí của hắn thành thép, mới chống cự được sức mạnh tinh thần toả ra từ Cáo Nâu.
Cáo Nâu như trung tâm của một cơn bão từ trường mà Lăng Độ Vũ đang cố sức giãy giụa để thoát khỏi.
Khi Lăng Độ Vũ lao tới đám ký giả lảo đảo, vừa lúc khẩu súng của Trác Sở Viên rớt xuống đất.
Một gã đàn ông thân hình tráng kiện, lưng quay về phía Lăng Độ Vũ, khiến hắn không nhìn thấy động tác nơi bàn tay y.
Mã Tu Minh thì quỳ trên mặt đất, trông như vừa vùng vẫy tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Một giấc mộng kinh hãi.
Lăng Độ Vũ tuy không nhìn thấy hành động của gã đàn ông nọ, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng y sắp hạ độc thủ với Trác Sở Viên, hắn bèn hét lên tên thật của Cáo Nâu.
Làm như vậy có hai tác dụng.
Các chứng cứ đều cho thấy, Cáo Nâu rất có thể đã bị một thứ dị lực vượt quá tầm lý giải thông thường khống chế tâm linh, nhưng chưa hoàn toàn, vì vậy có lúc y vẫn hồi phục được thần trí.
Hắn hét gọi tên thật của Cáo Nâu, một là có tác dụng lay động bản tính của y, như một gậy đánh đòn phủ đầu.
Thứ nữa, tiếng hét của hắn là một đấu pháp vô thượng trong thiền định, cùng với tiếng thét, hắn dồn hết lực lượng tinh thần vào, may ra có tác dụng khu trừ tà tính của đối thủ.
Cách này rất gần với một giáo phái chuyên xướng kinh trong Mật tông giáo của Ấn Độ, họ cho rằng thanh âm có sức mạnh thần quái.
Cáo Nâu bị tiếng thét gọi làm cho chấn động, mũi tên ném ra đi trật đích, lướt vù qua tai Trác Sở Viên, xê xích trong gang tấc, thật nguy hiểm đến cực điểm.
Y xoay mình lại.
Cuối cùng, Lăng Độ Vũ đã đối mặt với Cáo Nâu.
Cáo Nâu đứng im lìm bất động.
Thân hình y cao to, gương mặt tuấn vĩ.
Chỉ có đôi mắt là lạc phách thất thần.
Thất thần đột nhiên chuyển thành hung tợn.
Ánh mắt bắn ra hai đạo hoàng quang.
Chỉ trong giây lát, nhãn thần đã lấy lại trạng thái hung tợn tuyệt độc lúc trước.
Đó không phải là thần thái của một con người.
Lăng Độ Vũ đang xông tới chợt lảo đảo chúi xuống.
Đầu hắn mê hoảng, chân tay mềm nhũn.
Mí mắt như treo một vật nặng ngàn cân, chỉ muốn nằm vật ra đây mà ngủ.
Hai đạo hoàng quang phóng ra từ mắt Cáo Nâu, chứa đựng một ma lực tinh thần hữu hình.
Nếu là người khác, chắc đã ngã nhào rồi.
Lăng Độ Vũ biết mình là người duy nhất ở đây đủ sức đối kháng với Cáo Nâu, hắn hét lên một tiếng quái dị, tập trung ý chí, tung một cước về phía Cáo Nâu.
Hắn cách Cáo Nâu ở cự ly chưa đầy một trượng, đương nhiên nghĩ rằng có thể đá trúng.
Chiêu này phóng ra rất mãnh liệt, khiến giày da ở chân văng đi, kêu bộp một tiếng đập đúng vào mi tâm đối phương.
Cáo Nâu kêu thốt lên, hai tay theo bản năng bưng lấy mắt.
Tia sáng vàng vụt tan biến.
Lăng Độ Vũ thấy nhẹ cả người, sức lực cũng có đôi chút hồi phục.
Đồng thời, hắn biết mình đã tính toán chính xác, tà lực trong Cáo Nâu tập trung cả ở hai con mắt.
Đó là lối thoát ra của các lực lượng tà ác.
Là nơi mạnh nhất trên mình Cáo Nâu.
Chỉ một tích tắc, Lăng Độ Vũ nhào tới bên trái Cáo Nâu, nhằm lúc hai bàn tay y còn đang bưng lấy mặt, hắn căng người lên như giây đàn, gối phải dùng toàn lực húc vào huyệt khí hải nơi đan điền của y, đây là trọng huyệt trên thân thể, không ai bị đả vào đó mà còn tiếp tục cử động được.
Cáo Nâu trúng đòn lùi lại hai bước, tay rời khỏi mặt, song chưởng cùng vung lên đập vào vai trái và vai phải Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ la thảm, lảo đảo ngã chúi về phía sau.
Hai chưởng này khiến hắn đau thấu tim gan, xương vai tựa như muốn gãy nát.
Ánh vàng trong mắt Cáo Nâu rực lên.
Lăng Độ Vũ thuận thế lùi tiếp.
Cáo Nâu còn nhanh hơn, y tung liền một cước vào bụng dưới của Lăng Độ Vũ, dùng đúng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Phản ứng của Lăng Độ Vũ thảm hại hơn nhiều so với Cáo Nâu, thân hình hắn lăng không lộn ngửa lại đằng sau, xương sống đập xuống đất còn dư lực, khiến hắn lăn long lóc trên mặt đất.
Sức mạnh tà ác đã đẩy tiềm năng to lớn trong con người Cáo Nâu đến cực điểm!
Như dị thuật Thần đả thanh thần của Trung Quốc, tạo cho cơ thể y một trạng thái bất khả xâm phạm, quyền cước đao thương đều khó làm tổn hại được.
Lăng Độ Vũ miệng mũi ộc máu tươi, đau đớn muốn ngất xỉu.
Cứ như đã đến ngày tận thế.
Sự nguy hiểm không chỉ dừng ở đó, ma lực tà ác từ đôi mắt Cáo Nâu bắn ra, khiến huyết dịch trong người Lăng Độ Vũ chảy loạn, toàn thân đau đớn như bị kim đâm.
Hấn nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn vào hai con ngươi quái dị vàng lấp lánh hơn cả mặt trăng của Cáo Nâu.
Cáo Nâu sải bước về phía hắn, trên mặt lộ vẻ nanh ác khủng khiếp, tỏa ra những luồng thù hận chết người.
Khắp mặt đất đầy những tiếng rên la, không ai có thể trợ lực cho Lăng Độ Vũ.
Cáo Nâu cao lớn, như một ma thần bất khả chiến bại.
Rốt cục là thế lực gì, mà biến nổi một con người thành con quỷ có sức mạnh khủng khiếp?
Lăng Độ Vũ từ nhỏ đã được rèn luyện thể lực rất nghiêm khắc, điểm cốt yếu là dùng tinh thần khống chế vật chất.
Hắn ngủ trên giường đinh, treo ngược người cả ngày, hay dầm mình trần trong nước lạnh dưới đất, làm những việc mà người thường không thể chịu đựng nổi.
Tu vi khổ hạnh ấy, là chỗ dựa để hắn tiếp tục chi trì.
Sườn trái của hắn đau ghê gớm, Cáo Nâu đã đá hắn bắn tung lên khỏi mặt đất, rồi lăn xa đến hơn trượng.
Lăng Độ Vũ trợn to hai mắt, vừa lúc trông thấy Cáo Nâu đang rống lên điên cuồng, lao cả người đến đè ập xuống mình hắn.
Nếu bị y đè lên, gan ruột hắn chắc sẽ bị ép phọt ra khỏi mũi khỏi miệng.
Đúng là cách đả đấu của dã thú.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Độ Vũ gồng mình lăn tránh qua một bên.
Bùng một tiếng cực lớn, Cáo Nâu như một trái bộc phá, đổ sầm xuống vị trí Lăng Độ Vũ vừa rời khỏi.
Lăng Độ Vũ hít sâu một hơi, vận hết sức nhún lưng, tung thân mình vọt lên khỏi mặt đất.
Cùng lúc ấy Cáo Nâu cũng đang đứng dậy, thản nhiên như không có việc gì.
Lăng Độ Vũ nhanh như điện xẹt xông tới sau lưng y.
Hắn biết nếu để Cáo Nâu kịp quay đầu lại đem toàn lực ra đối phó, thì Cáo Nâu nhất định sẽ xé hắn rách thành hai mảnh.
Lăng Độ Vũ hét lên một tiếng quái dị, vận sức nhảy xổ đến, tung song cước đá vào mặt Cáo Nâu.
Cáo Nâu vừa xoay mình, đã trúng ngay một cước của Lăng Độ Vũ vào giữa sống mũi, cước kia trúng vào mắt phải.
Tròng mắt vỡ nát, ánh máu loé lên.
Cáo Nâu gào thảm, giáng một chưởng xuống vai trái Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ trúng đòn ngã bắn ra xa.
Cáo Nâu bưng lấy mắt phải, loạng choạng lùi về sau.
Nơi lưu giữ uy lực to lớn nhất của Cáo Nâu, lại cũng là bộ phận yếu ớt nhất.
Lăng Độ Vũ co rúm trên mặt đất, chưởng này của Cáo Nâu như búa tạ, nếu trúng vào lồng ngực hắn, chắc hắn đã chết cứng rồi.
Cũng may là vào vai trái, lại thêm lúc đó hắn đang nhảy vọt lên không, hóa giải được phần nào lực đạo.
Lăng Độ Vũ bò dậy, khoé mắt trông thấy Cáo Nâu đang lùi ra ngoài cửa.
Hắn thốt lên một tiếng, toàn thân vô lực, cuối cùng cũng lịm đi.
Trước lúc mất hết tỉnh táo, trong óc hắn thoáng qua hình ảnh Trác Sở Viên..