Láng Giềng

Ngô Bá Tĩnh nhất thời câm nín, là ai thần thông quảng đại có thể thông báo cho Triệu Khải Mô đang ở Lễ bộ biết, còn chuyện làm sao Triệu Khải Mô lại tìm đến đã không còn quan trọng nữa, thậm chí việc hắn tự ý bỏ tiệc rượu ở Lễ bộ tối nay rồi chạy suốt đêm tới, Ngô Bá Tĩnh lúc này tựa hồ cũng không giật mình chút nào. Đối mặt với vẻ mặt tối tăm lúc chất vất của bằng hữu, Ngô Bá Tĩnh nói: “Ở bên trong.”

Hắn vừa dứt lời, liền thấy Triệu Khải Mô vội vàng tiến vào trong phòng, cho dù Triệu Khải Môi xưa nay trầm ổn, cũng không che giấu được nội tâm hắn đang hoảng loạn. Quan tâm sẽ bị loạn, yêu thương khó che giấu. Ngô Bá Tĩnh nghĩ, ta cũng chẳng làm gì cậu ta, có cần không tín nhiệm ta như thế không?

“Nam Quất.”

Triệu Khải Mô gọi với vào trong phòng, ban đầu thì thanh âm không lớn, song đến tiếng thứ hai thì âm cuối đã hơi run run. Căn phòng rộng rãi, tối mờ không rõ, tiếng gọi của Triệu Khải Mô tựa như bị cái nhà này nuốt chửng, không một chút vang vọng. Lần thứ ba muốn gọi ra thành tiếng, Triệu Khải Mô quét mắt thấy trong màn có một bóng người quen thuộc.

Lý Quả không nghe rõ tiếng gọi đầu tiên, đến tiếng thứ hai thì vội vàng nhổm lên, cậu quay đầu lại tìm kiếm, nhìn thấy Triệu Khải Mô đã đứng bên cạnh màn. Triệu Khải Mô mặc trang phục khác với khi trước, hắn mặc trang phục nho sinh, mũ đen, bạch lan sam. Lý Quả vừa vui mừng lại vừa thấy oan ức, cậu muốn gọi Khải Mô, song ngẩng đầu thì thấy ở ngay sau Khải Mô có Ngô Bá Tĩnh với thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị.

Trong lòng Lý Quả buồn bã, im lặng không nhúc nhích.

Triệu Khải Mô nhấc màn lên đi về phía Lý Quả, hắn ôm chầm Lý Quả vào lòng, hai tay siết chặt thân thể Lý Quả. Lý Quả ngửi thấy được mùi hương quen thuộc trên người hắn, hai tay cậu nhẹ xoa lên tấm lưng dày rộng của Triệu Khải Mô, cậu phát hiện vai Triệu Khải Mô khẽ run rẩy.

“Ta ở đây.”

Lý Quả nói khẽ, cậu áp vào thân thể ấm áp của Triệu Khải Mô, xuyên qua vai Triệu Khải Mô, cậu nhìn thấy Ngô Bá Tĩnh thật lạnh lùng. Lý Quả cũng mặc kệ, đã có Triệu Khải Mô ở đây, cậu không sợ ai hết. Không biết Khải Mô làm sao tìm tới được Ngô trạch, cũng không biết là ai đã mật báo, nhìn hắn mặc trang phục nho sinh, chỉ sợ là từ mấy nơi giống như trường thi mà tới đây rồi.

Nhìn thấy Lý Quả, trái tim Triệu Khải Mô mới an ổn lại, trước đó hắn từng có đủ các loại suy đoán. A Lý truyền tin làm hắn thất kinh, hắn tùy tiện rời khỏi tiệc rượu của Lễ bộ tổ chức, có thể nói là bỏ mặc hết thảy. May là, Lý Quả không có chuyện gì, nếu thật là có chuyện, Triệu Khải Mô không có cách nào tha thứ chính mình. Thời điểm hắn thấy bạch mã của Ngô Bá Tĩnh ở điếm xá tại cửa thôn thành nam, là hắn đã sơ sót, Ngô Bá Tĩnh không có cách nào khoan dung chuyện tình cảm giữa hai nam tử, cái này cũng là do Triệu Khải Mô chưa bao giờ làm rõ nguyên do cùng với hắn. Từ Lễ bộ chạy đến nơi Lý Quả ở, rồi lại chạy tới Ngô trạch, đoạn đường này, Triệu Khải Mô không kịp nghĩ quá nhiều, lúc này ôm được Lý Quả vào lòng, hắn đã không còn gì để lo sợ nữa.

Hắn biết Ngô Bá Tĩnh đang ở phía sau, hắn ôm Lý Quả, ôm cái con người hắn trân ái cả đời này, hắn hi vọng Ngô Bá Tĩnh nhìn cho thật kỹ, đây người nằm trong tim hắn, đừng làm tổn thương cậu ấy.

Hai người cứ ôm như thế, Triệu Khải Mô không có ý buông ra, Lý Quả cảm thấy ngại ngùng, đẩy Triệu Khải Mô ra, cậu nhỏ giọng nói với Triệu Khải Mô: “Khải Mô, buông ta ra.”

Triệu Khải Mô dùng ngón tay cái cọ đi vết máu khô trên mặt Lý Quả, đôi mắt sâu của hắn nhìn chăm chú vào Lý Quả, cảm giác lúc ngón tay cà qua khuôn mặt thật kỳ lạ, trong nháy mắt Lý Quả đỏ bừng mặt lên. Triệu Khải Mô dường như không ý thức được mình đang có hành động thân mật, hắn bắt đầu đánh giá Lý Quả cẩn thận, tóc tai, khuôn mặt, cổ, ngực, ánh mắt hắn di xuống phía dưới, hắn phát hiện cổ tay áo của Lý Quả có một vết máu lớn, mặt hắn tối lại, kéo bàn tay trái Lý Quả đang giấu dưới tay áo lên. Cổ tay trắng nõn đầy vết huyết ứ, ngón tay trỏ sưng to, băng vải dính máu. Mấy ngày trước, chính là trên ngón tay trỏ ở bàn tay trái này, Triệu Khải Mô đã đeo lên cho Lý Quả một cái nhẫn. Triệu Khải Mô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Bá Tĩnh, hắn đang chất vấn. Ngô Bá Tĩnh không nhớ rõ mình có khi nào từng nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Triệu Khải Mô chưa, lúc này đôi mắt của Triệu Khải Mô như có một đám lửa lạnh đang bùng cháy, khiến người khác vô cùng sợ hãi.

“Đại phu xem qua rồi, không sao đâu.”

Lý Quả rút bàn tay bị thương về giấu ở dưới tay áo, cậu không muốn Triệu Khải Mô khổ sở vì chuyện này. Cậu rất vui vì mình đã được chuyển đến đây, được điều trị, được chăm sóc, mà không phải đang bị nhốt trong gian phòng của người hầu, bị bỏ mặc tự sinh tự diệt, rồi bị Triệu Khải Mô nhìn thấy.

Ngươi cũng nên vui mừng đi.

Lý Quả dời mắt khỏi Ngô Bá Tĩnh, cậu nghĩ cậu đã không hận người này nữa, lúc này cậu chỉ muốn rời đi.

“Khải Mô, mình về đi.”

Lý Quả sờ lên bàn tay nắm thành đấm của Triệu Khải Mô, dáng vẻ ưu sầu, ức chế của Triệu Khải Mô khiến cậu thật đau lòng.

“Đi được không?”


Triệu Khải Mô cúi đầu hỏi Lý Quả, hắn đỡ eo Lý Quả.

“Có thể.”

Lý Quả đỏ mặt, không dám nhìn tới vẻ mặt của Ngô Bá Tĩnh.

Triệu Khải Mô nắm chặt bàn tay phải của Lý Quả, dắt Lý Quả ra khỏi phòng. Hai người còn chưa đi được mấy bước, Lý Quả đã thở hồng hộc, trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Triệu Khải Mô dừng bước, đau lòng nói: “Không cần miễn cưỡng.” Lý Quả cũng không ngờ mình sẽ suy yếu như vậy, nhưng mà cũng không phải là bởi ốm đau, mà do đói bụng. Lý Quả đã một ngày rưỡi chưa ăn uống gì rồi.”Khải Mô, ta đói, chân nhũn ra rồi.” Lý Quả kề tai Triệu Khải Mô nói khẽ, sau đó, Ngô Bá Tĩnh cường tráng liền nhận phải ánh mắt giết người của Triệu Khải Mô.

Ngô Bá Tĩnh khoanh tay đứng ở cửa, đã là dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi. Hắn thấy Triệu Khải Mô không coi ai ra gì mà thân mật với nam tử, hắn vốn nên lúng túng, song cứ không chịu tránh đi, ngược lại trợn to mắt mà nhìn.

Triệu Khải Mô cong gối, ôm Lý Quả lên, khí lực cánh tay hắn rất lớn. Lý Quả tay ôm lấy cổ Triệu Khải Mô, vùi mặt vào lồng ngực Triệu Khải Mô.

May mà là đêm khuya, trong viện chỉ có Ngô Triệu Lý cộng thêm một người hầu là A Hợp, nếu bị những người khác nhìn thấy, vậy coi như xong.

“Triệu Khải Mô.”

Ngô Bá Tĩnh thấy Triệu Khải Mô không chịu nhìn hắn, hiển nhiên ngay cả một câu cũng không muốn nói với hắn, biết trong lòng Triệu Khải Mô đang phẫn nộ. Nhưng mà Ngô Bá Tĩnh lúc này, cũng có chút không thoải mái, hắn liền gọi cả họ lẫn tên của bằng hữu.

Triệu Khải Mô dừng bước, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Ngô Bá Tĩnh. Hôm nay, hắn không chỉ trích Ngô Bá Tĩnh câu nào, không phải là hắn không tức giận, không đau lòng, chỉ có điều là hắn ẩn nhẫn mà thôi.

“Còn nhớ tử thi trong rừng Kình Sơn tự không?”

Trong viện nổi gió lên, lay động ống tay áo Triệu Khải Mô, thần sắc Triệu Khải Mô vì đó mà hơi lạnh đi. Song cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Triệu Khải Mô nhếch miệng lên, mỉm cười, nụ cười này dưới ánh trăng nhìn có chút thê lương, hắn mở miệng nói: “Chuyện của ta, ta sẽ xử trí, không nhọc người khác.”

Rõ ràng từng chữ, đầy khí phách.

“Thôi thôi.”

Ngô Bá Tĩnh quay người, giận dữ không thèm nhìn Triệu Khải Mô nữa. Ngô Bá Tĩnh dựa người vào cột gỗ, thở dài xa xôi, lại tựa như không thể nhẫn tâm, hắn nghiêng mặt sang nhìn về phía viện tử. Ánh trăng ảm đạm, khoác lên bạch sam của Triệu Khải Mô, khiến xung quanh toàn một màu trắng xoá.

Bóng dáng người bằng hữu hắn quen từ thuở nhỏ, ôm người hắn yêu kéo thật dài trong viện, hắn nện bước vững vàng đi về phía cửa. Ngô Bá Tĩnh không biết hắn sẽ đi được tới đâu, còn chưa nhược quán, vốn nên là cuộc sống rất tốt, hắn lại chọn con đường đi ngược lại với đạo lý lẽ thường.

Kình Sơn tự ngày thu, lá phong như lửa.

Hai nam tử trẻ tuổi nằm thẳng trong rừng cây, hai tay nắm chặt, cổ treo trên một dây đỏ. Bọn họ ngẩng mặt nhìn về phía chân trời, mây giăng đang lay động, nhưng tròng mắt của bọn họ đã bất động. Tóc mai của bọn họ nhiễm sương sớm, mũ áo ướt đẫm, sinh mệnh trên người đã mất đi đã lâu. Đợi đến lúc tôi tớ thành đàn, bốn, năm thân nhân tìm đến, đập vào mắt chính là cái chết thật yên ả.

Song dù đã tử vong thì bê bối vẫn không cách nào tiêu bỏ.


Ngô Bá Tĩnh khi đó còn là hài tử, theo người lớn đến Kình Sơn tự ngắm lá đỏ, khi đó, Triệu Khải Mô cũng ở đấy, Ngô Anh Anh còn là đứa bé được bế trong lòng.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng khóc đầy áp lực, Ngô Bá Tĩnh biết đó là tiếng khóc của Anh Anh muội muội hắn.

Tỳ nữ này cũng thật là, chỉ cần Triệu Khải Mô hễ đến Ngô trạch, nhất định có thể nghe phong thanh, rồi chạy đi báo cho Ngô Anh Anh biết. Lần này bị nàng nhìn thấy, hẳn là vừa khiếp sợ lại vừa thương tâm đi.

Triệu Khải Mô ra khỏi cửa viện, Chu Chính Mẫn nhìn thấy hắn ôm Lý Quả trong lòng, vội vã muốn tới giúp đỡ, Triệu Khải Mô nói không cần. Triệu Khải Mô cứ như vậy ôm Lý Quả, cưỡi ngựa trở lại phố Chu Tước môn, nơi Lý Quả thuê ở.

Chu Chính Mẫn theo ở phía sau, trầm mặc không nói gì, hắn cảm thấy mình tựa hồ đã thấy được chuyện gì đó, nhưng mà hắn tốt nhất không nên hỏi, cũng không nên nói ra.

Ba người trở về, người trong viện chờ đã lâu, nghe thấy tiếng vó ngựa, lập tức mở cửa. Triệu Khải Mô ôm Lý Quả xuống ngựa, Lý Quả sợ hắn cứ ôm mãi, giãy chân, bước xuống, liền sải bước đi, kéo ra khoảng cách với Khải Mô.

“Quả ca, ngươi không sao chứ?”

Lục Châu đỡ lấy Lý Quả, đôi mắt ươn ướt.

“Ta rất tốt, Lục Châu, có gì ăn không?”

Lý Quả ôm bụng sôi lên lột rột, cậu cảm thấy mình sắp chết đói rồi. Cũng khó trách cậu đói bụng, một ngày rưỡi không ăn uống, trong bụng chẳng có tí đồ ăn nào.

“Có có.”

Lục Châu nín khóc mỉm cười, bận rộn tìm trong bếp.

Mọi người đỡ Lý Quả vào phòng ngủ, hỏi han ân cần, chuyện cảm ơn Triệu Khải Mô lần nữa, đương nhiên không cần phải nói.

Lục Châu bưng cháo vào, muốn đút cho Lý Quả, Lý Quả nói không cần. Lý Quả cầm lấy thìa, ăn hết miếng này tới miếng khác, khoảng thời gian đó không một tiếng thở. Lục Châu nhắc chậm một chút chậm một chút, không có ai giành với ngươi đâu. Triệu Khải Mô đứng ở một bên quan sát, không cười như những người khác, trong lòng hắn cực kì nặng nề, cảm thấy đau lòng.

Đợi mọi người tản đi, trong phòng chỉ còn Lý Quả cùng Triệu Khải Mô, đã là nửa đêm.

“Khải Mô, ngươi mau trở về đi.” Lý Quả đã biết Triệu Khải Mô trốn ra từ tiệc rượu của Lễ bộ, vừa nãy lúc Lý chưởng quỹ cùng Triệu Khải Mô nói chuyện với nhau đã bị Lý Quả nghe thấy.

“Ta hỏi ngươi chút chuyện xong sẽ đi.” Triệu Khải Mô ngồi ở bên giường, nhìn kỹ Lý Quả.

Lý Quả biết Triệu Khải Mô muốn hỏi cái gì, cậu gật đầu.

“Ngón tay vì sao bị thương?”


Triệu Khải Mô kéo tay trái Lý Quả ra, ánh mắt của hắn rơi vào vết máu đỏ sậm ở ống tay áo. Một mảng rất lớn, cũng biết lúc đó chảy ra không ít máu.

Lý Quả im lặng, từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn, cậu đặt nhẫn vào lòng bàn tay Triệu Khải Mô.

“Hắn phát hiện ra nhẫn?”

Triệu Khải Mô nhẹ giọng hỏi.

Lý Quả gật đầu, Lý Quả còn nhớ lúc Ngô Bá Tĩnh phát hiện ra chiếc nhẫn này cùng với cái của Triệu Khải Mô là một đôi, phi thường khiếp sợ, vô cùng căm tức.

“Bởi vậy nên hắn làm ngón tay ngươi bị thương?”

Toàn thân Triệu Khải Mô lạnh đi, hai tay hắn siết chặt trong tay áo, lời nói nghe rét lạnh như đao. Không đành lòng suy nghĩ, cũng không muốn tin tưởng, Ngô Bá Tĩnh sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, nhưng mà ngón tay này của Lý Quả vốn là ngón đeo nhẫn.

Lần này Lý Quả bị thương tổn, bị giam cầm, tất cả đều vì mình mà ra.

“Không phải, Khải Mô, ngươi hãy nghe ta nói.”

Lý Quả sờ hai tay lên gương mặt như phủ đầy sương lạnh của Triệu Khải Mô, ngón tay của cậu thật ấm, thần sắc Triệu Khải Mô hòa hoãn dần, hắn nhắm mắt lại, dẹp loạn cảm xúc kịch liệt chập trùng.

“Hắn phát hiện ra chiếc nhẫn này, rất phẫn nộ, muốn phá hủy nó nên đã gọi người hầu đem dao cắt vàng tới.”

Lý Quả cố gắng làm bằng phẳng ngữ điệu của mình, không đi kích thích Triệu Khải Mô.

Triệu Khải Mô có thể tưởng tượng ra đó là tình cảnh thế nào, Ngô Bá Tĩnh làm việc thường bất chấp hậu quả, tùy tính mà làm. Triệu Khải Mô cầm bàn tay Lý Quả lên đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống.

“Ta cướp nhẫn với hắn, tay thò vào trong dao nên bị cắt phải.”

Lý Quả hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, cơn đau chợt nhói lên, là kiểu tay đứt ruột xót, cơ hồ đau cả người muốn hôn mê. Chỉ là hồi tưởng, song trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Có chút đau, thế nhưng đã tìm đại phu băng bó, sẽ tốt lên thôi.”

Lý Quả tận lực nói giảm nói tránh, cậu ngẩng đầu lên nhìn Triệu Khải Mô, kinh ngạc thấy trong mắt Triệu Khải Mô có một giọt lệ, lặng lẽ rớt xuống.

“Khải Mô, ngươi đừng khóc!”

Lý Quả khiếp sợ, hoảng loạn, vội vàng dùng tay lau mặt Triệu Khải Mô. Nhìn nước mắt Triệu Khải Mô, trong lòng Lý Quả cũng chua xót, không biết là đau lòng vì chính mình hay là đau lòng vì Khải Mô, hoặc là vì phần tình cảm này của hai người mà gian nan khổ sở.

Triệu Khải Mô siết chặt cái nhẫn trong lòng bàn tay, hắn ảm đạm cười: “Nhẫn không có chuyện gì, còn tay ngươi thì bị cắt đứt.”

Phải đau đớn đến cỡ nào, đây là loại dao mà cả vàng bạc cũng cắt được.

Ngô Bá Tĩnh, ngươi không nên làm ra chuyện như vậy, dù cho ngươi đoán ra được chuyện cái nhẫn, muốn trách cứ, cũng nên tìm tới ta.


“Khải Mô, ngón tay không đứt, da thịt sẽ hồi phục lại.”

Chỉ hy vọng sau này, không để lại vết thương xấu xí nào.

“Hắn nói hắn sẽ không để ta hại ngươi.”

Lý Quả nhắc đến việc này, trong lòng rất khó chịu.

“Muốn nhốt ta lại, cho đến khi ngươi thi đình, xuất sĩ mới thôi.”

“Là ta hại ngươi.”

Triệu Khải Mô lắc đầu, nếu như lúc trước hắn quyết định thả Lý Quả đi, sẽ không có những việc này. Nhưng mà hắn không buông tay được, hắn cứ ích kỷ phóng túng, cùng Lý Quả dây dưa đến cùng, cũng khiến Lý Quả chịu đựng sự trách cứ và xem thường của người khác.

Vốn tưởng rằng Ngô Bá Tĩnh lẽ ra nên là người tương đối hiểu mình, trong nhóm bằng hữu, hắn là người hào hiệp không câu nệ nhất.

Cho dù là người như vậy nhưng vẫn phản đối, thậm chí hận không thể tự tay phá hủy mối quan hệ của bọn họ.

“Không phải.”

Lý Quả nghiêng người ôm Triệu Khải Mô, cậu thoát khỏi Ngô Bá Tĩnh là xong, không cần chịu đựng ánh mắt trách cứ, lạnh lùng của hắn nữa. Nhưng mà Triệu Khải Mô và hắn là bằng hữu cực tốt, trong lòng Khải Mô nếu quá khổ sở, sau này sao ở chung được.

“Hắn bắt ngươi chịu đói?”

Triệu Khải Mô cực kì đau lòng, hắn ôm Lý Quả thật chặt, ghìm đến Lý Quả cơ hồ thở không nổi.

“Hắn không để ta đói bụng.”

Lý Quả hơi giãy, Triệu Khải Mô buông tay ra, Lý Quả dựa vào vai Triệu Khải Mô.

“Ban đầu, là ta tức giận khổ sở nên không chịu ăn cơm, sau đó bất giác ngủ mất một ngày.”

Lý Quả làm người chừng mực, cậu tuy rất tức giận Ngô Bá Tĩnh, thế nhưng người này quả thật có cho cậu cơm ăn.

Nếu như bị thương rồi còn bị nhốt, còn để cậu nhịn đói thì Ngô Bá Tĩnh quả thực quá ác độc, không cần Khải Mô tìm hắn tính sổ, Lý Quả cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

“Khải Mô, ngươi mau trở về đi, nhóm quan nhân mà phát hiện ngươi không có mặt, sẽ nói xấu ngươi trước mặt hoàng thượng, nếu ngươi bị xoá tên, vậy làm sao bây giờ?”

Đêm đã khuya, cũng không biết Triệu Khải Mô lúc này chạy trở về có còn kịp không?

“Sẽ không đâu, ta hừng đông lại trở về.”

Triệu Khải Mô cảm thấy cùng lắm là bị quan viên chủ sự dạy bảo một trận, nói hắn thiếu niên ngông cuồng, chứ cũng không đến nỗi nào.

“Vậy không được, ngươi nhanh đi làm đại quan đi, sau này ai dám nhốt ta, ngươi nhốt hắn lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận