Lang Hậu Truyền Kì


Thái y quải chẩn tướng lên vai, chậm rãi lùi về sau nhường chỗ cho Tường Liên hạ mành vải xuống, cách một bức mành mà chấp tay bái lạy.
“Thời gian này cẩn thận đừng để vết thương tiếp xúc với nước, chủ tử thân thể mang độc chưa hoàn toàn hồi phục nên đừng cậy mạnh.

Mệt mỏi lập tức nghỉ ngơi, đói bụng phải lập tức ăn uống, ghi nhớ thuốc phải đều đặn dùng không được quên một ngày nào.”
Mộ Hoan yếu ớt cười hồi đáp: “Làm phiền thái y rồi, đa tạ.”
“Là bổn phận của vi thần.”
Mắt thấy Ngạc vương bước vào, Thái y lập tức khom người bái lạy: “Vi thần lập tức kê đơn cho chủ tử, uống song song với dược phối bài độc không thành vấn đề.

Chỉ lo chủ tử chịu không nổi, hay là tạm ngừng dược phối đẩy hồng hoa, dùng trước đơn dược trị thương?”
“Không cần!” Mộ Hoan hoảng hốt chiếm lời Ngạc vương: “Thân thể ta nhu nhược, nếu còn giữ hồng hoa trong người quá lâu sẽ không thể hoài thai nữa.

Thái y cầu ngài, hảo hảo giúp ta điều chế, ta nhất định kiên trì dùng không bỏ ngày nào.”
“Hồng hoa vốn đã đẩy hết độc tố ra ngoài, chỉ còn lại ít bã bên trong, dù không loại ra vẫn có thể hoài thai sinh con.”
“Thật sự?”
“Vi thần không dám dối gạt, về phần dùng cả ba chỉ sợ cơ thể chủ tử chịu không nổi, chi bằng hoãn lại một thời gian tập trung chữa thương mới là trọng yếu.”
“Hảo, như vậy cũng được.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển về phía giường, chậm rãi mở miệng: “Bổ dược bổ thực nào thái y cảm thấy cần thiết cứ dặn dò trù phòng hoặc Tống ma ma, bọn họ tự biết phải làm thế nào.”
“Vâng, nếu không còn gì, vi thần xin phép cáo lui.”
Thái y chấp tay hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống, theo sau còn có học đồ tâm đắc nhất.
Tiết trời đầu đông lạnh giá không tưởng, từng đợt tuyết rơi trắng xóa cả lối đi, mơ màng nhìn thấy bầu trời trong vắt của ngày thu dịu êm nào đó.

Than lô vẫn đốt, hơi ấm từ từ lan tỏa khắp ngọa phòng, cách nhau một bức mành lại ngỡ như vạn dặm sơn hà.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi thật sâu, khàn khàn gọi vào: “A Hoan.”
Bất giác rùng mình, Mộ Hoan đè nén lo lắng nhỏ giọng hồi đáp: “Điện hạ có gì phân phó?”
“Ban nãy nàng không như thế, có phải thoát nạn rồi liền quên mất ân nhân?”
“…” Mộ Hoan liếc trắng mắt, quả nhiên nhỏ nhen đến thế là cùng: “Nô tỳ không dám.”
“Ban nãy rõ ràng có người vừa ôm bản vương vừa khóc, thoát nạn rồi liền vờ như không biết gì.

Bản vương đúng là mệnh khổ, làm việc tốt nhiều lần chẳng ai ghi nhớ, xong chuyện liền phủi tay xem nhau như người lạ.”
Mộ Hoan đỡ trán, đáng nhẽ ra phải gọi là cẩu tính toán mới đúng!
“Tường Liên, ngươi giúp ta xốc mành lên.”
“Vâng, chủ tử.”
Tường Liên nghiêng người đưa tay xốc lên mành vải hoa, cẩn thận gài sang hai bên rồi tinh ý lui xuống để lại không gian yên tĩnh cho hai người.

Đợi khi tiếng đóng cửa phát ra, Mộ Hoan mới dùng một ngón tay chọt chọt vào chi trước của chó nhỏ.
Đối phương cũng chẳng có từ chối, để yên cho nàng chọt nhưng đợi mãi chẳng thấy nói gì mới nhăn nhó: “Nàng tính làm như vậy đến bao giờ?”
Mộ Hoan dừng trò chơi ấu trĩ của mình lại, tròn xoe mắt nói: “Nô tỳ không biết nói gì cả nên mới chờ điện hạ nói trước.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên: “…”
“Thế từ đầu nàng cứ nói thẳng ra, còn làm nhiều trò như vậy làm gì?”
“Người ta…” Mộ Hoan xấu hổ cúi đầu nhìn xuống nệm vải trắng tinh: “Người ta xấu hổ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trút một tiếng thở dài, nhích đến gần Mộ Hoan để nàng vòng tay không bị thương qua cổ, dịu dàng ở trên gò má trắng nõn liếm một ngụm.

Tiểu kiều hương trong lòng lập tức run rẩy, khóe mắt hạnh ươn ướt nước như sắp khóc, ngoan ngoãn chìm trong vòng tay của nàng.
“Điện hạ, đau…”
“Ngoan, nằm xuống.”
Mộ Hoan đỡ một bên vai bị thương, chậm rì rì nằm xuống giường, để cánh tay gác lên một cái gối nhung mềm.

A Ba Đáp Thấu Á Viên từ từ di chuyển sát vào trong, vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy Mộ Hoan, ôn nhu ấn lên trán nàng một nụ hôn.
“Điện hạ, ngài ban nãy có bị thương không?”
“Hắc đầu lang kia to xác như vậy nhưng rất yếu ớt, không đụng đến được một sợi lông mao của bản vương nữa.”
“Khì.” Mộ Hoan vươn tay bắt lấy lang nhĩ của nàng nhẹ nhàng xoa: “Khi đó nô tỳ rất sợ, sợ đến mức phát khóc lên chẳng biết phải làm sao.

Đúng lúc đó ngài lại xuất hiện giống như ánh dương quang vậy, từng chút đem nô tỳ kéo ra khỏi hiểm cảnh, trong lòng mừng đến mức không nói nên lời.”
“Nàng thật sự nghĩ như vậy?”
“Ni, nếu lúc đó điện hạ không cứu nô tỳ, hẳn giờ này nô tỳ đã ở trong bụng hắc đầu lang kia rồi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cọ vào sườn mặt nàng hai cái: “Cũng thật biết ăn nói.”
“Điện hạ, còn chuyện đó…”
“Để A Phúc xử lý, hắn tự biết phải làm gì.”
“Nô tỳ hôm qua nhìn thấy chiếc chuông bạc hay treo trên dây da buộc quanh cổ dã thú liền tức tốc chạy đi tìm ngài, kết quả đi đến hành lang lại bị đánh ngất.

Nhưng nô tỳ vẫn nhớ rất rõ, người kia là nữ nô bên cạnh Trần chủ tử, tên gọi thì nô tỳ lại không biết.”
“Thật sự là nữ nô đó?”
“Khẳng định.” Mộ Hoan nhíu nhíu mày cố gắng nhớ lại: “Nhưng là đứng ở trước mặt, còn phía sau lại có người đánh một cái, nô tỳ liền… liền ngất đi.”
“Vậy là còn có kẻ thứ hai, nàng có nhìn thấy dáng vẻ của hắn không?”
“Không có, lúc đó bị đánh từ đằng sau nên cái gì cũng không nhìn thấy được.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng chau mày nghĩ ngợi, rất nhanh liền quay sang trấn an nàng: “Vẫn là bình an vô sự rồi, đừng lo lắng gì nữa, hảo hảo ngủ một giấc đi.”
“Ân, điện hạ sẽ lưu lại chứ?”
“Lưu lại.”
Lúc này Mộ Hoan mới chịu nhắm mắt đi ngủ, bất quá tay vẫn giữ chặt chi trước của chó nhỏ, chẳng bao lâu thì chìm vào mộng đẹp của mình.

A Ba Đáp Thấu Á Viên lúc thì dụi má lúc thì hôn mặt, nhân lúc kiều hương đang ngủ mà tranh thủ ăn chút đậu hũ, biết đâu tỉnh dậy rồi nàng muốn đến gần cũng khó.
Chưa bao lâu sau thì A Phúc trở về, đầy mặt nghi vấn bước vào An Tự Các, sau bức bình phong nói vọng vào: “Điện hạ, là Trần Nhược Ni.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn Mộ Hoan đang say giấc, nhẹ nhàng gỡ chi trước ra khỏi tay kiều hương, rón rén ly khai ngọa phòng trong yên lặng.
“Tự khai sao?”
“Không có.” A Phúc tiến lên châm cho Ngạc vương một chén trà: “Trần Nhược Ni kiên quyết không chịu nhận, nói là do Đằng Liễu và Đông Hinh tự mình chủ trương.

Xem bộ dạng của ả nói không chừng thật sự là bị người khác gài bẫy, dù sao trong ba người ả tính cách bốc đồng hiếu thắng rất dễ bị lợi dụng mà không biết.”
“Chính vì vậy Trần Nhược Ni mới là con cờ đắc lực của Đằng Liễu, ả cho rằng những chuyện ả toan tính phía sau bản vương đều không biết.

Thật ra chỉ thiếu một bằng chứng, đáng tiếc lần này lại để ả thoát được, xem chừng về sau không dễ dàng như vậy.”
“Thế còn Trần Nhược Ni, điện hạ tính toán thế nào?”
“Giam trong Đàm Tiên Các, dù sao ả sống cũng không lâu nữa đâu.”
Tự khắc minh bạch ý tứ trong câu nói vừa rồi, A Phúc vâng dạ nhận mệnh, nhanh chóng ly khai An Tự Các thực hiện nhiệm vụ được giao phó.

Quá chiều Mộ Hoan mới thức dậy, dùng xong chén thuốc liền ngơ ngẩn ngồi trên giường, chưa được nửa canh giờ lại uống thêm một chén khác.

Uống đến độ cổ họng nàng đều phát đắng, nhưng vô pháp nói ra bên ngoài, ủy ủy khuất khuất mà nuốt xuống từng ngụm thuốc.
Đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó là tiếng của A Phúc công công vọng vào: “Đồng vương phi, Tam công chúa và quận chúa đến, chủ tử có muốn nghênh đón?”
“Lập tức cho các nàng vào.”
“Vâng.”
Mộ Hoan đem lại chén rỗng đưa Tường Liên, đưa tay chỉnh sửa y phục trên người cho ngay ngắn rồi ngồi chờ ba người kia tiến vào An Tự Các.

Rất nhanh liền thấy bóng dáng của Mộ Tước gấp gáp đi đầu, một phát xông phải vào ngọa phòng túm lấy hai bàn tay của nàng mà khóc lóc thảm thiết.
“Hoan nhi, làm sao lại như vậy a? Làm sao lại bị thương? Tỷ tỷ bị dọa mất nửa cái mạng rồi, ngươi còn muốn tỷ tỷ làm sao mà sống tiếp đây hả?”
“Tỷ tỷ…” Mộ Hoan dở khóc dở cười, nhẹ nhàng dùng cánh tay không bị thương mà xoa vuốt lưng nàng: “Hoan nhi không có sao, chỉ bị thương một chút, sớm thôi sẽ bình phục.”
“Còn nói không sao?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách vác tiểu phúc to ngồi xuống ghế quý phi, bất mãn khiển trách nàng: “Ngươi a, xảy ra chuyện chẳng bao giờ đi tìm bọn ta nói rõ, đều chỉ biết ôm khư khư ở trong lòng mà chịu đựng.

Nếu không phải Tường Liên đi tìm Đồng vương phi nói ra thì chắc ngươi cũng sẽ giấu bọn ta cả đời, có đúng hay không?”
“Đừng nói nàng nữa.” Tề La Na Tát Na bắt chéo chân, tiếp nhận chén trà từ Hỉ Tâm mà nhấp một ngụm: “Tính cách của nàng không phải các ngươi đều rõ cả sao? Dù trời có sập xuống nàng cũng tự mình cán đáng, nhất quyết không hé răng than vãn nửa lời.

Kỳ thật ta thấy tính cách này cũng rất tốt a, đỡ phải phiền não người khác, đáng học hỏi! Đáng học hỏi!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách trừng nàng một cái: “Đừng nói linh tinh.”
Tề La Nát Tát Na bĩu bĩu môi, cũng không huyên thuyên nữa.
“Ngươi thật là.” Mộ Tước nâng khăn lụa chà lau nước mắt, xoa mặt nhỏ của nàng mà nói tiếp: “Tỷ tỷ biết ngươi ý chí kiên cường, cũng biết ngươi không muốn tỷ tỷ lo lắng.

Nhưng mà gặp chuyện vẫn phải nói rõ ra ngoài, xem, lần này bị lão hổ vồ một cái cánh tay đều sắp tàn phế rồi.”
“Cũng không ảnh hưởng đến gân cốt, Thái y nói qua rồi, chỉ cần hảo hảo dưỡng kỹ là sẽ không có vấn đề gì.”
“Ây da, không có thì tốt rồi.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách áp tay lên ngực thở phào một hơi, đưa mắt nhìn Hải Đường ý bảo nàng mau đem lễ vật đặt lên bàn: “Chỗ này có ít nhân sâm và thức ăn tẩm bổ, ngươi hảo hảo chú ý dưỡng thân thể, cũng đừng quá miễn cưỡng bản thân.”
“Lan Cách tỷ tỷ, ngươi đang mang thai nên dùng mấy thứ này hơn là ta.”
“Chỗ ta còn rất nhiều, không thiếu đâu mà lo.”
Mộ Hoan bất đắc dĩ nhận lấy toàn bộ lễ vật, trong lòng nghĩ thời gian tới bảo Hỉ Tâm mang thêm ít quần áo oa oa đến phủ Trực học sĩ tặng cho oa oa của tam công chúa.
Ba người nói chuyện một lúc thì Hỉ Tâm cũng mang cao điểm lên, do cận thời gian dùng vãn thiện nên chỉ lấy một ít, bất quá nếu dùng no thì không cần dùng thiện.

Nhìn một bàn cao điểm phong phú trước mặt, Tề La Na Tát Na nhịn không được cảm khái.
“Ngạc đúng là biết sủng ái, một bàn lớn như vậy dù có thêm năm sáu người cũng ăn không hết.

Ngươi xem, cái kia chẳng phải là cao điểm của Thái Đông tửu lâu sao? Còn có cả nãi dương đoàn hoa tô, bạch khúc lang phấn tô, đều là những cao điểm mắc nhất kinh thành a.”
Mộ Hoan cười cười, cũng không nói gì, tiện tay cầm một khối nãi dương đoàn hoa tô cho vào miệng.
“Hoan nhi, ngươi với Ngạc gương vỡ lại lành rồi sao?”
“Có thể nói như vậy.” Mộ Hoan đặt nửa khối cao điểm vào dĩa của mình, đưa tay cho Hỉ Tâm lau sạch: “Phía Ngạc có ý thoái nhượng từ đầu, ta chỉ là thuận thủy thôi chu mà thôi.

Bất quá, nếu đã là đồ của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi mất.”
“Tâm của phu quân tất nhiên phải giữ cho thật chặt, nhưng đừng quá cứng rắn kẻo hỏng chuyện.” Mộ Tước nắm lấy bàn tay nhỏ, dịu dàng cất lời: “Ở đây ta thành thân sớm nhất, hiểu rõ chuyện phu thê nhất trong cả bốn người, mấy lời này ngươi hảo hảo ghi nhớ thật kỹ.

Phu thê nhất thể, mất mặt đều là cả hai cùng mất mặt, vinh hiển đều là cả hai cùng vinh hiển, tuyệt đối không che giấu bất kỳ chuyện gì với nhau.

Tính tình của Đồng vương tuy ôn hòa nhưng có vài chuyện nàng giữ trong lòng rất lâu, nếu bất cẩn sẽ khiến tình cảm phu thê rạn nứt.

Còn Ngạc thì tâm tính có phần trẻ con, làm gì đều sẽ dồn hết tâm tư để làm cũng đòi hỏi đền đáp xứng đáng.

Cho nên nếu nàng cho ngươi ba phần sủng ái, ngươi phải đưa ít nhất là bốn phần nhu thuận hiểu chuyện lên, tuyệt không được cùng nàng so đo tính toán.”
“Tỷ tỷ, ta sống với nàng cũng hiểu được đôi phần, tự khắc biết nhu cương đúng lúc.” Mộ Hoan trầm mặt nhìn nước trà sóng sánh trong chén: “Tâm tư của phu quân tất nhiên phải nắm giữ, còn phải nắm cho thật chặt khiến ngài cả đời này đều chỉ nghĩ đến duy nhất một mình bản thân.”
“Mấy lời này không được nói lung tung ra ngoài.” Mộ Tước đè thấp giọng nhắc nhở: “Alpha quyền quý đều phải nạp thiếp, đến lúc đó Ngạc vương không nguyện ý lại lôi ngươi ra tính toán.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách gật gù, phẩy phẩy quạt lụa hai cái: “Chúng ta đều là omega, gả đi đổi họ đã đành còn phải cùng người khác thờ một trượng phu, đây coi như là nỗi bi ai lớn nhất một đời người.

Có ai không nghĩ muốn phu quân một lòng đối đãi, cử án tề mi? Chỉ là lòng người khó cầu, A Hoan, ngươi tính toán cẩn thận như vậy là tốt.”
“Các ngươi đều là người thành thân cả rồi, chỉ có ta nghe mãi chẳng hiểu gì.” Tề La Na Tát Na bất mãn đánh gãy lời: “Đừng nói chuyện này nữa, bản quận chúa muốn thành thân đến mức sắp ném tú cầu rồi a!!”
Ba người nghe nàng nói xong liền che miệng khanh khách cười, quả nhiên quận chúa tính tình hào sảng, mỗi lần nói chuyện với nàng đều vô cùng thoải mái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui