Mơ mơ hồ hồ trôi qua chín ngày, Mộ Hoan tỉnh dậy giữa một ngày mùa đông lạnh thấu xương, nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Ngạc vương.
Cảm giác an tâm chân thật này khiến lồng ngực phi thường ấm áp, giống như ngủ giữa hoa hải mang mang không cầu ngày tỉnh.
Chó nhỏ vẫn ngủ rất say, cuộn người bao bọc lấy nàng, thậm chí còn dùng lang vỹ choàng qua eo nhỏ làm tấm chăng lông mềm.
Mộ Hoan tâm viên ý mãn dụi vào lòng chó nhỏ, tiện tay sờ lang nhĩ mấy cái.
Bên ngoài chính là dáng vẻ đại lang trưởng thành nhưng nhìn thế nào cũng giống bạch đại khuyển tử, cảm giác được nàng sờ liền hoan hỉ vẫy đuôi.
“Hừ…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bị nhéo đau liền khó chịu mở mắt xem thử là kẻ nào dám phạm thượng như vậy.
“Điện hạ~” Mộ Hoan phấn khích choàng tay qua cổ nàng: “Ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Mới sáng sớm đã nháo, chắc lại phải bảo Tống ma ma dạy dỗ nàng.”
“Không học nữa đâu, nô tỳ mệt sắp chết rồi.” Mộ Hoan oán giận túm lấy lang nhĩ vặn thêm một cái: “Thắt lưng nô tỳ bị ngài siết gãy rồi, còn có cả dấu vết lang trảo trên đấy nữa.”
“Hửm? Thật?”
“Ngài tự xem là biết thôi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chống đỡ cơn buồn ngủ ngồi dậy, chậm rãi chuyển thân vén lên vạt tẩm y gần như trong suốt của kiều hương, quét mắt nhìn khắp da thịt trắng tuyết tìm vị trí bị thương.
Quả nhiên hai bên thắt lưng đều bị siết đỏ, vài chỗ lưu lại vết trảo nhỏ không đáng kể.
“Đúng là bị thương rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng hôn lên thắt lưng của kiều hương, đệm thịt ở trên bụng nhỏ xoa hai cái: “Đau lắm không?”
“Không đau.” Mộ Hoan thoải mái cử động mấy cái, híp cong mắt cười nói: “Được điện hạ thương xót là phúc phần của nô tỳ.”
“Bình thường cũng không nghe nàng nói được mấy câu có quy củ.”
“Lẽ nào điện hạ thích nghe như vậy?”
“Không hẳn.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn lên chóp mũi nàng, ôn nhu khai khẩu: “Ở trước mặt bản vương có thể tùy hứng nhưng xuất phủ vẫn nên giữ chừng mực, tránh để người khác dị nghị đàm tiếu.”
Mộ Hoan vui vẻ vòng tay qua cổ chó nhỏ làm nũng: “Nô tỳ minh bạch.”
“Đừng xưng nô tỳ nữa, sau này nàng là quý thiếp của bản vương.”
“Quý thiếp?” Mộ Hoan nghe xong lập tức bĩu môi: “Vẫn thua Ngọc Lộ Các kia một bậc.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không hài lòng nói: “Thấp một bậc để nàng biết rằng không dễ dàng có được phong quang, hảo hảo đọc sách luyện chữ, mọi sản nghiệp bây giờ của bản vương đều giao cho nàng quản lý.”
“A!? Thế thần thiếp chính là quản gia chủ mẫu rồi a?”
“Việc của hậu viện đều giao cho nàng, chìa khóa và lệnh bài cũng để ở An Tự Các này, cảm thấy cần thiết cứ việc tự mình quyết định không cần hỏi ý kiến bản vương.
Thời gian này mọi việc đều nhiều, nàng lại chưa quen việc nên học hỏi Tống ma ma, điền trang, cửa tiệm, giấy tờ đều phải kiểm tra kỹ lưỡng đừng để hạ nhân qua mặt.”
“Ách…” Mộ Hoan bỗng nhiên có chút hối hận: “Để A Phúc quản lý là được rồi a?”
“A Phúc chỉ là một công công, nàng là quản gia chủ mẫu.”
“Nhưng tỷ tỷ…”
“Tỷ tỷ của nàng cũng làm không ít việc hơn nàng đâu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng chi trước gạt mành vải sang một bên: “Bản vương còn phải thượng triều, nàng có gì không biết cứ hỏi Tống ma ma và A Phúc.”
“Thế điện hạ đi với ai a?” Mộ Hoan lóng ngóng theo chó nhỏ bước xuống giường: “Hay là mang theo Hỉ Tâm hoặc Tường Liên theo hầu?”
“Để các nàng lưu lại hầu hạ nàng, bản vương chỉ mang tên Âu Điền kia đi bưng vác thôi.”
“Nguyên lai là phải bưng vác nên điện hạ không để A Phúc công công theo.”
Mộ Hoan với tay lấy quan phục được treo trên giá, cẩn thận đem từng kiện giúp chó nhỏ mặc vào.
Nào là lý y, trung y, ngoại sam, quan bào rồi lại đến áo choàng của hoàng thân.
Mộ Hoan loay hoay mặc nhầm mấy lần, cũng may A Ba Đáp Thấu Á Viên ghi nhớ kiện nào mặc trước mà nhắc nhở nàng thay đổi.
Xong lại thắt đai đội mão, bên hông giắt theo loan đao, lệnh bài đề chữ [Ngạc] và túi hương thiển lam sắc.
Vừa nhìn thấy túi hương này Mộ Hoan liền vui mừng nói: “Điện hạ, đây chẳng phải là túi hương ngài ban cho thần thiếp khi tuyển tú sao?”
“Còn nhớ?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn chính mình trong gương đồng lớn một cái rồi nói: “Bản vương vẫn luôn mang theo bên người.”
“Hắc, điện hạ, hôn một cái.”
Nói xong còn chẳng đợi chó nhỏ đáp ứng Mộ Hoan đã lao vào hôn liền mấy cái, đắc ý dào dạt nói: “Thần thiếp cung tống điện hạ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười thành tiếng, nhưng cũng không mở miệng trách phạt, nhanh chóng xoay người dẫn theo Âu Điền ly khai Ngạc vương phủ.
Đợi Ngạc vương đi rồi, Hỉ Tâm và Tường Liên mới dám bước vào quỳ xuống hành lễ bái lạy.
Thẳng tắp lưng chấp tay cúi đầu bái hai cái rồi quỳ rạp dập đầu, liên tục làm như thế ba lần mới chịu đứng dậy bái một cái hoàn thành lễ.
“Cung hỉ chủ tử! Hạ hỉ chủ tử!”
“Miễn lễ.” Mộ Hoan vén váy ngồi xuống ghế quý phi, hài lòng nhìn các nàng nói: “Chúng ta bên ngoài là chủ nô nhưng trong lòng ta đã xem các ngươi là tỷ muội, sau này không cần phải câu nệ.”
“Được chủ tử hậu ái là phúc phận của nô tỳ.”
“A Phúc, ngươi lấy trang sức điện hạ hôm qua ban thưởng cho ta mang đến đây.”
A Phúc vâng dạ nhận mệnh, nhanh nhẹn đi lấy hộp trang sức của Mộ chủ tử mang đến.
Nhìn qua một lượt trang sức bên trong, Mộ Hoan chọn lấy hai chiếc vòng phỉ thúy đưa cho các nàng.
“Hiện tại ta chỉ có như vậy, nhưng sau này nếu các ngươi tận tâm sẽ không bạc đãi.”
“Nô tỳ đa tạ chủ tử hậu ái.”
“Được rồi, giúp ta thay đổi y phục, chẳng phải cần đi bái phỏng trắc phi sao?”
“Cái này…” Hỉ Tâm nhăn mặt xen vào: “Chủ tử hiện tại là quản gia chủ mẫu, còn cần phải bái phỏng thỉnh an sao?”
Mộ Hoan chỉ cười, không có trả lời.
Hỉ Tâm và Tường Liên đành bước lên giúp nàng thay đổi y phục để chuẩn bị đến Ngọc Lộ Các bái phỏng Trắc phi.
Mặc dù chỉ là cơ thiếp nhưng lại là quý thiếp nắm trong tay chìa khóa và lệnh bài của vương phủ, nếu nói ngang hàng với Trắc phi cũng không phải khoa trương.
Y sam dâng lên đều là đồ tốt nhất, từ chất vải đến đường thêu hoàn toàn không có nửa điểm để chê bai.
Chọn một kiện hồng y màu sắc lẫn họa tiết đều bắt mắt hoàn mỹ, tóc búi cao cài kim thoa trân quý được ban thưởng, hai bàn tay đeo kín hộ giáp bạc tinh xảo.
Chỉ nhìn lướt qua không ai dám nghĩ đây chỉ là một quý thiếp, so ra hẳn là đích thê của vương gia mới đúng.
Mà Mộ Hoan cũng cố tình ăn mặc sặc sỡ như con công để chèn ép khí thế phía Ngọc Lộ Các, đồng thời cho mọi người biết ai mới là chân chính chủ mẫu của Ngạc vương phủ.
Chuẩn bị xong cũng hết một canh giờ, Mộ Hoan ung dung ngồi bộ liễn đến Ngọc Lộ Các, dọc đường đi nữ nô thấy nàng đều phải quỳ xuống khấu đầu.
Lần này đường đường chính chính mà trở về, đem những chua xót tủi nhục phải chịu đựng gạt bỏ toàn bộ, đòi lại tôn nghiêm và cao ngạo của năm xưa.
Ngọc Lộ Các mỗi sáng đều có cơ thiếp đến bái phỏng, đông như dự hội, đều là bàn tán về chuyện của Mộ cơ thiếp.
Bất quá khi thấy bộ liễn kia xuất hiện liền tự động im bặt, dõi mắt nhìn ra ngoài chờ xem Mộ thị quay về sẽ thị uy ra sao.
Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu đỡ, Tường Liên đi sau cùng một nữ nô cầm than lô treo dây, còn có thêm ba bốn nữ nô cung kính nhất nhất đi theo hầu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đằng Liễu nhịn không được châm biếm một câu: “Mộ muội muội sau khi được thị tẩm quả nhiên có tinh thần, đi thỉnh an cũng phải gọi đông người như vậy.”
Để Hỉ Tâm đỡ ngồi xuống tọa ỷ, Mộ Hoan nhất phái ung dung hồi đáp: “Có thể được điện hạ hậu ái chính là phúc phần của thần thiếp, càng chẳng dám để xảy ra sơ suất khi hầu hạ mà khiến điện hạ phất ý.
Tiếc là thần thiếp phúc mỏng không bằng trắc phi nương nương, từ khi Ngọc Lộ Các đón ngươi thì điện hạ chẳng bước chân đến nữa.
Trắc phi nương nương tự nhiên có tinh thần hơn thần thiếp, chẳng phải sợ điện hạ trách tội hầu hạ không chu toàn, thần thiếp nói có đúng không?”
Sắc mặt Đằng Liễu lập tức chuyển sang trắng bệch: “Quả nhiên miệng mồm nhanh nhẹn.”
Mộ Hoan tiếp nhận chén trà uống một ngụm, hộ giáp giống như móng vuốt sắc bén vươn về phía những ai muốn chống đối nàng.
“Mộ cơ thiếp quả nhiên quên mất thân phận của mình rồi.” Đông Hinh quét mắt nhìn bàn tay của nàng: “Làm thiếp không được phép mang hộ giáp, Tống ma ma đã dạy rất kỹ lẽ nào ngươi quên rồi sao?”
“Ây da, phải là Đông cơ thiếp quên mới phải.
Hôm nay là ngày ta được điện hạ phong làm quý thiếp, tất nhiên phải đeo hộ giáp mới đúng quy củ, đây cũng là những gì mà Tống ma ma đã dạy bảo a.”
Đông Hinh bật cười, xoay miệng chén trà rồi nói: “Chỉ là phong lên quý thiếp, cũng không phải trắc phi, ngươi thậm chí còn chẳng hành lễ với nương nương.”
“Nếu nói vậy tất cả tiện thiếp đều bước lên đây hành lễ với quý thiếp ta thì mới tính là đúng quy củ.”
Tất cả cơ thiếp đưa mắt nhìn nhau, có chút khó xử chẳng biết phải làm sao.
“Lệnh bài và chìa khóa vương phủ đều ở chỗ ta, nói thế nào cũng là chân chính chủ mẫu của Ngạc vương phủ, các ngươi lẽ nào dám không hành lễ?” Mộ Hoan ung dung cầm chén trà lên uống một ngụm, đặc biệt thư sướng nói: “Trắc phi cũng chỉ là thiếp thất, khi nào ngồi lên được chính phi vị làm đích thê của Ngạc vương rồi mới thể hiện uy phong.
Ở đây cũng chỉ có ta được điện hạ lưu lại qua đêm, có sinh trưởng tử cũng là Mộ Hoan này sinh hạ.”
Lời này nói ra hoàn toàn đánh vỡ thể diện của Đằng Liễu, hận đến nghiến chặt răng nhưng lại chẳng thể nào gì khác ngoài nuốt xuống tức giận hôm nay.
“Mộ muội muội nói đúng, các muội muội đều hành lễ với nàng đi.”
“Khoan đã.”
Mộ Hoan chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, dùng khăn lụa chà lau khóe môi: “Nếu đã là quản gia chủ mẫu vị trí đâu thể chỉ ở đây, trắc phi tỷ tỷ nói có đúng hay không?”
“Lẽ nào muội muội muốn ngồi ở chỗ của bản phi?”
“Nếu trắc phi đã nói thế thì ta xin nhận vậy.” Mộ Hoan đưa mắt nhìn Tường Liên khai khẩu: “Dìu trắc phi.”
Tường Liên khom người nhận mệnh, nhanh nhẹn đưa tay về phía Đằng Liễu.
Nhìn bàn tay trước mặt rồi nhìn đến Mộ Hoan đang đắc ý, Đằng Liễu âm thầm siết chặt khăn lụa: “Hảo muội muội, quy tắc vương phủ tôn ti đều quên cả sao?”
“Chính trắc phi bảo ta đến chỗ ngươi ngồi, không phải ta ép ngươi a.” Mộ Hoan ngả người dựa vào lưng ghế: “Hảo trắc phi, ngươi hẵn nói được làm được.”
“Ngông cuồng!” Đông Hinh tức giận đánh gãy lời nàng: “Trắc phi là người mà ngươi muốn an bài liền an bài sao?”
“Đông tỷ tỷ, Mộ quý thiếp là quản gia chủ mẫu, ngồi chỗ của nương nương cũng không phải không thích hợp.
Ngược lại Trắc phi không có lệnh bài chìa khóa, ngồi ở vị trí chủ mẫu e là khó coi hơn nhiều…”
“Phải a.”
Các cơ thiếp khác nhìn thấy Đằng thị thất thế liền biết nên xuôi về phía nào, hận không thể nhào đến lấy lòng Mộ thị đang đắc sủng.
Mộ Hoan đảo mắt nhìn người đang nói, hóa ra là tiểu cô nương Đổng Giai lần trước ứng cứu nàng.
Đằng Liễu trước sau đều bị công kích chỉ có thể thỏa hiệp, đưa tay cho Tường Liên dìu ra khỏi chỗ ngồi.
Khăn lụa trên tay đều bị siết đến nhăn nhúm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ung dung chẳng lấy nửa điểm khác thường.
Mộ Hoan để Hỉ Tâm dìu lên chủ mẫu tọa vị ngồi xuống, nhất phái cao quý không gì sánh bằng.
“Ngọc Lộ Các tuy lớn nhưng lại không bằng An Tự Các, tỷ muội mọi người ngày mai đến An Tự Các thỉnh an bái lạy, không cần đến làm phiền trắc phi tỷ tỷ.” Mộ Hoan liếc mắt nhìn đến Đằng Liễu, nhấc khóe môi cười nói: “Ta tính toán như vậy, tỷ tỷ có gì bất mãn không?”
Cố sức hít mấy ngụm không khí, Đằng Liễu lãnh liệt cất giọng: “Không có.”
“Thế thì tốt.”
Mộ Hoan tìm một tư thế thoải mái, an tĩnh thả người dựa vào lưng ghế: “Thời gian qua hậu viện đều chẳng có ngày nào yên ổn, trước là Trần thị sau lại đến trắc phi tỷ tỷ bị phạt.
Ta cảm thấy đã đến lúc chấn chỉnh hậu viện, các ma ma sẽ giúp kiểm tra từng các từng thất toàn bộ từ nữ nô đến thức ăn hàng ngày.
Địa phương nào quá sung túc thì sẽ phải cắt giảm, địa phương nào thiếu than sưởi sẽ được cấp thêm.
Ngoài ra vương phủ quy tắc thay đổi vài điều, tất cả đều phải tuân theo lệnh của ta nếu trái sẽ bị phạt nặng, những việc này ta đều đã được điện hạ thông qua cho phép.”
“Vâng, tỷ tỷ.”
“Còn nữa, những chuyện lạm dụng tư hình đều bị bãi bỏ, hạ nhân làm sai trực tiếp đưa đến chỗ ma ma giải quyết tránh lạm sát người vô tội.
Nhất là trắc phi tỷ tỷ ngông cuồng, người trong tay điện hạ cũng lôi ra vừa đánh vừa tạt nước, ta lại cảm thấy chỉ giam lỏng ở Ngọc Lộ Các không thích hợp.
Chi bằng cắt giảm toàn bộ lương thực than củi một nửa, y phục đều sẽ không được cấp thêm, tiền tháng sẽ bị xung vào công quỹ.”
“Ngươi…” Đằng Liễu hoảng trương đứng bật dậy: “Rõ ràng là điện hạ nói chỉ giam lỏng, ngươi lại dám cắt giảm!?”
“Hiện tại ta là hồng nhân quý thiếp bên cạnh điện hạ, trắc phi ngang nhiên xông vào An Tự Các lôi ra đánh, chính là cố tình chống đối Ngạc vương điện hạ.
Nhưng ta mới là người bị hại, điện hạ nói qua tùy ý ta định đoạt, tỷ tỷ nếu có bất mãn liền đến chỗ điện hạ cáo trạng đi.”
Đằng Liễu suy sụp ngã ngồi xuống tọa ỷ, trân trân mắt nhìn Mộ Hoan ở Ngọc Lộ Các diễu võ giương oai.
“Hôm nay đến đây thôi, một lát các ma ma sẽ đến kiểm tra, mong các cơ thiếp phối hợp một chút.”
“Vâng.”