Đại điện như cũ chìm vào an tĩnh, trầm hương phảng phất cuộn thành sợi lượn lờ bay.
Lang vương mắt trừng nhìn lên trần nhà, hắn thật sự già rồi, oa oa của hắn từng người đều mong hắn sớm một chút chết đi.
Kẻ phía sau mưu tính đoạt vị, kẻ lặng lẽ tập quân tạo phản, nói không đau lòng chính là nói dối.
Lương công công bước vào, cung kính chấp tay bái lạy: “Hoàng thượng, có Ngạc vương cầu kiến.”
“Cho vào.”
Rất nhanh A Ba Đáp Thấu Á Viên liền bước vào đại điện, đứng trước giường nghiêm chỉnh hành lễ, như cũ diện vô biểu cảm đoán không ra tâm tình.
“Phụ hoàng an hảo?”
“Lần đầu thấy ngươi đến thăm trẫm.” Lang vương chống tay ngồi dậy, gương mặt già nua thoáng lộ nét khổ sở: “Trẫm bệnh nặng nằm trên giường nhiều tháng, ngươi là người duy nhất không xuất hiện.
Trẫm biết, ngươi vẫn còn oán hận trẫm, Thấu Á Viên, ngươi thật sự rất hận trẫm có phải không?”
“Phụ hoàng, nhi thần là thân sinh cốt nhục của ngài.”
Lang vương đưa mắt nhìn nàng, yếu ớt nở nụ cười: “Ngươi chính là thân sinh cốt nhục của trẫm.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc hồi lâu, nói một câu không đầu không đuôi: “Tại sao lại thả?”
“Ngươi đã nói, ngươi là cốt nhục của trẫm, sao trẫm có thể nhìn ngươi chịu khổ trong lao phòng? Những gì nợ ngươi, nợ mẫu thân ngươi, trẫm có trả cả đời cũng trả không hết, nếu ngươi xảy ra chuyện gì trẫm lấy mặt mũi nào nhìn mẫu thân ngươi?”
“Năm đó ngài thật sự là thân bất do kỷ?”
Đã rất lâu cả hai chẳng ai nhắc về chuyện của Hách Nhã, hôm nay A Ba Đáp Thấu Á Viên đột nhiên hỏi đến, Lang vương cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
“Trẫm nói trẫm thân bất do kỷ, ngươi có tin?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên yên lặng hồi lâu rồi gật đầu.
Lang vương hai mắt trừng lớn, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy, thậm chí còn nhìn sang Lương công công tìm câu trả lời.
Mà Lương công công cũng mừng rỡ không kém, hoan hoan hỉ hỉ nói: “Điện hạ, ngài cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi!”
“Vương phi đã nói năm đó phụ hoàng thân bất do kỷ, chỉ cần có nửa điểm quan tâm đến mẫu thân thì nàng nhất định bị La Tư Khống thị và Hách Mạt Á Luân thị bức chết.
Làm mọi việc đều cẩn trọng tính toán, bảo trụ mẫu thân an bình hoài thai sinh oa, nhưng đến cuối cùng mọi việc đều là vô ích.
Từ đầu La Tư Khống thị đã không vừa mắt nàng, dù cho nàng có bị giam ở lãnh cung vẫn là cái gai trong mắt, luôn tìm mọi cách để loại trừ nàng và càng thống hận khi nàng sinh ra hoàng thân.”
Lang vương hai phiến môi phát run, giọt nước mắt nóng hổi trượt dài trên gương mặt già nua: “Trẫm hối hận, hối hận tại sao không đưa Hách Nhã rời khỏi cung sớm một chút, bằng không nàng đã không phải bị độc chết.”
“Độc chết?” A Ba Đáp Thấu Á Viên sững sờ hồi lâu: “Sao có thể… không phải thái y nói là do sầu muộn sinh tâm bệnh mà chết sao?”
“Trẫm không biết là kẻ nào đã hạ độc thủ, thời điểm sinh hạ ngươi nàng có hai lựa chọn, một là sinh hạ oa oa rồi chịu độc tra tấn còn lại là từ bỏ ngươi.
Hách Nhã rất kiên cường, không chút đắn đo liền chọn lưu lại ngươi, chấp nhận từng ngày chịu đau đớn do độc tố giày vò.
Trẫm biết, trẫm rất đau lòng nhưng không thể đến gặp mẫu thân ngươi, lặng lẽ để thái y đến chẩn mạch chữa trị cho nàng.
Đến cùng nàng vẫn không qua khỏi, còn ngươi, là nàng dùng mạng để đánh đổi về, Thấu Á Viên…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trong mắt tan rã, thất thần nhìn về một hướng vô định.
Từ đầu nàng một mực oán trách phụ hoàng tàn nhẫn khiến mẫu thân vong mạng, nhưng lại không biết nàng mới thật sự là nguyên nhân khiến mẫu thân phát độc qua đời.
Lẽ ra người đáng hận nhất chính là bản thân nàng, kẻ không có tư cách hận nhất cũng là nàng.
“Á Viên…” Lang vương run rẩy nắm lấy bàn tay của nàng: “Hảo nhi nữ, trẫm nợ mẫu thân ngươi cả một đời này, nếu có kiếp sau vẫn muốn cùng nàng nối duyên phu phụ.”
“Phụ hoàng, ngươi biết rõ ta mới là kẻ tập quân tạo phản?”
Lang vương nở nụ cười, chỉ tay ra ngoài cửa sổ phủ trắng tuyết: “Giang sơn này của trẫm là dành cho Hách Nhã, giờ nàng không còn nữa, liền trao lại oa oa của nàng.
Thấu Á Viên, trẫm mặc dù chưa nói qua với Hách Nhã, nhưng chỉ cần là oa oa nàng sinh hạ, bản vương sẵn sàng trao vị chí Lang vương này không chút đắn đo.”
“Đây là giang sơn ngài một tay gầy dựng, ngài thật sự không chút đắn đo giao cho ta?” A Ba Đáp Thấu Á Viên từ trong sương mù bước ra, đối với mọi chuyện vẫn chưa kịp tiếp thu thì hào quang đã chói lóa mắt: “Phụ hoàng, ngài không cần vì mẫu thân mà phó thác cho người ngài không tin tưởng.”
“Trẫm chính là tin tưởng ngươi, từ lâu trẫm đã thấy ngươi khác biệt với các hoàng thân.
Nhiều lúc ngươi sẽ diễn vở oa oa không hiểu chuyện, bày đủ thứ trò đánh lạc hướng, nhưng thật ra trong lòng ngươi rất để tâm.
Lịch luyện ngươi qua hai trận đánh, biết được thực lực thật sự của ngươi trẫm lại càng thêm an tâm, Viên nhi, ngươi là người duy nhất đủ tư cách kế thừa hoàng vị.”
Lương công công ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở: “Điện hạ, ngài còn không mau quỳ xuống tạ ân?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngây ngốc một lúc mới kịp phản ứng, vội quỳ xuống khấu đầu: “Tạ chủ long ân.”
“Đứng dậy đi.” Lang vương đỡ lấy hai vai của nàng, đáy mắt đều là ý cười: “Đã lâu lắm rồi phụ tử chúng ta mới nói chuyện vui vẻ như vậy, vương phi của ngươi đúng là có bản lĩnh, nói vài câu liền thuyết phục được ngươi đến tìm trẫm.”
“Gia thê ngốc nghếch, không dám nhận khen ngợi.”
“Ai cũng đều nhìn ra vương phi có bao nhiêu để tâm đến ngươi, không màn sinh tử chạy đến lao phòng bầu bạn, những người khác sớm đã sợ liên lụy đến bản thân rồi.
Nhìn lại nàng đúng là giống với Hách Nhã, cũng sẽ nghịch ngợm nhưng là người kiên cường nhất, chỉ cần cảm thấy vui vẻ liền không quản thị phi đúng sai.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cố nhớ lại chút hình ảnh vụn vặt của mẫu thân trong ký ức, đúng là có điểm tương đồng với Mộ Hoan.
Có lẽ chính vì tương đồng nên mẫu thân mới cố tình đưa kiều hương đến bầu bạn với nàng, biết rõ tính cách đối phương ngay thẳng mới sẵn sàng tin tưởng phó thác.
Bắt gặp ánh mắt lấp lánh khi nghĩ đến vương phi của A Ba Đáp Thấu Á Viên, Lang vương hơi kéo khóe môi, dường như nhìn thấy bản thân của ngày trước.
“Nhi thần có ý muốn phong Mộ thị vi chính phi, như thế có được không?”
Lang vương thoáng chần chờ: “Tỷ tỷ của nàng, Mộ Tước cũng là chính phi, nếu phong Mộ thị vi chính phi thì không thích hợp cho lắm.
Lão tổ tông cũng đã nói qua, omega Nhân tộc cùng một nhà không được phong ngang hàng phẩm vị bằng không sẽ bị khiển trách.”
“Nhưng Mộ Tước đã là Quốc công phu nhân, không còn là chính phi Đồng vương phủ nữa.”
“Tuy nói vậy nhưng chính phi vẫn còn tên của nàng, tộc phả vẫn ghi chép Đồng là hoàng thân của trẫm.
Mộ Tước, rồi lại đến lượt Mộ Hoan nhận phong hàm ngang nhau nhất định sẽ bị bàn tán, đến lúc đó chưa chắc vương phi của ngươi cảm thấy vui vẻ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên có chút thất vọng, đến cả cho A Hoan một cái danh phận nàng cũng làm không được.
“Để nàng làm trắc phi không được sao? Dù sao trên người nàng vẫn có phong vị cáo mệnh.”
“Trắc khác biệt chính, chỉ có chính phi mới đủ tư cách sinh hạ đích tử.
Nhi thần tuyệt không muốn để A Hoan chịu ủy khuất, phụ hoàng, thỉnh ngài tam tư suy xét.”
Lang vương nhìn thân sinh nha đầu một hồi lâu, nghĩ ngợi thỏa đáng rồi nói: “Vậy thì lập ngươi vi trữ quân, để nàng làm trữ quân phi, khác biệt tỷ tỷ của nàng là chính phi của hoàng thân.”
Trữ quân phi thậm chí còn cao hơn chính phi hoàng thân mấy bậc, A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa nghe xong liền mừng rỡ lạy tạ.
“Nhi thần tạ phụ hoàng hậu ái!”
“Được rồi, trông ngươi vui vẻ như vậy trẫm cũng an lòng.” Lang vương vỗ vỗ vai nàng hai cái, ôn hòa từ ái mỉm cười: “Hồi phủ nghỉ ngơi, vài ngày tới lại phải chuẩn bị đại điển lập trữ.”
“Vâng, nhi thần xin phép cáo lui.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bái lạy một cái rồi xoay người rời đi, lang nhĩ phấn khởi cử động mấy cái.
Lang vương bật cười thành tiếng, nhìn sang Lương công công nói: “Ngươi xem, ngươi xem, lập nàng làm trữ quân nàng cũng không vui như vậy, mà để Mộ thị làm trữ quân phi liền cao hứng đến chạy nhảy.”
“Hoàng thượng đã lâu không cười vui vẻ như vậy rồi.” Lương công công cười lộ ra vết chân chim trên đuôi mắt: “Nô tài trộm nghĩ, đây cũng là mong ước lớn nhất của hoàng thượng.”
“Trẫm đã đạt thành ý nguyện rồi, bây giờ chỉ việc hảo hảo là hưởng phúc của nhi nữ.”
Lang vương tiếp tục đưa mắt nhìn theo, hai mắt phát quang nhàn nhạt, toàn bộ đều là ý cười.
…
“T-Trữ quân phi!?”
Mộ Hoan đứng bật dậy khỏi ghế, hoảng hoảng trương trương nhìn chó nhỏ đang điềm nhiên thưởng trà.
Nàng không phải đồ ngốc, tự biết trữ quân phi có ý nghĩa là gì.
Quả nhiên hoàng thượng xuất thủ hào phóng, không chỉ lập chó nhỏ vi trữ quân mà còn cho nàng vẻ vang lớn như vậy, sợ omega nào cũng phải hận đến cắn khăn lụa.
“Nàng bất mãn?”
“Thần thiếp bị dọa sợ!” Mộ Hoan kéo cánh tay của chó nhỏ vòng qua eo mình: “Điện hạ, trữ quân phi có bao nhiêu cao quý, thần thiếp sợ cáng đáng không nổi.”
“Chỉ là thay đổi phong hàm, cũng chẳng có bao nhiêu công việc.
Bất quá…”
Nghe thấy đối phương có điều trăn trở, Mộ Hoan liền âm thầm nuốt nước bọt: “Bất quá thế nào?”
“Bất quá…” A Ba Đáp Thấu Á Viên đột ngột đem nàng ôm lên cao, chuẩn xác đặt lên đùi bản thân: “Nàng sẽ được nhiều người quỳ xuống bái lạy hơn thôi.”
“Ây da! Ngài trêu đùa thần thiếp!!”
“Bản vương nói đều là sự thật.”
Mộ Hoan liếc mắt một cái, tiện tay kéo chỉnh váy lụa mỏng của mình: “Thần thiếp còn chưa biết trữ quân phi phải làm gì, cơ mà điện hạ, trữ quân phi chỉ có một sao? Nếu vậy có phân chính trắc không?”
“Vẫn có chính trắc, nhưng chỉ có chính phi mới được gọi là trữ quân phi.”
“Nguyên lai như vậy.” Mộ Hoan hiếu kỳ nhìn một lượt chó nhỏ, ý vị thâm trường mở miệng: “Thấy ngài trở về cao hứng như vậy, có phải đã giải hòa với hoàng thượng?”
“Không giải hòa nàng sẽ được phong làm trữ quân phi sao?”
“Thần thiếp cũng không cầu cái gì trữ quân phi, chỉ cần điện hạ và hoàng thượng giải trừ khúc mắc là tốt rồi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng của kiều hương, sủng nịch mỉm cười: “Còn bản vương thì mong nàng sớm sớm sinh vài oa oa, nàng xem, vương phủ có bao nhiêu lớn còn cảm thấy quạnh quẽ.
Sau này chuyển đến trữ quân phủ lớn gấp mấy lần, lúc đó sẽ buồn chán chết, có tiếng oa oa khóc nháo mới cảm thấy vui vẻ.”
“Thần thiếp đều đã dưỡng thân thể hảo, thái y nói qua thích hợp hoài thai, chỉ chờ hài tử có duyên với chúng ta xuất hiện thôi.” Mộ Hoan câu cổ nàng, nũng nịu kéo dài giọng: “Điện hạ cũng phải thường xuyên bồi cạnh thần thiếp mới mau chóng sinh ra oa oa trắng trẻo chứ.”
“Hắc, tất nhiên!”
Nói xong liền đem tiểu kiều hương ôm bổng lên, bước nhanh trở về giường, thuận tay kéo buông rèm vải.
Tiếng cười khúc khích vang lên, xen lẫn ánh mắt tràn ngập ái ý, không quản bên ngoài tuyết rơi nặng hạt đến đâu.
Thời khắc này, chỉ cần có đối phương bên cạnh sưởi ấm là đủ.