Vài ngày sau Mộ Hoan nghe được tin Trực học sĩ phủ có hỷ, tam công chúa sinh ra một tiểu lệnh ái Lang tộc, tên gọi Trầm Thục Trinh.
Mộ Hoan nhận tin liền chạy đến xem thử, phát hiện tiểu lệnh ái là một bạch đầu lang, hai tai nhỏ bạch sắc đung đưa qua lại không ngừng tựa hồ rất thích chí.
Ngay lập tức Mộ Hoan hào phóng tặng cho nha đầu một đôi vòng dương chi bạch ngọc, bên trên khắc một chữ Trinh rồi đổ một lớp vàng mỏng.
Lễ vật này tuy không tính là quý giá nhưng lại rất có ý nghĩa, nha đầu Trầm Thục Trinh cũng rất thích nàng ra sức quấn quýt không ngừng.
Nhìn thấy Trầm Thục Trinh, Mộ Hoan liền nhớ đến A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, không biết nha đầu này bây giờ đang sống thế nào.
Lại nói phía Mộ Tước rời kinh thành đến Tề Châu, mặc dù địa phương này không quá nghèo đói nhưng cũng là nơi xa xôi hẻo lánh, bốn bề đều là đồng lúa mạch phủ kín tuyết trắng.
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan tuy không mất danh vị tiểu công gia, nhưng lại là công gia của Tề Châu, quyền hạn thua kém tam phẩm quan lại đương triều.
Sau này muốn tiến thân đều phải dựa vào bản thân khảo thí đỗ đạt, bằng không chỉ có thể chết già ở Tề Châu hẻo lánh này.
Tự khắc biết được tầm quan trọng của học vấn, Mộ Tước cố tìm cho nha đầu một tiên sinh dạy chữ.
Ở địa phương như Tề Châu, muốn tìm một tiên sinh dạy tốt còn khó hơn lên trời, may thay lại biết được có một vị lão tiên sinh từng là Chưởng quản đại học sĩ của Hàn Lâm Viện, học thức uyên thâm lại rất khiêm tốn.
Đến tuổi liền cáo lão hồi hương quay về Tề Châu mở lớp dạy học, rất được bách tính Tề Châu yêu mến kính trọng.
Nghe tin tức này Mộ Tước liền tìm lão đại học sĩ về dạy dỗ cho A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, đáng tiếc lại chậm hơn một bước, thanh lưu cao môn của Phan gia đã mời được người.
Cũng vì thế mà Mộ Tước đích thân đến Phan gia, tặng cho bọn họ vô số lễ vật để gửi gắm nha đầu nàng học ở chỗ họ, mong sao có ngày công thành danh toại.
Không chỉ riêng Mộ Tước như thế, bất kể người làm mẫu thân nào cũng muốn hài nhi có thể trưởng thành mang về vinh quang cho gia tộc.
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan tất hiểu rõ kỳ vọng của nương thân, hôm nay La Tư Khống thất thế, cả quốc công phủ đều dựa dẫm vào nàng.
Mà Phan gia tuy xuất thân chỉ là ngũ phẩm quan lại, nhưng giáo dưỡng hài nhi rất tốt, nổi danh khắp vùng thanh liêm công chính.
Trong nhà có hẳn tứ phòng, lệnh ái lớn nhất đã hai mươi, thành thân vài năm trước.
Các lệnh ái còn lại đến tuổi cũng lần lượt xuất giá, chỉ còn tam lệnh ái của tam phòng và ngũ lệnh ái của nhị phòng là vẫn còn nuôi dưỡng trong phủ.
Phía alpha thì có ba lệnh công tử và hai nữ công tử, ngày đêm dùi mài kinh sử, chờ ngài khảo thí mang vinh quang về cho gia tộc.
Tiết trời nhập đông lạnh lẽo thấu xương, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan vẫn theo thông lệ đến Phan gia học chữ, trên người chỉ mặc một lớp áo choàng mỏng lại chẳng biết lạnh.
Khắp Tề Châu này có ai không biết mẫu công của nàng là vương gia lưu đày, trên dưới chẳng ai thật sự xem nàng là tiểu công gia, thậm chí còn ở phía sau bàn ra tán vào.
Ngay cả người của Phan gia hiếm khi đặt nàng vào mắt, xem chừng chỉ có lão tiên sinh là không thiên vị hay siểm nịnh bất cứ ai.
Đương trên đường đến học đường lại nghe thấy tiếng bước chân, rất nhanh sau lưng xuất hiện một hôi đầu lang.
“Tiểu công gia!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan quay đầu lại, hiếu kỳ nhìn chằm chằm nhị nữ công tử của Phan gia – Phan Phất Lai Kì.
“Phất Lai Kì?”
Phan Phất Lai Kì nhanh chóng đuổi kịp tốc độ của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, hào sảng cười nói: “Vẫn là tiểu công gia đến sớm nhất, ta vốn ở Phan gia nhưng lúc nào cũng đến trễ hơn ngài.”
Nghe vậy, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng chỉ xã giao mỉm cười một cái, tiếp tục bước về phía học đường.
Hai người song song bước đi, đôi lúc sẽ nói vài câu không đầu không đuôi, bầu không khí xem như miễn cưỡng hòa hợp.
Nhưng chưa bao lâu đã thấy bóng dáng của trưởng lệnh công tử, đôi mắt sắc bén dán chặt vào người nàng.
“Tiểu công gia, tảo.”
“Tảo.”
“Ta đến nhị phòng tìm nhị muội lại chẳng thấy người đâu, hóa ra là chạy theo nịnh bợ tiểu công gia.
Ai u, đúng là không thể đoán được tâm ý của người nhị phòng các ngươi, lúc thì bảo nương thân lẳng lơ của ngươi quyến rũ phụ thân, lúc lại tranh thủ thời cơ tiếp cận quyền quý nhân.
Đáng tiếc, đáng tiếc, lại tìm nhầm người, một phế vương thì có thể dựa dẫm hay sao?”
Nói xong, còn dùng đuôi mắt quét qua A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.
“Có là phế vương cũng là quốc công, một nho nhỏ oa oa ngũ phẩm quan lại cũng dám bình luận?”
“Ta thao! Ngươi học ở Phan gia chính là nô của Phan gia, còn dám cao giọng mắng chửi người Phan gia sao?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lạnh lẽo dán ánh mắt vào trưởng lệnh công tử, cũng không buồn cùng hắn dong dài, xoay người bước nhanh qua.
Đáng tiếc lại bị trưởng lệnh công tử chặn đường, quét mắt nhìn chằm chằm vào nàng, giống như cố ý gây hấn không để nàng dễ dàng vượt qua con đường này.
“Cút.”
“Ta cứ không cho ngươi qua, ngươi làm được gì?”
Chút kiên nhẫn còn lại cũng mất sạch, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nhanh như thiểm điện vồ ngã lăn trưởng lệnh công tử, móng vuốt lưu lại vệt máu đỏ sẫm.
Nhưng tên trưởng lệnh công tử kia không phải đèn cạn dầu, bị hất ngã liền nhanh chóng đứng dậy tru dài một tiếng hướng nàng lao đến công kích.
Phan Phất Lai Kì còn chẳng kịp minh bạch chuyện gì thì hai alpha đã lao vào đánh nhau một sống một chết, liều mình chạy vào ngăn cản liền bị hất văng ra khỏi vòng chiến.
Bản thân Phan Phất Lai Kì chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, đến cả móng vuốt cũng mài giũa nhẵn nhụi thì làm sao có thể tấn công ai?
Chẳng mấy chốc chuyện tiểu công gia và trưởng lệnh công tử đánh nhau truyền đến hậu viện, do hậu viện gần học đường hơn là tiền sảnh.
Trùng hợp ngũ lệnh ái của Phan gia cũng đi đến, bắt gặp một màn đánh nhau tránh không khỏi ưa thích náo nhiệt vội vàng chạy đến xem thử.
“Tiểu ngũ!” Phan Phất Lai Kì cắn kịp tay áo của Phan Phất Nữu, đem nha đầu kéo trở về: “Đừng xen vào, đều là tin tức tố của alpha!”
“Nhưng mà muội muốn xem!”
Phan Phất Nữu hưng phấn bừng bừng giãy khỏi kiềm hãm của Phan Phất Lai Kì, nhanh như sóc chạy đến gần xem thử hai alpha đánh nhau.
Đúng lúc móng vuốt của trưởng huynh vung đến sát mặt, Phan Phất Nữu còn chưa kịp hiểu gì thì bị một ai đó đẩy ngã ra sau, lăn hẳn xuống mặt đất đầy tuyết mà ai oái kêu la.
“Hô!”
Cùng lúc trưởng lệnh công tử bị hất văng ra khỏi vòng chiến, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan trên mặt dính một ít máu đỏ, bộ dáng không khác gì Tu La khát máu đáng sợ.
Đột nhiên tiểu công gia quay đầu lại, Phan Phất Nữu sợ đến đổ mồ hôi lạnh, run rẩy chống tay xuống đất làm điểm tựa lùi về sau.
Ngay cả Phan Phất Lai Kì cũng sợ tiểu công gia động sát khí mà tổn thương thân muội muội, vội lách người chạy đến che chắn cho nàng.
“Ây, tiểu công gia, nha đầu chỉ là nghịch ngợm một chút thôi mà.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không nói gì, cúi đầu cắn khăn lụa ở dưới đất, hướng về phía Phan Phất Nữu mà đưa tới.
Phan Phất Nữu phát ngốc, nhìn khăn lụa mà đối phương đang giữ rồi nhìn xuống thắt lưng mình, hóa ra là muốn nhặt khăn trả nàng.
“Ách, đa tạ… tiểu công gia…”
“Lần sau nếu gặp alpha đánh nhau đừng xông vào như vậy, sẽ thụ thương.”
Mặt nhỏ của Phan Phất Nữu đỏ bừng lên, xấu hổ gật đầu hai cái coi như minh bạch.
Lúc này A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng xoay người ly khai Phan gia, xem ra hôm nay không thể học được gì rồi.
Bất quá, nàng lại không biết hành động ban nãy đã khiến một tiểu cô nương cảm động đến đỏ hồng hai má.
Phan Phất Lai Kì thấy tiểu muội phát ngốc thì liền huơ tay trước mặt nàng: “Tiểu ngũ, làm sao thế?”
“Nya?”
Phan Phất Nữu ngượng nùng lắc đầu, tiện tay vịn thân tỷ đứng dậy, nhanh chóng ly khai trở về hậu viện của mình tránh bị đàm tiếu.
…
“Đ-Đánh nhau?”
Mộ Tước suýt khóc thét lên, hoảng thủ hoảng cước đem nha đầu nhà nàng kéo đến xem xét từ trên xuống dưới.
Bất quá A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn không có nửa điểm gấp gáp, an tĩnh tiếp tục phẩm trà, ánh mắt rơi trên ván cờ dang dở.
“Công gia! Lan nhi thụ thương liễu!! Ngài đến xem xem nha đầu có bị làm sao hay không a?”
“Thụ thương thì sao? Là alpha chút thương tích này cũng cần phải có người hống sao?”
Mộ Tước tức giận muốn bước lên lý luận thì bị A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan ngăn cản, hướng nàng nở một nụ cười an ủi.
Một lúc sau A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mới khai khẩu: “Nói đi, tại sao lại đánh nhau với Phan trưởng lệnh công tử?”
“Nhi nữ không có lời muốn biện bạch.”
“Như thế liền nhận sai?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan như cũ chọn cách yên lặng không nói.
“Lấy gia pháp.”
Vừa nghe đến hai chữ ‘gia pháp’, mặt Mộ Tước liền cắt không còn một giọt máu: “Công gia! Đây là nhi nữ của ngài a, ngài đành lòng đánh nàng mắng nàng sao?”
“Thân là công gia tương lai lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ, nhục nhã tông môn như vậy nếu không hảo hảo trừng trị thì sao biết ăn năn hối cải?”
“Nhưng mà…”
Mộ Tước hoảng hồn bạt vía ôm chầm lấy A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan khóc nức nở: “Nha đầu, mau mau tạ tội với mẫu công đi, nếu không sẽ thật sự bị đánh a.”
“Nương thân, ta không sao, ngài đừng hộ ta kẻo mẫu công oán trách ngài.”
“Không nên, Lan nhi là cốt nhục của ta, là tiểu nhục đoàn từ trong cơ thể của ta đoạn ra a!!”
“Tước nhi, nàng có nghĩ qua nàng chiều chuộng nha đầu sẽ dẫn đến hậu quả gì hay không hả?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giận dữ vỗ mạnh tay xuống bàn, lãnh liệt nhìn chằm chằm vào kiều hương: “Tương lai của Quốc công phủ này đều phải dựa vào nha đầu, nếu nó không cố gắng thì cả đời này đều lãng phí!”
“Nha đầu chỉ mới vài ba tuổi a, công gia!” Mộ Tước thương tâm gục xuống phát khóc: “Rõ ràng là một đứa nhỏ cơ linh lại bị chúng ta giày vò thành ra như vậy, công gia, ngài không đau lòng hài nhi sao?”
Ánh mắt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn liền chùng xuống, chán nản chống tay đứng dậy đi về phía mẫu tử các nàng.
Cẩn dực dìu đỡ kiều hương đứng dậy, đem nàng ấn ngồi xuống ghế quý phi, đồng thời dùng ánh mắt nhắc nhở An An chiếu cố nàng.
“Bản công gia có thể không thương tâm sao? Nhưng Quốc công phủ này thật sự đi đến đường cùng rồi!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dời mắt nhìn sang thân sinh cốt nhục, ảm đảm cất từng lời từ tận đáy lòng: “Nha đầu, mẫu công vô năng, nhưng ngươi không thể lãng phí cả một đời như vậy.
Nếu cố làm rùa rụt cổ đời này đừng mong ngẩng đầu nhìn bất kỳ ai, chúng ta trọn kiếp này sẽ vẫn chỉ là tội nhân lưu đày!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu chờ nghe giáo huấn, hoàn toàn không mở miệng biện giải nửa câu.
“Lấy gia pháp, đánh một trận để không phải gây chuyện nữa!”
“Công gia!!”
An An đột ngột dùng sức đem Mộ Tước ấn trở lại tọa ỷ, hóa ra ánh mắt ban nãy là để nhắc nhở chuyện này.
Hạ nhân mang ra nhuyễn tiên xà bì dài sáu tấc hơn, cung kính dùng hai tay dâng lên cho chủ tử.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tiếp lấy nhuyễn tiên, không chút lưu tình vung mạnh xuống, máu theo miệng vết thương rỉ ra.
Bất quá nha đầu này lại không rên la nửa tiếng, cúi đầu cắn răng cam chịu, từng chút nhận từng đợt roi quất vào người đau đớn.
Mãi đến khi chi trước loang đầy máu A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mới dừng tay: “Ghi nhớ, đến Phan gia là để học chữ, là để đỗ đạt lập thành công danh.
Không phải để bàn chuyện đánh trận thỏa mãn cái sự hiếu thắng ngu dốt kia, đừng để ta phải thất vọng về hành động của ngươi.”
Mộ Tước suy sụp ngã ngồi xuống ghế, mặt nhỏ thấm đầy nhãn lệ: “Nhi nữ…”
“Đưa phu nhân hồi phòng.”
An An vâng dạ nhận mệnh, dùng chút sức đã dìu đỡ được Mộ Tước, nhẹ nhàng xoay người quay về tĩnh thất nghỉ ngơi trước.
Trong thất chỉ còn lại mẫu tử các nàng, bầu không khí ngột ngạt diễn ra trong yên lặng.
Một lúc lâu, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mới đem nhuyễn tiên nhuốm máu đặt lại trên bàn, ánh mắt dán chặt trên thân thể nhỏ kia.
“Mẫu công minh bạch, đều minh bạch, nha đầu.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan ngẩng đầu lên, sóng mắt thuần đen lay chuyển: “Mẫu công…”
“Người khác xem thường chúng ta, người khác nhục mạ chúng ta vì là tội nhân lưu đày.
Phổ Lan, coi như vì thân nương, coi như vì A Ba Đáp thị, hảo hảo đem gia đình này cứu vớt khỏi khốn cảnh, được hay không?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lần đầu tiên để lộ ra dáng vẻ bạt nhược của mình: “Mẫu công vô năng, liên lụy mẫu tử ngươi khổ sở cùng ta, nhưng ta thật sự không cam tâm.
Lần này có trở mình được không đều dựa vào ngươi, Phổ Lan, hảo hảo trù tính cho bản thân và gia tộc.”
“Nhi nữ minh bạch, nữ nhi xin ghi nhớ lời dạy của mẫu công.”
“Được rồi.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ngồi xổm xuống quan sát chi trước của nha đầu, đau lòng khai khẩu: “Về phòng dưỡng thương, hai ngày tới không cần đến Phan gia, chuyện này ta giúp ngươi an bài.”
“Vâng, mẫu công.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan chống đỡ đau đớn đứng dậy, lê từng bước quay trở về phòng của mình, mỗi bước lưu lại một vệt máu dài…