“Nô tỳ tên gọi Vương Á, khấu kiến Mộ chủ mẫu!”
Mộ Hoan bị quát thẳng vào mặt có chút kinh sợ, theo bản năng che tai lại, mười phần cảnh giác nhìn chằm chằm Vương Á.
Người lớn lên trong quân doanh quả nhiên có khí khái, nói chuyện đặc biệt lớn thậm chí còn vang xa, không sợ nghe không rõ chỉ sợ nghe quá thành điếc.
“Xùy, nhỏ giọng một chút!” Hỉ Tâm không hài lòng khiển trách: “Trữ quân phi không có điếc, ngươi la lớn như vậy làm gì?”
Vương Á ngây ra một hồi rồi ngượng ngùng gãi đầu: “Xấu hổ, nô tỳ đi ra từ quân doanh gặp toàn đám hán tử ăn nói thô lỗ cho nên mới không biết chừng mực.”
Nhịn không được nâng khăn che chóp mũi: “Ngươi từ nơi nào về? Sao lại có mùi kỳ quặc như vậy?”
“Nô tỳ mới luyện công về, không vội thay đồ mà chạy đi tiếp kiến chủ mẫu.”
Mộ Hoan phẩy phẩy khăn lụa, thoáng chau mày nhắc nhở: “Ở vương phủ không giống quân doanh, lần đầu bản phi không trách tội ngươi, sau này phải hảo hảo học tập ghi nhớ.
Hỉ Tâm, ngươi đưa nàng đi thay y phục, sau đó gọi ma ma dạy nàng chút quy tắc tránh xảy ra sơ sót khiến điện hạ không vui.”
“Vâng, nương nương.”
Nhìn hai người rời đi, Mộ Hoan nhịn không được thở dài, đồng thời khoác tay ngăn nữ nô dâng trà nóng lên.
Chuyện đời đúng khó lường, một người là delta tính cách thâm trầm như hũ nút bịt kín, một người là beta hào sảng phóng khoáng không khác gì một cơn gió.
Bất quá cả hai đều không ai hiểu quy củ phải dạy dỗ lại từ đầu, xem chừng nàng vẫn cần Hỉ Tâm thêm một thời gian nữa mới thả người đi.
“Ngươi gọi tất cả ma ma đến đây.”
“Vâng.”
Nữ nô đặt chén trà xuống bàn phát ra hai tiếng lạch cạch nho nhỏ, nhanh chóng xoay người ly khai An Hoan Các.
Chỉ tốn nửa khắc thời gian đã tập trung được tất cả ma ma, ai nấy thẳng lưng dỏng tai chờ nghe phân phó.
“Trữ Quân phủ vừa mới lập vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết thỏa đáng, nhất là chuyện tăng thêm nữ nô hầu hạ các viện các thất.
Bản phi đã cho mỗi thất thêm một nữ nô hầu hạ, các phòng trên dưới năm người cùng làm việc, gấp rút chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện từ ăn mặc đến ngủ nghỉ của điện hạ.”
Mộ Hoan dừng lại một chút, nhìn thật kỹ các ma ma: “Các ngươi là lão ma ma lớn tuổi được đưa về từ Ngạc vương phủ, kinh nghiệm tất nhiên sẽ hơn cô nương vừa chưởng quản phủ đệ như bản phi.
Cho nên việc dạy dỗ các nữ nô mới vào đều sẽ nhờ Tào ma ma ngươi dạy dỗ, những người khác sẽ quản lý công việc của nữ nô mới tránh xảy ra sơ sót.
Còn các cơ thiếp tiểu chủ cũng nên quan tâm một chút, không được cậy thế bạc đãi mà có lời lẽ không hay bàn ra tán vào ảnh hưởng danh tiếng Trữ Quân phủ.”
“Tuân mệnh.”
“Chỗ bản phi vừa có hai nữ nô đến, Tào ma ma hảo hảo dạy dỗ các nàng kỹ lưỡng.
Về sau các nàng sẽ thường xuyên gặp điện hạ, nếu xảy ra sai phạm nào sẽ khiến bản phi không còn mặt mũi.”
Tào ma ma cung kính nhận mệnh: “Không biết chủ mẫu muốn nô tỳ dạy từ đâu?”
“Trước tiên dạy các nàng quy tắc trong vương phủ, sau đó mới dạy đến quy tắc trong An Hoan Các.
Để ý Vương Á một chút, nàng tính tình hào sảng lại không thích ràng buộc, nhỡ như làm gì đó phật ý điện hạ thì không tốt.
Sau đó thì dạy các nàng việc vặt như mang than, phao trà, việc này Tào ma ma chắc hẳn làm rất tốt.”
“Nô tỳ không dám cô phụ lòng tin của nương nương, lập tức đi dạy dỗ các nàng quy tắc vương phủ.”
“Nhờ cậy ngươi.” Mộ Hoan thuận tay lấy túi bạc vụn trên bàn đưa cho Tào ma ma: “Chỗ này ban thưởng cho ngươi, ghi nhớ, nếu tận lực làm việc sẽ còn được thưởng nhiều hơn chỗ này.”
“Vâng, chủ mẫu.”
Tào ma ma nhanh nhẹn tiếp nhận túi bạc rồi khom lưng lùi về vị trí đứng của mình.
“Mọi người có thể đi làm việc.”
Tất cả ma ma đồng loạt bái lạy rồi lần lượt xoay người ly khai An Hoan Các, lúc đi cũng không dám bước quá nhanh tránh gây ra tiếng ồn.
Mộ Hoan đứng dậy quay trở về giường nằm xuống muốn chợp mắt một chút, cả ngày hôm nay nàng đều bận sắp chết rồi.
Cũng may mọi việc tương đối dễ giải quyết, mất hết buổi sáng cũng làm xong việc, tự thưởng cho mình ngủ trưa một giấc.
Bất quá lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, sau đó là tiếng nói của Đồ Ngân: “Chủ mẫu, dược phối của ngài xong rồi.”
Đưa mắt nhìn chén thuốc đen ngòm trên tay Đồ Ngân, Mộ Hoan cũng không nói gì, ngoan ngoãn tiếp nhận uống ngay khi còn nóng.
Thời gian này nàng tích cực dưỡng thân thể, bao nhiêu dược phối đưa đến đều chăm chỉ uống, qua vài ngày kiên trì liền thấy cải thiện rõ rệt.
Đem chén thuốc rỗng trả lại, Mộ Hoan dùng khăn lụa chà lau khóe miệng: “Sữa dê tổ yến đã chuẩn bị xong?”
“Vẫn chưa, trù phòng đang bận rộn sắp xếp công việc, sữa dê tìm chưa thấy nên phải đặt mua mới về.”
“Trù phòng nhiều việc như vậy ngươi gọi Tào ma ma phân thêm ba bốn nha đầu lanh lợi qua đó giúp đỡ một tay đi.”
“Vâng, chủ tử.”
“Chậm đã.” Mộ Hoan nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Chiều nay bản phi đến cửa tiệm xem sinh ý, ngươi bảo gia đinh chuẩn bị xe ngựa cẩn thận.”
Đồ Ngân tỉ mỉ ghi nhớ từng chút rồi xoay người đem những gì chủ mẫu phân phó nói lại, thậm chí còn chẳng nói nhiều thêm nửa chữ.
Tính cách này cũng có điểm tốt chính là tránh được phiền phức, nhưng lại ít hòa đồng với mọi người.
Trữ Quân phủ bận rộn cả ngày vẫn chưa xong việc, đến chiều muộn gia đinh dẫn xe ngựa đến trước đại môn, chờ chủ mẫu đích thân đi quan sát cửa tiệm.
Lần này vẫn có Hỉ Tâm đi cùng, ở bên cạnh kiểm tra sổ sách cho nàng.
“Tháng này chúng ta mới thu mua thêm hai cửa tiệm ở phía đông bắc, sinh ý không tồi nhưng vẫn dùng người cũ, chủ mẫu có tính toán thay đổi?”
“Trong Trữ Quân phủ bộn bề nhiều việc, đợi ổn thỏa sẽ tính đến đổi người.” Mộ Hoan chau mày nghĩ ngợi một chốc rồi nói tiếp: “Hay là để A Giai nhàn rỗi đi xem một chút, tránh nàng ở trong ngoại trạch quá nhàm chán.”
“Nô tỳ sẽ nói lại với nàng.”
Xe ngựa lắc lư đi tới trước tiệm vải, Mộ Hoan để Đồ Ngân dìu xuống xe, chậm rãi rảo bước đi vào xem xét.
Lão bản đang bận rộn chào hàng nhưng thấy chủ mẫu đại giá quang lâm liền bỏ dở công việc chạy đến.
“Trữ quân phi nương nương hôm nay đại giá quang lâm khiến cửa tiệm đều bừng sáng hào quang.”
Mộ Hoan khoác tay ngăn lại, đồng thời ngồi xuống ghế bày: “Bản phi muốn xem sổ sách, mang ra đây.”
“Lão nô lập tức đi lấy cho ngài.”
Vị lão bản này chính là nô ɭệ được mua về làm việc trong Ngạc vương phủ, lâu dần thấy hắn có năng lực A Ba Đáp Thấu Á Viên liền để hắn quản lý cửa tiệm vải.
Vốn là người minh bạch ngay thẳng, nhiều năm làm việc chưa từng có sai phạm nên rất được chủ tử tín nhiệm.
Đây cũng coi như bản lĩnh của hắn.
Đem tất cả sổ sách nhất kiện nhất kiện đặt lên bàn, lão bản tỉ mỉ giới thiệu sổ sách của từng năm, thu chi tính toán thế nào và lời lãi ra sao trong suốt một năm.
Loại sổ sách rõ ràng rành mạch như thế Mộ Hoan chỉ xem vài trang đã hiểu, liền đưa lại cho lão bản cất giữ.
“Năm nay sinh ý của cửa tiệm đặc biệt tốt, cứ như thế mà phát huy.”
“Nương nương yên tâm, ta làm ở đây lâu cũng có nhiều mối quen tốt, sẽ khiến cửa tiệm này càng phát triển rộng hơn.”
“Có ngươi ở đây thì bản phi cũng an tâm.”
Mộ Hoan nhanh chóng đứng dậy rời khỏi cửa tiệm, lão bản đi theo sau tiễn nàng.
Trước khi lên xe ngựa, Mộ Hoan không quên quay lại nhắc nhở.
“Buôn bán nên biết khôn khéo đừng đi theo lối cũ.”
Hiểu rõ ý tứ trong câu nói này, lão bản gật gù hồi đáp: “Nương nương không cần lo lắng chuyện này.”
Hài lòng nở nụ cười, Mộ Hoan bước vào xe ngựa vỗ mành xuống, ra lệnh cho thủ vệ lập tức lên đường đến cửa tiệm khác.
Đi đến giờ tuất mới hồi Trữ Quân phủ, vừa bước vào đã thấy Đồ Ngân và Vương Á đứng chờ, hướng nàng chỉnh chu bái lạy.
Để Hỉ Tâm dìu xuống xe ngựa, quan sát Hồng Vũ Môn sáng đèn, xem chừng A Ba Đáp Thấu Á Viên đã làm xong chuyện trong cung.
“Điện hạ hồi phủ?”
Vương Á đảo mắt nhìn một vòng, đè thấp giọng nói: “Điện hạ đang tức giận, nô tỳ không dám đứng trong An Hoan Các sợ sẽ bị đánh chết.”
“Ăn nói hàm hồ!” Hỉ Tâm tức giận trừng mắt, quở trách: “Điện hạ có thật sự đánh chết ngươi thì ngươi cũng phải vui vui vẻ vẻ mà nhận chết, lý nào lại chạy ra đây hòng an phận?”
“Hỉ La thống lĩnh không biết, sắc mặt điện hạ rất đáng sợ, tất cả nữ nô đều bị dọa chạy hết rồi.”
Thoáng chau mày, Mộ Hoan không hiểu chuyện gì khiến chó nhỏ nhà nàng tức giận như vậy, vội đưa tay cho Vương Á dìu vào trong xem thử tình hình.
Còn Hỉ Tâm thì lưu lại an bài xe ngựa, trong phủ vẫn chưa thu xếp ổn thỏa nên phải tự ra tay sắp xếp toàn bộ.
Lại nói Mộ Hoan đi thẳng đến Hồng Vũ Môn, rẽ trái đến An Hoan Các, bên ngoài là hai hàng nữ nô đứng chờ không dám tiến vào.
Trông thấy chủ mẫu, bọn họ một dạng mừng rỡ, cuối cùng cũng có người đến giải cứu cho các nàng.
“Điện hạ làm sao?”
“Nô tỳ không biết, vừa hồi phủ đã như vậy.”
“Để ta vào xem, các ngươi đi chuẩn bị thiện đi.”
“Vâng, nương nương.”
Mộ Hoan đợi người đi hết mới đẩy cửa tiến vào An Hoan Các, từ xa đã trông thấy bóng lưng cao lớn đổ xuống thảm nhung.
Chậm rì rì tiến vào vốn muốn âm thầm quan sát nhưng lại bị chó nhỏ phát hiện, quay lại chăm chú dán mắt vào nàng.
Chỉ cần thông qua ánh mắt đã biết đối phương đang rất tức giận.
“Điện hạ, làm sao thế? Hôm nay trong triều có việc gì à?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không nói gì, chỉ dang tay ra hướng về phía nàng.
Hiểu rõ ý tứ của đối phương, Mộ Hoan lập tức bước đến đáp lại cái ôm, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai rắn chắc ấy mấy cái như dỗ dành.
“Là ai khiến điện hạ tức giận như vậy?”
“Tỷ tỷ của nàng.”
Mộ Hoan thoáng sửng sốt, vội thả lỏng vòng tay nhìn thẳng vào chó nhỏ: “Ý tứ gì? Sao lại liên quan đến tỷ tỷ ở đây?”
“Đồng quốc công dâng tấu chương không bằng lòng việc phụ hoàng lập trữ quân, trong tấu chương lời lẽ đanh thép vạch đủ tội trạng và xuất thân thấp kém của bản trữ quân.
Phụ hoàng xem xong thì gọi ta vào, bảo nàng đi tìm tỷ tỷ nàng nói rõ chuyện này, bằng không tỷ muội hoàng thất sẽ thật sự đao kiếm tương hướng đến lúc đó nàng cũng khó khăn như ta.”
“Đang yên đang lành sao Đồng quốc công lại làm như vậy? Lẽ nào nàng không nghĩ cho tiền đồ Phổ Lan sao? Ngang nhiên chống đối trữ quân, không tính là tội nhưng cũng thành cái gai trong mắt tân quân tương lai, nàng sao có thể…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu dàng vuốt tóc nàng, quay ngược lại an ủi kiều hương: “Cho nên bản trữ quân mới tìm nàng nói rõ chuyện này, hảo hảo nói chuyện với tỷ tỷ nàng mà khuyên nhủ Đồng quốc công thu liễm.
Tránh sau này tỷ muội nàng gặp nhau cũng không thể, nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan kia coi chừng đánh mất toàn bộ tiền đồ.”
Hai mắt thoáng ửng đỏ, có chút chua xót mở miệng: “Điện hạ, nếu ngày đó xảy ra, ngài thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
“Bản trữ quân đi đến bước đường này đã đánh đổi rất nhiều thứ, điều này nàng hiểu hơn bất kỳ ai, vì vậy không thể quay đầu được nữa.
Dù cho có là Đồng quốc công hay tiểu công gia, bản trữ quân nhất định không nương tay.
Vì nể tình Mộ Tước cho nên mới chừa cho các nàng đường lui, Hoan nhi, nàng hảo hảo suy nghĩ thật kỹ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn hai cái lên gò má nàng, nhỏ giọng thì thầm: “Nàng nghĩ cho tiền đồ của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, cũng phải nghĩ cho tiền đồ của oa oa chúng ta.”
Ngây ngốc quay lại đối diện với đôi thủy lam trong suốt kia, Mộ Hoan nặng nề trút tiếng thở dài: “Thần thiếp sẽ khuyên nhủ tỷ tỷ.”
“Vậy thì tốt.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nắm lấy bàn tay đang run lên của kiều hương, đặt ở trong lòng bàn tay mình mà xoa vuốt: “Hôm nay đi xem cửa tiệm chắc đã mệt mỏi rồi, dùng thiện xong phu thê chúng ta liền nghỉ ngơi sớm.”
“Điện hạ làm sao biết thần thiếp đi xem cửa tiệm?”
“Nàng nghĩ nàng đi đâu làm gì bản trữ quân không biết?”
Mộ Hoan thoáng chau mày, nghi hoặc hỏi: “Ngài theo dõi thần thiếp?”
“Bên cạnh nàng đều là thân tín của bản trữ quân, muốn bản trữ quân không biết cũng không có khả năng.”
Ngẫm lại bên cạnh nàng giờ không chỉ có Hỉ Tâm mà còn có thêm một Vương Á, hai người này tất nhiên sẽ làm việc theo ý chỉ của A Ba Đáp Thấu Á Viên.
Suy cho cùng nàng cũng chỉ là tiểu kiều hương nho nhỏ được nhận ân sủng, đi đâu cũng có người theo giám sát, trông có vẻ khí thế nhưng thật chất là đang chịu sự trói buộc.
“Được rồi, bản vương tâm tình không tốt vừa thấy nàng liền khôi phục mấy phần.” Trực tiếp ôm ngang kiều hương lên, sủng nịch mỉm cười: “Đi, chúng ta dùng thiện.”
Mộ Hoan hai má đỏ bừng, xấu hổ giãy dụa hai cái: “Dùng thiện sao lại đi về ngọa phòng?”
“Riêng tư một chút mới tốt.”
Nói xong liền không biết xấu hổ đem kiều hương ở trên giường hung hăng khi dễ~