Láng Giềng

Sáng sớm, Lý Quả vừa qua khỏi cầu liền nghe thấy phía trước có tiếng tranh chấp, mơ hồ cảm thấy là ở trước quán canh bầu. Lý Quả vội vàng chạy tới thì thấy lão Lưu thét lên, vung que đốt lửa đuổi theo một nam tử hơn hai mươi tuổi, mà bà lão thì đứng che ở trước người nam tử kia, đang ra sức khuyên giải. Không ngờ nam tử kia không chút cảm kích còn đẩy bà lão ra, ưỡn ngực, nói lớn: “Đánh vào đây này!” Lão Lưu tức giận đến mặt tím lại, thật muốn đánh hắn, song bà lão lại lao tới cản, lão Lưu tức giận mắng: Nghiệt tử.

Tiếng tranh chấp rất lớn, trước cửa hàng đã có năm, sáu người hàng xóm tụ tập, có người tới khuyên lão Lưu, có người giúp kéo nhi tử lão Lưu, bảo hắn đi nhanh lên, đừng chọc tức chết cha mình.

“Đi thì đi, ta cũng không muốn đến đây đâu! Đừng đẩy ta!”

Nhi tử lão Lưu thấy chết cũng không hối cải, lúc mọi người lôi kéo, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Nghĩ đến nhi tử nhà này thường qua đây gây chuyện, mọi người cũng không ngạc nhiên với tình cảnh như thế, thấy đuổi được tiểu Lưu đi rồi, liền yên lặng tản ra. Dù sao đây cũng là việc nhà người khác, huống hồ còn là chuyện xấu trong nhà.

Lý Quả vào quán, lão Lưu lặng lẽ vào bếp nấu nước, bà lão ngồi ở góc, quay lưng gạt lệ. Lý Quả hôm nay vốn định lại đây xin nghỉ việc, thấy lão phu thê bọn họ thực sự đáng thương, cũng không tiện mở miệng.

Bà lão nói rất ít, thân ảnh nhỏ gầy bận này bận kia, ban đầu, Lý Quả cho rằng lão phu thê bọn họ không ở không được, mới không chịu ở nhà hưởng thanh phúc, sau đó mới biết hóa ra bọn họ có một tên tiểu nhi tử ngỗ nghịch, không nghề ngỗng, lại còn tài đánh bạc.

Ngày đó, lão Lưu im lặng suốt, nếp nhăn trên gương mặt già nua xô chặt lại với nhau, lão phiền lòng vì chuyện hài tử, suýt chút nữa hầm hỏng một nồi thịt dê. Lý Quả vừa phải bận rộn trong bếp, còn phải mời chào khách hàng, tận tâm duy trì làm ăn của quán.

Buổi chiều, Lý Quả thu thập xong bát đũa, thấy lão Lưu cùng bà lão hơn nửa ngày đều không nói với nhau câu nào, lão Lưu hiển nhiên còn đang oán giận bà nương. Hồi trước lão Lưu từng nói cho Lý Quả biết lão có ba hài tử, hai người trước đều là nữ nhi, cách mấy năm trời, mới sinh được một nhi tử. Nhi tử từ nhỏ thiếu quản giáo, càng lớn càng tồi tệ, nhưng mỗi khi lão muốn dạy, bà nương liền ngăn, đều là do bà nương chiều hư.

“Lão bà bà, bà nghỉ một lát đi, gọt bầu đủ rồi.”

Lý Quả gọt xong bầu, đặt ở trên thớt, lại đây nâng bà lão lên.

“Hài tử ngoan, hôm nay làm ngươi bận chết rồi.”

Bà lão thấp giọng nói, bà cầm lấy tay Lý Quả, bàn tay kia thô ráp, đầy nếp nhăn.

Lão Lưu đứng dậy, liếc nhìn bà lão, nói: “Ta đi ra ngoài một chút.” Xong cái liền bỏ đi, trong cửa hàng chỉ còn Lý Quả cùng bà lão.

Lý Quả lúc này mới hỏi bà lão, sáng sớm có chuyện gì xảy ra, bà lão vừa khóc vừa nói tiểu nhi tử lại đây vay tiền, hai cha con lời qua tiếng lại, suýt chút nữa thì đánh nhau.

Đại khái là đánh bạc thua tiền đi? Lý Quả nghĩ. Có điều loại con bất hiếu như vậy cũng không sợ bị kiện lên quan phủ, có thể thấy được phu thê lão Lưu còn không nhẫn tâm.

Sẩm tối, lão Lưu trở về, trên người mang theo mùi rượu, nghĩ hẳn đã đi uống vài chén. Không uống say, ngược lại giống như lên tinh thần, bận rộn ở trong bếp.

Tiễn xong một đợt thực khách đông, trong cửa hàng chỉ còn một khách hàng, đang vui vẻ chậm rãi vớt mì lên ăn, không phải ai khác, chính là Viên Lục Tử.


Lý Quả phát hiện người này chiều hay sẩm tối ngày nào cũng sẽ xuất hiện ở quán canh bầu.

“Nói tới canh bầu, đúng là mỹ vị nhân gian. Nghĩ đến ngày ta bị trục xuất khỏi trường Thái học, chẳng phải là hết được ăn rồi sao, thật không khỏi làm người ta thương tâm.”

Viên Lục Tử vớt lên sợi mì cuối cùng, đột nhiên phát ra tiếng than thở.

“Lục Tử, lại bị học quan phạt à?”

Lão Lưu rút hai cây củi trong lò ra, lửa bếp nhỏ đi.

“Không chỉ phạt đâu, không vượt qua cửa khảo thí cuối năm, không chừng còn bị đánh liệt người đó.”

Viên Lục Tử chống cằm, vẻ mặt như thể cuộc đời chẳng còn gì để lưu luyến. Nhà hắn đời đời đều là võ phu, hiếm thấy sinh ra được một hậu nhân có thể đọc sách, không ngờ kinh thành lại là nơi chiêu nạp người tài trong thiên hạ, bị các bạn cùng học không chút lưu tình biến thành học tra (học dốt).

Lý Quả lẳng lặng nghe, nghĩ may quá không nghe theo lời cha, đi cầu học, bằng không loại người nửa câu thơ từ cũng ngâm không ra như cậu, ở trong thư viện sẽ toàn bị phạt thôi.

“Chủ quán, cho một phần canh bầu.”

Một thiếu niên đứng ở ngoài quầy hàng, đưa một bát sơn đỏ lớn, lanh lảnh kêu lên.

“Đến đây.”

Lý Quả ngẩng đầu, thấy là A Lý, mỉm cười gật đầu với A Lý.

“Lý công, ngươi sao đến quán ăn làm tiểu nhị vậy?”

A Lý thật vui mừng khi nhìn thấy Lý Quả, lúc này không có Triệu Khải Mô bên cạnh, hắn liền mở miệng nói ra nghi ngờ trong lòng.

Lý Quả đang suy nghĩ phải trả lời thế nào, liền nghe thấy Viên Lục Tử nói:

“A Lý, lang quân nhà ngươi không phải không ăn canh bầu sao?”

Không ngờ, bọn họ lại biết nhau.


“Kiến quá Viên Lục lang.” A Lý khom mình hành lễ.

Lão Lưu cấp tốc chuẩn bị một phần canh bầu, Lý Quả bưng lên, đưa cho A Lý. A Lý tiếp nhận, vội vã rời đi, sợ canh bị nguội.

Đợi A Lý rời đi, Viên Lục Tử quả nhiên hỏi Lý Quả: “Ta thấy ngươi và người hầu Triệu Nhị lang hẳn là người quen biết cũ.”

Viên Lục Tử tỏ ra khá kinh ngạc, hắn biết Lý Quả đến kinh thành chưa tới mấy ngày.

“Lúc trước, từng có may mắn biết A Lý ở Quảng Châu.”

Lý Quả bình tĩnh trả lời.

“Đây là chuyện vào thu năm ngoái nhỉ, Triệu Tử Hi đi Quảng Châu một chuyến. Lại nói, năm ngoái, chúng ta vẫn là đồng môn đấy.”

Viên Lục Tử nghiêng đầu, nhớ lại chuyện xưa. Tử Hi là tên tự của Triệu Khải Mô.

“Người so với người đúng là không có cách nào mà bì thật, ta còn lớn hơn hắn hai tuổi. Ở trường Thái học, hắn còn là chức sự (học trò quá giỏi, đảm nhiệm vị trí học quan), dạy chúng ta ‘xuân thu’. Chà chà, không phải nhân vật bình thường, xuân tới khẳng định đậu cao thôi.”

Trong lời của Viên Lục Tử có ước ao cũng có tán thưởng.

Lý Quả nghĩ, hắn dù sao cũng là Triệu Khải Mô mà.

Lúc này, Viên Lục Tử tràn đầy ước ao có thể thấy dáng vẻ Triệu Khải Mô trẻ tuổi đảm nhiệm học quan, đứng dạy học.

Còn may là Viên Lục Tử vẫn đang rơi vào hồi ức, chứ nếu hắn hỏi tiếp Lý Quả cụ thể làm sao biết A Lý, cậu là người Thứ Đồng, đến Quảng Châu mưu sinh bằng gì, vậy Lý Quả sẽ rất khó khăn.

Ngày đông, trời tối rất nhanh, bên ngoài tuyết bay ào ào. Tiễn xong Viên Lục Tử, liền đóng cửa hàng lại. Lúc Lý Quả chuẩn bị đi, lão Lưu bảo cậu cầm đèn mà về.

“Ngày đông rét căm căm, nhớ đốt đèn, rơi xuống sông là người đóng thành băng luôn.”

“Tạ chưởng quỹ.”

Lý Quả nhấc đèn, đi về Mộc Kiều. Gió đêm gào thét, hạt tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt. Lý Quả lạnh đến mức run lên cầm cập, trên người cậu có kiện phong bào, y phục mặc cũng không ít, nhưng vẫn rất sợ lạnh.


Cắn chặt hàm răng, run lập cập nện bước đi về phía trước, ban đêm nước bị đóng thành băng, Lý Quả mới từ quán ăn ấm áp đi ra, thực sự là như bị hành hạ.

Cũng may nơi ở cách không xa, qua Mộc Kiều, rẽ vào hẻm nhỏ, chính là khu vực Nhai Tâm, Lý Quả sống ở tứ phương quán.

Vừa rời Mộc Kiều, đứng ở giao lộ, Lý Quả nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc ở phía sau, từ xa đến gần. Lý Quả tránh dưới cây liễu, cậu quay lưng với mặt cầu, không quay đầu lại.

Đợi tiếng vó ngựa đi xa, Lý Quả mới tiếp tục tiến lên.

Trở lại Nhai Tâm náo nhiệt, Lý Quả đi vào tứ phương quán, leo lên lầu hai.

Cậu yêu cầu tiểu nhị trong khách sạn mang chậu than tới, ngồi sát bên chậu than sưởi ấm, tuyết trên vai cậu tan ra, một mảng lạnh lẽo.

Tứ phương quán bình thường, không coi là tốt, Lý Quả mang lượng lớn Giao Tử, cậu hoàn toàn có thể vào ở tại Trích Tiên, tửu lâu ngon nhất kinh thành.

Nhưng, cậu đã quen cuộc sống nghèo khó, không nỡ tiêu xài nhiều.

Đợi thân thể ấm áp, Lý Quả rửa mặt, lên giường quấn chăn. Bên gối cậu đặt một cái tử báo được xếp ngay ngắn, bộ đồ này cực kì quý giá, Lý Quả nghĩ, vẫn phải đưa cho Khải Mô.

Mặc kệ hắn còn giữ dây ngũ sắc hay không, cũng không cần hắn mang ra trao đổi. Lúc trước cũng chỉ là mong muốn đơn phương, cả gan làm loạn, đòi hắn lấy tử bào thôi.

Thời điểm hài đồng, hai nhà có bờ tường chắn ngang, Lý Quả đi đứng nhanh nhẹn, thoải mái vượt qua. Khi đó còn nhỏ, cho là hai người đều là hài tử, còn từng đánh nhau, có thể khác nhau gì chứ. Hiện giờ nghĩ lại, quả là ngây thơ mơ mộng.

Buổi sáng ngày kế, Lý Quả đi quán canh bầu, nhìn thấy trong cửa hàng chỉ có lão Lưu, không gặp bà lão, ngược lại có nam hài sáu, bảy tuổi đang giúp gọt bầu. Vừa hỏi mới biết bà lão bị bệnh, nam hài là tôn tử. Lý Quả chung quy vẫn không mở miệng nói muốn từ công, nghĩ đợi thêm một ngày nữa.

Hôm nay, trời lạnh đến mức tai muốn rụng mất, Lý Quả dĩ vãng không chỉ chưa từng thấy tuyết, cũng chưa từng gặp phải thời tiết lạnh như vậy.

Buổi chiều, Lý Quả vào bếp sưởi ấm, nói chuyện với lão Lưu. Lão Lưu nói giờ vẫn chưa phải là lạnh nhất, tới khi rét đậm, giội chậu nước ra ngoài, còn chưa rơi xuống đất, đã đóng thành băng. Hít khí vào, lông mày liền kết băng, Lý Quả nghe thấy vậy mà kinh ngạc khôn cùng.

Tiếp đón một đợt khách đông vào lúc sẩm tối xong, lão Lưu liền đóng cửa hàng, dắt tôn nhi về nhà. Lúc này trời còn chưa tối hẳn, mơ hồ thấy được đường, Lý Quả đốt đèn đi trên Mộc Kiều, lần này phía sau không còn truyền đến tiếng vó ngựa nữa.

Trở lại khách sạn, Lý Quả sưởi ấm, ăn một bát chè, liền nghe tiểu nhị khách sạn gõ cửa, gọi cậu: “Khách quan, có người tìm.”

Lý Quả mở cửa, nhìn thấy A Lý đứng ở ngoài cửa.

A Lý mặc phong bào liền mũ, kín như bưng, tuyết phủ đầy người.

“A Lý, mau vào đi.”

Lý Quả tuy rằng giật mình, nhưng vẫn nhiệt tình chiêu đãi hắn.


A Lý xoa tay bên chậu than, đánh giá gian phòng.

“Lý công, hôm nay ta đến là vì Nhị lang kêu ta đưa năm lượng bạc cho ngươi, để ngươi mua thêm quần áo, than sưởi.”

A Lý nói, liền lấy một túi bạc trong lòng ra, đưa cho Lý Quả.

Lửa than trong chậu đổ rực, cũng khiến khuôn mặt Lý Quả ánh hồng, A Lý thấy mặt mày Lý Quả ưu thương. Lý Quả chậm chạp không đưa tay ra nhận, trong lòng cậu ngũ vị tạp trần.

Cậu không có cách nào biết được trong lòng Triệu Khải Mô nghĩ gì, bên bờ liễu ngày đó, hắn rõ ràng lạnh lùng như vậy. Lần này rồi lại là vì gì, đột nhiên cho cậu ngân lượng.

“Không cần, ta không thiếu quần áo hay than sưởi gì.”

Lý Quả đứng dậy khước từ, cậu quay lưng với A Lý, ánh mắt vừa vặn rơi lên kiện tử bào trên đầu giường. Ngày mai, cậu sẽ nghỉ việc ở quán canh bầu, về sau hẳn cũng không thấy được Triệu Khải Mô nữa, vừa vặn, A Lý hôm nay lại đây, giao phó hắn vậy.

“A Lý, cái tử bào này, vốn là đồ của Khải… Xá nhân, làm phiền ngươi mang về.”

Lý Quả từ trên giường lấy tử bào lên, đưa cho A Lý.

“Đây là…”

A Lý giật mình, đánh giá cái áo trong tay. Cũng khó trách hắn giật mình, tử bào này, sao lại ở trên tay Lý Quả? Chẳng trách từ khi Nhị lang rời Quảng Châu, liền không thấy hắn mặc nữa.

“Ngươi đưa cho Xá nhân, hắn liền biết được.”

Lý Quả xa xôi nói. Đối với Triệu Khải Mô, cậu cảm kích trong lòng, quan hệ tình cảm năm xưa đương nhiên không cần phải nói, đến kinh thành rồi, Khải Mô vẫn đến bờ liễu đứng chờ, chịu gặp cậu một lần. Tuy rằng lần gặp mặt đó, hai người đứng chung một chỗ, lại xa xôi tựa đất trời.

“Lý công, Nhị lang đã căn dặn ta, phải giao ngân lượng cho ngươi.”

A Lý một tay ôm tử bào, một tay cầm bạc, đưa về phía Lý Quả, trong mắt mang theo thỉnh cầu.

Lý Quả tiếp nhận bạc, mở túi ra, lấy ra hai lượng.

“Triệu Xá nhân có lòng, ta không tiện phụ tâm ý hắn. Ta lấy hai lượng, còn lại làm phiền A Lý thay ta truyền đạt lòng biết ơn.”

Lý Quả đưa chỗ bạc còn lại cho A Lý, A Lý tuy rằng bối rối, cũng không thể làm gì.

Nghĩ đến việc trả lại hắn tử bào, còn từ chối bạc của hắn cứ như là đang trách móc, nhưng mà Lý Quả chẳng hề oán giận Triệu Khải Mô, cũng không đành lòng khiến hắn lúng túng.

Trả lại tử bào, nhận hai lượng bạc. Lý Quả nghĩ, cũng coi như giúp mình và hắn cùng giải quyết xong một nỗi lòng đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận