“Hôm nay nàng đã đi đâu?”
Mộ Hoan đang dùng cao điểm, nghe chó nhỏ ở cách bình phong chất vấn thì đáp lời: “Đến phòng giam.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe giọng điệu bình tĩnh của Mộ Hoan liền tức giận, trực tiếp lách qua bình phong chạy đến trước giường.
Phát hiện sắc mặt chó nhỏ không tốt, nàng không dám dùng cao điểm nữa mà đặt lại xuống dĩa.
“Điện hạ làm sao?”
“Đó là địa phương gì lẽ nào nàng không minh bạch? Còn đến đó xem náo nhiệt làm gì?”
“Nô tỳ chỉ đến lấy lại những thứ thuộc về mình không được sao?” Mộ Hoan dùng một tay cầm chén trà đã nguội bớt: “Điện hạ yên tâm, đã hảo hảo thanh tẩy rồi không có vần đề gì, nô tỳ cũng cho gọi Thái y xem qua.”
“Nàng đúng là không thể khiến bản vương yên tâm được.”
“Nô tỳ sống được ở Đồng vương phủ đâu chỉ là may mắn a.”
“Rốt cuộc là thứ gì?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy lên trên giường, kề sát mặt mình vào mặt nàng chất vấn: “Nhất định phải lấy về sao?”
Mộ Hoan không trả lời, chỉ thản nhiên cong mắt cười.
“Nàng!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên còn chưa kịp nói gì thì Tường Liên đã bước vào An Tự Các, cung kính phía sau bình phong bái lạy.
“Chủ tử, đồ đã thanh tẩy xong.”
“Mang đến đây để điện hạ cùng xem xem.”
Mộ Hoan nhanh nhẹn đặt chén trà trở lại bàn, tiện tay gác cánh tay bị thương lên người chó nhỏ khiến đối phương không dám nhúc nhích trở mình.
Quả nhiên bị chiều chuộng đến vô pháp vô thiên, Ngạc vương có thấy cũng chẳng nỡ mở miệng quở trách.
Vòng qua bình phong bách hoa trường an, Tường Liên cung kính dâng lên khay bạc, bên trên là một đôi hoa tai phỉ thúy kiểu dáng tinh xảo.
“Cái này…” A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa nhìn đã lập tức nhận ra đây chính là đôi hoa tai nàng từng tặng cho kiều hương: “Nàng là vì lấy lại đôi hoa tai này?”
“Đúng vậy.”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn sang gương đồng, tiện tay cầm một chiếc ướm lên thử, vẫn là nhìn thuận mắt hơn khi Trần Nhược Ni đeo.
“Điện hạ nhìn xem có đẹp không?”
“Nếu nàng thích bản vương có thể tìm về cho nàng một trăm đôi đẹp hơn, không nhất thiết phải lấy về a?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ quan sát sắc mặt kiều hương, rõ ràng là vui vẻ hơn ban nãy: “Hay là gọi người của Ti Chế Phòng lại xem xem?”
“Nô tỳ chỉ thích đôi này thôi, những đôi khác có đẹp hơn cũng thay thế không được.” Mộ Hoan đưa hoa tai cho Hỉ Tâm để đối phương giúp nàng đeo lên: “Điện hạ cũng thật là không biết lưu luyến.”
“Sao lại nói như thế được? Chỉ là đôi hoa tai, bản vương lại thấy nàng đeo đôi nào cũng như nhau.”
Còn chưa dứt câu đã bị kiều hương trừng một cái, A Ba Đáp Thấu Á Viên tự ý thức ngậm miệng lại.
“Cái gì gọi là giống nhau a? Ngài rốt cuộc có lương tâm không?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đổ mồ hôi ròng ròng: “Chuyện này liên quan gì đến lương tâm?”
“Hoa tai này là chính tay ngài tặng cho nô tỳ, còn giúp nô tỳ đeo lên nữa, làm sao có thể so sánh với những đôi hoa tai khác được chứ?” Mộ Hoan đỡ cánh tay bị thương của mình, tiện chân đá chó nhỏ hai cái cho hả giận: “Ngài cái đồ vô tâm vô phế, nô tỳ sắp bị ngài chọc tức chết rồi!”
“Ây, hảo, là ta không có lương tâm không ghi nhớ những chuyện này, A Hoan, đừng tức giận nữa.”
Mộ Hoan hừ hừ hai tiếng, tuy vẫn còn để tâm mấy lời ban nãy nhưng đã nguôi giận ít nhiều, ngoan ngoãn nằm xuống tựa đầu vào lớp lông mao mềm mại.
Vào đông được chôn mình trong lang mao ấm áp thì không còn gì thích bằng, lúc này không tiện cử động nên cứ loay hoay mãi mới tìm được tư thế thoải mái.
“Chốc nữa bản vương phải vào cung, nàng hảo hảo lưu lại An Tự Các không được đi lung tung.”
“Lại phải vào cung sao?”
“Chuyện của Hổ tộc vẫn chưa giải quyết xong, xem chừng lại phải đánh trận.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt lên đỉnh đầu kiều hương một nụ hôn: “An tâm, lần trước bản vương đích thân xuất chiến nên lần này sẽ do người khác lãnh binh để bá quan không nghĩ hoàng đế trọng dụng một cá nhân.”
“Bãi nước bẩn ngài dính vào lần trước vẫn chưa được rửa sạch a, nhỡ đâu bọn họ lại lợi dụng chuyện này kéo ngài vào cuộc thì sao?”
“Nước bẩn này không phải chỉ mình bản vương dính.”
“Nói thế cũng không hẳn, dù sao trong ngoài phố đều đã đồn đến loạn thất bát táo cả lên rồi.” Mộ Hoan căng thẳng kéo tay áo của chó nhỏ, đè thấp giọng nói: “Điện hạ chắc ngài đã nghe qua?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bất khả tư nghị hồi đáp: “Bản vương chẳng nghe qua chuyện gì cả.”
“Thật sự?”
“Nói dối nàng để làm gì?”
Mộ Hoan nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn là đem chuyện nàng nghe được trên phố nói với chó nhỏ: “Đại khái là chuyện hoàng vị, chỉ cần hoàng đế có ý trọng dụng ai liền bị đồn đến loạn thất bát táo.
Bọn họ nói hoàng thượng đối điện hạ có ý, mới đem nô tỳ là người của Đồng vương phủ đẩy vào chỗ ngài, cũng nói thời gian qua hoàng thượng hướng về phía ngài không ít.
Nô tỳ nghe ra bọn họ cố ý hướng mũi kiếm về phía ngài, nhưng họ chắc cũng hiểu Đồng vương và Hân vương vẫn còn, nếu mà tranh vị chưa chắc đã…”
“Nàng cũng cảm thấy bản vương không thể cùng hai người bọn họ tranh?”
“Ách, chỉ là…” Mộ Hoan mím chặt môi dưới, e dè nói tiếp: “Thân phận của ngài bất đồng, trên Đồng vương còn có Hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa, phía Hân vương có hẳn Hách Mạt Á Luân chống đỡ.
Điện hạ, loại chuyện này phi thường nguy hiểm, nếu có bất trắc gì xảy ra nô tỳ cả đời này chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt a.”
“Đừng nói chuyện này nữa.” A Ba Đáp Thấu Á Viên duỗi thẳng người cho thoải mái, tiện tay sờ mó đùi trong mềm mại của kiều hương: “Chuyện trên phố đều do người nhàn rỗi bịa đặt, dù sao cũng tin không được ai.
Thời gian này nàng hảo hảo lưu lại trong phủ đừng đi lung tung ra ngoài, tránh mấy chuyện phiền phức không đáng có.”
Thấy chó nhỏ không muốn nói nữa, Mộ Hoan đành cúi đầu nhận mệnh: “Nô tỳ minh bạch.”
“Nhập xuân bản vương sẽ tính đến chuyện sắc phong cho nàng, hảo hảo đọc sách tú hoa đừng gây thêm chuyện, biết không?”
Mộ Hoan bĩu môi bất mãn nhưng vẫn nghe theo, dù sao nàng cũng là kiểu người ngại phiền toái.
Hai người nói chuyện một lúc rồi cùng nhau dùng ngọ thiện, chẳng bao lâu người của hoàng đế cũng đến gọi, A Ba Đáp Thấu Á Viên theo lệnh vào cung bái phỏng.
Thời gian này triều đình bất ổn, bá quan văn võ đều đã chọn được phe phái để nương tựa, đứng về phía chó nhỏ nhà nàng cũng chẳng ít.
Mặc dù hoàng đế đang tuổi tráng kiện nhưng lại không sinh thêm con, tự khắc cuộc chiến tranh vị chỉ có mười vị hoàng thân tham gia.
Mà hoàng đế lại dốc lòng hướng về phía chó nhỏ, sớm nhận ra được có ý bất thường, phỏng đoán linh tinh nhưng chẳng hiểu rõ nổi thánh ý.
Bất quá Mộ Hoan lại cho rằng hoàng đế đang muốn kéo cân bằng La Tư Khống và Hách Mạt Á Luân, ngăn trở hai bên liều mạng đoạt ngôi, cũng chừa cho chó nhỏ nhà nàng một đường sống.
Thân mẫu nàng chỉ là một omega loài người, phong đến vương đã là cao quý nếu không có thánh sủng chỉ sợ sẽ bị dìm chết tức khắc.
Nhưng lại kéo theo một hệ lụy khác, khiến chó nhỏ trở thành mục tiêu công kích, ải này có qua được hay không đều phải do một tay đối phương xoay chuyển.
Mộ Hoan ngồi trên nhuyễn tháp dùng thủy quả, hai chân mày cứ nhíu rồi thả, liên lụy Hỉ Tâm và Tường Liên chẳng dám thở mạnh nửa hơi.
“Chủ tử ngài đang nghĩ cái gì sao?”
“Thánh ý đúng là khó đoán.” Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm hảo hảo chà lau, nhíu mày suy nghĩ: “Trước triều đường chọn truy phong thái tử bằng thánh chỉ, sau lại hướng về phía điện hạ, đây là đạo lý gì a? Khác nào gióng trống khua chiêng cho người khác đều nghĩ điện hạ chính là cửu ngũ sau này? Lúc đó La Tư Khống và Hách Mạt Á Luân sẽ buông tha sao? Đúng là muốn mệnh người.”
“Điện hạ cũng nói không sao, chắc là…”
“Không sao? Ngươi hiểu ý tứ của câu nói đó à?”
Mộ Hoan lưu loát rút tay lại, tức giận quát khẽ: “Là nàng cũng có ý muốn tranh vị!”
“Như vậy có gì không tốt?” Hỉ Tâm hồ đồ nhìn chủ tử giận đến mặt mũi trắng bệch: “Lẽ nào chủ tử không muốn điện hạ trở thành cửu ngũ?”
“Ngươi thì biết cái gì? Phía sau Ngạc không có chỗ dựa, thân mẫu là omega loài người, dù có nói lên tới trời cũng vô pháp thay đổi được sự thật.
Nhìn về phía La Tư Khống và Hách Mạt Á Luân đi, bọn họ như vậy cường đại chỉ cần một ngón tay cũng đủ thay đổi cửu ngũ.
Chưa kể tỷ tỷ của ta tuy mang họ A Ba Đáp, nhưng thật chất lại là người của La Tư Khống thị, về sau đứng hai chiến tuyến làm cách nào để đối diện?”
“Ách, chuyện này…”
Mộ Hoan hít liền mấy ngụm lãnh khí: “Nếu Ngạc có mệnh hệ gì, ngày tháng sau này ta làm sao sống tiếp đây?”
“Điện hạ là người thông minh, nhất định sẽ biết chọn con đường nào để đi mà.”
“Mong có thể được như vậy.”
Còn đương miên man suy nghĩ lại nghe thấy tiếng của Âu Điền vọng vào, giống như là đang mắng chửi ai đó, bất quá mãi chẳng thấy dừng lại.
“Xem xem.”
Hỉ Tâm vâng dạ nhận mệnh, xoay người ly khai An Tự Các ra ngoài xem thử là ai dám quấy nhiễu an tĩnh của chủ tử.
Từ xa trông thấy dáng người cao gầy cân xứng của một nữ nhân lập tức nhận ra là kẻ nào, Hỉ Tâm ra hiệu cho Âu Điền lui xuống, tự mình đến tra hỏi một phen.
“Châu thị, ngươi đến đây làm gì?”
“Hỉ Tâm cô nương, ta nghe nói Hoan bị hổ vồ, nhiều lần đến thăm đều bị đuổi về nên mới lớn gan ở ngoài này náo loạn.
Cầu ngươi nhắn với Hoan một tiếng, nói là ta muốn gặp nàng, nếu nàng không muốn gặp ta sẽ chờ ở đây đến chết thì thôi.”
“Châu thị ngươi hà tất như vậy?” Hỉ Tâm lờ mờ đoán được Châu Nhất Di có tình cảm không đúng với chủ tử, sớm đã muốn đem hai người tách ra: “Chủ tử nhà chúng ta thân phận bất đồng trước đây, đối với ngươi chỉ là bằng hữu chi tình, đừng quá phận vọng tưởng mà liên lụy đến chủ tử nhà chúng ta.”
“Ta chỉ muốn gặp nàng, hoàn toàn không có ý gì khác.”
“Chuyện này…”
“Cho người vào đi.” Ở bên trong truyền đến tiếng nói của Mộ Hoan: “Người cũng đã đến cửa, không tiện.”
Hỉ Tâm đành phải tránh sang một bên để Châu Nhất Di tiến vào An Tự Các, lo lắng theo sát phía sau không để xảy ra nửa điểm sơ sót.
Cách một bức bình phong bách hoa trường an, nữ nhân kia một bước lên tận trời cao trở thành nữ nhân cao quý nhất vương phủ, ai nhìn thấy cũng phải quỳ xuống khấu đầu hành lễ.
Trong lòng Châu Nhất Di chua xót vô cùng, năm đó nàng cùng Trầm Ngọc yêu nhau cũng chưa cho được đối phương nửa điểm hào quang như hôm nay.
Trái lại còn liên lụy đối phương vùi thân nơi sông lạnh mà luân lạc đến thế giới kỳ quái này, có trách cũng chỉ có thể trách nàng không biết trân trọng.
“Dời bình phong.”
Tường Liên và Hỉ Tâm đồng loạt bước lên, nghiêm mình cúi người dời bình phong sang một bên.
Mộ Hoan ở trong phòng lười đội mão che mặt, tiện tay dùng quạt lụa che khuất nửa mặt dưới, miễn cho người khác nói nàng không có phép tắc không giữ lễ nghi.
“Châu thị, ngươi đến tìm ta?”
Châu Nhất Di hít thở không thông, khàn khàn giọng hồi đáp: “Chị nghe nói em bị thương nặng ở cánh tay nên mới cố ý tìm đến, Hoan, em đã khỏe lên nhiều chứ?”
“Chúng ta là chủ nô, nói thế nào cũng phải giữ khoảng cách.” Mộ Hoan hơi vung vẩy quạt lụa, chậm rãi nói tiếp: “Từng quen biết đã là quá khứ rồi, hôm nay cho ngươi vào là vì không muốn bên ngoài đàm tiếu ta vong ân phụ nghĩa.
Ân tình cứu giúp trước đây sẽ hảo hảo hoàn trả đủ, chúng ta từ nay không ai nợ ai, đừng bao giờ nhắc đến chuyện cũ nữa.”
“Hoan…”
“Hỉ Tâm, ban thưởng.”
“Chị không cần ban thưởng!” Châu Nhất Di trực tiếp đánh gãy lời nàng: “Mộ Hoan, dù cho em có nói lên tận trời cũng không thay đổi được em chính là Trầm Ngọc.
Chúng ta từng phát thệ, từng cùng nắm chặt tay vượt qua phong ba bão táp, đến cả giường của Châu gia em cũng leo lên rồi, em còn muốn lừa mình dối người đến khi nào?”
“Câm miệng!”
Mộ Hoan giận dữ đứng bật dậy: “Bây giờ ngươi nói mấy lời này để làm cái gì? Hả? Năm tháng đó ta cùng ngươi vượt qua gian khổ, thanh xuân đều dành hết cho ngươi, còn ngươi thì sao hả? Không nói không rằng quay đầu bỏ đi, tìm đến Mặc gia mà kéo chút quan hệ, để ả nhục mạ ta cũng không nói được nửa lời can ngăn.
Châu Nhất Di, ngươi luôn miệng bảo ta niệm tình cũ, thế lúc đó ngươi có niệm tình nhiều năm ta theo ngươi hay không? Một chút cũng không, bây giờ ngươi lại oán trách ta, đây là đạo lý gì!?”
“Nói thế nào cũng vậy, em là người của Châu gia, dù cho hôm nay em thay tên đổi họ cũng thay đổi không được sự thật này!”