Lang Hậu Truyền Kì


Bị lôi kéo vào Trường Thọ Cung thay đổi giá y diễm lệ, tay cầm quạt lụa che mặt, hai gò má từng lúc nào đã ửng hồng một mảng.

Mấy tiểu nữ nô nghịch ngợm đứng canh cửa, chờ đến khi Trữ quân đến sẽ chặn đường không cho nàng dễ dàng vào mang tân nương tử đi.
Mộ Hoan đưa mắt nhìn ra ngoài, xấu hổ hỏi nhỏ vào tai tam công chúa: “Tam tỷ, ngươi nói điện hạ sẽ vào được không?”
“Ngươi lẽ ra phải lo lắng nàng vào đây được thì làm thế nào.”
“Khụ…”
Rất nhanh bên ngoài liền truyền đến tiếng ồn ào, Mộ Hoan háo hức nhổm dậy xem thử A Ba Đáp Thấu Á Viên đã đến chưa.

Trái tim trong ngực binh binh đập vang, vui sướng đến độ mười đầu ngón tay cũng phát run, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc này.
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cùng Tề La Na Tát Na nhanh chóng chạy ra chặn đoàn người đang xông vào.
“Không được tiến vào! Đây là Trường Thọ Cung, muốn đi phải để lại hồng bao!”
“Hồng bao không thiếu!” A Ba Đáp Thấu Á Viên tích cực lách người né tránh ngăn trở của nữ nô, vung tay nói: “Hạ nhân bên dưới cấp các ngươi hồng bao!”
“Keo kiệt! Bọn ta muốn hồng bao lớn hơn!” Tề La Na Tát Na hung hăng đứng trước đại môn cản đường: “Không đủ hồng bao, bọn ta không cho các ngươi tiến vào!”
“Ngươi nói?”
Tề La Na Tát Na cao giọng hét lên: “Không đủ hồng bao không cho vào!!”
“Vậy không cho nữa, bọn ta trực tiếp xông vào!”
Nói xong liền dùng ánh mắt ra hiệu nữ nô xông lên chế trụ Tề La Na Tát Na, sau đó cùng đoàn rước dâu chạy vào bắt tân nương.

Mộ Hoan bị khí thế của đoàn rước dâu dọa sợ, tròn xoe mắt nhìn, còn chưa biết làm gì thì Thái hậu đã uy nghiêm đứng che chắn trước mặt nàng.
Lão phật gia gõ mạnh long trượng xuống đất, nghiêm mặt nói: “Có ai gia ở đây, ai dám xông lên?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn ra sau lưng Thái hậu, thấy kiều hương cũng đang nhổm người nhìn ra, thầm than cửa ải này thật sự khó lòng qua nổi.
“Hoàng tổ mẫu lẽ nào không cho ta nghênh đón kiều hương vào cửa?”
“Muốn đưa người đi cũng phải có thành ý!” Thái hậu đưa tay về phía Mộ Hoan, dõng dạc nói cho mọi người đều nghe: “Hoan nhi là tâm can bảo bối của ai gia, đâu thể nói đưa đi là đưa đi được? Ai gia thấy không đủ thành ý, ai cũng không được đưa người đi!”
Rõ ràng Trữ quân mới là chất nhi của Thái hậu, nhưng đi một vòng lại nghe ra Mộ thị mới giống chất nhi của ngài hơn?!
A Ba Đáp Thấu Á Viên đảo mắt, cong môi cười nói: “Hoàng tổ mẫu lẽ nào không muốn có oa oa bế bồng sao? Hoan nhi điều dưỡng hảo, không chừng quá xuân sẽ báo tin hỉ, hoàng tổ mẫu lúc đó có thể nhìn thấy oa oa khả ái chạy khắp nơi gọi hoàng tằng tổ mẫu.”
Vừa nghe hai chữ ‘oa oa’, Thái hậu quả nhiên có chuyển biến, nheo nheo mắt nghĩ ngợi gì đó trong đầu. 
“Các ngươi đáp ứng ai gia sinh bốn năm oa oa, ai gia mới cho ngươi nghênh nàng vào cửa.”
“Tôn nhi tất nhiên phụng bồi!”
Mộ Hoan mặt đỏ lựng như quả cà chua chín, sinh bốn năm oa oa còn gì là eo nhỏ của nàng nữa chứ?
Được Thái hậu cho phép, A Ba Đáp Thấu Á Viên liền bước vào đem kiều hương ôm lên, nhanh chóng chạy ra khỏi Trường Thọ Cung.

Bản thân Mộ Hoan sợ độ cao, bị ôm như vậy có chút hoảng loạn, vung tay đánh vài cái vào người chó nhỏ nhẹ như phủi bụi.
“Điện hạ chạy chậm thôi, hảo đáng sợ!”
“Không được, chạy chậm lại bị bọn họ cản đường, bản trữ quân phải nhanh nhanh cưới nàng vào phủ!”
Nghe những lời này có cô nương nào không cảm động huống chi Mộ Hoan đối chó nhỏ sớm đã mê muội, hai gò má đỏ bừng bừng đủ để rán cả, ngượng ngùng chôn vào vào lớp lông mao thuần bạch.
Di chuyển thẳng đến kiệu hoa, A Ba Đáp Thấu Á Viên xốc mành đặt Mộ Hoan ngồi lên xe, nhân lúc không ai chú ý mà kéo quạt lụa của nàng xuống hôn liền hai cái trên gò má.
Mộ Hoan hoảng hốt kéo quạt lụa che mặt, trừng trừng mắt: “Điện hạ!”
“Hắc!”
Đối phương để lại tiếng cười xấu xa rồi nhanh chóng rời khỏi kiệu hoa, một mạch nhảy lên đại mã kéo cương di chuyển về phía Trữ Quân phủ.

Dọc đường đi không ít bá tánh đứng xem đoàn rước tân nương chật kín cả con đường, cứ vài bước sẽ thấy cô nương ghen tỵ đỏ mắt nhìn vào kiệu hoa.
Trước đại môn Trữ Quân phủ ồn ào tiếng pháo, bá tánh vây xem đông nghịt, muốn chen nửa chân vào cũng khó chứ đừng nói là đến gần xem đại hôn của Trữ quân.

Hai ba nữ nô đứng ở trước đại môn, tay cầm giỏ trúc đựng đầy cánh hoa, chỉ chờ tân nương đến thì rải hoa cung nghênh vào cửa.
Mộ Hoan đưa mắt nhìn ra sau, thấy kiệu xe của tỷ tỷ theo cùng mới an tâm, ngoan ngoãn cầm chắc quạt lụa chờ đợi.

Đoàn người vừa dừng lại, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã gấp gáp nhảy xuống, tiến thẳng đến kiệu hoa của vương phi mà xốc mành lên.

Tiểu kiều hương bên trong có vẻ bị dọa kinh ngạc, tròn xoe mắt hạnh nhìn chằm chằm, thậm chí còn chẳng biết phản ứng thế nào mới đúng.
“Đến, bản vương cõng nàng.”
Mộ Hoan gật gật đầu, choàng tay qua vai chó nhỏ, để đối phương cõng nàng vào trong Trữ Quân phủ.

Lập tức nữ nô gia đinh trong phủ liền chạy ùa ra đoạt tân nương, phi thường náo nhiệt, đến cả bá tánh vây xem cũng chạy vào góp vui.
A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển như sóc, hết lách bên này lại lách bên kia, còn sợ kiều thê bị đoạt mất mà chuyển nàng ra trước ôm đi.

Lần đầu biết được cướp tân nương có bao nhiêu đáng sợ, Mộ Hoan chỉ biết câu chặt cổ chó nhỏ, tay vẫn giữ chặt quạt lụa che giấu gương mặt thủy nộn khả ái.
Thẳng đến đại sảnh náo nhiệt chật kín quyền quý nhân vây xem, A Ba Đáp Thấu Á Viên mới chịu thả Mộ Hoan xuống, nắm chặt bàn tay nàng giống như sợ kiều hương bỏ chạy đi mất.
“Điện hạ, thả lỏng một chút, thần thiếp đau quá.”
“Đau sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên vội thả lỏng tay, xoa xoa cổ tay nàng mấy cái dỗ dành: “Xin lỗi, bản trữ quân có chút kích động.”
Mộ Hoan ở sau quạt lụa lắc lắc đầu, trong lòng như được ai rót mật, ngọt đến độ tâm trí đều hư nhuyễn.

Môi nhân đằng hắng một tiếng, hướng các nàng bái lạy rồi hô lớn: “Giờ lành đã đến! Điện hạ, vương phi thỉnh tam bái.”
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Vừa bái xong, môi nhân còn chưa kịp lên tiếng A Ba Đáp Thấu Á Viên đã gấp gáp kéo quạt lụa của Mộ Hoan xuống.

Ban nãy do chỉ muốn hôn nên không để ý kỹ sắc diện của kiều hương, lúc này mới phát hiện so với lần đầu gặp gỡ còn xinh đẹp vạn phần.
Gò má nhỏ phiếm hồng kéo dài đến vành tai, ngượng ngùng tìm cách che giấu dáng vẻ thất thố lại không biết như vậy có bao nhiêu khả ái.
“Điện hạ, đừng nhìn nữa, người ta xấu hổ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đột ngột vươn tay ôm choàng lấy eo nhỏ, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Bản vương muốn hôn nàng.”
Dứt câu liền hôn ngay lên gò má đỏ bừng bừng.
“A!?”
Mộ Hoan xấu hổ nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, lóng ngóng cầm quạt lụa lên che nửa mặt.

Xung quanh liền nổi lên tiếng cười giòn giã của khách nhân, quả nhiên tân phu thê có khác, luôn khiến người khác phải ghen tỵ.
Ma ma liền bước đến dìu Mộ Hoan trở về tân phòng, lưu lại A Ba Đáp Thấu Á Viên tiếp khách nhân.

Bất quá Trữ quân điện hạ tay vẫn nắm chặt tay Trữ quân phi, dường như là muốn cùng theo vào.
“Điện hạ, ngài phải tiếp khách, vương phi phải hồi tân phòng a.”
“Không đi theo được sao?”
Mộ Hoan đẩy đẩy cánh tay của chó nhỏ, thấp giọng nhắc nhở: “Điện hạ, khách nhân đang cười.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên luyến tiếc buông tay kiều hương ra, không quản khách nhân có cười lớn đến mức nào.
“Ây da, trữ quân ngài không cần quyến luyến, đến tối lại có thể hảo hảo ân sủng vương phi nha!”
“Hắc! Tiểu biệt thắng tân hôn, điện hạ, mau mau đến uống một chén rượu cho có tinh thần đi!”
Khách nhân hai bên ra sức lôi kéo, rất nhanh A Ba Đáp Thấu Á Viên liền chìm trong đám đông náo nhiệt, ai kính rượu đều vui vẻ nhận lấy.
Lại nói Mộ Hoan được ma ma dìu vào trong tân phòng, căng thẳng siết chặt cán quạt, đưa mắt nhìn nữ nô ra vào không ngớt.

Hiện tại trong phủ còn nhiều việc chưa thỏa, lại cận ngày thành hôn lại có nhiều việc hơn, tự nhiên nữ nô cũng sẽ bận tối mặt tối mũi để chuẩn bị mọi thứ.
Ma ma đem nước đến cho Mộ Hoan dùng tạm, sau đó cười nói: “Trữ quân phi phúc trạch an khang, sớm sinh quý tử!”
Bắt gặp ánh mắt của Trữ quân phi, Vương Á tinh ý rút ra túi bạc dúi vào tay ma ma.
“Đa tạ nương nương! Cung hỉ nương nương!!”
“Các ngươi đều lui xuống, gọi Đồng quốc công phu nhân đến gặp ta.”
“Vâng.”
Ma ma và nữ nô đồng loạt đứng lên hướng Mộ Hoan bái lạy rồi xoay người rời đi, lát sau Mộ Tước cũng tiến vào, đem cửa đóng lại cẩn thận.

Ban nãy nàng cùng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thưởng tiệc, còn đang để mắt nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan thì bị gọi đi, có chút hiếu kỳ mà đến gần chỗ Mộ Hoan đang ngồi.
“Làm sao thế?”
“Tỷ tỷ.” Mộ Hoan đặt quạt lụa xuống giường, vỗ vào chỗ ngồi cạnh mình: “Ngồi xuống cùng Hoan nhi đi.”
Mộ Tước nghi hoặc ngồi xuống, quét mắt nhìn sắc mặt nàng: “Nha đầu, làm sao lại căng thẳng như vậy?”
“Có chút chuyện phải hảo hảo nói rõ, bằng không tỷ muội chúng ta về sau khó lòng đối mặt.”
“Là chuyện gì?”
“Tỷ tỷ.” Mộ Hoan quay lại nhìn nàng rất lâu, chậm rì rì mở miệng: “Đồng quốc công ngày ngày dâng tấu chương xin phụ hoàng lập lại trữ quân, cho rằng Ngạc không thích hợp.

Tỷ tỷ, chuyện này ngươi có biết hay không?”
“Có chuyện này nữa sao?” Mộ Tước kinh hồn táng đảm đứng bật dậy, gương mặt thoáng chốc biến thành trắng bệch: “Đây là chống đối trữ quân a, sao Đồng có thể làm như vậy chứ? Không thể nào, nàng có làm gì cũng sẽ nghĩ đến tiền đồ của Phổ Lan, tấu chương kia nhất định là có người nhún tay vào!!”
“Ngươi nghĩ Đồng sẽ thật sự buông tha vị trí này sao?”
Bị nói trúng điểm yếu, Mộ Tước suy sụp ngã lại xuống tọa ỷ, ngơ ngác nhìn Mộ Hoan trong yên lặng.

Rốt cuộc tại sao A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lại làm như vậy? Tại sao phải triệt để dồn cả Quốc công phủ vào tử lộ? Lẽ nào đối phương không nghĩ đến tiền đồ của Nhĩ Phổ Lan hay sao?
Chống đối trữ quân nhẹ thì bị lạnh nhạt, cả đời sống vô danh ở Tề Châu.

Nặng hơn toàn gia đều bị ép chết, đến lúc đó dù có muốn sống sót cũng khó khăn chứ đừng nghĩ đến có một ngày trở mình quay về kinh thành.
“Tỷ tỷ, ta gọi ngươi đến không phải để vấn tội ngươi, mà là muốn hỏi ngươi giải quyết thế nào?” Mộ Hoan nặng nề trút một tiếng thở dài, với tay nắm lấy bàn tay của Mộ Tước: “Trữ quân nể tình ta hầu hạ nhiều năm mới để cho Đồng quốc công thêm một cơ hội, tỷ tỷ, ngươi tùy ý lựa chọn con đường của mình.

Có thể ngươi mong Đồng quốc công chí lớn lập được công trạng hiển hách nhưng cũng phải nghĩ đến Phổ Lan nha đầu tương lai sẽ thế nào? Tỷ tỷ, ta là thân muội của ngươi, ngươi nghĩ xa hơn vẫn phải dành một chút nghĩ đến ta có được không?”
Mộ Tước nén chặt chua xót trong lồng ngực: “Hoan nhi, ngươi nghĩ tỷ tỷ là người tuyệt tình như vậy sao?”
“Ta hiểu ngươi thì thế nào? Nhưng điện hạ mới là chân chính trữ quân, chỉ cần có ai cản đường sẽ tuyệt đối không buông tha, điều này ngươi hiểu hơn ta mới phải.

Bây giờ Đồng liên tục gửi tấu chương công kích, ngươi bảo ta làm sao ăn nói với điện hạ? Ngươi bảo ngày tháng sau này ta làm sao đối mặt với điện hạ?”
“Ta không…” Mộ Tước giống như bóng hơi bị rút hết không khí, mờ mịt nhìn thẳng vào thân muội muội đang lạnh giọng chất vấn nàng: “Ta thật sự không biết phải làm thế nào, Hoan nhi, chuyện này ngươi cho Đồng một cơ hội được chăng?”
“Một cơ hội tất nhiên ta có thể cho, chỉ là không biết còn có thể cho nàng một cơ hội hay không.”
“Ý tứ gì? Lẽ nào Trữ quân nàng…”
“Không có.” Mộ Hoan nghĩ ngợi một lúc lâu, nhẹ nhàng an ủi Mộ Tước đang hoảng sắp chết: “Ta chỉ có câu này muốn nói với ngươi, tiền đồ của Phổ Lan đều trong tay của ngươi, nếu có bất trắc gì người chịu thiệt thòi không phải ngươi mà là nha đầu Phổ Lan.”
“Tỷ tỷ minh bạch, sẽ hảo hảo khuyên nhủ Đồng đừng làm chuyện dại dột chống đối trữ quân!”
Mộ Hoan lúc này mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Ngươi thông suốt là tốt, Hoan nhi cũng chỉ mong tình cảm tỷ muội chúng ta như trước đây, không có nửa điểm sứt mẻ.”
“An tâm, sẽ không có chuyện này xảy ra nữa, tin tưởng ta.”
“Hoan nhi trước nay luôn tin tưởng tỷ tỷ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui