Hỉ Tâm có điểm khó xử, gian nan khai khẩu: “Chủ tử, nô tỳ chưa vội tìm đối tượng, với lại thân phận của nô tỳ cũng khó lòng tìm một người thích hợp.”
“Các ngươi tuy là nô ɭệ của vương phủ, nhưng là tâm phúc của quản gia chủ mẫu, sẽ không ai dám bạc đãi các ngươi.
Chỉ là…” Mộ Hoan thoáng chốc tâm trạng chùng xuống: “Tỷ tỷ không còn ở đây, chỗ dựa lớn nhất của ta cũng mất, khó lòng đảm bảo dài lâu cho các ngươi.”
“Chủ tử đừng quá lo lắng, thời gian thích hợp sẽ tìm được mà thôi.”
“Ta làm sao có thể không lo lắng? Các ngươi đều vì ta mà chậm trễ, lẽ ra nên sớm chút lo liệu mọi chuyện.” Nói đến đây, Mộ Hoan đột nhiên quét mắt nhìn sang Đổng Giai: “A Giai, ngươi nói xem, thân phận của các nàng nên gả đến đâu thì thích hợp?”
“Vào cửa quyền quý gian nan nhưng thanh lưu môn hộ thì…” Đổng Giai siết đến rách một đường trên khăn the: “Chủ mẫu là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, nhất định không khó kiếm đối tượng tốt cho nhị vị cô nương.”
“Quyền quý nhân ta chưa mộng đến, thanh lưu môn hộ lại có quy tắc riêng của họ, xem ra đúng là khó lòng định nổi hôn phối.”
“Hay là dời lại thêm vài năm.” Hỉ Tâm bắt lấy cái thang của Mộ Hoan mà nói thêm: “Nô tỳ còn muốn hầu hạ chủ tử, tiểu vương gia, tiểu cô nương a!”
Mộ Hoan tiện tay cầm lấy một khối cao điểm, ngẩn người lẩm bẩm: “Thanh lưu môn hộ khó vào, chi bằng phù sa thủy bất lưu ngoại nhân điền?”
“Chủ tử, ý tứ…?”
“Ta nghe nói vài tháng trước, nữ nô alpha của Hân vương phủ ngỏ ý muốn lấy thất sủng cơ thiếp của Hân, nào ngờ lại được đáp ứng.
Kết quả năm nay nàng cùng Hân vương xuất chinh, đạt được rất nhiều công trạng, giờ đã là trưởng chi thủ vệ vương phủ.” Nói đến đây, Mộ Hoan ngừng lại nhìn sang Hỉ Tâm: “Cơ thiếp trong vương phủ đông đảo, hay là để các ngươi chọn một người?”
Trong lòng Đổng Giai mừng rỡ không ngớt, nhìn chằm chằm Mộ Hoan cảm kích, quả nhiên chủ mẫu đối nàng tốt nhất.
Không giống như trắc phi cùng cơ thiếp bọn họ bắt tay nhau khi dễ nàng, từ trước đến nay chỉ có chủ mẫu là thật tâm đối đãi.
Hỉ Tâm nghe xong tránh không khỏi lúng túng: “Chủ mẫu, cơ thiếp trong vương phủ là người của điện hạ, nếu…”
“Ai là người của điện hạ?”
“…” Hỉ Tâm tự vả mặt một cái, cung kính chấp tay: “Chủ mẫu là duy nhất của điện hạ.”
Lúc này Mộ Hoan mới miễn cưỡng hài lòng: “Thế nào? Ngươi nguyện ý ta liền giúp ngươi chọn người? Tường Liên cũng vậy, chọn một người thích hợp đi.”
“Nô tỳ không dám nhiều lời, đều tùy ý chủ mẫu định đoạt.”
“Còn Tường Liên?”
Tường Liên cứng nhắc gượng cười: “Nô tỳ cũng vậy, tùy ý chủ mẫu.”
“Trước mắt ta không thể lo cùng lúc hai hôn phối, mà Hỉ Tâm niên kỷ lại lớn hơn, để ta trước an bài cho nàng vậy.”
Mộ Hoan ngả lưng dựa vào trường kỷ nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên nhìn sang Đổng Giai đang ngượng ngùng kéo khăn lụa, trên mặt giấu không được vẻ đắc ý.
“Như vậy đi, Hỉ Tâm để nàng tùy ý chọn, còn Tường Liên, ngươi thấy Đổng cơ thiếp thế nào?”
Đổng Giai hoảng hốt trừng mắt nhìn chằm chằm Mộ Hoan, đây…!?
Tường Liên còn chưa kịp mở miệng nói gì thì Hỉ Tâm đã đánh gãy: “Chủ mẫu, ngài thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Ngươi nói vậy là ý tứ gì?”
Mộ Hoan ung dung cầm lấy chén trà nhấp một ngụm nhỏ, đồng thời duỗi thẳng chân cho thoải mái, cả người nàng ủ trong chăn ấm vẫn còn thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Nô tỳ muốn chọn người.”
“Hửm? Tùy ý.”
Hỉ Tâm mím chặt môi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn là đem suy nghĩ trong lòng nói ra, chỉ sợ nếu nàng còn che giấu đời này thật sự phải đánh mất nhau.
“Từ đầu nô tỳ đã có ý với Đổng chủ tử, cố tình tiếp cận, cố tình bắt chuyện, nhưng vì thân phận bất đồng nên mới không dám bày tỏ.
Nay chủ mẫu đã có ý tác hợp, nô tỳ cũng thuận thủy thôi chu, cầu ngài ban cho nô tỳ một đoạn lương duyên!”
Nghe được những lời này, Đổng Giai mừng suýt khóc, cố đè nén cảm xúc để không thất thố trước mặt chủ mẫu.
“Ai u!” Mộ Hoan cảm khái một phen, ý vị thâm trường nói: “Đây cũng không phải là chuyện ngươi muốn quyết là quyết a, phải hỏi xem ý tứ của Đổng cơ thiếp thế nào nữa.”
Đổng Giai đột nhiên đứng bật dậy hồi đáp: “Nô tỳ nguyện ý!”
An Tự Các đồng loạt rơi vào yên lặng, mãi một lúc mới nghe thấy tiếng cười giòn tan của Mộ Hoan.
Mặt nhỏ của Đổng Giai đỏ bừng bừng như quả cà chua chín, ngượng ngùng kéo váy ngồi xuống, lễ tiết không hiểu đã đành còn không biết quy củ.
“Các ngươi đúng là…” Mộ Hoan vừa chỉ vào Hỉ Tâm rồi lại chỉ vào Đổng Giai: “Lưỡng tình tương duyệt lại vờ như không có chuyện gì, chỉ bị bản chủ mẫu nói mấy câu liền lộ hết đuôi ra ngoài!”
Hỉ Tâm xấu hổ đằng hắng một tiếng, đè thấp giọng nói: “Chủ mẫu, nô tỳ cũng cần thể diện a.”
“Hắc hắc!” Tâm tình của Mộ Hoan được hống đến tốt đẹp, hài lòng choàng tay qua nắm lấy bàn tay Đổng Giai: “Ngươi xem, bản chủ mẫu nói có đúng hay không?”
Đổng Giai ngượng ngùng gật đầu, đôi lúc lại lơ đễnh trộm liếc nhìn Hỉ Tâm.
Hóa ra đối phương cũng có ý với nàng, chỉ là cả hai chẳng ai chịu mở lời trước, giày vò tâm tình thống khổ một phen.
Thấy hai người tình ý viên mãn, người đứng lãnh mai mối như Mộ Hoan cũng thấy vui mừng, còn nghĩ thời gian tới nên sớm sớm tìm ngày lành tháng tốt để các nàng bái đường thành thân.
Vô tình nhìn đến Tường Liên, ánh mắt kia hoàn toàn không thay đổi, thăng trầm trải qua vẫn ngỡ như ngày hôm qua trăng soi đáy nước.
Trong lòng thoáng chốc chùng xuống, Mộ Hoan đặt lại chén trà xuống bàn, tầm mắt rơi trên dòng nước sóng sánh trong chén.
Lẽ ra, người hiểu rõ nhất phải là Tường Liên mới đúng, sớm sớm định chung thân cho nàng cũng coi như một sự giải thoát.
Tuyết rơi trắng xóa, ngoài sân nữ nô lần lượt xúc một khuôn lại một khuôn tuyết dày, chẳng biết khi nào xuân mới về và nắng mới lên?
===============
Tháng mười một, trời đổ đại tuyết.
Lang vương triệu gọi tất cả hoàng tước, trừ Đồng vương đang chịu tội ở Tề Châu, ở trong Thần Điện cầu phúc cho Ngạc vương chinh chiến nơi xa.
Đây là lần đầu tiên hoàng thượng đứng ra chủ trì điển lễ cầu phúc cho hoàng thân, vạn vạn không ngờ người hưởng được hậu ái này lại là nhi nữ của một omega loài người.
Ngay cả Mộ Hoan cũng được gọi đến với danh phận quý thiếp, gột rửa sạch sẽ dơ bẩn rồi quỳ ở trong đại điện cầu nguyện.
Sống ở Ngạn Huyền đại lục địa hơn một năm, nghi thức cầu thần bái phật nàng đều minh bạch, thậm chí còn làm tốt hơn cả tộc nhân Lang tộc.
Tư tế bưng đến chỗ mỗi người một cái khay vàng đựng những cành hạm đạm lấy từ trong hoa phòng của hoàng cung, mọi người sẽ lấy một cành và lần lượt khấn nguyện.
Lễ hoàn, tất cả hạm đạm sẽ được tự do mang về đặt ở từ đường bái tế, đến khi hoa tàn thì lại cầu nguyện mang một cành khác đặt trong lọ.
Mộ Hoan ôm cành tuyết bạch hạm đạm cùng đi song song với tam công chúa A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách.
Bụng của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đã rất to, nhắm chừng vài ngày nữa sẽ lâm bồn, nhưng vì quá lo lắng cho an nguy của Ngạc nên đã chủ động vào cung cùng làm lễ với mọi người.
“Hoan nhi, chuyện trong vương phủ đều tốt cả chứ? Ta nghe nói vài hôm trước có cơ thiếp bị bán đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì a?”
“Cơ thiếp thất tiết, cấu kết ngoại nhân làm hại chủ tử, nên Hoan nhi mới vội đem nàng bán đi tránh điều tiếng.”
“Ngạc chưa đi bao lâu đã xảy ra chuyện, xem chừng trong vương phủ không đủ cát lợi.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách xoa tiểu phúc đội to, chậm rì rì nhấc từng bước chân: “Phía Đồng quốc công gặp chuyện đã khiến ngươi không vui vẻ gì, giờ tân phu thê phải chịu cảnh phân ly, A Hoan, nếu có khó khăn phải tìm mọi người nói rõ có biết không?”
“Tam tỷ yên tâm, Hoan nhi làm việc đều có chừng mực, tuy thương nhớ tỷ tỷ nhưng cũng không dám làm càn.
Định đầu xuân sẽ đến Tề Châu một chuyến, lấy lý do thăm chất nhi, nha đầu Phổ Lan chắc cũng đã chín chắn hơn nhiều.”
“Phổ Lan là đứa nhỏ thông minh, nhưng tính khí quá cường liệt, e rằng chịu không nổi gò bó trong hoàng cung.
Nếu làm quan, quá cứng rắn sẽ hại người hại mình, thậm chí liên lụy đến tiền đồ của phủ quốc công.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nghiêng đầu thì thầm vào tai Mộ Hoan: “Trực học sĩ cũng không dám quá cứng rắn, sợ có kẻ nhắm vào đứa nhỏ trong bụng bản công chúa.”
“Trực học sĩ lo nghĩ sâu xa, đây cũng là một điều tốt.
Tam tỷ yên tâm, Hoan nhi đến Tề Châu sẽ hảo hảo nhắc nhở Phổ Lan, một bầu hùng tâm tráng khí như nàng nếu không làm quan sẽ uổng phí mất.”
“Làm công gia cũng được rồi a.”
Mộ Hoan cười cười, kéo lấy bàn tay của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách: “Tiền đồ của Đồng quốc công phủ a.”
Nghe những lời này của Mộ Hoan, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cũng hiểu được vài phần, trong lòng tự dưng cảm thấy nặng nề.
Hai người tiếp tục tản bộ đến Ngự Hoa Viên, xung quanh đã được nữ nô dọn dẹp tuyết, bên cạnh còn có vài ba nữ nô cầm chậu than theo hầu.
Bước vào đình liền vẫy lui nữ nô bọn họ, Mộ Hoan đích thân dìu A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách xuống ghế.
“A Hoan, tỷ tỷ ngươi sợ khó lòng quay lại kinh thành, ngươi cũng đừng kỳ vọng quá nhiều ở bọn họ.
Tương lại ai làm chủ Ngạn Huyền đại lục địa vẫn chưa đoán được, nhưng Ngạc hiện tại nhận được vô vàn thánh sủng, đây là thời cơ tốt để Ngạc vương phủ trở mình a.”
Mộ Hoan nghe xong cũng không có phản ứng gì lớn: “Ngạc chưa từng nói.”
“Nàng chưa từng nói nhưng không có nghĩa nàng không nghĩ đến a.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách trút tiếng thở dài, choàng người nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan mà vỗ nhẹ hai cái: “Ngạc trong lòng có khuất mắc, tiện bề nói rõ với nàng, phu thê nhất thể đồng lòng mới có thể hòa hảo ở bên cạnh nhau.”
“Hoan nhi minh bạch, tam tỷ yên tâm.” Nói đến đây, Mộ Hoan lại trút tiếng thở dài chán nản: “Những chuyện liên quan đến vong mẫu, Ngạc đều không mở miệng nói qua, Hoan nhi chỉ biết tìm người khác mà thăm dò một chút.”
“Từ sau khi thân nương qua đời, Ngạc liền biến trở thành như vậy.
Bên ngoài có vẻ hoạt bát nhưng nội tâm lại phong bế kín kẽ, nàng có thể mở lòng với ngươi đã là kỳ tích rồi, ta còn lo sợ nàng tìm không nổi phối ngẫu đến khi vỡ lòng.”
“Nhưng Hoan nhi vẫn lo lắng, tam tỷ, về vong mẫu nàng còn nói gì nữa không?”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cố nhớ thật rõ, đáng tiếc chẳng nhớ nổi chuyện gì, nói đúng là hơn là Ngạc chưa bao giờ nói về vong mẫu với nàng.
“Không có.”
Nhịn không được trút một tiếng thở dài: “Hoan nhi nghĩ, những chuyện này nên đích thân nàng nói mới có ý nghĩa.”
“Ngươi nói đúng, phu thê hảo hảo tâm sự mới hiểu rõ về nhau hơn.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cong mắt cười nói: “Ngươi giờ là quản gia chủ mẫu, công việc bề bộn lại giữ ngươi mãi như vậy đúng là không thích hợp nha.”
“Chẳng phải tam tỷ cũng là đương gia chủ mẫu hay sao? Lẽ nào bà bà không cho tỷ tiếp quản?”
“Trực học sĩ vốn tứ cố vô thân, làm sao có bà bà a?”
Mộ Hoan xấu hổ vô cùng: “Hoan nhi đãng trí quên mất chuyện này.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách khanh khách cười vang: “Trong phủ không có bà bà hay ma ma lớn tuổi nên ta làm việc đều có nhiều sai sót, cũng may phủ đệ mới lập chẳng có nhiều vấn đề như Ngạc vương phủ.
Bất quá, Trực học sĩ phủ cũng là thanh lưu cao môn, người đến lấy lòng nhiều vô số kể, lễ vật đều chẳng dám qua loa nhận bừa.
Mấy hôm trước Trực học sĩ đưa ra ý kiến về việc chấn chỉnh đê điều, trữ nước tưới tiêu cho mùa hạ rất được phụ hoàng xem trọng.
Cho nên danh môn đều đến ngỏ ý cầu thân nha đầu trong bụng của ta, ngươi xem, có phải buồn cười lắm không?”
“Đây là đạo lý gì a?” Mộ Hoan nghe xong không khỏi dở khóc dở cười: “Oa oa còn chưa ra đời, chẳng biết là lệnh công tử* hay nữ công tử*, như vậy có quá vội vàng chăng?”
(Lệnh công tử: Con trai; Nữ công tử: Con gái, cách xưng hô hiện nay của người Trung Quốc)
“Mặc dù chưa rõ nhưng xem chừng là nữ tính, còn là nho nhỏ omega.”
“Ây, ta cứ tưởng là alpha, vậy phải gọi là lệnh ái rồi.” Mộ Hoan nhìn cái bụng tròn lẳng của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, phấn khích nói tiếp: “Tam tỷ, sinh nha đầu xong phải để Hoan nhi bồng một lần!”
“Ha ha, tất nhiên.”
“Bất quá, nha đầu này đã có tên rồi chưa?”
“Gọi là Thục Trinh, Trầm Thục Trinh.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách xoa tiểu phúc của mình, hoan hỉ cười nói: “Đứa nhỏ này có thể sẽ là omega loài người, cũng có thể là omega Lang tộc.
Bất quá, nếu là Nhân tộc thì sẽ là omega Nhân tộc cao quý nhất Ngạn Huyền đại lục địa này.”
“Thân nương là công chúa đương triều, thân mẫu là Trực học sĩ Hàn Lâm Viện, sao có thể không cao quý đây?”
“Chẳng phải muội cũng xuất thân là lệnh ái sao?”
Mộ Hoan xấu hổ cười: “Do nhờ phúc của tỷ tỷ, nếu không sao có thể làm được lệnh ái đây?”
Hai người nói chuyện rất lâu, đến quá ngọ người của phủ học sĩ giục thì A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mới chịu hồi phủ, không quên hẹn ngày gặp lại tiếp tục trò chuyện tâm tình.