Lạch cạch âm thanh vang lên không ngừng, nước trà bên trong nhiều lần sóng sánh muốn tràn ra ngoài, thậm chí còn chảy ra một ít làm ướt tay áo.
Mộ Hoan đè nén cảm giác đau đớn ở trên tay, chân bước cũng gian nan không kém, chỉ được nửa đường mà đã đổ mồ hôi ướt sũng lưng áo.
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn thấy cũng không đành lòng, nhưng Thái y đã nói phải cho Mộ Hoan tập luyện trị liệu nhiều lần mới mong đi đứng cầm nắm được.
Bằng không sẽ vĩnh viễn biến thành một người tàn phế, cả đời nằm ở trên giường chờ người hầu cơm đút nước.
Ngay cả Tường Liên đứng quan sát bên cạnh cũng bồn chồn không yên, chỉ sợ chủ mẫu vấp ngã sẽ đổ hết trà lên người mà bị bỏng.
“Nương nương ngài đi chậm thôi.”
Mộ Hoan mím chặt môi dưới nén đau đớn, chân nàng mỗi bước đều như bị kim châm muối xát đau nhức không thôi, đến cả hít thở cũng càng lúc càng khó khăn.
Qua hơn nửa nén nhang thời gian mới đặt chân được đến thư án, chậm rì rì khom người nửa quỳ nửa ngồi, cẩn trọng nhấc cánh tay dâng chén trà lên.
“Cao một chút.”
Các ngón tay đau nhức cố tì vào thân chén trà đến phát đỏ, Mộ Hoan thở mạnh một tiếng, cố sức nhấc cao thêm một đoạn.
Vừa ngang tầm A Ba Đáp Thấu Á Viên mới chịu uống một ngụm, rồi đưa mắt ý bảo nàng đem chén trà đặt xuống.
Ngay cả việc đặt chén trà xuống bàn cũng gian nan không kém, mất một lúc mới hoàn tất, Mộ Hoan run rẩy suýt chút đổ sụp xuống thư án.
“Đi được xa rồi, vài hôm nữa nhất định sẽ cải thiện.”
Mộ Hoan ngẩng đầu lên, hai mắt ân ẩn nước: “Đau quá…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liền áp nhẹ đệm thịt lên mu bàn tay nàng mà xoa nắn: “Ái phi đừng nũng nịu nữa, bản vương chỉ mềm lòng với duy nhất một mình nàng thôi.”
“Thần thiếp chỉ hầu một chén trà mà đi xa như vậy, ngài còn cố ý kê thư án sang một góc khác.” Mộ Hoan nửa oán trách nửa hờn dỗi: “Ngài xem, tay thần thiếp đều sưng phồng lên rồi.”
“Thái y đã nói nàng phải kiên trì trị liệu bằng không sẽ khó lòng khang phục, nghe lời bản vương, nhàn rỗi thì gắp đậu phao trà.
Đến chiều mát thì ra hoa viên dạo mấy vòng, đừng suốt ngày ở trong các ủ bệnh không tốt cho sức khỏe.”
Mộ Hoan bĩu bĩu môi, cũng không nói gì khác, ngoan ngoãn cầm đũa lên gắp đậu.
Ban đầu đưa đến là những hạt bạch đậu to cỡ một đốt ngón tay, sau đó lại đổi sang hồng đậu, lục đậu vừa trơn vừa nhỏ, hại nàng gắp cả buổi cũng chẳng gắp được gì.
Nhưng hiện tại có thể cầm đũa gắp đã là tốt hơn rất nhiều, xem chừng cỡ khoảng nửa tháng sẽ đi đứng cầm nắm bình thường.
“Điện hạ, chuyện của Hỉ Tâm và A Giai, thần thiếp tính xin ý kiến của ngài.” Mộ Hoan đặt đũa xuống bàn, run rẩy cầm lấy chén trà tự mình uống lấy một ngụm: “Dù sao thiếp thất trong phủ cũng là nữ nhân của ngài, nếu thần thiếp tùy tiện gả nàng đi thì thật không phải phép.”
“Chẳng phải nàng từng nói chỉ có nàng mới là nữ nhân của bản vương sao? Sao ở trước mặt bản vương lại khép nép như vậy?”
Mộ Hoan âm thầm thè lưỡi, xấu hổ cười trừ: “Không có điện hạ thần thiếp mới dám hồ ngôn, lỡ nói gì sai bị vạch trần thì xấu hổ lắm.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ha hả cười lớn, vòng chi trước qua eo nhỏ mà vuốt ve hai cái: “Ái phi, nàng chính xác là duy nhất của bản vương, ai cũng không thay thế được.”
“Hì.” Mộ Hoan vui vẻ chui vào lòng chó nhỏ làm nũng một hồi: “Thế chuyện của Hỉ Tâm vẫn như cũ, được không?”
“Như vậy cũng không được.”
“A?”
“Hỉ Tâm xuất thân cao môn, là trưởng nữ của Hỉ La thị dòng dõi cao quý, nếu lấy một cơ thiếp thất sủng sẽ dễ dàng bị người khác chê cười.
Chi bằng thế này đi, để cho Đổng thị làm thiếp, còn đích thê chi vị thì nhường cho cô nương Lang tộc vẫn hơn.”
“Làm sao có thể?” Mộ Hoan nghe xong lập tức giãy nãy, bất mãn trừng trừng hai mắt: “A Giai chính là muốn gả cho Hỉ Tâm, đơn thuần không tính toán, dẫu biết Hỉ Tâm chỉ là nho nhỏ nữ nô cũng tuyệt không hề chê bai xuất thân.
Cô nương tốt như thế có thể tìm ở đâu? Lẽ nào ngài muốn A Giai gả đến Hỉ La thị vẫn phải chịu khổ hay sao?”
“Nhưng mà…”
“Thần thiếp không biết! Nếu để A Giai làm thiếp, thần thiếp tuyệt không gả nàng đi!!”
“A Hoan, nàng nói chuyện có đạo lý một chút.” A Ba Đáp Thấu Á Viên khó xử nhưng lại không muốn trở mặt với kiều hương: “Nàng xem đi, Hỉ La thị là dòng dõi cao môn, Hỉ La Cát Bối Tâm là thống lĩnh cấm vệ quân tiền đồ vô lượng.
Nếu phải lấy một cơ thiếp thất sủng, há chẳng phải trò cười cho cả thiên hạ? Đến lúc đó Hỉ La lão gia oán trách, bản vương biết phải ăn nói thế nào?”
“Thần thiếp vốn là người không nói chuyện đạo lý, còn nghĩ điện hạ đã sớm quen rồi chứ?”
“Nàng…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một ngụm lãnh khí hòa hoãn tâm tình, có trách cũng phải trách nàng quá nuôi chiều kiều hương, nếu không cũng không đến mức bị chọc giận lại chẳng thể phản kháng.
“Được rồi, bản vương hiểu nàng muốn cho Đổng Giai một danh phận, nhưng dù sao cũng phải hỏi đương sự.
Nếu như Hỉ La Cát Bối Tâm nghĩ cần thêm một đích thê thì nàng tuyệt đối không được xen vào, cũng không được nói đỡ nửa lời cho Đổng thị.”
“Sao lại có đạo lý đó chứ?” Mộ Hoan nổi giận trừng trừng mắt: “Phải hỏi A Giai có nguyện ý làm thiếp hay không, ngài như vậy thiếp không chấp thuận.”
“Bản vương giống nàng nói chuyện không có đạo lý, nếu còn bàn luận chuyện này thì đừng nghĩ đến việc bọn họ thành thân bái đường nữa.”
“N-Ngài!”
Không chừa thời gian để Mộ Hoan có thể giở tính tình, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã trực tiếp cho người đi gọi Hỉ Tâm và Đổng Giai đến hỏi chuyện.
Mặc dù giận đến mặt nhỏ đỏ bừng bừng lên, bất quá Mộ Hoan hiểu rõ bản thân mình là ai, càng cố gắng phát tính khí chỉ càng khiến điện hạ thêm ngộp ngạt.
Cô nương có thể nghịch ngợm, bốc đồng nhưng nhiều lúc vẫn cần hiểu chuyện một chút, tránh đối phương nghĩ nàng quá ấu trĩ.
Mất nửa khắc thời gian hai người Hỉ Tâm mới xuất hiện, cung kính chấp tay bái lạy: “Nô tỳ khấu kiến Ngạc vương điện hạ, trắc phi nương nương.”
“Miễn lễ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn một lượt các nàng rồi nói: “Bản vương gọi các ngươi đến cũng là vì chuyện cầu thân, bất quá bản vương lại thấy có chút không thỏa đáng, nên mới muốn hỏi kỹ lại thêm một lần nữa.”
Hỉ Tâm và Đổng Giai nghi hoặc nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Ngạc vương muốn nói chuyện gì.
“Hỉ La thị ba đời làm quan, giữ nhiều chức vụ quan trọng trong cung, đến ngươi Hỉ La Cát Bối Tâm cũng không làm xấu hổ tông môn trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, giữ tròn phẩm đức.
Với xuất thân cùng tiền đồ này của ngươi không khó tìm một thê gia tốt, nếu ngươi cảm thấy khó xử hoặc mong muốn thế nào có thể nói rõ cho bản vương biết.”
Tự khắc hiểu ý tứ trong lời nói của Ngạc vương, Hỉ Tâm đưa mắt nhìn sang Đổng Giai trấn an rồi nói: “Nô tỳ tuy mang họ Hỉ La, nhưng không phải đích tử, khó lòng nhận hai từ cao quý.
Vốn dĩ đời người chỉ mong khoái hoạt bình an, không cầu danh lợi.
Nô tỳ với Đổng Giai tình cảm thâm sâu, tương kính tương ái, mong rằng điện hạ chấp thuận ban hôn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không nghĩ Hỉ Tâm cũng cố chấp như vậy, trong lòng thấu hiểu vài phần: “Hảo, bản vương minh bạch, sẽ sắp xếp thời gian an bài hôn sự cho các ngươi.”
Mộ Hoan vui mừng không ngớt, nhìn sang Đổng Giai hai mắt ướt lệ mà nói: “A Giai, yên tâm, ta sẽ hảo hảo chuẩn bị giá trang cho ngươi, sẽ không để ngươi bị người khác khi dễ đâu.”
“Nô tỳ tạ nương nương hậu ái.”
Bối rối lau đi nước mắt, Đổng Giai nghiêng đầu nhìn sang, đáy mắt đều là vui sướng hạnh phúc.
“Hảo liễu, các ngươi có thể đi rồi.”
Đổng Giai và Hỉ Tâm lần lượt đứng dậy bái lạy rồi khom người ly khai, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Trong phòng trở về an tĩnh như cũ, Mộ Hoan cẩn dực cầm lấy chén trà trên bàn run rẩy dâng lên, mặc dù vẫn còn đau nhưng kiên trì luyện tập là chuyện cần làm.
“Điện hạ, thần thiếp đã nói rồi, ngài lại không chịu tin.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc nhìn nàng một cái, cũng không có bất mãn gì: “Nếu Hỉ Tâm đã nói như thế, bản vương cũng không khó khăn với bọn họ.
Chỉ là thân phận của Đổng thị không thích hợp, nhất định phải tìm một nơi tốt để đề tên, bằng không của Hỉ La thị đều phải xấu hổ che mặt.”
“Đây chỉ là chuyện của hai người bọn họ a!”
“Hôn nhân đại sự là chuyện của cả gia tộc, sao có thể nói là chuyện của riêng hai người? A Hoan, nàng thời điểm gả cho ta chính là nhờ được ban hôn, còn mượn thế tuyển tú mới không bị dị nghị bàn tán.
Còn Đổng thị thì khác, Hỉ Tâm không cần mặt mũi nhưng Hỉ La thị thì cần, nàng nghĩ gả qua đó làm đích thê rồi Đổng thị có thể sống khoái hoạt hơn sao?”
Mộ Hoan tỉ mỉ nghiền ngẫm lại một lần nữa, trong lòng giật nảy, sao nàng lại quên mất chuyện này chứ?
Trong nhà Hỉ Tâm còn có nãi nãi, mẫu thân, gả qua đó Đổng thị tất nhiên sẽ chịu quản lý của bà bà* (mẹ chồng).
Nếu bà bà cảm thấy nàng không hợp nhãn sẽ giày vò đến khi nào nàng buông tha cho Hỉ Tâm thì mới mãn nguyện, ngày tháng sau này e rằng còn khổ hơn trong vương phủ gấp vạn lần.
“Điện hạ, phải làm sao đây a?” Mộ Hoan hoảng hốt đặt lại chén trà xuống bàn, lay nhè nhẹ cánh tay của nàng: “Ngài phải nghĩ cách, chính ngài cũng nói đáp ứng hôn sự rồi, không thể để A Giai chịu khổ như vậy!”
“Bản vương cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt rồi mới tính đến ban hôn chứ?”
“Ách…”
Mộ Hoan xấu hổ cười trừ hai tiếng: “Đều là tùy hứng.”
“Nàng đó!” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc trắng mặt, đằng hắng một tiếng rồi nói: “Hầu trà.”
Vội vàng cầm lấy chén trà vừa đặt xuống, Mộ Hoan niềm nở dâng lên lấy lòng chó nhỏ nhà nàng: “Điện hạ, ngài mau mau nghĩ cách đi, bằng không thần thiếp thật sự mất hết mặt mũi đó.”
Uống liền hai ngụm trà, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới chịu mở miệng: “Nàng chẳng phải thân thiết với Đổng thị lắm sao? Cứ cùng nàng ta kết nghĩa kim lan, sau này Đổng thị gả vào Hỉ La thị cũng có hai phần mặt mũi, chỗ dựa là chủ mẫu vương phủ có ai dám đắc tội?”
Giống như nắng hạn gặp mưa rào, Mộ Hoan bừng tỉnh khỏi cơn mê, đầy mặt xuân quang cười nói: “Điện hạ cao minh, tại sao thần thiếp không nghĩ ra chuyện này sớm chứ? Nếu có vương phủ làm chỗ dựa, ngày tháng sau này của Đổng thị tất nhiên sẽ an nhàn, thậm chí bà bà chẳng dám nửa lời công kích nàng.”
“Rõ ràng là hôn sự của người khác mà nàng lại là người cao hứng nhất?” A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc lắc đầu tỏ ý không vui: “Nếu không phải nàng nghịch ngợm tùy hứng một mực đòi tham gia tuyển tú, thì bản vương sớm đã dùng tam thư lục lễ thú nàng vào cửa.
Kết quả nàng cũng tự minh bạch đi, chỉ là nho nhỏ trắc phi, nếu không có bản vương dung túng làm sao nàng sống nổi ở vương phủ này?”
Mộ Hoan chột dạ không thôi, cười cười hai tiếng: “Điện hạ trách thần thiếp chuyện này không dưới mười lần rồi a.”
“Rốt cuộc tại sao lại phải kiên quyết tuyển tú? Bản vương thời điểm đó hoàn toàn bị nàng làm cho hồ đồ.”
“Ách, cái này…”
Làm sao Mộ Hoan dám mở miệng nói do nàng ghen tuông vô cớ mới tự chui đầu vào bẫy của Bối Lạc Hách Ma Lạp.
“Không nói?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nheo nheo mắt: “Thế điểm tâm hôm nay…”
“A! Thần thiếp nói là được, đừng cắt phần điểm tâm của thần thiếp!!”
Mộ Hoan lúng túng siết chặt chén trà, nghĩ ngợi một hồi rồi cúi đầu xấu hổ mở miệng: “Lúc đó trắc phi của Đồng quốc công là Bối Lạc Hách Ma Lạp nói Đằng Liễu có ý với ngài, mượn thế tuyển tú nâng cao bản thân.
Thần thiếp chỉ nghĩ đến Đằng Liễu được chọn rồi phẩm sẽ cao hơn mấy bậc, tự nhiên biến thành thần thiếp thua kém ả ta.
Cho nên mới liều mình chọn tuyển tú để nâng cao thân phận, sau đó mới tìm cách ngăn cản Đằng Liễu câu dẫn ngài…”
Nghe một tràng dài lời thú tội của kiều hương, A Ba Đáp Thấu Á Viên không biết nên khóc hay nên cười, nhịn không được dùng đệm thịt vỗ mạnh vào trán nàng.
“Hậu cung của Đồng vốn dĩ phức tạp, nàng cứ như vậy nghe mấy lời dỗ ngọt hoang đường của Bối Lạc Hách Ma Lạp.
Nếu không phải bản vương sớm nghe ngóng được tin tức thì nàng sẽ thế nào hả? Đây chính là tội khi quân phạm thượng, có cho nàng chết trăm lần cũng không đủ đền tội.”
“Ách…” Mộ Hoan mím mím môi, ủy khuất hề hề nói tiếp: “Chẳng phải do ngài cả sao? Bằng không thần thiếp chỉ là mỗi nho nhỏ trắc phi, ai muốn ức hiếp cũng được.”
“Nàng mới nói cái gì? Ức hiếp?” A Ba Đáp Thấu Á Viên cười một tiếng dài, nhìn chằm chằm kiều hương từ trên xuống dưới: “Nàng không ức hiếp người khác đã là tốt lắm rồi, đến cả tai bản vương cũng bị nàng nhéo không ít lần, ai có cái gan lớn đến nỗi dám đi ức hiếp nàng?”
“Điện hạ! Thần thiếp là thê tử của ngài đó!”