Lang Hậu Truyền Kì


Tân hôn thời điểm sẽ được miễn thượng triều ba ngày, vì vậy mà mặt trời đã chiếu đến mông mà A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn cùng Mộ Hoan say sưa ngủ trên giường.  Ngoài cửa tuyết vẫn lất phất rơi, trên cành hoàng dương phủ tuyết trắng xóa, lâu lâu lại thấy có nữ nô dùng gậy gạt tuyết trên cành xuống tránh để chủ tử đi ngang bị mớ tuyết dày rơi trúng đầu.
Quá giờ thìn, ma ma nhịn không được phải ở ngoài cửa kêu vào: “Thỉnh trữ quân điện hạ, trữ quân phi thức giấc.

Hôm nay trữ quân phi phải đi bái phỏng các vị chủ tử trong hậu cung, nếu chậm trễ sẽ bị trách tội.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên khó chịu tỉnh dậy, hai cánh tay chắc khỏe vẫn ghì chặt kiều hương trong lòng, hoàn toàn không để ý đến mấy lời ma ma vừa nói.

Bất quá lại để Mộ Hoan nghe thấy toàn bộ, gian nan trở mình tìm cách ngồi dậy, tiện tay lay cả chó nhỏ bên cạnh.
“Điện hạ, thần thiếp phải đi bái phỏng.”
“Không gấp, nàng là trữ quân phi, tương lai là đương kim hoàng hậu, bọn họ còn hận không thể chạy đến đây lấy lòng nàng.”
“Nhưng vẫn phải có quy củ.”
Mộ Hoan dụi dụi mắt hai cái, ngái ngủ mở miệng phân phó: “Người đâu, bản phi muốn thay y phục.”
Ma ma nghe lệnh lập tức cùng ba bốn nữ nô tiến vào An Hoan Các, trước bình phong quỳ xuống bái lạy rồi mới tiến đến giường kiểm tra một chút.

Đây cũng là công tác bắt buộc, đầu tiên xốc hết chăn lên lấy cẩm bạch tú thường dính chút huyết sắc gấp gọn lại đưa cho nữ nô mang đi.
“Cung hỉ điện hạ, cung hỉ nương nương.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên duy trì tư thế ôm ấp kiều hương, khàn giọng mở miệng: “Gọi người chuẩn bị xe ngựa, bản trữ quân sẽ đi cùng trữ quân phi.”
“Vâng.”
Ma ma đảo mắt nhìn nữ nô đứng bên cạnh, nàng hiểu ý xoay người ly khai An Hoan Các.
Mộ Hoan chậm rì rì bước ra sau bình phong tắm rửa trước, còn A Ba Đáp Thấu Á Viên thì ngồi ở trên giường một lúc nữa mới biếng nhác đi thay đổi y phục.

Tắm rửa thay đồ cũng mất nửa canh giờ, đứng yên chờ nữ nô vãn búi tóc, đảo mắt nhìn xem thử tiểu trữ quân nhà nàng đang làm gì.
Lúc này A Ba Đáp Thấu Á Viên đã thay xong y phục, nghiêm chỉnh ngồi dùng trà chờ đợi kiều hương.
“Hay là thần thiếp đi một mình? Khó khăn lắm mới lười biếng được một ngày, chi bằng hảo hảo ngủ thêm chút nữa?”
“Bản trữ quân đã lâu chưa bái phỏng hoàng tổ mẫu, nếu không đi sẽ bị khiển trách.”
Mộ Hoan đưa tay chỉnh sửa lại búi tóc của mình, có chút không hài lòng với tay nghề của nữ nô mới này, buồn bực kéo xuống cả búi tóc.
“Ngươi đang làm gì vậy hả? Đem đầu bản phi thành cái tổ quạ sao?”
Nữ nô kia luống cuống lùi lại một chút, nhưng không có vẻ gì là hối lỗi, còn tròn xoe đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn thẳng vào Mộ Hoan.

Bị ánh nhìn này làm cho buồn bực, Mộ Hoan không muốn mắng nha đầu này ở chỗ đông người nên phất tay để ả lui xuống.
“Đi đi, để Đồ Ngân giúp bản phi.”
“Làm sao? Ai chọc giận ái phi sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đột nhiên tiến vào, hướng mắt nhìn Mộ Hoan đang bực tức tháo xuống mái tóc rối bù của mình.

“Điện hạ ngài sao lại vào đây?” Chụp vội khăn choàng quấn kín búi tóc rối bù của mình, Mộ Hoan xấu hổ ho khan hai tiếng: “Thần thiếp vẫn chưa chuẩn bị xong, ngài ra ngoài đợi thêm một chút đi.”
“Tóc nàng là ai làm?”
Vốn dĩ kiều hương có mái tóc rất dài rất mềm, khi xõa xuống vừa ngang thắt lưng, mỗi lúc di chuyển tóc dài sẽ theo gió nhè nhẹ lay động.

Nhưng hôm nay lại bị một nữ nô tay nghề kém cỏi búi tóc lung tung, hại tóc rối thành một đoàn, muốn gỡ ra cũng tốn không ít thời gian.
Nữ nô bị gọi đến cũng không sợ hãi, cung kính chấp tay bái lạy: “Nô tỳ là Thu Nhi, từ Nội Vụ Phủ đưa đến Trữ Quân Phủ hầu hạ điện hạ.”
Cuối cùng Mộ Hoan đã minh bạch thái độ kỳ quặc của nữ nô này, hóa ra xuất thân từ Nội Vụ Phủ đến làm nữ nô thông phòng cho trữ quân nên mới có loại thái độ không biết tôn ti như vậy.

Thậm chí còn công kích nàng, luôn miệng bảo hầu hạ điện hạ là muốn ám chỉ ả bước vào Trữ Quân phủ để làm chủ tử không phải làm nô bộc.
“Điện hạ.” Mộ Hoan di chuyển đến cạnh A Ba Đáp Thấu Á Viên, nắm chặt tay áo của nàng dùng sức lay: “Thần thiếp cảm thấy rất tức giận, nhưng đây là người của Phủ Nội Vụ, thần thiếp… không dám…”
Nói xong còn ủy khuất cúi đầu nhìn mũi giày, dáng vẻ giống như cả thiên hạ này đều hùa lại ức hiếp nàng.
Nữ nô đột nhiên quỳ sụp xuống, ngẩng đầu lên hai mắt đã long lanh nước: “Nô tỳ khiến nương nương tức giận, là lỗi của nô tỳ, thỉnh điện hạ trách phạt.”
Mộ Hoan: “…”
Rốt cuộc ngươi ở đâu có hai giọt nước mắt kia hả!!?
Còn tưởng bản thân diễn đáng thương nhất, không ngờ còn có người lợi hại hơn nàng!
Đáng tiếc A Ba Đáp Thấu Á Viên không phải người biết thương hoa tiếc ngọc, ngoại trừ kiều hương khiến nàng cảm động ra thì chẳng để ai vào mắt.
“Lôi ra ngoài đánh hai mươi hèo.”
Hai mắt Mộ Hoan lập tức phát sáng, quả nhiên chó nhỏ không làm nàng thất vọng!
Nữ nô đang diễn vở tiểu cô nương đáng thương lại bị tạt cho một gáo nước lạnh, hoảng hốt giãy dụa né tránh bàn tay của lão ma ma.
“Điện hạ! Nô tỳ là người Phủ Nội Vụ, ngài không thể dụng hình như vậy được!”
“Bản trữ quân sao không thể phạt ngươi?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nheo nheo đôi thâm lam trong suốt: “Lẽ nào uy quyền của bản trữ quân thua kém một Nội Vụ Phủ?”
Trong lúc hoảng hốt nữ nô kia giãy ra khỏi tay ma ma, chạy đến ôm chầm hai chân của Trữ quân điện hạ: “Nô tỳ xuất thân Tát Nhã Công Tước phủ, điện hạ, ngài không thể đối nô tỳ như vậy được.

Thánh thượng cũng đã hạ chỉ để nô tỳ làm tỳ thiếp cho ngài, cầu ngài, nếu ngài cho phạt hèo nô tỳ chỉ có thể gieo mình xuống giếng để đỡ chịu nhục nhã!”
“Đã biết bản thân là tỳ thiếp, chính là tỳ rồi sau mới là thiếp!” Mộ Hoan tức giận kéo cánh tay của nữ nô ra khỏi người chó nhỏ, trừng trừng mắt hạnh: “Ngươi ăn nói cuồng ngạo, lại không biết phân tôn ti, chỉ phạt vài hèo đã là ân xá rồi!”
“Nương nương ngài vốn ghen tỵ với nô tỳ nên đêm qua mới không cho nô tỳ lưu lại hầu hạ điện hạ!” Nữ nô vẫn còn oán hận chuyện đêm qua, mắt đào hoa ướt nước nghẹn ngào: “Nô tỳ dù có là tỳ thiếp vẫn là người của Trữ Quân phủ, nô tỳ có chết cũng phải chết ở Trữ Quân phủ!”
“N-Ngươi!? Sao ngươi có thể nói như vậy?”
Lần đầu tiên gặp loại sự tình này, Mộ Hoan thậm chí không biết phải ứng phó thế nào, trơ mắt nhìn nữ nô kia khí thế đàn áp khiến nàng nửa chữ cũng thốt không ra.

Đây là người của phủ Công tước dù có muốn phạt cũng phải nể mặt Tát Nhã Công Tước mấy phần, còn chưa nói đến đây là do thánh thượng ban thưởng, muốn động đến một sợi tóc của ả cũng khó khăn.
Cuối cùng vẫn là chọn nhẫn nhịn, xoay người ngồi xuống tọa ỷ, đối Đồ Ngân cao giọng phân phó: “Giúp bản phi chải tóc.”
Đồ Ngân cúi người nhận mệnh, đi vòng ra sau lưng nữ nô đang quỳ, cầm lược trên bàn giúp chủ mẫu chải lại mái tóc bị búi rối.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt nhìn bóng lưng của kiều hương, xem chừng là rất ủy khuất nhưng vẫn nén nhịn không động đến nữ nô này, đây là lần đầu nàng thấy kiều hương nhượng bộ người khác khi dễ.
“Điện hạ.” Ma ma có chút khó xử hỏi nhỏ: “Thế có phạt nữa không?”
“Lôi xuống đánh hai mươi hèo.”
Nữ nô hai mắt trợn trừng, không dám tin điện hạ vẫn chọn hạ thủ với ả.

Hai bên ma ma lập tức đem cánh tay ả kéo mạnh, dùng sức lôi ra ngoài sân vẫn đang phủ đầy tuyết.
“Điện hạ! Ngài không thể đối nô tỳ như vậy! Điện hạ!!!”
Mộ Hoan kinh ngạc quay đầu lại, trực tiếp bắt gặp đôi thâm lam tinh xảo kia: “Kia là cô nương phủ Công Tước, điện hạ ra tay có quá nặng không? Nhỡ thánh thượng biết chuyện trách tội xuống lúc đó càng khó ăn nói.”
“Nàng lo lắng cái gì?”
Đoạt lược ngà voi trên tay Đồ Ngân, A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt lược lên mái tóc dài của kiều hương, tỉ mỉ giúp nàng chải lại những lọn tóc rối.

Đưa mắt nhìn vào gương đồng, phản chiếu duy nhất hình ảnh của chó nhỏ hoặc cũng có thể trong mắt nàng chỉ có duy nhất đối phương.
“Lẽ nào nói ả chải tóc rối?”
“Vương phi nàng thiên kim chi khu, từ đầu đến chân đều là báu vật mà bản trữ quân nâng niu.

Sao có thể để một nữ nô muốn xúc phạm liền xúc phạm? Không chỉ mái tóc, cho dù là móng tay của nàng ai cũng đừng nghĩ tổn hại.”
Ngọt ngào kéo khóe môi, Mộ Hoan nghịch ngợm mở miệng: “Thế khác nào điện hạ đang dưỡng oa oa?”
“Dưỡng nàng như oa oa thì có gì không thích hợp?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đặt lược lên bàn, hai bàn tay to lớn phủ trùm lên vai kiều hương: “Bản trữ quân chính là muốn dưỡng nàng thành tiểu oa oa không biết lo nghĩ điều gì, mọi việc cứ để bản trữ quân thay nàng cáng đáng.”
“Điện hạ làm như vậy không hợp quy củ, thần thiếp sẽ bị trách tội.”
“Bản trữ quân thay nàng làm chủ.”
Mộ Hoan khanh khách cười, bắt lấy bàn tay của A Ba Đáp Thấu Á Viên mà đặt lên gò má mình, ra sức dụi dụi hai cái lấy lòng.

Đôi thâm lam càng thêm ôn hòa, mềm nhẹ lướt ngón tay trên da thịt mềm mại, đem dáng vẻ xinh đẹp này của kiều hương ghi nhớ thật kỹ.
Dây dưa một lúc lâu cả hai mới chịu ly khai An Hoan Các, lên xe ngựa thẳng đến hoàng cung bái phỏng.
Hiện tại hậu vị bỏ trống, người có phẩm vị cao nhất chính là Uyển Quý phi vừa được sắc phong thành Uyển Hoàng quý phi, tạm thời nắm giữ phượng ấn quản lý lục cung.

Vị Uyển Hoàng quý phi này xuất thân thanh lưu môn hộ, là người rất có quy tắc, đối nhân xử thế đều vô cùng chừng mực.

Kiểu nữ nhân từ trên xuống dưới đều cứng nhắc quy củ như thế thật ra rất vô vị, mở miệng ra đều là cung quy tổ huấn, khiến thánh thượng cũng cảm thấy chán nản mà ít khi lui tới chỗ nàng.
Bất quá do nàng hiểu rõ quy củ lại làm việc nghiêm khắc nên Thái hậu đích thân đề cử, tránh việc hậu cung không ai coi sóc mà trở nên náo loạn.
Đi nửa canh giờ thì đến, Mộ Hoan cùng A Ba Đáp Thấu Á Viên đến Trường Thọ Cung bái phỏng Thái hậu trước, vừa vặn gặp Uyển Hoàng quý phi cũng đang chờ ở đó.

Có lẽ Thái hậu vẫn bận việc nên chưa ra gặp mặt, lưu lại hoàng quý phi cô linh linh ngồi trong đại sảnh Trường Thọ Cung dùng trà.
“Tham kiến Hoàng quý phi nương nương.”
Uyển Hoàng quý phi không nhìn các nàng, chậm rãi đặt chén trà xuống bàn, nhất phái tao nhã không có nửa điểm sai sót.
“Trữ quân phi, ngươi đã biết sai chưa?”
“A?!” Mộ Hoan còn chưa kịp hiểu gì đã bị vấn tội, mờ mịt quỳ xuống: “Thần tức không biết mình đã làm gì sai.”
“Ngươi thân là trữ quân phi lại đến bái phỏng chậm trễ, thậm chí ở ngoài cửa còn lôi lôi kéo kéo Trữ quân, đây còn không phải sai?”
“Thần tức…”
Uyển Hoàng quý phi liếc mắt sắc lẻm, từ trên xuống dưới quan sát kỹ lưỡng Mộ Hoan: “Bản cung biết ngươi xuất thân thấp kém, nhưng cứ nghĩ rằng ngươi sẽ hiểu chuyện hơn người, nào ngờ đâu lại có thể hành xử thua kém một nữ nô mãi thân ngoài phố.”
“Nương nương?!”
Mộ Hoan ngẩng đầu lên, có chút không tin tưởng được hoàng quý phi sẽ nặng lời như vậy.
A Ba Đáp Thấu Á Viên bước lên khoác tay, chậm rì rì mở miệng: “Hoàng quý phi xem ra đã nặng lời rồi, Trữ quân phi nói thế nào cũng là người của vương phủ, sao có thể đánh đồng với nữ nô khác?”
“Bản cung biết Trữ quân phi nhiều lần xả thân cứu phu, nhưng trữ quân điện hạ cũng phải minh bạch, thú thê tử phải chọn người có phẩm cách chứ không phải dựa vào dung mạo.”
“Chuyện này bản trữ quân tự có định đoạt, không phiền Hoàng quý phi can dự.”
Uyển Hoàng quý phi xoay xoay thủ lô trong tay, quét mắt nhìn phu phụ các nàng, cũng không mở miệng nói gì nữa.
“Làm sao lại ồn ào như vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui