Láng Giềng

Lý Quả một thân một mình đi đến Chu gia, viện tử của Chu gia rất lớn, còn nhà Chu Chính Mẫn ở trong một góc của tây viện. Lý Quả đi vòng quanh tường, còn chưa tới gần cửa tây viện, liền thấy phía trước có hai người đi lại tập tễnh, trên người còn cõng bao đồ. Đó là một già một trẻ, người già là một bà lão, trẻ chính là nam tử nhược quán. Lý Quả liếc mắt một cái liền nhận ra đây đúng là Chu Chính Mẫn cùng Chu mẫu Hạ thị. Lý Quả lặng lẽ không nói gì tiến lên, chào Hạ thị một cái, cùng Chu Chính Mẫn trao đổi ánh mắt, cậu gỡ bao lớn quần áo trên người Chu Chính Mẫn xuống, Chu Chính Mẫn cảm kích nhìn Lý Quả. Chu Chính Mẫn dáng vẻ thê thảm, mắt trái bầm tím, khóe miệng bị ứ huyết, hiển nhiên đã đánh nhau. Lý Quả nhấc theo bọc hành lý đi ở phía trước, Chu Chính Mẫn đỡ Hạ thị đi đứng bất tiện ở phía sau, ba người chầm chậm rời đi, bỏ lại trạch viện Chu gia ở phía sau.

Đến khi ba người đến viện tử Lý Quả thuê lại, nhóm Lục Châu đã về từ lâu. Mọi người nhìn thấy Chu Chính Mẫn cõng Chu mẫu, Lý Quả nhấc bao đồ, liền biết được chuyện gì xảy ra, cũng không có hỏi gì nữa.

Trong nhà có hai gian phòng trống, vừa vặn thu xếp cho mẹ con Chu Chính Mẫn.

Lục Châu đi dọn dẹp gian phòng, đem chiếu đệm chăn ra trải ngay ngắn để Chu mẫu nằm trên giường nghỉ ngơi. Chu mẫu vốn là một phụ nhân không có chủ kiến, chuyện lần này đã dọa sợ bà, dáng vẻ nhìn có chút dại ra. Lục Châu chăm sóc bà, hỏi bà có chỗ nào không thoải mái, Chu mẫu chỉ yên lặng rơi lệ. Lục Châu giúp lau nước mắt, nói vài câu an ủi, để bà an tâm ở lại nơi này. Đợi Chu mẫu ngủ rồi, Chu Chính Mẫn mới nhỏ giọng nói cùng Lý Quả chuyện hắn và Chu gia đoạn tuyệt quan hệ, về sau người nhà họ Chu cũng không có lý do nào tới ngăn trở việc mở cửa hàng nữa.

“Bọn họ bắt nạt ta quá mức, loại thân thích này, có cũng chẳng được tác dụng gì.”

Chu Chính Mẫn dùng mu bàn tay xoa một chút máu ở khóe miệng, lúc hắn giơ tay lên, Lý Quả nhìn thấy trên ngón tay hắn toàn là vết thương.

“Ngươi dưỡng thương trước đã, tức giận với bọn họ cũng vô dụng.”

Lý Quả đến bên chậu rửa mặt, lấy khăn bố, đưa cho Chu Chính Mẫn.

“Quả tử, là ta liên lụy ngươi, ngày mai khai trương không được rồi, còn phải đặt lại bảng hiệu.”

Chính Mẫn nhận khăn bố đắp lên khóe miệng, đau đến nhe răng nhếch miệng. Gương mặt đoan chính của hắn bị đánh thành như vậy, cũng khiến người khác thương cảm.

“Ta đã hại ngươi ngay cả nhà cũng mất, đừng nói với ta mấy lời khách khí đó nữa.”

Lý Quả thấy bảng hiệu bị phá, nếu đặt làm lại thì ngày mai không thể khai trương được, vậy thì chọn lại ngày tốt, rồi khai trương. Đây cũng không phải vấn đề gì, hiện nay có tiền rảnh rỗi, chi nổi.

Từ đó, mẹ con Chu Chính Mẫn liền ở chung chỗ với nhóm Lý Quả, nhiều thêm hai người, chẳng qua cũng chỉ là thêm hai đôi đũa.

Chu mẫu đi đứng không tốt, vừa lúc ở trong nhà an dưỡng, cũng có người trông nom bà, còn thoải mái hơn một thân một mình lẻ loi trong viện nhỏ ở Chu gia. Lúc vào ở bên chỗ Lý Quả, ban đầu bà không chịu nổi đả kích, khóc mấy ngày liền, dần dần cũng ngừng khóc.

Lý Quả nhờ thợ mộc Thôi chế tác bảng hiệu một lần nữa, không có thời gian nên cũng chẳng cần cầu kỳ, làm một tấm có thể sử dụng là được.

Ba ngày sau, biển hiệu mới được treo lên, cửa hàng khai trương.

Hôm khai trương, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Trên đường người dân rộn ràng qua lại, song không ai bước tới một bước, cứ như cửa hàng “Trân châu Lý Chu” của nhóm Lý Quả không tồn tại vậy.

Chu Chính Mẫn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại ra bên ngoài nhìn xung quanh. Lý chưởng quỹ bình tĩnh ở một góc chỉnh hàng hóa, đối với chuyện hôm nay vắng vẻ tựa hồ sớm đã có dự liệu. Lý Quả thì mặt đầy vui sướng, sờ nơi này một cái, xoa chỗ kia một chút, cậu vẫn luôn muốn có một cửa hàng trân châu của riêng mình, đây là giấc mộng rất nhiều năm, cuối cùng mộng đẹp đã trở thành sự thật.

“Chính Mẫn, ngươi ngồi yên trên quầy đi.”

Lý Quả đối với Chính Mẫn thỉnh thoảng lại lắc lư ở trước mắt, không khỏi có mấy phần ghét bỏ.

“Các ngươi sao không ai vội vậy, một khách hàng cũng không có!”

Chu Chính Mẫn cụt hứng ngồi vào trước quầy, chống cằm. Vết bầm ứ một bên mắt còn mơ hồ có thể thấy được, khiến khuôn mặt như khổ đại cừu thâm.

“Nhất định là đã sai người đi nói xấu cửa hàng của chúng ta! Bằng không làm sao có khả năng một khách hàng cũng không có!”

Chu Chính Mẫn nện một quyền lên trên tủ gỗ, từ khi bị nhà bá phụ ức hiếp như vậy, tính khí ôn hòa của hắn cũng bị mài hết.

Quả như Chính Mẫn suy đoán, bên ngoài đã sớm truyền ra tin Chu A Tứ là tiểu nhân vô sỉ, nhận ân tình lớn lao của nhà bá phụ xong liền vong ân phụ nghĩa, lương bạc vô tình. Một mình mở cửa hàng trân châu không nói, còn đả thương đường huynh. May mà lời này không truyền tới tai Chu Chính Mẫn, bằng không hắn sẽ tức giận đến thổ huyết mất.

Cửa hàng trân châu Chu gia ở kinh thành hưởng có danh dự, đông gia lão Chu càng giao thiệp rộng khắp. Chỉ cần có tâm phá hoại Chu Chính Mẫn, nói hắn thành một kẻ cặn bã, như vậy trong mắt bách tính ở kinh thành, Chu Chính Mẫn chính là tên xấu xa.

Chu Chính Mẫn từ nhỏ không cha, bên ngoài có bao nhiêu lời đồn đại là đại bá của hắn đã dìu dắt hắn, giúp đỡ nhà hắn rất nhiều. Chỉ có số ít người mới biết, Chu gia kỳ thực bắt nạt cô nhi quả phụ bọn họ nhiều năm, chỉ là bọn hắn bé họng, từ trước đến giờ toàn nuốt giận vào bụng, đến bây giờ càng không có chỗ lên án.

“Chu đông gia bình tĩnh đừng nóng, cửa hàng trân châu phải làm ăn với người quen. Mới khai trương một ngày, người quen ở đâu tới chứ.”

Giọng nói ôn hòa bình tĩnh của Lý chưởng quỹ khiến mọi người thoải mái lại.

“Ta biết, chỉ là không có khách mới thì sao ra khách cũ, một khách hàng nào tới đại cũng tốt mà.”

Chu Chính Mẫn nâng cằm, u oán nhìn tình cảnh náo nhiệt ở cửa hàng hương liệu đối diện.

“Ầy, đó không phải là một vị khách sao.”

Lý Quả nhỏ giọng nói, ánh mắt của cậu nhảy tới lối vào cửa hàng, ở đó có một nam tử mặc trang phục địa phương khác đang đứng đó. Nam tử đó ngửa đầu nhìn tấm biển mới trên đầu, tựa hồ đang suy nghĩ từ lúc nào, nơi này đã mở ra một cửa hàng trân châu.

“Khách quan mời vào trong, cửa hàng trân châu Lý Chu chúng ta bán toàn là hàng thượng hạng từ Liêm Châu, không dối trên lừa dưới, hàng đẹp giá rẻ.”

Chu Chính Mẫn vội vàng đứng lên, kích động xoa 탬 tay, cười đến mắt cong tít lại ra nghênh đón.

Cả ngày khai trương, cửa hàng trân châu không được một đơn làm ăn nào.

Sẩm tối, A Kỳ cùng A Tiểu đóng cửa hàng, Lý Quả ở trong cửa hàng chỉnh lý trân châu. Đột nhiên nghe thấy có người hỏi: “Lý viên ngoại có đây không?”

Lý Quả ló đầu ra, thì thấy A Lý đứng bên ngoài.

Nhìn thấy A Lý, Lý Quả hết sức vui mừng, thế nhưng cậu che lại tâm tình hưng phấn, bình tĩnh hỏi A Lý có chuyện gì.

“Nhị lang sai ta đưa một phần hạ lễ, nói là chúc cửa hàng khai môn đại cát!”

A Lý đưa lễ vật cho Lý Quả, hành lễ với Lý Quả xong liền đi.

Theo hiểu biết của Lý Quả về Triệu Khải Mô, Lý Quả không mở lễ vật ở trong cửa hàng mà về nhà mới mở ra. Lễ vật là một hộp hương trang nhã, có thể dùng nó đốt hương liệu trong cửa hàng, cực kỳ thực dụng, Triệu Khải Mô rất có tâm. Mở nắp hộp ra, trong hộp đặt một tờ giấy. Lý Quả lấy giấy ra, nhìn sang mặt có chữ của Triệu Khải Mô, trong đó viết: Gặp nhau ở quán.

Gặp nhau ở quán.

Nhìn thấy bốn chữ này, chuyện lần trước ở khách sạn lập tức hiện lên trong đầu Lý Quả. Mặt Lý Quả nóng ran lên, ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng.

Mấy ngày nay bận chuyện cửa hàng, Lý Quả cố không liên hệ với Triệu Khải Mô, cũng chỉ đến đêm tối mịt, mới có thể nhớ tới Triệu Khải Mô. Mấy ngày nay không thể gặp mặt, Khải Mô hiển nhiên cũng là muốn cậu.

Buổi tối, Lý Quả tắm rửa thay y phục, cưỡi ngựa muốn ra ngoài, Lục Châu thấy cậu thay quần áo rời đi, dặn cậu uống ít rượu một chút.

Lý Quả cười đáp: “Biết, uống rượu hại thân.”

Lục Châu nhìn Lý Quả rời đi, nghĩ Lý Quả đến kinh thành đã lâu, cậu là người được người ta yêu thích, ở bên ngoài, đại khái có không ít bằng hữu.

Tề Phúc quán vào ban đêm, tĩnh lặng không tiếng người. Lý Quả leo lên lầu, thấy gian phòng của mình đèn đuốc sáng choang, cậu mừng rỡ đẩy cửa phòng ra, quả nhiên, Triệu Khải Mô đã ở bên trong chờ đợi.

Triệu Khải Mô mặc trang phục yến cư, quần áo nhìn giản dị, đại khái là không muốn gây chú ý với người khác. Dù sao những trang phục hắn mặc trước đây, vừa nhìn liền biết là con cháu thế gia, nghi mạo lại cực kì xuất chúng, dù ai gặp phải, cũng phải nhìn thêm vài lần, quá mức gây chú ý. Triệu Khải Mô đứng ở trước cửa sổ, bộ dáng Lý Quả một mình vội vã chạy tới khách sạn, tất là bị hắn thấy được.

“Hôm nay khai trương cửa hàng, làm ăn có tốt không?”

Triệu Khải Mô đóng cửa sổ lại, ngăn đi tiếng lá cây xào xạc bên ngoài, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, càng có vẻ trống trải.

“Vài ngày trước, người bên Chu gia đến đập phá bảng hiệu của chúng ta, phải đặt làm lại, đến hôm nay mới khai trương được.”

Lý Quả tuy rằng mấy ngày nay không gặp Triệu Khải Mô ở khách sạn, thế nhưng từng phái A Tiểu giúp cậu đi truyền tin. Bởi vậy Triệu Khải Mô biết cửa hàng trân châu hôm nay khai trương, đồng thời cũng biết điểm gặp gỡ đã thay đổi.

“Hôm nay có tới quấy rối không?”

Triệu Khải Mô nghiêm túc nghe, hắn đi tới ngồi xuống trước mộc án. Bất quá chỉ là một động tác ngồi xuống đơn giản, nhưng vẫn thật dứt khoát tao nhã, Lý Quả nhìn đến chăm chú.

“Ngược lại không đến, mà chắc bị đồn đại gì rồi, hôm nay không có khách, chẳng được đơn làm ăn nào.”

Lý Quả phục hồi tinh thần lại, bình thản giảng giải. Dưới cái nhìn của cậu đây là chuyện phiền toái, mà chuyện đã vậy rồi, sốt ruột cũng vô dụng.

“Khải Mô, ngươi cảm thấy khách sạn này thế nào?”

Không muốn bàn tới chuyện cửa hàng trân châu, Lý Quả nói sang chuyện khác.

“Rất tốt, hẳn tiền thuê không thấp.”

