Lang Hậu Truyền Kì


“Tiểu công gia! Tiểu công gia!!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan hiếu kỳ quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Phan Phất Nữu đang chạy theo sau lưng nàng.

“Lệnh ái có chuyện gì sao?”
“A?”
Phan Phất Nữu cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, bối rối nâng khăn lụa che nửa mặt dưới tránh thất thố.

Bất quá nhìn thấy ý trung nhân sao có thể không lúng túng, thậm chí lang nhĩ mềm mại đã nhuộm đỏ một mảng.

Hiện tại tiểu công gia niên kỷ chưa tới, nàng không cần phải gấp gáp, đối với người trong lòng chỉ nhẹ nhàng mà tiếp cận.
“Ban nãy lúc thượng khóa nghe tiểu công gia khí khái nói về chí làm quan, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ, vẫn mong có dịp được tiểu công gia dạy dỗ thêm.”
“Lệnh ái quá lời, ta tài học non kém, thua xa lệnh ái thông tình đạt lý.”
“Tiểu công gia không cần khiêm tốn.” Phan Phất Nữu hơi nhấc cổ tay phẩy nhẹ mặt quạt, ngượng ngùng mở miệng nói: “Tiểu nữ chỉ là omega, có thể học vài chữ đã là phần phúc, sao dám vọng tưởng vượt quá nhân trung long phượng như tiểu công gia? Bất quá nghe những lời tiểu công gia vừa nói, tiểu nữ lại càng ngưỡng mộ ngài hơn, mong rằng có dịp cùng ngồi xuống đàm đạo thảo luận tài học.”
“Như thế sợ sẽ hủy hoại thanh danh của lệnh ái.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan luôn giữ chừng mực cách một khoảng vừa phải với Phan Phất Nữu: “Lệnh ái thiên kim chi khu, là bảo bối trong lòng Phan lão gia, nếu có bất trắc gì ta cũng khó lòng ăn nói.”
“Tiểu công gia vốn là người quân tử, sao có thể so sánh với phường thất phu bên ngoài? Mà tiểu nữ cũng chỉ mong có thể học thêm nhiều một chút, sau này gả đi không bị phu quân chê cười.”
“Có thể lấy được lệnh ái chính là phúc phần, sao có thể chê cười?”
Nghe những lời này, Phan Phất Nữu lại càng xấu hổ hơn, bối rối kéo khăn lụa: “Tiểu nữ ban nãy bị thân tỷ vạch trần, còn sợ tiểu công gia sẽ chán ghét.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan chớp mắt một cái, bình thản đáp lời: “Lệnh ái thông minh hài hước sao có thể khiến người chán ghét?”
“H-Hài hước?”
Khóe môi Phan Phất Nữu được dịp co rút, đều do thối tỷ tỷ hại nàng, bằng không tiểu công gia sao có thể xem nàng ấu trĩ hài hước chứ!?
“Nếu lệnh ái không còn gì khác, ta xin phép hồi phủ.”
“Ách, khoan đã!”
Phan Phất Nữu dùng một tay cầm quạt, tay kia tiếp nhận thực hạp từ chỗ tiểu nữ nô theo hầu phía sau, bối rối đưa qua cho tiểu công gia.
“Tiểu nữ cũng không phải cô nương giỏi làm cao điểm, chỉ có chút lòng thành này, mong tiểu công gia nhận cho.”
“Cái này…”
“Tiểu công gia yên tâm, không phải chỉ một mình ngài, tất cả mọi người đều có.”
Tránh để tiểu công gia nghĩ nàng quá thất lễ, Phan Phất Nữu đã làm hồng tô cho tất cả mọi người, thậm chí đêm qua còn không ngủ đủ giấc.
“Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ lệnh ái.”
Thư đồng beta phía sau liền bước lên giúp tiểu công gia tiếp nhận thực hạp, hai người cũng nhanh chóng ly khai Phan gia hồi quốc công phủ.

Phan Phất Nữu luyến tiếc nhìn theo, đôi mắt hạnh trong trẻo như gương, nhìn một cái liền thấu toàn bộ nội tâm đơn thuần của nàng.

Đột nhiên vai bị vỗ mạnh, Phan Phất Nữu ai u kêu dài một tiếng, hung hăng quay lại trừng lớn mắt.
“Thối tỷ tỷ!”
“Ây u, không đúng a.” Phan Phất Lai Kì bước lên song song với Phan Phất Nữu, hồ đồ nhìn thân muộn từ trên xuống dưới: “Ban nãy mới giống tiểu cô nương, bây giờ lại biến thành lão hổ hung dữ rồi?”
Phan Phất Nữu hung hăng giẫm mạnh lên chân nàng: “Đồ xấu xa! Đều do tỷ hại ta, ta về mách với nương xem ngài làm sao xử lý!”
“Ách, ta đã làm gì đâu? Tiểu ngũ, ngươi nói chuyện có đạo lý đi.”
“Không làm gì? Tỷ ở trước mặt bao nhiêu người bêu xấu ta, sau này ta làm sao có thể gả đi được chứ hả?”
“Không nghiêm trọng vậy đi?” Phan Phất Lai Kì có chút khó xử mở miệng: “Nếu vậy ta đi đính chính lại, tránh sau này tiểu cô nương hung dữ của chúng ta không gả đi được.”
“Thối tỷ tỷ!!”
=====================
Sinh thần của Mộ Hoan được Thái hậu đích thân chủ trì tổ chức, người được mời đến dự đều là gia quyến cao môn, hoàng thân quốc thích phi thường tôn quý.

Ngay cả hoàng thượng cũng đến, đủ hiểu Mộ thị được hưởng ân sủng lớn đến mức nào.
Trước khi nhập điện, Mộ Hoan được phép lưu lại noãn các trang dung, bên cạnh còn có tam công chúa giúp đỡ búi tóc cài trâm.
“Hoan nhi, ngươi là người có phúc khí nhất Ngạn Huyền đại lục địa rồi, đến cả hoàng thượng cũng đích thân đến dự sinh thần của ngươi.”
Mộ Hoan nghiêng đầu muốn nhìn búi tóc, kết quả lại bị tam công chúa dùng sức ngăn cản, không để nàng tùy ý quay sang trái phải.
“Vẫn chưa xong, đừng nháo.”
“Tam tỷ, đầu ta đều nặng đến phát đau rồi, ngươi còn muốn cài thêm bao nhiêu kiện đây?” Mộ Hoan gian nan đỡ búi tóc của mình, ngón tay đeo kín hộ giáp mỗi lần cử động đều phát ra tiếng lanh canh: “Nhỡ như đi không cẩn thận làm rơi thì sao?”
“Không cần lo, bản công chúa giúp ngươi cố định rất chặt, không rơi nổi đâu.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cầm một kiện phỉ thúy hoa nhung ướm lên thử, hài lòng mới cài vào tóc nàng: “Sinh thần chi lễ quan trọng như triều nhật chi lễ, sao có thể không tỉ mỉ chu đáo chứ?”
“Chỉ sợ quá nổi bật cướp mất hào quang của hoàng tổ mẫu a.”
“Hắc!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cười cong hai mắt: “Ngươi còn dám trêu chọc cả hoàng tổ mẫu sao?”
Tâm trạng Mộ Hoan hôm nay phi thường tốt đẹp, đưa mắt nhìn vào gương rồi nói: “Bất quá Hoan nhi có trang dung tốt cỡ nào cũng không bằng tam tỷ thiên sinh lệ chất, tam tỷ nói xem có phải hay không?”
Nghe xong mấy lời nịnh bợ có cánh này, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách càng cười lợi hại hơn: “Ta chính là phu nhân đã có oa oa, sao so bì với tiểu mỹ nữ thanh xuân phơi phới chứ? Nói ra còn không sợ người khác cười ta không biết e lệ.”
“Trong mắt Hoan nhi thì tam tỷ vẫn rất xinh đẹp.” Mộ Hoan nâng tay để Tường Liên chỉnh sửa hộ giáp lần nữa, mắt hạnh trong trẻo như gương: “Trực học sĩ mỗi lần đều không nỡ xuất phủ thượng triều, chẳng đêm nào chịu lưu lại thư phòng đọc sách, còn không phải tam tỷ mỹ mạo hơn người khiến ai cũng say mê sao?”
“Ngươi a, nghe ở đâu mấy thứ loạn thất bát táo này đây? Trực học sĩ bình thường không nỡ xuất phủ là do nha đầu Thục Trinh cứ bám mẫu thân không buông, còn khóc lóc cả buổi phải dỗ mãi mới chịu nín.

Còn thư phòng…” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mặt nhỏ nhuộm hồng, xấu hổ mở miệng nói tiếp: “Phu thê tương kính tương ái có gì không đúng?”
“Tất nhiên là không có gì sai, mà là…”
Nói đến đây Mộ Hoan đột nhiên dừng lại, ý vị thâm trường nhìn tam công chúa từ trên xuống dưới.

Bị nhìn như thế A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách càng thêm xấu hổ, vội vàng xoay người cầm lấy chén trà trên khay uống liền mấy ngụm.
“Công chúa, tiểu phúc…”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách sặc nước trà, ôm ngực ho liền mấy tiếng: “N-Ngươi sao…”
“Thật sự?” Mộ Hoan vội quay lại nhìn chằm chằm tiểu phúc của A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách, đầy mặt hoan hỉ kéo tay nàng: “Lần này là alpha hay omega a?”
“Thật là, không ai nhìn ra lại bị ngươi nhìn ra!” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách liếc nàng một cái, chậm rãi ngồi xuống tọa ỷ: “Mặc dù Trực học sĩ không nói nhưng ta biết ngài vẫn mong muốn có thêm một oa oa, cũng để Thục Trinh có muội muội, đệ đệ để quấn quít tránh làm phiền đến công vụ của ngài.

Cho nên ta mới vội vã hoài thai lần nữa, chỉ mới biết kết quả vài ngày trước, do chưa ổn định nên chưa báo lại cho Trực học sĩ biết.”
“Tam tỷ ngươi như vậy là quá vội vàng rồi, vừa mới sinh oa oa chưa bao lâu chưa kịp dưỡng thân thể đã hoài thai, thế có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không?”
“Ta sau khi oa oa xong thì đã tích cực dưỡng thân thể, tuy không phải hoàn toàn nhưng Thái y nói không thành vấn đề.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách áp tay lên tiểu phúc của mình, đầy mặt xuân quang cười nói: “Mong rằng là một nữ công tử, theo Trực học sĩ học hỏi đạo làm quan, khảo thí đỗ đạt làm rạng danh Trầm gia.”
“Tỷ tỷ lo nghĩ cho phu gia như vậy không sợ hoàng tổ mẫu sẽ nổi giận sao?” Mộ Hoan khanh khách cười trêu chọc: “Ngài dưỡng hảo một tiểu công chúa, kết quả gả đi chỉ nghĩ đến Trầm gia a.”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách xấu hổ trừng mắt: “Xuất giá tòng phu.”
“Hảo, hảo, Hoan nhi nói sai rồi.”
Hai người còn đang vui vẻ chuyện trò thì thái giám cũng vội vã đến thúc giục, bảo các nàng nhanh chóng đến Trường Thọ Cung chuẩn bị thưởng yến.

Mộ Hoan sớm đã chuẩn bị chu toàn, đưa tay cho Tường Liên dìu đỡ đứng dậy, cùng tam công chúa ly khai noãn thất đến đại sảnh.
Thời điểm Mộ Hoan xuất hiện thì trong sảnh đã có đông đủ tông thất, chỉ còn thiếu mỗi mình nàng.
“Tôn tức khấu kiến hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu vạn phúc kim an.”
“Hảo a, hôm nay là sinh thần của ngươi không cần phải đa lễ, mau mau đến đây ngồi cạnh ai gia.”
“Vâng, hoàng tổ mẫu.”
Mộ Hoan để Tường Liên dìu đến bên cạnh Thái hậu, nhất phái ưu nhã ngồi xuống tọa ỷ.
“Ây da, nhiều ngày không gặp, ngươi gầy đi rồi.” Thái hậu thân thiết nắm lấy bàn tay vẫn còn băng kín của nàng, gương mặt già nua giấu không được lo lắng: “Ngươi a, ở bên ngoài chịu bao nhiêu cực khổ, chỉ trách tiểu tiện nhân kia được lợi ức hiếp tôn tức của ai gia.”
“Hoàng tổ mẫu không cần phải lo lắng, tôn tức sớm đã khang phục sáu bảy phần, có thể tháng sau sẽ hoàn toàn bình phục.” Mộ Hoan choàng tay qua tiếp nhận chén trà từ tay lão cung nữ bên cạnh Thái hậu, cẩn dực dùng hai tay dâng chén trà lên: “Hoàng tổ mẫu xem, tôn tức đã có thể hầu trà rồi, hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Thái hậu cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, hướng lão cung nữ bên cạnh phân phó: “Bắt đầu đi.”
“Tuân mệnh.”
Lão cung nữ đưa mắt nhìn các tiểu cung nữ xung quanh, bọn họ lập tức hiểu ý tản ra đi làm việc của mình.

Người đến trù phòng gọi cung nô dâng món, người đi gọi vũ cơ bắt đầu ca múa, chẳng mấy chốc đại sảnh Trường Thọ Cung đã trở nên náo nhiệt.
Thái hậu lôi kéo Mộ Hoan ngồi nói chuyện một lúc nữa mới để nàng trở về bồi A Ba Đáp Thấu Á Viên, thậm chí còn luyến tiếc mà tặng nàng một chuỗi bạch nguyệt quang để làm lễ vật sinh thần.
Để Tường Liên giúp đeo chuỗi bạch nguyệt quang lên, Mộ Hoan mừng rỡ bái lạy: “Tôn tức tạ hoàng tổ mẫu hậu ái.”
“Được rồi, ngươi đến bồi Ngạc đi, đừng để nàng cô tịch.”
“Vâng, hoàng tổ mẫu.”
Mộ Hoan uyển chuyển bước đến trước mặt chó nhỏ quy củ bái lạy, được cho phép mới dám đi qua bên cạnh ngồi xuống phụng bồi.
“Thấy nàng không vui vẻ, có sao không?”
“Thần thiếp cảm thấy bầu không khí này quá trang trọng nên có hơi căng thẳng.” Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng thì thầm vào tai chó nhỏ: “Muốn mau chóng hồi phủ.”
“Không được, hoàng thượng còn chưa tới, nàng là nhân vật chính sao có thể bỏ đi?”
“Nhưng mà…”
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Mộ Hoan đành tiếp nhận chén trà từ tay Tường Liên, cung kính dâng lên: “Điện hạ thỉnh dùng trà.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi uống một mạch nửa chén trà, nghiêng đầu tỉ mỉ đánh giá sắc mặt của kiều hương.

Phát hiện không có gì đáng ngại mới chuẩn nàng đặt chén trà xuống, không chút nhiều lời vòng tay qua ôm vòng eo nhỏ nhắn.
“Ái phi, ban nãy nàng cùng tam công chúa nói gì mà lưu lại noãn thất lâu như vậy?”
“Tam công chúa có hỉ, nhưng vẫn chưa ổn định nên không nói ra ngoài.” Mộ Hoan dựa dẫm vào vai chó nhỏ, mông lung nhìn vũ cơ liên tục di chuyển trên vũ đài: “Chẳng biết đến bao giờ phu thê chúng ta mới có được một tiểu oa oa béo tròn khả ái.”
“Sớm thôi, không để nàng chờ lâu nữa đâu.”
“Điện hạ, ban nãy thần thiếp không hầu thiện, ai đã giúp ngài dùng a?”
“Bản vương vẫn chưa dùng thiện, đang chờ hoàng tổ mẫu thả kiều hương ra.”
Mộ Hoan nghe xong liền khúc khích che miệng cười: “Ngài nói như vậy khác nào bảo hoàng tổ mẫu bắt mất thần thiếp?”
“Còn không phải sao? Kiều hương của bản vương mà bản vương lại không được ôm, còn phải từ xa mà ngắm nhìn, chẳng phải bắt mất thì là gì đây?”
Sắc mặt Mộ Hoan tự nhiên tốt lên vài phần, vui vẻ cười nói với chó nhỏ, phảng phất xuân phong như mộng.

Vài vị hoàng thân xung quanh trông thấy cũng phải ghen tỵ, không ngờ được thập muội lại hiểu phong tình hơn cả bọn họ.
Chưa bao lâu sau bên ngoài lại vọng đến tiếng thông truyền: “Hoàng thượng giá lâm!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui