Láng Giềng

Một ngày, Lý Quả rời giường, mặc vào quần áo, phát hiện quần của mình vậy mà ngắn lên hơn nửa đoạn, nguyên bản là quần dài, giờ mặc thành quần lửng, lộ ra hơn nửa cẳng chân.

Cái quần này đã mặc được hai năm, vải vóc không làm sao, sẽ không co lại, không thể nghi ngờ là Lý Quả đã cao lên.

Dù sao cũng là tiểu nhị cửa hàng bánh bao có tiếng ở thành đông, ăn mặc keo kiệt quá cũng không được, Quả nương đi vào tiệm vải mua khúc vải bố, làm cho Lý Quả hai cái quần mới, còn thừa lại viền vải ở góc, Quả nương đương nhiên không nỡ lãng phí, khâu cho Lý Quả và Quả Muội mỗi đứa một cái đầu tu (dây cột tóc).

Quần mới màu xanh lam, phẳng phiu, rất tôn màu da trắng của Lý Quả. Đầu cần thật dài, Quả nương còn hao tốn sức lực, đính hai hạt châu đỏ sậm ở hai đầu dây cho nó rủ xuống, nhìn đáng yêu, mới lạ.

Lý Quả tay chân thon dài, ngũ quan thanh tú, chẳng qua suốt ngày mặc quần áo cũ kỹ, che lấp vẻ mặt, thần thái của cậu.

Theo tuổi tác tăng dần, mái tóc luôn chải lệch của Lý Quả đã được chải lên ngay ngắn, dùng đầu tu chỉnh tề buộc lại. Đầu tu màu xanh lam, điểm hạt châu đỏ sậm, rơi xuống ở bên tai, trông rất đẹp mắt. Quê nhà thường khen Quả nương khéo sinh, sinh được hai hài tử xinh đẹp như thế. Đổi quần mới, đầu tu mới, Lý Quả từ trong đống quần áo lấy ra một cái áo màu trắng đuôi ngắn. Thay đổi thỏa đáng, Lý Quả đi nhà bếp soi ở vại nước, gật gù tự đắc, Lý gia tổ truyền thích chưng diện.

Hai năm qua, Lý Quả cần cù chăm chỉ làm việc ở cửa hàng bánh bao, lại thêm tuổi còn nhỏ, tiền công không ít, còn có thể đọc, viết, nghiễm nhiên trở thành hài tử nhà người ta trong lòng mấy hộ nghèo ngoài nha môn.

Loại chuyển biến này, lặng yên không một tiếng động phát sinh.

Cứ thế có lúc, Lý Quả đi chợ mua thịt cho Ngô xú đầu, Ngô xú đầu còn cắt ra thêm chút nữa cho cậu, mỗi khi như vậy, lão bà Ngô xú đầu lại lén nhéo cánh tay hắn. Kỳ thực cũng không phải Ngô xú đầu còn nhớ nhung gì tới Quả nương, chỉ tại hắn sinh ra đều là nữ nhi, không được nhi tử nào, thấy Lý Quả trắng trẻo, lại thông tuệ chịu khó, trong lòng hắn yêu thích.

Dần dà biệt hiệu “Quả Tặc Nhi” dần biến mất, chỉ có Khải Mô tình cờ vẫn gọi cậu như thế. Triệu Khải Mô sẽ dùng thổ ngữ nói ra ba chữ này, mang theo khẩu âm kinh thành, vì vậy danh xưng này thoát ra từ miệng Khải Mô, liền mang theo mấy phần sắc thái thân mật khó giải thích được.

Ban đêm từ cửa hàng bánh bao về nhà, Lý Quả đều sẽ đi Triệu trạch, Khánh ca vẫn dạy cậu đọc viết, Khải Mô vẫn phê sửa bài tập cho cậu.

Chỉ là lời phê điểm màu đỏ, đã từ “Bính” lên “Ất”, thi thoảng còn có thể được “Giáp”.

Mỗi khi được giáp, Triệu Khải Mô sẽ thưởng giấy bút cho Lý Quả, tiểu lão sư Khải Mô cũng là thưởng phạt phân minh.

Sau khi Lý Quả cùng chủ nhân Triệu trạch, người hầu quen biết, ngay cả sự ghét bỏ của Triệu phu nhân đối với Lý Quả cũng có giảm bớt. Dù sao ở xứ Mân ba năm, Triệu phu nhân cũng coi như là nhìn Lý Quả lớn lên, Lý Quả dẫu gì vẫn được cái mặt.

Tối nay đến Triệu trạch, còn chưa tiến vào thư phòng của Khải Mô, đã nghe thấy trong thư phòng có tiếng nói chuyện, là Tiểu Tôn đến.

Nghe Khánh ca nói đại khảo ở trường huyện sắp tới, xem ra Tiểu Tôn lại đến tìm nhờ Khải Mô cứu giúp.

Lý Quả đứng ở ngoài cửa, nghe Khải Mô cùng Tiểu Tôn giảng giải sự khác biệt của thơ phú: “Thi duyên tình nhi khởi mị, phú thể vật nhi lưu lượng ” (thơ biểu đạt tình cảm, hoa lệ mà tinh tế; phú miêu tả sự vật, rõ ràng mà sáng tỏ).

Rất nhiều lời Triệu Khải Mô, Lý Quả nghe không hiểu, thấy Tiểu Tôn cũng chỉ ngơ ngẩn gật đầu, chỉ sợ cũng không hiểu nổi ba phần mười ý.

“Khánh ca, đang nói gì thế?”

Lý Quả nhỏ giọng hỏi Khánh ca.

“Ngươi không cần phải hiểu.”

“Khánh ca cũng không hiểu đi.”

Lý Quả liếc nhìn Khánh ca một cái. Gần đây cậu cảm thấy trình độ văn hóa của mình đã đuổi kịp Khánh ca. Quả thật, chữ Khánh ca có thể dạy Lý Quả không còn nhiều.

“Quả Tặc Nhi, ngươi đứng ở ngoài cửa nói thầm cái gì đấy.”

Đừng tưởng rằng nói nhỏ, không ngờ Triệu Khải Mô tai thính mắt tinh vẫn nghe thấy.

“Không có gì, Khải Mô, ta đi viết chữ đây.”

Lý Quả sợ mình ảnh hưởng đến Khải Mô dạy học, huống hồ nghe Khánh ca nói, giáo quan trường huyện rất đáng sợ, học trò thành tích kém, có thể bị đánh đòn, vẫn là nghĩ cho cái mông da mỏng thịt mềm của Tiểu Tôn đi.

“Quả tử, gần đây nghe Khải Mô nói, ngươi thường được phê “Giáp”, tiến bộ rất nhiều.”

Giọng của Tiểu Tôn từ trong phòng truyền ra.

“Đó là đương nhiên.”

Được khen, Lý Quả rất dễ chịu.

Tuy rằng rất muốn vào thư phòng tập hợp cùng trò chuyện với Triệu Khải Mô, Tiểu Tôn, thế nhưng Lý Quả vẫn là tách ra.

Lý Quả học chữ, chỉ là vì có thể biết chữ, mà Triệu Khải Mô hay Tiểu Tôn, bọn họ học chữ, là vì mục tiêu càng rộng lớn hơn, tiền đồ rộng lớn hơn.

Trong lòng Lý Quả có cảm giác mất mát, cậu ngưỡng mộ Tiểu Tôn, có nhiều tiền, có thể cùng học với Khải Mô, được Khải Mô tự mình chỉ.

Nhưng mà đồng nhân bất đồng mệnh, đạo lý này Lý Quả vẫn luôn hiểu, không oán giận gì.

Khánh ca trong phòng, thấy dáng vẻ Lý Quả cắn bút ngẩn người, Khánh ca nghĩ, có nên nói cho Lý Quả biết chuyện mùa thu này công tử gia nhà hắn hồi kinh không?

Hoặc giả cứ cho là Lý Quả đã biết rồi, chuyện quan lại nhậm chức ba năm rồi đi, vốn là chuyện thường thấy.

Nghĩ về sau có lẽ sẽ không gặp mặt lại Lý Quả, trong lòng Khánh ca mang ưu thương nhàn nhạt.

Không ai nói cho Lý Quả biết chuyện biệt ly, đều cho là Lý Quả đã biết.

Nhưng mà Lý Quả không biết.

Quan chức lui tới nha phường, tuy có rất nhiều vị quan định cư ở nha phường, song Lý Quả không phân rõ được chức vụ của bọn họ, hoặc là vì nguyên do gì mà lưu lại nha phường, cũng không hiểu các vị quan là thăng chức như thế nào, huống hồ nhà Triệu Đề cử ở sát vách nhiều năm như vậy, tập mãi thành quen, căn bản không nghĩ tới kỳ hạn ba năm, sau khi mãn nhiệm, Triệu Đề cử sẽ trở lại kinh thành, Triệu Khải Mô cũng sẽ trở lại.

Ngày hè tiếng ve kêu râm ran không ngớt, Triệu Khải Mô đứng ở cửa sổ tây sương, phóng tầm mắt ra cảnh sắc ngoài cửa sổ, ánh mắt lưu lại trên nóc nhà Lý Quả.

Nhớ lại khi hai người quen biết, không khỏi mỉm cười, lại không biết sẽ ly biệt thế nào.

Đối với ly biệt, Triệu Khải Mô đã quen, ba năm trước, hắn cùng bằng hữu ở kinh thành tách ra, bị dẫn tới miền đông nam cách ngàn dặm.

Khi đó biệt ly cũng không tình nguyện, đối với sinh hoạt đột nhiên xuất hiện chuyển biến, cũng từng có tâm lý kháng cự.

Nghĩ đến nhân sinh không nằm ngoài như vậy, có hợp có tan.

Khí trời từ từ chuyển lạnh, Lý Quả vẫn mặc áo ngắn tay, ra vào Triệu trạch.

Khánh ca đã không còn dạy Lý Quả đọc viết nữa, hắn không còn gì có thể dạy. Lý Quả mỗi buổi tối đều lại đây, Triệu Khải Mô sẽ thường dùng lý do đọc sách, nhốt mình ở trong thư phòng, hai người không gặp mặt.

Lý Quả cũng cho là thật, là khảo thí trường huyện sắp tới, bởi vậy Khải Mô không tiện cùng cậu nói chuyện.

Quay đầu đi tìm Khánh ca, bất đắc dĩ Khánh ca là người hầu, có việc quan trọng của mình, cũng không rảnh rối nói chuyện tào lao với Lý Quả. Dần dà, Lý Quả không đến thường xuyên như vậy nữa.

Một ngày rảnh rỗi, Lý Quả qua Triệu trạch, Triệu Phác nói cho Lý Quả, Khải Mô ở trong thư phòng. Cửa thư phòng mở, Lý Quả đứng ở ngoài thư phòng, nhìn thấy Triệu Khải Mô quay lưng với cậu, đang dùng bút viết gì đấy.

Lý Quả lặng yên không một tiếng động đi tới phía sau Triệu Khải Mô, ai ngờ vẫn bị Triệu Khải Mô phát hiện, Triệu Khải Mô không chút hoang mang che dấu cuốn tập, quay đầu lại hỏi Lý Quả.

“Quả Tặc Nhi, lại đến mượn sách à?”

Lý Quả mượn sách ở chỗ Triệu Khải Mô mấy lần, mượn đại thể cũng không đọc. Đối với Lý Quả mà nói, những từ ngữ trong sách này quá thâm ảo, dù cho Triệu Khải Mô nói là sách hắn đọc hồi bảy, tám tuổi, thì dưới cái nhìn của Lý Quả cũng coi đó là thiên thư (sách trên trời/ khó hiểu).

“A, quên mang sách mượn lần trước tới rồi.”

Coi như là đến mượn sách đi, hiện tại đến tìm Triệu Khải Mô, còn phải tìm lý do.

“Không sao, lần sau mang tới luôn cũng được, tự ngươi đến giá sách chọn đi.”

Khải Mô không có đứng dậy, vẫn ngồi yên, hắn cầm lấy một quyển sách, nhìn ra tựa hồ rất chăm chú.

Lý Quả quét nhìn giá gỗ dầy đặc sách, đưa tay xuống xoa trên y phục một chút, rồi mới đi mò sách. Tâm tư lúc đầu của cậu vốn không ở trong sách, thế nhưng Triệu Khải Mô lại chẳng phản ứng gì mấy với cậu.

Rút đại ra một quyển, đi đến trước mặt Khải Mô, nói: “Khải Mô, ta đi đây.”

Triệu Khải Mô ngẩng đầu lên, liếc nhìn cuốn sách trong lòng Lý Quả, đó là một quyển sách thuốc, nói về các huyệt vị kinh mạch của thân thể, ngay cả Triệu Khải Mô xem cũng không hiểu lắm.

“Ừm.”

Triệu Khải Mô gật đầu, liền vùi đầu vào cuốn sách.

Lý Quả nhìn dáng vẻ cự tuyệt của hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng yên lặng rời đi.

Lý Quả ra khỏi thư phòng, khép cửa thư phòng lại, đụng phải Khánh ca, Khánh ca đang bưng một quả bưởi đã lột vỏ.

“Quả tử, lấy một múi đi.”

Khánh ca đưa cho Lý Quả một múi bưởi, Lý Quả tiếp nhận. Đồ ăn của Triệu Khải Mô, thường sẽ chia cho Lý Quả. Khánh ca biết cho dù mình cho Lý Quả hết cả khay bưởi thì Triệu Khải Mô cũng sẽ không để ý.

Khánh ca tiến vào thư phòng, Lý Quả đã xuống lầu, thấy bộ dáng Lý Quả rầu rĩ không vui, nghĩ liền biết bị công tử lạnh nhạt.

Triệu Khải Mô đứng ở trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn Lý Quả ra cổng lớn, dáng vẻ tịch liêu rời khỏi Tây Hôi môn.

“Công tử, Quả tử tựa hồ cũng không biết chuyện ba năm mãn nhiệm, có muốn báo cho cậu ấy không?”

Khánh ca có chút đồng tình với Lý Quả, cậu bị giấu, đối với đoạn thời gian lạnh lùng này, Lý Quả hẳn sẽ rất buồn bực.

“Hiện tại không biết, lúc ly biệt cũng biết được thôi.”

Triệu Khải Mô không muốn cho Lý Quả biết, thậm chí hắn cũng không cho Tiểu Tôn, Khánh ca nói cho Lý Quả.

Khánh ca nghĩ công tử là người cực kỳ thông minh, sao ngược lại hồ đồ ở chuyện này vậy.

Ngày ngày Lý Quả đều làm việc ở cửa hàng bánh bao, từ sớm đến tối. Hồi trước buổi tối sẽ đi Triệu trạch, hiện tại không đi, vừa vặn có thể nghỉ ngơi sớm chút.

Đối với việc Triệu Khải Mô xa lánh, Lý Quả dần dần cũng cảm nhận ra, cậu không thể không cảm thấy, huống hồ hồi trước Triệu Khải Mô cũng từng có hành vi tương tự.

Đột nhiên cũng không muốn thân với hắn nữa.

Lý Quả nghĩ, ngươi không để ý tới ta, ta cũng không thèm để ý đến ngươi đấy.

Có lúc Lý Quả lại nghĩ, có lẽ Khải Mô thật sự bận học, không phải cố ý lạnh nhạt với mình.

Qua một thời gian ngắn là tốt rồi, nghe Khánh ca nói, qua thu, khảo thí ở trường huyện sẽ kết thúc.

Lý Quả mong đợi ngày thu đến.

Một ngày mát mẻ dễ chịu, sau giờ ngọ, Lý Quả đang bán bánh ở cửa hàng, bỗng nhiên khách xếp hàng bên ngoài dồn dập tản đi, hô hào nhau, mọi người vui mừng nói: “Hải đại ngư”, kêu: “Cùng đi cùng đi”.

Cái gọi là Hải đại ngư, chính là loài cá sinh sống ở thật sâu dưới biển.

Thủy thủ, hải thương viễn dương thỉnh thoảng sẽ gặp phải Hải đại ngư, trong truyền thuyết, Hải đại ngư giống như một ngọn núi cự đại, có thể nuốt chửng cả thuyền biển, bởi vậy nó trở thành một sinh vật cực kỳ thần kỳ.

Cực ít người từng thấy qua Hải đại ngư, các cư dân cảng biển vẫn xem nó là truyền thuyết.

Lý Quả nhìn dòng người hè nhau tuôn tới cửa thành hướng đông, cậu tóm chặt một người qua đường hỏi: “Hải đại ngư làm sao vậy?” Người qua đường trợn tròn mắt, cao giọng nói: “Ngươi không có nghe nói sao? Một Hải đại ngư đang nằm ở bãi Lâm Liêu, so với hòn đảo còn lớn hơn! Còn sống! Ai nha, đừng kéo ta.”

Người qua đường thoát khỏi dây dưa của Lý Quả, sải bước chạy về phía cửa thành.

Tin tức một Hải đại ngư to như hòn đảo, mắc cạn ở bãi Lâm Liêu như bão quét qua mỗi một góc ở thành đông, đám người thành đông dồn dập mang người nhà, gọi người hầu ngồi lên thuyền chạy đi bãi Lâm Liêu.

Khách hàng toàn bộ chạy sạch, bọn tiểu nhị cửa hàng bánh bao Liễu Mạo, kéo tấm quây xuống (kiểu tạp dề), cũng rục rà rục rịch.

“Muốn đi xem cá, thì trước tiên đóng cửa hàng cẩn thận đã.”

Vũ đầu to từ phòng bếp đi ra, lên tiếng.

“Tuân lệnh!” Bọn tiểu nhị hoan hô, dồn dập đi dọn sạch sẽ, ba, năm cái liền đóng kín cửa hàng lại, vung chân chạy gấp ra khỏi cửa thành.

Ở cảng biển, vô số thuyền to thuyền nhỏ đã hạ thuỷ, nối đuôi nhau chạy về phía bãi Lâm Liêu.

Lý Quả chen lên thuyền nhỏ của nhà Vũ đầu to, theo thật sát đội ngũ đi xem Hải đại ngư.

Chuyện Hải đại ngư mắc cạn ở bãi Lâm Liêu rất nhanh truyền tới Triệu trạch. Triệu cha đang ở trong nhà chiêu đãi Lưu Thông phán, Triệu Khải Mô làm bạn ở một bên.

“Ồ, Hải đại ngư, giống loài cá kình à?”

Lão Triệu tính tình trầm ổn như thế, không nhìn thấy người hầu báo tin mang dáng vẻ kích động khoa trương.

“Ta từng nghe ngư dân nói, ba bốn chục năm trước, chính là hồi nạn đói xảy ra, có Hải đại ngư mắc cạn ở bãi Lâm Liêu, thôn dân tám thôn từ cả mười dặm dồn dập leo lên cắt thịt, vậy mà cắt ba ngày mới xong.”

Lưu Thông phán có thể coi như không chỗ nào không biết, không gì không hiểu, thích nhiều chuyện, quan tâm đến tập quán của dân tộc.

“Lớn như vậy!”

Lão Triệu chấn kinh rồi.

“Đúng vậy, theo huyện chí ghi chép thì dài đến mười một trượng.”

Lão Triệu cùng tiểu Triệu miệng mở đến cực đại.

Bọn họ cư trú ở kinh thành, không cạnh biển, cũng không biết loài sinh vật Hải đại ngư truyền kỳ như thế nào.

“Đừng ngồi nữa, nhanh lên, chúng ta đi tìm một cái thuyền, Triệu công có thuyền chứ “

Lưu Thông phán hớp nốt ngụm trà, vội vã đứng dậy.

“Không có.”

Lão Triệu say sóng, trong nhà đâu thể nào chuẩn bị thuyền dùng cho du ngoạn.

“Cũng được, ta viết cái thiếp mời, sai người cầm đến thị bạc ty, tìm lão Dương mượn nhanh thuyền.”

Lưu Thông phán vén tay áo lên, Triệu Khải Mô đưa giấy bút tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui