Láng Giềng

Buổi chiều, Ngô Bá Tĩnh ra khỏi thành nam, như thường lệ đến ở một điếm xá tại cửa thôn Hạnh. Ban đêm hắn muốn hẹn hò cùng một nữ tử, nữ tử kia sống ở Trạch Vân lâu cách thành ba dặm. Ngô Bá Tĩnh phong lưu phóng khoáng, cả gan làm loạn, cũng không quản nữ tử kia là tiểu thiếp của Thừa tuyên sử Hạ Trạch.

Nữ tử gọi là Thanh Nương, lúc còn ở kỹ quán đã có tư tình với Ngô Bá Tĩnh. Sau đó được Hạ Trạch háo sắc ép chuộc, nhốt tại một lâu nhỏ ở ngoại thành, cuộc sống rất thê lương.

Hạ Trạch tuy là võ quan uy phong lẫm lẫm, nhưng lại cực kỳ sợ vợ, mua mỹ thiếp cũng không dám thả trong nhà mà đành phải lén lút thu xếp tại ngoại thành. Trở thành thiếp của Hạ Trạch, Thanh Nương vốn là thân bất do kỷ, lòng có oán hận, huống hồ nàng xưa nay đã yêu Ngô Bá Tĩnh, thành thử cũng phấn đấu quên mình.

Ngô Bá Tĩnh mỗi tháng ra khỏi thành ba lần, đa số là để tới gặp Thanh Nương.

Cố tình lần này, Triệu Khải Mô cũng ở thành nam, vào ở ngay điếm xa đầu thôn Hạnh, cứ như vậy đụng phải nhau.

Ngô Bá Tĩnh mang theo A Hợp đến điếm xá ở cửa thôn, hắn xuống ngựa, người làm trong khách xá đi qua hầu hạ, dắt ngựa của hắn vào chuồng. Ngô Bá Tĩnh chẳng qua chỉ đảo mắt nhìn qua cái chuồng một cái thì phát hiện bên trong có bốn con ngựa, trong đó có một con tuấn mã nổi bật, nhìn yên ngựa vô cùng quen mắt. Ngô Bá Tĩnh đi lên phía trước, nhìn lại lần nữa thì nhận ra là ngựa của Triệu Khải Mô.

Bạch mã của Triệu Khải Mô tên là Ngân Tước, bạch mã của Ngô Bá Tĩnh tên là Ngân Quân, hai con ngựa này vốn cùng một ngựa mẹ sinh ra, đều là danh mã. Ngô Bá Tĩnh biết Triệu Khải Mô rất thích con ngựa này, sẽ không để người khác mượn dùng, vậy hiển nhiên, Triệu Khải Mô, đang ở trong khách điếm này.

Đang định hỏi người làm trong khách xá, ngẩng đầu liền thấy một thiếu niên bước ra từ khách xá, đi về phía chuồng ngựa. Thiếu niên này mặc áo bào đỏ, lộ ra cổ áo màu trắng, dáng vẻ tao nhã. Nhìn gần ngũ quan tinh xảo nhu hòa, mặt mày phong tình, mặc dù không phải kiểu dễ thương hay quyến rũ của nữ tử, nhưng nét đẹp đó vẫn khiến người khác phải nhìn lại lần nữa. Ngô Bá Tĩnh khoanh tay đánh giá thiếu niên, hắn phát hiện thiếu niên đi lại về vị trí của hắn, ánh mắt cũng đang rơi vào bạch mã của Triệu Khải Mô. Tại tích tắc thiếu niên đến gần, Ngô Bá Tĩnh ngửi được mùi Long Tiên Hương, cảm thấy nghi hoặc, hắn lần thứ hai đánh giá thiếu niên, mà lúc này, vị thiếu niên cũng cảnh giác nhìn về phía Ngô Bá Tĩnh. Ngô Bá Tĩnh nhìn lối phục trang của thiếu niên đã nhận ra cậu không phải người kinh thành, lát sau lại cảm thấy bộ dạng thiếu niên có phần quen quen, song nhất thời không nhớ ra nổi.

Thiếu niên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, tiến vào chuồng ngựa tháo dây, một lần nữa Ngô Bá Tĩnh lại tưởng cậu cuốn cởi dây cương của Ngân Tước, sau đó mới biết không phải. Mà thớt ngựa kém của thiếu niên lại được buộc chung với Ngân Tước. Khi thiếu niên dắt ngựa đi qua Ngô Bá Tĩnh, Ngô Bá Tĩnh nhận ra mùi Long Tiên Hương trên người thiếu niên không giống loại thường, lát sau, hắn nhớ ra mình từng gặp qua người này, lúc ở “Trích Tiên”, lúc đó người này say rượu, Triệu Khải Mô để người hầu A Lý hộ tống người này trở lại, Triệu Khải Mô nói người này là bằng hữu ở Thứ Đồng của hắn.

Đợi thiếu niên cưỡi ngựa trốn chạy, Ngô Bá Tĩnh càng cảm thấy không đúng, hắn gọi người hầu của khách xá lại hỏi han mới biết được người này họ Lý, chính là cùng Triệu Khải Mô đến đây. Ngô Bá Tĩnh không chút nghĩ ngợi, lập tức sai tùy tùng A Hợp theo dõi.

Nội tâm Ngô Bá Tĩnh rất khiếp sợ, thậm chí là tức giận, hắn và Triệu Khải Mô quen biết hơn mười năm, phẩm tính Triệu Khải Mô, hắn quá rõ. Triệu Khải Mô tuyệt đối không phải người yêu thích nam sắc, thậm chí tự đắm chìm trong trụy lạc, làm ra chuyện trơ trẽn như vậy. Thiếu niên họ Lý này, bộ dạng nhu mì xinh đẹp, dáng vẻ ôn nhu, trang phục không nghiêm túc, chính là giống kiểu tiểu nhi phố phường Ngô Bá Tĩnh gặp qua. Loại tiểu nhân này luôn dựa vào vẻ ngoài luồn cúi giở trò lừa bịp. Vì tài vật, thậm chí không tiếc công quyến rũ cầu sủng, lãng phí bản thân, hạ lưu vô sỉ. Nghĩ đến nhất định là tiểu nhân này đã mê hoặc Triệu Khải Mô. Nếu đi dây dưa người khác thì cũng kệ đi, đây là ăn gan hùm mật báo, dám trêu chọc bạn thân của Ngô Bá Tĩnh hắn.

Ngô Bá Tĩnh hỏi rõ gian phòng của Triệu Khải Mô, hắn cố ý tránh đi, để khỏi đụng mặt với Triệu Khải Mô. Triệu Khải Mô là người rất thông minh, nếu hai người gặp phải nhau ở đây, chỉ khiến Triệu Khải Mô thêm lúng túng, xấu hổ mà thôi.


Triệu Khải Mô và Ngô Bá Tĩnh đều là thế gia tử, xưa nay đều có tôi tớ theo cùng, lần này một mình đến điếm xá ở thôn, bên người không có tùy tùng nào, nghĩ thế nào hắn cũng chẳng tìm ra được cớ nào hợp lý, chi bằng không gặp.

Ngô Bá Tĩnh ngược lại rất bận tâm mặt mũi của bằng hữu, nhưng không ngờ sau đó, Triệu Khải Mô đến chuồng lấy ngựa, liếc mắt một cái liền nhận ra bạch mã Ngân Quân của Ngô Bá Tĩnh. Triệu Khải Mô không dừng lại, mang nghi ngờ trong lòng rời đi.

Hoàng hôn, người hầu A Hợp trở về, hắn nói cho Ngô Bá Tĩnh biết: “Tiểu nhân theo dõi người kia đi về phía thành nam, đến thẳng phố Chu Tước môn. Thấy hắn tiến vào một cửa hàng trân châu tên Trân châu Lý Chu, người kia chính là đông gia cửa hàng đó.”

Ngô Bá Tĩnh nghe xong suy tư, sau đó hỏi lại: “Xác nhận là đông gia của cửa hàng trân châu?”

“Tiểu nhân nghe chưởng quỹ có tuổi trong cửa hàng gọi hắn là ‘Lý đông gia’.”

A Hợp làm việc tỉ mỉ, làm hết phận sự, bởi vậy Ngô Bá Tĩnh thường dẫn hắn theo bên người.

“Đi xuống đi.”

Ngô Bá Tĩnh nằm dựa vào giường gỗ, suy nghĩ hay là mình hiểu sai rồi không. Người này là đông gia cửa hàng trân châu, chỉ sợ là nhi tử của thương nhân, vậy thì cũng không cần bán sắc đi mưu tiền tài của người khác.

Chỉ là vì sao trên người hắn lại có mùi Long Tiên Hương của Triệu Khải Mô, rồi vì sao lại cùng Khải Mô ở chỗ này?

Kẻ luôn am hiểu chuyện phong nguyệt như Ngô Bá Tĩnh, cảm thấy không đúng.

Ngày trước kỳ thi, Ngô Bá Tĩnh mời Triệu Khải Mô và Tần Trọng Bình đến nhà uống rượu. Trong nhà Ngô Bá Tĩnh mỹ cơ đông đảo, vây quanh hầu hạ hai người.

“Hai người tốt nhất nên tranh thủ định chuyện hôn sự sớm đi, nếu không thi đậu xong, buổi tối ra ngoài đường không khéo bị trúng ám côn, bó lại bắt kết hôn đấy.”


Tiến sĩ đáng giá nhất, các danh môn vọng tộc thương cổ cự phú ở kinh thành, không nơi nào không muốn cướp một con rể có tên trên bảng vàng. Cái chuyện bị đánh giữa đường, bắt cóc đi làm hôn sự, quả thật từng phát sinh qua. Tuy rằng Ngô Bá Tĩnh nhiều ít có ẩn ý chế nhạo trong đó.

“Ta thì không sao, không có danh gia khuê tú nào vừa ý tên thư ngốc như ta đâu, song Tử Hi lại khác à.”

Tần Trọng Bình thản nhiên uống rượu, hắn xưa nay chính trực, không thích nói đùa, chỉ có một điểm không tốt, đó là sau khi uống rượu, liền nói nhiều hơn.

“Tử Hi chỉ cần dạo một vòng ở thành đông, chắc bị bắt không ít lần đâu. Không nói những gia đình khác, chỉ cần Tần gia nhà ta, Ngô gia nhà ngươi thôi là không qua nổi rồi.”

Uống rượu thương thân hại trí, Tần Trọng Bình đã có mấy phần men say, nói chuyện cũng không nghĩ cẩn thận. Nghĩ đến kỳ thi xuân hắn chắc ăn mười phần, mới có thể vui mừng chè chén như thế.

“Không được lấy chuyện như thế đùa giỡn.”

Triệu Khải Mô lên tiếng ngăn lại, hắn lường trước Ngô Anh Anh nhất định đang nghe trộm ở sau cửa, hắn vừa mới nghe được tiếng quần áo sột soạt sau cửa.

“Khải Mô, Trọng Bình say rồi nên thế, coi như hắn say nói không biết kiêng kỵ. Nhưng mà ngươi, không có yêu thích nữ tử nào sao?”

Ngô Bá Tĩnh biết Triệu Khải Mô không hảo nữ sắc, cũng chưa từng si tình nữ tử nào. Lúc trước cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng mà gần đây liền cảm thấy có chút quái dị. Hắn và Triệu Khải Mô tình như thủ túc, Triệu Khải Mô ở trước mặt hắn sẽ không giả bộ gì cũng như chưa bao giờ tỏ vẻ tiên sinh đạo đức.

“Nữ tử thế gian muôn hình vạn trạng, đương nhiên có người tốt đẹp, chỉ là ta vô tâm với hôn phối. Cái gọi là đăng khoa đón dâu song hỷ lâm môn, cũng là tập tục mấy năm gần đây thôi.”

Triệu Khải Mô cầm chén rượu lên, buồn bực uống một ngụm xuống. Lời nói của Triệu Khải Mô vừa ra, liền nghe thấy từ cửa truyền đến một tiếng vang. Ngô Bá Tĩnh đứng dậy, đi ra phía sau cửa, quả nhiên thấy muội muội Ngô Anh Anh đang trốn ở đó nghe trộm, Ngô Bá Tĩnh nhỏ giọng đuổi nàng đi.


Trong lòng muội tử của mình rõ ràng có Triệu Khải Mô, Ngô Bá Tĩnh sao không biết, chỉ là Triệu gia sao có thể để ý đến nha đầu điên này. Chính mình mặc dù là ca ca ruột của nàng, có thể cũng cảm thấy nàng không xứng với nhân vật như Triệu Khải Mô.

“Tử Hi, trong lòng ngươi không phải là có nữ tử nào rồi song không tiện thú về, nên không thích cái phong trào hôn phối đấy?”

Tần Trọng Bình hỏi thăm.

Triệu Khải Mô lắc nhẹ ly rượu của mình, hắn cầm ly rượu lên, thì nghe thấy câu nói này của Tần Trọng Bình, hắn không nói một lời, động tác giơ ly rượu ngưng trệ tại giữa không trung.

“Cũng không.”

Triệu Khải Mô uống rượu vào, ngẩng đầu thì thấy Ngô Bá Tĩnh đang nhìn hắn.

“Lúc trước không thấy trên ngón tay ngươi có nhẫn, khi nào mua thế? Lấy ra ta xem một chút.”

Ngô Bá Tĩnh mắt sắc, phát hiện trên ngón tay cầm ly rượu của Triệu Khải Mô có một cái nhẫn vàng.

Triệu Khải Mô giơ tay nhìn, không chút chần chờ, tháo ra đưa cho Ngô Bá Tĩnh. Kỳ trân dị bảo, Ngô Bá Tĩnh thấy qua vô số, hắn là người thích giám vật.

Chiếc nhẫn bị Ngô Bá Tĩnh dùng hai ngón tay cầm lên, quan sát cẩn thận, từ hình dạng và cấu tạo, hoa văn thì thấy đây là nhẫn của người phiên, chứ không phải đồ vật của Trung Quốc.

“Vật này được chế tác tinh tế, chỉ đáng tiếc hình thức hơi cũ, gần đây đang có loại nhẫn nạm hồng ngọc, tân thời giá cao, cũng khá thú vị.”

Ngô Bá Tĩnh trả nhẫn lại, không còn hứng thú với nó nữa.

Bốn, năm ly rượu vào bụng, vì ngày mai phải tham gia kỳ thi, không thể uống nhiều, Triệu Khải Mô cùng Ngô Bá Tĩnh nói lời từ biệt. Lúc này Tần Trọng Bình đã sớm bị người hầu đỡ về nhà. Ngô Bá Tĩnh tiễn Triệu Khải Mô đi. Ngô Bá Tĩnh đột nhiên nói: “Chiều qua, ta thấy ngựa của ngươi trong điếm xá ở thôn Hạnh.” Triệu Khải Mô nghe xong, rất bình tĩnh, hắn đáp: “Ta đi du lịch cùng một bằng hữu ở Thứ Đồng, đến xem long trì cá chép.” Ngô Bá Tĩnh cười nói: “Là bằng hữu của ngươi à, vậy lần sau gặp gỡ giới thiệu ta biết đi.”


Bằng hữu của Triệu Khải Mô ở kinh thành rất nhiều người đều là bằng hữu của Ngô Bá Tĩnh, hai người từ nhỏ đã là bạn tốt, thân thiết của nhau.

Hai người đi ngang qua hành lang hoa, đi đến cửa, Ngô Bá Tĩnh ôm mạnh lấy vai Triệu Khải Mô, chân thành nói: “Lão đệ, ngày mai đăng khoa, ngươi chính là môn sinh của thiên tử, phụ mẫu của bách tính. Ta cũng được thơm lây, nỗ lực nhé!”

Ngô Bá Tĩnh tuy là người luôn coi công danh như cặn bã, nhưng là từ đầu đến cuối đều cảm thấy Triệu Khải Mô chỉ có tiến vào hoạn lộ, mới có thể thực hiện được hoài bão to lớn của hắn. Vị lão hữu này của hắn, phẩm cách cao thượng, thông minh cơ trí, ngày sau tất nhiên nhiều đất dụng võ.

Tựa hồ tất cả mọi người đều cảm thấy Triệu Khải Mô tất nhiên có thể đăng khoa. Quả nhiên, sau kỳ thi, người hầu Triệu gia chờ ngoài trường thi, lao nhanh về nhà báo hỉ. Mà tin vui này cũng được A Lý báo đến Ngô trạch. Ngô Bá Tĩnh thấy A Lý chạy cả ngày, mệt mỏi vô cùng, hỏi A Lý còn mấy nhà cần phải đi thông báo? A Lý nói: “Còn phải đến Chu Tước môn.” Ngô Bá Tĩnh lạnh giọng nói: “Bằng hữu nào ta chẳng biết, Khải Mô cũng không chơi với ai ở Chu Tước môn cả.” A Lý lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng lộ ra, vội vã ngậm miệng. “Phải đi thông báo cho ai ở Chu Tước môn hả” Ngô Bá Tĩnh hỏi, hắn biết ở Chu Tước môn, kỳ thực có bằng hữu của Khải Mô, đó là người bạn họ Lý quê ở Thứ Đồng.

“Hồi Ngô nha nội, là một bằng hữu của Nhị lang, là thương nhân buôn châu.”

A Lý nghĩ, đáp như vậy sẽ không có chuyện gì, bởi vì là thương nhân, nên Ngô Bá Tĩnh mới không quen biết.

“Ngươi đi đi.”

Ngô Bá Tĩnh vung tay, tựa hồ không còn hứng thú.

A Lý biết, Ngô Bá Tĩnh không có hứng thú với mấy chuyện bình thường, trong lòng mừng thầm hắn không hỏi tiếp. A Lý hành lễ, cầm danh thiếp, rời Ngô trạch.

A Lý không ngờ tới chính là, hắn chạy đến cửa hàng trân châu Lý Chu báo tin vui, vừa nhấc chân rời đi, người hầu A Hợp của Ngô Bá Tĩnh liền xuất hiện, tiến vào cửa hàng trân châu.

Lý Quả tươi cười tiếp đón A Hợp, A Hợp nói: “Lang quân nhà ta muốn mua viên ngũ phân châu, có viên nào tốt không?”

Vừa mở miệng chính là muốn ngũ phân châu, Lý Quả cười cong mắt, xoa tay như ruồi, ân cần trả lời: “Có, vừa có hàng Liêm Châu tới, màu sắc xinh đẹp, mượt mà không tỳ vết, hiếm có!”

A Hợp nói: “Lang quân không tiện tự mình đến đây, kính xin Lý đông gia mang châu tới cửa.”

Lý Quả nói cười: “Phải như thế thôi, làm phiền bảo nghĩa dẫn đường.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận