Phát chẩn đến quá ngọ mới xong, Tam công chúa và Tề quận chúa cũng nhanh chóng hồi phủ, còn Mộ Hoan thì ngồi kiệu riêng hồi Ngạc vương phủ.
Trên đường đi tránh không khỏi buồn chán, đưa tay che miệng ngáp ngắn ngáp dài mấy lần.
“Chủ tử không đi xem hoa đăng sao?”
“Hoa đăng?” Mộ Hoan nghi hoặc nhìn Hỉ Tâm đang giúp nàng xoa bóp hai chân tê nhức: “Đêm nay sao lại có hoa đăng?”
“Hôm nay là triều nhật chi lễ a.”
Mặt nhỏ của Mộ Hoan giấu không được kinh ngạc, hôm nay đúng là triều nhật chi lễ, nàng cứ như vậy là quên mất chuyện này?
“Nhưng ta đã quá tuổi rồi, không đi được nữa.”
Hỉ Tâm ngẩng đầu lên cười cười: “Chủ tử nghĩ nhiều rồi, chúng ta cứ ngồi trên trà lâu xem mọi người cũng rất vui vẻ a.”
Mộ Hoan nghĩ ngợi một lúc, dù sao tối nay nàng cũng không có việc gì làm: “Hảo, ngươi chuẩn bị đi, gọi cả người của Phương Ngọc Thất.”
“Vâng.”
Bắt gặp vẻ mặt đắc ý của Hỉ Tâm, Mộ Hoan nhịn không được liếc xéo: “Tiện nghi cho ngươi.”
Hỉ Tâm cũng chỉ cười, không có nói gì.
Triều nhật chi dạ mỗi năm đều tổ chức một lần, cho các omega không quản là Lang tộc hay Nhân tộc đều được tham gia.
Trong đêm sẽ cùng nhau trò chuyện, thả hoa đăng cầu phúc, hoặc bạn lữ sẽ hẹn hò bên bờ sông tâm tình cả đêm.
Đây cũng là ngày náo nhiệt nhất, Mộ Hoan ngồi xe ngựa cũng bị âm thanh huyên náo bên ngoài làm cho hưng phấn, những tưởng bản thân chỉ mới là cô nương mười ba tuổi chuẩn bị làm triều nhật.
Thoáng chốc kí ức của năm xưa ùa về, Ngạc cùng nàng song song bước đi, nhìn hàng quán hai bên tấp nập người mua hàng.
Chẳng mấy chốc nàng đã trở thành quý thiếp bên cạnh Ngạc, đích thân quản lý vương phủ, ai nhìn thấy cũng phải nể trọng mấy phần.
Trà lâu đều được bao trọn, Mộ Hoan ngồi ở một góc sáng sủa nhìn ra ngoài đoàn người náo nhiệt dưới phố.
Alpha dẫn theo tình lữ hoặc đơn độc đi tìm tình lữ cũng không ít, vừa ý cô nương nào liền tìm cơ hội đến nói vài câu làm quen.
Đổng Giai ngơ ngác nhìn ra ngoài phố lớn, dường như đây lần đầu nhìn thấy triều nhật chi lễ, kinh ngạc hỏi tới hỏi lui không ngừng.
“Khi trước ngươi không tham gia triều nhật sao?”
“Ách, nô tỳ chỉ là nữ nô theo hầu tiểu thư thanh lưu môn hộ, khi tiểu thư được mười ba tuổi liền theo nàng nhập cung.
Hoàn toàn không biết triều nhật chi dạ ra sao…”
Mộ Hoan hơi mỉm cười, đặt chén trà xuống bàn rồi nói: “Triều nhật chi dạ cũng giống như những điển lễ khác mà thôi, không cần phải cảm thấy tiếc nuối.
Chẳng phải chúng ta đều quá tuổi mà vẫn có thể ngồi xem sao?”
“Chủ mẫu nói phải.” Đổng Giai nhìn ngắm toàn bộ cảnh sắc dưới lầu, thâm tâm hoan hỉ không kém: “Cũng không phải thiên cổ đại lễ, hà tất phải giữ khư khư trong lòng?”
Hai người tâm ý tương thông đồng loạt bật cười, nhờ vậy mà bầu không khí trong nhã gian cũng được cải thiện vài phần.
Hỉ Tâm chờ đúng hai khắc thời gian mới dâng lên chén trà khác, đồng thời đem chén trà cũ đặt lại vào khay.
Cao điểm trên bàn chỉ được dùng một chút, nhưng vì đã nguội nên phải đổi thành cái mới.
Trong đó đặc biệt có một phần noãn ngọc hồng kim tô, là đặc sản của trà lâu này.
Khi dùng sẽ có vị ngọt thanh cũng có khi chua nhẹ, ăn mãi không thấy ngán, hậu vị lưu lại rất lâu dù đã súc miệng sạch sẽ.
Nhưng giá trị của noãn ngọc hồng kim tô rất lớn, Đổng Giai tất nhiên không dám dùng, chỉ ăn vài ngụm cao điểm thông thường.
Thấy vậy, Hỉ Tâm đã lén lấy noãn ngọc hồng kim tô một khối cho vào khăn lụa quấn kỹ, lúc dâng trà lên liền lén đưa cho kiều hương.
Đổng Giai thoáng kinh ngạc, phát hiện ý cười chói lọi của Hỉ Tâm liền hiểu ra mọi chuyện, ngượng ngùng tiếp nhận rồi cho vào tay áo cất kỹ.
Đáng tiếc lại rơi hết vào tầm mắt của Mộ Hoan, bất quá nàng chẳng nói gì, thấy hai người khanh khanh ta ta như thế tránh không khỏi ghen tỵ.
Thời gian qua Ngạc không có ở đây, nàng tất nhiên sẽ cảm thấy cô đơn trống trải, chỉ biết nhìn vật mà nhớ đến người.
Lần nữa dời mắt nhìn phố xá tấp nập người qua kẻ lại, chó nhỏ nhập hạ sẽ về, nàng nhất định sẽ đợi được đến lúc đó.
“Chủ mẫu.”
Mộ Hoan hiếu kỳ quay đầu lại: “Làm sao?”
“Nô tỳ muốn đưa A Giai xuống dưới lầu đi dạo một chút, không biết…”
Nhịn không được liếc Hỉ Tâm một cái sắc lẻm: “Ngươi a, cũng thật biết chiếm tiện nghi.”
Hỉ Tâm xấu hổ gãi đầu, cũng không có mở miệng biện minh.
“Đi đi.”
Được chủ mẫu cho phép, Hỉ Tâm mừng rỡ kéo tay của Đổng Giai đang ngồi bên cạnh, nhanh chóng cùng nàng ly khai nhã gian rồi hòa với dòng người tấp nập trên phố.
Mộ Hoan nhìn theo một lúc mới rời mắt, tiện tay cầm chén trà nhấp một ngụm nhỏ.
Dù đã nhập xuân nhưng khí trời vẫn như vậy lạnh, nàng thậm chí còn phát run mấy lần.
“Tường Liên, ngươi đi gọi mã xa, ta muốn hồi phủ.”
Tường Liên đặt lại bình trà xuống bàn, nhanh nhẹn xoay người rời khỏi trà lâu để gọi mã phu đến đánh xe.
Chỉ còn lại một mình đơn độc trên nhã gian, Mộ Hoan buồn chán quyết định xuống dưới lầu đợi, tiện thể xem có gì hay ho để mua về phủ ngoạn hay không.
Ngoài trời gió thổi lồng lộng, Mộ Hoan rùng mình một cái, tiện tay kéo mũ trùm đầu lên che kín hai tai.
Hiện tại phố xá đông đúc, Tường Liên muốn thoát khỏi đám đông đi gọi mã phu cũng gian nan, chắc hẳn phải đợi một lúc mới có thể hồi phủ.
Mộ Hoan chà xát hai tay vào nhau, hướng đôi mắt lấp lánh ánh sáng dõi ra ngoài.
Xa xa là những đôi tình lữ cùng thả hoa đăng cầu nguyện, kẻ cầu mong thiên trường địa cửu, người mong hoàn thành lời thề.
Sau gáy truyền để cảm giác đau nhức, Mộ Hoan trực tiếp ngã xuống đất, những chuyện tiếp theo đều hoàn toàn không minh bạch.
====================
Cơn đau đột ngột ập đến kéo lại chút thanh tỉnh yếu ớt, cảm giác cả người đều đau như bị ai dùng sức đánh tới tấp nhưng lại không có khí lực chống đỡ.
Cổ họng rát buốt phát ra một tiếng kêu rên nho nhỏ, miễn cưỡng chống đỡ đưa mắt quan sát xung quanh.
Bốn phía tối om không lấy nửa điểm sáng, còn phát ra mùi hôi thối kinh khủng, dường như là một nhà kho cũ bị vứt bỏ.
Trong đầu oanh một tiếng đau buốt, khẳng định bản thân đã bị bắt cóc, nhưng là ai thì nàng không thể nào biết được.
“Tỉnh?”
Lạch cạch âm thanh phát ra, trước mắt xuất hiện một điểm sáng soi rõ gương mặt của người đối diện.
“Đông Hinh?”
Mộ Hoan run rẩy gọi khẽ, không dám tin người bắt nàng đến đây lại là Đông Hinh, xem chừng là vì oán hận nàng phá hỏng việc tốt của ả.
“Đến rồi.” Đông Hinh trong mắt lóe lên tia vui sướng: “Đệ đệ, tỷ tỷ hảo hảo giúp ngươi báo thù, hảo hảo gϊếŧ cái tiện nhận này trước mặt ngươi!”
Thông qua ánh sáng yếu ớt thấy được bài vị tự khắc lem luốc, Mộ Hoan lập tức minh bạch mọi chuyện, cường liệt chống đỡ sợ hãi ở trong lòng: “Các ngươi tự gây nghiệt phải chịu báo ứng, có thể trách ai được sao?”
“Báo ứng? Cái gì gọi là báo ứng?”
Đông Hinh thô lỗ bắt lấy cằm của Mộ Hoan, đay nghiến gằn từng chữ: “Là ngươi, là ngươi ép chết đệ đệ của ta! Tất cả là do tiện nhân nhà ngươi, mau mau trả mạng lại cho đệ đệ ta!!!”
“Nực cười.” Mộ Hoan mỉa mai cười nhạo một tiếng: “Đệ đệ của ngươi cũng chỉ là một alpha loài người thấp hèn, ngay cả miếng cơm để ăn phải chật vật cả ngày, vậy mà bị ngươi ca ngợi lên thành cái gì đây? Trạng nguyên gia sao? Ta nghe người quen của ngươi nói lại, Đông Đằng hắn nửa chữ Ngạn cũng đọc không ra, còn muốn hắn khảo thí làm quan sao?”
“Ngươi câm miệng!!”
Đông Hinh phát điên giáng vào mặt nàng một cái tát tay, dùng sức xô ngã cả ghế đẩu đang ngồi: “Đông Đằng là trạng nguyên gia! Đệ đệ của ta tài hoa lỗi lạc! Hắn có gì thua kém Trực học sĩ kia chứ? Hắn nhất định sẽ lấy được đương triều công chúa, nhưng do ngươi, tất cả đều do ngươi mà xương cốt đệ đệ ta đều phát lạnh rồi!!!”
“Những lời tên ngu xuẩn kia nói ngươi cũng tin? Hắn chính là đang lừa gạt ngươi, để ngươi ngày ngày rót bạc cho hắn, nhưng không biết rằng hắn dùng bạc đó lân la kỹ lầu uống hoa tửu!” Mộ Hoan nén đau đớn ở trên gò má, yếu ớt thì thầm: “Ngươi không ngốc, nhưng lại bị cốt nhục tình thâm che mờ mắt!”
“Ngươi câm miệng! Vu khống!! Đệ đệ ta không có như vậy!” Đông Hinh dùng sức túm lấy cổ áo của Mộ Hoan, móng tay bẩn thỉu bén nhọn bấm sâu vào da thịt trắng tuyết: “Ngươi còn dám nói dối? Còn dám nói dối!!?”
“Ta có nói dối hay không chính ngươi là người hiểu rõ nhất.”
Sâu trong mắt Đông Hinh dần dần rạn nứt, đau đớn giãy dụa giữa nội tâm và lý trí điên cuồng mâu thuẫn.
Nhưng ả không tin tiểu đệ đệ ngoan ngoãn thích học hỏi lại có thể biến thành như vậy, vĩnh viễn không thể tin có ngày nhìn thấy đệ đệ với dáng vẻ khác.
“Ngươi nghĩ nói như thế có thể chia rẽ tỷ đệ ta sao?”
Mộ Hoan nhận thấy ả nghe không lọt tai lời nàng cũng buồn không nói đến nữa, dù sao người cũng đã chết, nói trăm ngàn lần vẫn vô pháp thay đổi kết cục.
“Mộ Hoan, gϊếŧ người đền mạng.” Đông Hinh khàn khàn giọng, dùng sức túm lấy búi tóc của nàng: “Đền mạng cho đệ đệ ta!”
“N-Ngươi muốn làm gì!?”
Đông Hinh không trả lời, chậm rãi lấy một thứ từ trong tay áo ra.
Nương theo ánh nến le loét, Mộ Hoan lập tức nhận ra đồ vật đó là gì, sợ đến độ đổ một thân mồ hôi lạnh.
“Đừng… đừng mà…”
“Thử thử một chút cảm giác đau đớn mà đệ đệ ta phải chịu đựng, nhé?”
Thấy Đông Hinh bước đến, Mộ Hoan liền lồm cồm xoay người muốn chạy, đáng tiếc cổ chân lại bị ả túm được kéo trở về.
Đều do nàng sống sung túc đã quen nên sức lực thua kém Đông Hinh ba bốn phần, bị giữ chặt liền không thể cử động được, hoảng hồn bạt vía la hét tìm sự giúp đỡ.
“Cứu mạng! Cứu!!”
“Đừng la hét vô ích, địa phương này không có ai lai vãng đâu.”
Dứt câu, Đông Hinh đem đồ vật trong tay kẹp chặt hai cổ chân của Mộ Hoan, đồng thời đem dây nhợ xung quanh cột thật chặt.
Mặt Mộ Hoan lập tức tái nhợt, đồ vật kia chính là kẹp chân của hoàng cung dùng để dạy dỗ hậu phi.
Nếu nhẹ thì tổn thương gân cốt khó lành còn nặng hơn sẽ vĩnh viễn tàn phế, vô pháp đi lại được như người bình thường.
“Đừng!”
Đông Hinh hai mắt tối xầm, nhìn chằm chằm bàn chân của nàng mà nói: “Đôi chân này của ngươi giẫm lên xương cốt của đệ đệ ta, hủy hoại tiền đồ của hắn, ta hôm nay nhất định phải hủy hoại hai chân này của ngươi!!!”
“Đông Hinh, ngươi không được làm càn!” Mộ Hoan hoảng hốt giãy dụa nhưng bất thành, trợn trừng mắt đe dọa: “Ta là chủ mẫu của Ngạc vương phủ, là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, nếu có sơ suất gì ngươi cùng Đông gia đều khó lòng thoát tội!”
“Đông gia này ta chỉ còn mỗi đệ đệ, ta còn phải sợ đả thương đến hồng nhân bên cạnh Thái hậu hay sao?”
Dứt câu thì dùng sức kéo mạnh hai đầu dây, miếng ván có gai nhọn trực tiếp đâm thẳng vào mắt cá nhân, máu túa ra không ngừng thấm ướt cả chân váy.
Mộ Hoan đau đớn hét thảm một tiếng, thậm chí nghe ra được tiếng xương cốt gãy vụn.
Nhìn dáng vẻ đau đớn khổ sở này của Mộ Hoan, Đông Hinh đặc biệt vui sướng, càng cố sức siết chặt rồi đem hai đầu dây cột chặt vào nhau.
“Đông Hinh! Ngươi dám tổn thương bản chủ mẫu, ngươi…” Mộ Hoan đau đến chết đi sống lại, cố sức bấm chặt vào da thịt níu lấy thanh tỉnh: “Ngạc vương… Ngạc vương quay về sẽ không tha cho ngươi…”
“Ngạc vương chết trận rồi, ngươi vẫn chưa biết sao?”
Đông Hinh túm lấy búi tóc của Mộ Hoan, trào phúng cười nhạo: “Đông Thành truyền tin, Ngạc vương công phá hoàng thành Hổ tộc bất thành bị Hổ vương gϊếŧ ngay tại chỗ.
Tin tức này chắc hẳn bị phong bế nhỉ? Dù sao Lang vương vẫn cần thể diện, sao có thể đem chuyện bại trận xấu hổ như vậy nói ra ngoài?”
Nhãn đồng từng chút tan rã, Mộ Hoan không dám tin vào tai mình, sao Ngạc có thể dễ dàng bại trận như vậy kia chứ? Chẳng phải tin tức truyền về đều là đại thắng công thành hay sao?
“Ngươi lừa ta!!” Mộ Hoan giống như phát điên, chống đỡ đau đớn dưới chân mà hét lên: “Ngươi đừng nghĩ nói như thế ta sẽ tin ngươi, Ngạc nàng không thể chết!!”
“Có lừa hay không chỉ cần đợi vài ngày nữa tin tức truyền đến kinh thành, đến lúc đó xương cốt của Ngạc hẳn đã phát lạnh như xương cốt của đệ đệ ta!”
“Ngươi câm miệng!”
“Mộ Hoan, lúc này ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn.”
Đông Hinh chậm rãi đứng dậy, lãnh lẽo phóng ánh mắt về phía nàng: “Kịch hay còn ở phía sau.”