Ánh mắt Triệu Khải Mô rơi lên giường gỗ sơn đỏ, đệm chăn mới tinh tươm, hoa văn tinh mỹ, hai cái gối sứ trắng thanh nhã, đáng yêu.

“Rất đắt, nhưng mà đáng giá.”

Lý Quả nhỏ giọng thầm thì, ngại ngùng nhìn Triệu Khải Mô.

Vì gặp gỡ Triệu Khải Mô, tốn nhiều tiền hơn nữa cậu cũng tình nguyện, cho dù là lúc này, cứ như vậy nhìn người trước mắt này thôi, nội tâm cậu cũng đã cực kì hạnh phúc.

Trong lúc hai người trò chuyện, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng của tiểu nhị trong quán. Lý Quả nghi hoặc, Triệu Khải Mô đã đứng dậy mở cửa.

Tiểu nhị đưa tới một bàn rượu thịt phong phú, bày từng món một lên mộc án. Rồi lập tức như lúc đến vậy, đóng cửa lại, lặng yên rời đi. Không nhìn thêm không hỏi nhiều, yên tĩnh hiền hoà, đây cũng là phục vụ của khách sạn xa hoa. Lý Quả lần thứ hai cảm thấy, tiền này dùng rất đáng.

“Nam Quất, chúc mừng ngươi khai trương cửa hàng.”

Triệu Khải Mô khẽ mỉm cười, hắn rót rượu vào ly của mình và Lý Quả.

Lý Quả chấn kinh, hưng phấn bưng rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cậu cười nói: “Khải Mô, chúc ngươi thi xuân thành công.”

Triệu Khải Mô vốn đã đưa ly rượu tới bên môi, nghe thấy câu nói này của Lý Quả, động tác của hắn hơi ngưng lại, bên trong con ngươi đen láy thoáng nét buồn, trong khoảnh khắc, Lý Quả không bắt được.

“Ừ.” Triệu Khải Mô uống trọn ly rượu vào, mở miệng nói nhỏ.

Đêm này hai người đối ẩm, trong phòng đèn đuốc như ban ngày, chiếu gò má của đôi bên rõ ràng.

Bởi vì thật vui, Lý Quả uống say, cậu là người cứ hễ uống say liền thích cười. Nụ cười thật tươi, đôi mắt sáng ngời tựa vì sao, đuôi mắt lộ phong tình, môi đỏ khép mở, vô cùng dụ người. Triệu Khải Mô cũng không cách nào ngồi trong lòng mà vẫn không loạn được nữa, hắn tóm chặt cổ áo của Lý Quả, áp chế Lý Quả ở bên rượu án mà hôn môi.

Quần áo Lý Quả ngổn ngang, tóc dài xõa vai nằm ngửa trên đất, lúc thân thể Triệu Khải Mô đè lên, hai tay Lý Quả ôm lấy eo Triệu Khải Mô, nhẹ nhàng hỏi: “Khải Mô, chúng ta như vậy tính là phu thê sao?”

Trong lòng Triệu Khải Mô nhói đau, hắn dừng lại động tác, nhìn chăm chú Lý Quả. Hắn gỡ tay phải đang ôm mình của Lý Quả ra, cầm bàn tay Lý Quả kề sát ở ngực, hắn trầm tĩnh nói:

“Quả tặc nhi, ngươi ta chính là đang làm việc cẩu thả.”

Giọng Triệu Khải Mô rất khàn, mày kiếm của hắn xô lại, đôi môi cương nghị có một phần tự giễu.

Một câu nói như vậy, quét đi toàn bộ men say của Lý Quả, Lý Quả nhấc tay sờ lên gương mặt thống khổ của Triệu Khải Mô, ngón tay cái cậu cọ nhẹ lên khóe miệng hắn, tựa như muốn lau đi phần tự giễu kia. Lý Quả mỉm cười nói: “Nhất thời cũng tốt, một ngày cũng tốt, một khắc cũng tốt.”

Rất nhiều chuyện, Lý Quả cũng không phải không biết gì cả, cậu không phải thiếu niên vô tri hồ đồ, cậu đã mười tám tuổi. Cậu biết kỳ thi xuân này có ý nghĩa thế nào, cũng biết tập tục bắt rể trên bảng khoa ở kinh thành.

Nghe được câu này, đồng tử tối đen của Triệu Khải Mô trong nháy mắt khuếch đại, lát sau hắn khép mắt.

Triệu Khải Mô khóa chặt cánh tay Lý Quả ở trên đầu, tàn bạo hôn Lý Quả. Thời điểm Lý Quả tan rã ý thức, tựa hồ nghe thấy Triệu Khải Mô nói: “Tử sinh khế thoát.”(*) Bốn chữ này nhẹ tựa gió khẽ lướt qua.

(*) Nguyện bên nhau dẫu sinh ly tử hợp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui