“Thật sự?”
“Thật, nô tỳ không dám dối gạt nửa lời.”
Trần Nhược Ni hoảng hốt đi đi lại lại đại sảnh Đàm Tiên Các, càng nghĩ càng không thông suốt, tại sao Mộ Hoan chỉ trong một sớm một chiều có thể giành lại ân sủng dễ dàng như vậy?
“Đi, mau đi gọi Đông Hinh và trắc phi nương nương đến!”
“Vâng.”
Ôm một bụng lo âu trở về ghế quý phi ngồi xuống, đã hơn nửa tháng điện hạ không gọi nàng đến hầu hạ, suốt ngày ở trong Thư Lăng Các cùng con hồ ly tinh Mộ thị.
Chẳng biết điện hạ có phải đang thay lòng đổi dạ, hướng về nữ nô ti tiện kia không nhưng xem chừng ngày tháng nàng thất sủng chẳng còn bao xa.
Mấy hôm nay phía Tống ma ma dần dần cắt giảm than đốt và thức ăn tẩm bổ, ngay cả vải vóc cũng chẳng còn mấy kiện.
Nghe đâu tất cả đều đưa về An Tự Các, lấy lý do Mộ thị cứu chủ nên được hưởng những thứ tốt nhất, ngay cả tổ yến nhân sâm cũng rót về đó.
Càng nghĩ càng phát hoảng, Trần Nhược Ni không ngồi nữa mà đứng dậy đi loanh quanh, chờ đợi Trắc phi và Đông Hinh đến để bàn bạc đối sách.
Tầm hai nén nhang thời gian sau thì người mới đến Đàm Tiên Các, ung dung từ tốn tán gẫu, hoàn toàn không đặt Trần Nhược Ni vào mắt.
“Trắc phi nương nương! Ngài mau mau cứu Nhược Ni!”
Đằng Liễu để Trân Châu dìu đỡ ngồi xuống tọa ỷ, quét mắt nhìn Trần Nhược Ni gấp đến phát hoảng: “Trần chủ tử đúng là có lòng, thời điểm được ân sủng chẳng thèm nhìn đến bản phi, đến lúc bị đe dọa lại khóc lóc cầu cứu sao?”
“Thần thiếp nào dám có suy nghĩ đó, chỉ là thời gian qua sức khỏe không tốt nên mới chậm trễ bái lạy.
Trắc phi nương nương, chúng ta tính thế nào cũng là người cùng thuyền, cứu cứu thần thiếp một mạng được không?”
“Ngươi muốn bản phi cứu?” Đằng Liễu nhàn nhã cầm lấy chén trà thổi một hơi: “Bản phi đến giờ chưa được điện hạ gọi hầu hạ, sớm đã bị các ngươi cười nhạo đến chết rồi, còn muốn bản phi giúp đỡ thế nào nữa?”
“Ngài nói thế nào cũng là bình thê của điện hạ, nhất định sẽ không bị lạnh nhạt.”
“Đông Hinh, ngươi nói xem?”
Đông Hinh nhấp một ngụm trà thấm giọng: “Chúng ta là người cùng thuyền, không thể thấy chết không cứu.
Nhưng có giành lại được sủng ái hay không còn phải xem tạo hóa của Trần chủ tử đây.”
“Ý tứ gì?” Trần Nhược Ni trong lòng run rẩy không ngớt: “Lẽ nào muốn ta đi gϊếŧ ả hồ ly tinh đó?”
Đằng Liễu khẽ cười, đem chén trà đưa lại cho Trân Châu: “Thông minh, để ngươi đoán đúng rồi.”
“Sao!?”
“Nói thế nào cũng là chúng ta thất thế, không sớm loại trừ Mộ Hoan thì ngay cả chỗ đứng trong vương phủ cũng không còn.
Chi bằng thế này, ngươi hảo hảo đến trước mặt điện hạ mời ngài đến Đàm Tiên Các dùng thiện, đồng thời cho người biểu diễn một tiết mục thu hút chú ý của điện hạ.
Nhất định hôm đó Mộ Hoan cũng sẽ tham gia, chúng ta âm thầm hạ ám chiêu vào thức ăn, để ả từ từ trúng độc mà thân vong.
Bản phi sẽ tìm một nữ nô ra giúp nhận tội, tuyệt không để liên quan đến các ngươi và cả bản phi nữa.”
“Nhưng ở Đàm Tiên Các điện hạ sẽ hoài nghi ta…” Trần Nhược Ni nuốt khan một ngụm, mặt mũi trắng bệch thì thào: “Nếu đến lúc đó tra ra được gì ta sẽ bị điện hạ lôi ra đánh chết a.”
“Ở Đàm Tiên Các thì ngươi mới dễ thoát khỏi can hệ, sẽ chẳng ai nghĩ ngươi lại cho người hạ thủ ngay tại tẩm các của mình.
Sau đó ngươi cứ tỏ vẻ hoảng hốt, nhất định bám lấy điện hạ không buông, còn giành lại được sủng ái hay không phải xem tạo hóa của ngươi.” Đông Hinh duỗi hai chân ra cho thoải mái, nheo mắt nhìn Trần Nhược Ni: “Bằng không đưa đến Hề Vũ Thất của ta vậy.”
“Không cần!”
Trần Nhược Ni kiên quyết hạ quyết tâm: “Cứ để cho ta, nhưng còn tiết mục?”
“Tiết mục bản phi sẽ giúp ngươi an bài.” Đằng Liễu mỉm cười, khẽ vỗ vào mu bàn tay Trần Nhược Ni hai cái: “An tâm, chúng ta là người cùng thuyền.”
“Hảo, là người cùng thuyền.”
…
“Hửm? Dự tiệc ở Đàm Tiên Các?”
“Vâng, điện hạ.” Trần Nhược Ni cầm bình trà nhẹ nghiêng, rót vào chén sứ nước trà trong vắt như gương soi: “Thần thiếp muốn nhân cơ hội này cảm tạ Mộ cô nương đã liều mạng xả thân cứu chủ, bảo vệ điện hạ thoát khỏi một kiếp nạn.”
Mộ Hoan đang luyện chữ cách một bức bình phong, nghe Trần Nhược Ni nói xong liền mỉa mai cười một tiếng.
Chỉ sợ lần này thật sự có trá, muốn loại trừ kẻ chướng mắt là nàng đây, bằng không sao lại có lòng tốt đi cảm tạ cứu chủ.
“Chủ tử, bên kia mời ngài, ngài có đi không?”
“Còn xem tâm ý của điện hạ nữa.” Mộ Hoan đổi sang một tờ giấy tuyên khác, chăm chỉ luyện viết tam tự kinh: “Bình thường điện hạ đối ta lúc lạnh nhạt lúc nhiệt tình, khiển trách thì không nhân nhượng mà sủng ái cũng không hẹp hòi.
Bất cẩn sẽ hiểu lầm tâm ý điện hạ, tự chuốc lấy nhục nhã còn bị người khác cười nhạo.”
“Nhưng nô tỳ lại thấy điện hạ rất lưu tâm ngài.”
“Tùy duyên đi.
Dù sao thì điện hạ với ta cũng còn tình cũ, bảo dứt thì dứt không ra nhưng muốn lạnh nhạt cũng chẳng khó khăn gì.
Thời điểm này bảo mạng quan trọng, ta không muốn như trước đây khổ sở chịu nhục nhã.”
“Thế chủ tử càng phải tranh thủ chứ a?”
“Thế là ngươi không hiểu điện hạ nàng.” Mộ Hoan đặt lại bút xuống, cầm khăn lụa chà lau hai tay rồi nhìn Hỉ Tâm đang chăm chỉ mài mực: “Điện hạ tính khí thất thường, rất cố chấp cũng rất nóng nảy, càng thúc ép dồn dập càng khiến nàng nổi lên ác tâm.
Bây giờ cứ xa gần giữ khoảng cách, cho nàng cảm giác ta không phải người muốn có liền có được, nâng cao giá trị của bản thân lên vài bậc.”
“Chủ tử nói đúng, là nô tỳ ngu muội bất tri.”
“Dù sao người của ta cũng đừng hòng cướp đi.” Mộ Hoan nhíu chặt chân mày, vô thức sờ lên dái tai của mình: “Những gì của ta đều từng món lấy lại toàn bộ.”
Chẳng bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng cáo từ của Trần Nhược Ni, Mộ Hoan hiếu kỳ đứng dậy bước ra xem thử, vừa vặn bốn mắt giao nhau có thể thấy được lửa giận trong mắt ả.
Mộ Hoan bình tĩnh nở nụ cười, không quên cúi đầu hành lễ.
Trần Nhược Ni hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay áo xoay người ly khai.
Vừa vặn để Mộ Hoan nhìn thấy những nốt đỏ trên cánh tay ả, hình dáng có chút giống đậu mùa lại càng giống dị ứng.
“Đứng ở đó làm gì?”
“A!?” Mộ Hoan lúng túng quay đầu lại, xấu hổ cười trừ: “Nô tỳ muốn ra tiễn Trần chủ tử, nhưng hình như chủ tử không có tâm trạng.”
“Đã chép xong tam tự kinh chưa?”
“Gần xong rồi.”
Mộ Hoan nhấc váy bước đến chỗ A Ba Đáp Thấu Á Viên, chống khuỷu tay xuống bàn nâng cằm lên: “Điện hạ, ngài có thấy tay của Trần chủ tử có nốt đỏ không?”
“Làm sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhướn mày: “Muốn làm đại phu đi chẩn trị?”
“Không có, chỉ là tò mò.
Nhưng mà, cái kia giống như nhiễm thiên hoa.”
“Là bị côn trùng đốt, cũng lâu rồi nhưng chẳng khỏi.”
“Ây, thật sao?” Mộ Hoan đột nhiên rùng mình một cái: “Côn trùng nào lại đốt lợi hại như vậy a?”
“Rốt cuộc nàng ra đây chỉ muốn hỏi những cái này?”
“Ân, chỉ như vậy.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bất khả tư nghị, nhăn mặt nhíu mày chất vấn: “Không hỏi bản vương có cho nàng đi không?”
“Nếu điện hạ muốn nhất định sẽ cho nô tỳ cùng tham gia.”
“Ngày mai lưu lại Thư Lăng Các.”
“Sao!?” Mộ Hoan tính toán thế nào cũng không nghĩ chó nhỏ sẽ không cho nàng cùng dự: “Trần chủ tử đã nói…”
“Nàng xem lời bản vương không bằng Trần Nhược Ni?”
“Ách, không phải.”
“Ngoan ngoãn lưu lại, bản vương cho người mang đồ ăn ngon cho nàng, nhất định không thua kém yến tiệc bên Đàm Tiên Các.”
“Nhưng tại sao?” Mộ Hoan thật sự không hiểu chó nhỏ đang tính toán cái gì: “Rốt cuộc trong hồ lô của ngài bán thuốc gì a?”
“Nàng nghĩ tại sao Trần Nhược Ni lại gọi nàng cùng đi?”
“Vì muốn cười nhạo nô tỳ.”
“Không phải.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đẩy hộp gỗ về phía Mộ Hoan, chậm rãi mở miệng: “Đào hoa hạnh nhân tô bản vương mua về từ Thái Đông tửu lâu, ban cho nàng.”
Mộ Hoan nhanh tay chụp lấy hộp gỗ, nhưng vẫn tò mò hỏi tiếp: “Thế là lý do gì a?”
“Đại khái là nàng khó sống nếu đến đó, đừng hỏi lung tung nữa, mau ăn cao điểm đi.”
Âm thầm bĩu môi, Mộ Hoan mở hộp gỗ ra lấy một khối đào hoa hạnh nhân tô cho vào miệng.
Cao điểm từ từ tan chảy, thơm ngon béo ngậy, ăn một khối lại muốn ăn thêm vài khối nữa.
“Thế nào?” A Ba Đáp Thấu Á Viên thấy vẻ mặt mãn nguyện khi ăn cao điểm của Mộ Hoan liền bật cười: “Ngon không?”
“Ngon lắm a!” Mộ Hoan lại lấy thêm một khối, suиɠ sướиɠ cảm nhận cao điểm tan chảy trong miệng: “Đào hoa hạnh nhân tô là ngon nhất, ăn bao nhiêu cũng không cảm thấy ngán.
Điện hạ, ngài thử thử một khối đi.”
Vừa nói liền cầm một khối đưa tới, tròn xoe mắt chờ mong.
A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn khước từ cũng nói không nên lời, ngoan ngoãn há miệng ăn khối cao điểm trên tay kiều hương.
“Còn lại của nô tỳ!”
Dứt câu, Mộ Hoan đem nắp hộp đóng lại, kéo tay Hỉ Tâm cùng trở về An Tự Các.
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn theo, nhẹ nhàng kéo khóe môi, chí ít kiều hương cũng đã vui vẻ trở lại.
Đường đi bị tuyết phủ trắng xóa, trên hàng hoàng dương thẳng tắp phủ đầy những cụm tuyết, một cơn gió lớn đi qua tất cả tuyết đọng đều lộp bộp rơi xuống đất.
Gió lạnh từ phương bắc tràn về, lạnh đến vô pháp hấp khí dù cho nữ nô vẫn luôn cầm chậu than theo sát bên cạnh.
Mộ Hoan giấu tay ở trong thủ lộ, rảo bước dạo quanh hoa viên một vòng rồi mới trở về An Tự Các.
Dù sao thời gian vẫn còn sớm, nàng về An Tự Các cũng chẳng có gì làm, chi bằng đi lòng vòng ngắm cảnh tuyết phủ gϊếŧ thời gian còn tốt hơn.
“Chủ tử, trời lạnh như vậy hay là trở về thôi?”
“Gấp cái gì?” Mộ Hoan với tay bẻ một cành khô, hào hứng huơ qua huơ lại: “Khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài hít thở, ngươi không cảm thấy cảnh tượng này rất đẹp mắt sao?”
“Đẹp thì có đẹp nhưng chủ tử mắc chứng hư hàn chưa khỏi, ở ngoài này lâu dễ tái phát bệnh cũ.”
“Không sao, bệnh cũ này của ta có chữa cũng chữa không khỏi, chi bằng hảo hảo tận hưởng một chút.”
Vô tình nhìn thấy dưới chân có gì đó đang phát sáng, Mộ Hoan vén váy ngồi xổm xuống từ trong tuyết đào ra một cái chuông: “Hỉ Tâm, ngươi xem cái này là gì?”
Hỉ Tâm cũng ghé mắt nhìn thử, sắc mặt đột nhiên chuyển sang trắng bệch: “Chủ tử! Là chuông trong những chiếc vòng da đeo cho dã thú!!”
Mộ Hoan sợ đến hất bỏ cái chuông trong tay, hoảng loạn lùi về sau mấy bước, cảm giác như từ trong bụi rậm sẽ có một dã báo phóng ra.
Hỉ Tâm đỡ lấy nàng tránh nàng vấp phải đá mà té ngã, trên mặt giấu không được căng thẳng, cẩn thận đảo mắt nhìn quanh.
“Làm sao?” Mộ Hoan nuốt khan một ngụm nước bọt: “Làm sao trong vương phủ lại có dã thú chứ?”
“Nô tỳ không rõ, có lẽ là từ bên ngoài chạy vào đây.”
“Không thể, dã thú làm sao có thể đột nhập vào vương phủ!?”
“Có khi nào là do Hổ tộc gây ra?”
“Có thể.” Mộ Hoan kéo cánh tay của Hỉ Tâm, nom nóp lo sợ: “Ngươi ngay lập tức hồi An Tự Các thu xếp, ta đến chỗ Ngạc vương báo một tiếng.
Nếu thấy ta không về cũng đừng gấp gáp cho đi tìm, có thể ta sẽ lưu lại chỗ điện hạ đêm nay, dù thế nào an nguy của điện hạ vẫn quan trọng nhất.”
“Vâng, chủ tử.”
Phân phó xong xuôi, Mộ Hoan lập tức xoay người chạy về Thư Lăng Các.
Chạy qua một đoạn hành lang vắng người lai vãng, trong lòng dâng lên mỗi cỗ lo sợ kỳ quái, cảm giác như đang bị ai đó lặng lẽ theo dõi.
Đi vài bước nữa, Mộ Hoan đột ngột quay đầu lại, lập tức thấy một bóng người quen thuộc.
“Mộ Hoan, đã lâu không gặp.”
“Ngươi…”
Trước mắt một mảng tối xầm, những chuyện tiếp theo đều không biết nữa.