Mang danh liều chết cứu chủ nhưng Mộ Hoan vô pháp nằm mãi ở trong Thư Lăng Các chờ hầu hạ được, nói thế nào nàng cũng chỉ là nữ nô lao dịch thấp hèn, càng lưu lại lâu càng dễ quên mất thân phận của mình.
Lại một ngày đầu đông rét buốt, sau khi dùng xong dược phối liền cảm thấy cả người đau nhức.
Thái y từng nói đây là tác dụng phụ khi đẩy độc ra khỏi cơ thể, kiên trì vài tháng thì không cần phải dùng nữa.
Mộ Hoan cuộn người trong chăn bông to sụ, nặng nề thở ra một làn khói mỏng.
Cách một bức bình phong, Ngạc an tĩnh dựa lưng vào nhuyễn tháp đọc sách, nhàn rỗi hay bận rộn đều sẽ cố dành thời gian để đọc cho được ít nhất một quyển.
“Chủ tử.” Hỉ Tâm đem chén trà hạnh nhân đặt lên bàn, nhỏ giọng đối chủ tử đang thất thần trên giường: “Uống xong chén trà này lại ngủ một giấc, sớm sớm bài trừ độc ra khỏi cơ thể ngài.”
“Không cần.”
Mộ Hoan nghĩ ngợi một lúc rồi đối người bên kia bình phong nói: “Điện hạ, nô tỳ là người biết rõ thân phận cũng không dám quá phận vọng tưởng.
Lần trước cứu điện hạ chỉ đơn giản là một mảnh trung tâm, hoàn toàn không muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý hay để điện hạ nghĩ nợ nô tỳ.
Hôm nay nô tỳ cảm thấy mình đủ sức đi lại, có thể lập tức rời khỏi Thư Lăng Các, thỉnh xin điện hạ chuẩn nô tỳ ly khai.”
Lạch cạch âm thanh từ bên kia phát ra, dường như là đang đặt trục trúc xuống bàn.
“Bản vương vốn là người phân rõ trắng đen thị phi, nàng cứu mạng bản vương một lần há để nàng quay lại làm nữ nô lao dịch? Chuyện này đồn ra ngoài mặt mũi của bản vương cũng chẳng còn, chi bằng thế này, nàng hảo hảo lưu lại Thư Lăng Các làm nô.
An Tự Các bên cạnh vẫn chưa có người dùng, hôm nay có thể chuyển qua, cảm thấy thân thể tốt thì đến làm việc cũng không muộn.”
“Nhưng…”
Không để Mộ Hoan kịp nói hết, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã đánh gãy lời nàng: “Nếu kiên quyết muốn quay lại cũng được, hai nữ nô kia cũng quay về trù phòng làm việc nặng nhọc.”
Mộ Hoan suýt cắn trúng lưỡi, trừng trừng nhìn bức bình phong như muốn đục hẳn trên đó một lỗ: “Nô tỳ nguyện ý dọn sang An Tự Các.”
“Nghỉ ngơi đi, một lát sẽ có người đến giúp dọn dẹp.”
Bên kia cũng chẳng nói thêm gì nữa, Mộ Hoan bất đắc dĩ thở dài, mông vừa nhấc lên một đoạn giờ phải ngồi trở lại giường nệm êm ái.
Hỉ Tâm nhân lúc trà hạnh nhân còn nóng mà bưng đến giục chủ tử mau uống, loại trà thanh nhiệt giải độc này rất tốt cho thân thể nàng.
“Chủ tử sao phải cứng đối cứng với điện hạ? Lẽ nào ngài không thấy điện hạ có ý thoái nhượng?”
Mộ Hoan khựng lại, ngước nhìn Hỉ Tâm mà chau mày: “Lần trước cũng là nàng thoái nhượng, sau đó thì sao? Đừng nói lại chuyện này nữa, an tĩnh ở đây đợi ngày mai dời đến An Tự Các.”
“Vâng.”
Hỉ Tâm còn muốn nói gì đó nhưng thấy sắc mặt chủ tử nên không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn đứng lui ra sau gạt than trong chậu đồng.
Tống ma ma dẫn theo hai ba nữ nô tiến vào, lần lượt thu dọn đồ đạc của Mộ Hoan dời sang An Tự Các, phỏng chừng không đến ngày mai các nàng đã có thể dọn qua.
Kỳ thật đồ đạc của Mộ Hoan chẳng có mấy kiện, phiền là ở chỗ dọn dẹp An Tự Các thích hợp để nàng dưỡng bệnh.
Ngay cả Thái y cũng bị dời sang sát cạnh phòng nàng để tiện bề qua lại thăm khám, đồng thời nhỡ phát sinh chuyện bắt trắc cũng chẳng cần đi đâu xa để tìm.
Phía An Tự Các vẫn bận rộn dọn dẹp lại, Mộ Hoan chỉ có thể chờ đến chiều rồi dọn qua bên đấy.
Quá chính ngọ nữ nô của trù phòng cũng dâng ngọ thiện lên, vẫn như cũ cách một bức bình phong mà an tĩnh dùng, chẳng ai lên tiếng nói với ai nửa chữ.
Bầu không khí hôm nay ngột ngạt hơn so với mọi ngày, Mộ Hoan thầm đoán chắc là do ban nãy nàng đề cập chuyện dời sang nơi khác dưỡng thương nên khiến chó nhỏ mới không hài lòng.
Gắp một ít rau cho vào miệng nhai, Mộ Hoan trộm liếc nhìn sang bên kia bình phong.
“Mộ Hoan, qua đây.”
Còn chưa làm được chuyện xấu đã bị gọi đến tên, Mộ Hoan suýt chút làm rơi đôi đũa trên tay, hoảng loạn nhìn Hỉ Tâm vẫn đang mục trừng khẩu ngốc.
Bất quá đã gọi đến tên không thể cứ ngồi yên như vậy, Mộ Hoan ngoan ngoãn đặt đũa xuống bàn, nhấc váy bước vòng qua bình phong đến chỗ A Ba Đáp Thấu Á Viên.
“Điện hạ cho gọi nô tỳ?”
“Hầu thiện.”
Mộ Hoan mím mím môi, nhận mệnh bước lên cầm lấy đôi đũa được đặt ngay ngắn trên bàn, chiếu theo sở thích của chó nhỏ mà gắp một khối trư nhục còn nguyên máu.
Vạn vạn không ngờ A Ba Đáp Thấu Á Viên thật sự ăn thức ăn do nàng gấp, còn đưa mắt chờ đợi thêm một khối trư nhục như thế.
Chọn sang một khối dương nhục đã qua chế biến, màu sắc cùng mùi hương đều vượt xa các tửu lâu nổi tiếng trong thành.
Sắc mặt của A Ba Đáp Thấu Á Viên liền trở nên không tốt, nhưng vẫn ăn khối dương nhục, chẳng buồn nhai đã trực tiếp nuốt xuống.
“Điện hạ, ngài nuốt xuống sao?” Mộ Hoan đặt vội đũa xuống bàn, bắt lấy hai bên mặt chó nhỏ mà kéo lại xem có nhai thịt hay không: “Dương nhục này bên trong còn có xương a, mau mau nhả ra!”
Bốn phía truyền đến tiếng hít thở không thông, Mộ Hoan phát hiện bản thân thất thốt vội thả tay ra: “Nô tỳ có tội, thỉnh điện hạ trách phạt.”
Bản thân là vương gia lại bị lôi lôi kéo kéo trước mặt nhiều ngươi như vậy tất nhiên sẽ thấy xấu hổ, A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn nữ nô hầu trong các ý bảo các nàng lui xuống.
Mộ Hoan âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, thủy chung khấu đầu không dám ngẩng lên.
“Ngồi lên đi, lần sau không được tái phạm.”
“Ách, vâng.”
Len lén liếc nhìn chó nhỏ, vô tình thấy lang nhĩ mềm mại đỏ hồng, có lẽ là do ban nãy nàng lỗ mãng khiến đối phương xấu hổ trước mặt hạ nhân.
Bầu không khí an tĩnh khó chịu lần nữa diễn ra, Mộ Hoan một mực hầu thiện không mở miệng nói linh tinh.
Hại A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn mở miệng nói chuyện cũng nói không ra chữ, oán hận nuốt xuống ngọ thiện chẳng biết vị.
Dùng được một nửa, người của Tống ma ma cũng đến, cung kính chấp tay bái lạy: “Điện hạ, phía An Tự Các đã an bài xong, cô nương có thể chuyển qua đó.”
“Ân, đi đi.”
Mộ Hoan mừng rỡ không ngớt, cuối cùng nàng cũng được phép chuyển đi, tránh cảnh phải ngày ngày đụng mặt mà chẳng biết phải nói gì.
“Nàng có vẻ rất vui?”
“Ách…” Mộ Hoan thu hồi tiếu ý, nhỏ giọng hồi đáp: “Nô tỳ không có.”
“Ngươi nếu có tinh thần cũng nhàn rỗi như vậy chi bằng chép hai trăm lần quy tắc vương phủ đi.”
“Chép? Chép phạt?”
Mộ Hoan âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: “Thật sự phải chép? Hay là nô tỳ đọc hai trăm lần cho ngài nghe?”
“Chép ra, sáng mai đưa cho bản vương.”
Hai bên thái dương túa ra mồ hôi ròng ròng, Mộ Hoan nàng căn bản không biết chữ Ngạn Huyền viết như thế nào a a a!?
…
“Chủ tử, ngài đang làm cái gì vậy?” Hỉ Tâm dõi mắt nhìn dòng chữ kỳ quặc của Mộ Hoan: “Ngài vẽ bùa chú sao?”
“Đây là chữ Hán a!”
“Chữ Hán?”
Mộ Hoan nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của Hỉ Tâm mà suy sụp nằm dài xuống bàn: “Xong rồi, Ngạn Huyền đại lục địa không dùng chữ Hán, ta làm sao mà chép phạt đây?”
“Chép phạt?”
“Không có gì, ngươi đi ngủ đi.”
Mộ Hoan vo tròn tờ giấy tuyên trên bàn ném vào chậu gỗ, tiếp tục cắn cán bút nghĩ ngợi làm sao chép phạt nộp cho chó nhỏ.
Bóng đèn trên đầu đột nhiên bật sáng, vội lấy thêm tờ thứ hai chăm chú viết, vài giây lại quét đầu bút lấy thêm mực.
Hỉ Tâm khóe môi rút trừu, nhìn chằm chằm vào tờ giấy tuyên trên bàn, kết quả là xoay người rời khỏi phòng.
Chép đến gần sáng mới hoàn tất, Mộ Hoan mệt mỏi ngủ gục ở trên thư án, than lô bên cạnh vẫn tí tách sưởi ấm.
Cứ đến đầu giờ mão là Hỉ Tâm lại đến gọi nàng thức dậy đi qua Thư Lăng Các hầu hạ, y phục đều được chuẩn bị sẵn, còn tảo thiện sẽ qua dùng cùng chủ nhân bên kia.
Mơ mơ màng màng mặc y phục giữ ấm, dùng chén thuốc bài độc tố rồi mới di chuyển đến Thư Lăng Các, không quên mang xấp giấy chép phạt của nàng.
Lúc nàng đến thì A Ba Đáp Thấu Á Viên đang ở sau bình phong thay y phục, nàng đành đứng bên ngoài bái lạy nói vọng vào: “Nô tỳ khấu kiến điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an.”
“Tiến.”
Mộ Hoan lúng túng bước vào, ôm xấp giấy tuyên nép sang một bên chờ A Ba Đáp Thấu Á Viên đi ra.
Đối phương rất nhanh liền mặc xong y phục, tiêu sái đi thẳng đến thư án, đồng thời quét mắt nhìn nàng một cái.
Tự bản thân minh bạch ý tứ, Mộ Hoan ngoan ngoãn đem xấp giấy tuyên đặt lên bàn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt nhìn tờ đầu tiên, còn tưởng mình nhìn nhầm cố sức nhìn thật kỹ, kết quả liền bị đống hỗn tạp trên giấy dọa cho nhảy dựng lên.
“Mộ Hoan! Nàng đang chép cái gì vậy hả?”
Mộ Hoan vội che tai lại, rùng mình lí nhí hồi đáp: “Quy tắc vương phủ.”
“Quy tắc vương phủ là cái này sao? Rõ ràng đang vẽ bậy trong này!”
“Không có! Rõ ràng là quy tắc vương phủ!” Mộ Hoan chỉ tay vào con gà bên trên giấy tuyên: “Giờ dậu hậu viện đều phải tắt đèn vào phòng, không được đi lung tung bên ngoài.
Còn có con mèo kia là dậy trước giờ mão, bên cạnh có hai quả tạ nữa, là tập luyện vận động thể thao trước khi dùng tảo thiện nha.”
“Hồ nháo!” A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận đánh gãy lời nàng: “Nàng xem bản vương là oa oa sao? Còn không chép cho đàng hoàng, bản vương lập tức phạt nàng cọ hố xí một tháng!”
“Ta…”
Mộ Hoan đuối lý, ũ rũ kéo tay áo: “Nô tỳ đi cọ hố xí.”
“Ý tứ gì? Tại sao không chép?”
“Nô tỳ…”
“Nói!”
Bị quát một cái, Mộ Hoan sợ đến hét lên: “Nô tỳ không biết chữ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên như vừa trải qua ngũ lôi oanh đỉnh, trợn trừng mắt không dám tin, đè thấp giọng hỏi lại lần nữa: “Nàng… không biết chữ?”
“Ân, không biết.”
“Làm sao có thể? Ma ma trong vương phủ không dạy qua sao? Nhập cung thời điểm đó nàng cũng chẳng học chữ?”
“Kỳ thật ma ma có dạy, chỉ là…” Mộ Hoan trộm liếc nhìn chó nhỏ, xấu hổ biện minh: “Chỉ là ta nghĩ vương phi không cần phải biết chữ, chỉ cần quản lý hậu viện nên…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên: “…”
“Làm gì có chuyện vương phi không cần học chữ? Điền trang, giấy tờ đất, hộ tịch, giấy bán thân của nữ nô, chi tiêu trong vương phủ, nếu không biết chữ làm sao quản lý?”
Đầu Mộ Hoan càng cúi càng thấp, hai mắt ươn ướt nước: “Nô tỳ bây giờ cũng không phải vương phi, mấy có đó cũng không…”
“Đừng cãi lời!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy đi loanh quanh thư án, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy tức giận: “Đúng là nàng bị chiều chuộng đến vô pháp vô thiên rồi, ngay hôm nay lập tức học chữ, một ngày học ít nhất hai mươi chữ bằng không đừng nghĩ được hồi thất nghỉ ngơi.”
“Hả?”
“Qua đây.”
Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, cố sức trấn an mình mà bước lại thư án ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiện tay cầm lấy bút khổng tước trên giá, Mộ Hoan giả vờ chăm chỉ quét mực rồi tròn xoe mắt nhìn chó nhỏ đang đứng trước mặt.
“Viết tên bản thân ra.”
“Cái này…” Mộ Hoan liếm liếm môi, xấu hổ cười trừ: “Nô tỳ không biết.”
“…” A Ba Đáp Thấu Á Viên trợn trắng mắt: “Cả tên mình cũng không biết viết thế nào?”
“Ách, ni…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc đầu thở dài, vòng ra phía sau Mộ Hoan đồng thời dùng chi trước cố định tay nàng lại.
Móng vuốt bén nhọn xòe ra, một mặt tì lên thân bút một mặt giữ lấy toàn bộ bàn tay của nàng để dễ dàng di chuyển.
Hơi thở ấm áp phả trên đỉnh đầu, Mộ Hoan nhịn không được rùng mình, mặt nhỏ thoáng ứng hồng một mảng.