Uyển Hoàng quý phi xoay xoay thủ lô trong tay, quét mắt nhìn phu phụ các nàng, cũng không mở miệng nói gì nữa.
“Làm sao lại ồn ào như vậy?”
Thái hậu một tay chống long trượng, một tay để nữ nô dìu đỡ, có chút phiền lòng quan sát những người có mặt trong đại sảnh.
“Ai gia vẫn còn sống mà các ngươi đã hồ nháo như vậy, còn ra thế thống gì nữa?”
“Thái hậu vạn an.” Uyển Hoàng quý phi bước đến dìu Thái hậu ngồi xuống phượng ỷ: “Thần thiếp đang dạy dỗ lại trữ quân phi cho nên có hơi lớn tiếng, đã làm phiền Thái hậu nghỉ ngơi.”
“Dạy dỗ?”
Thái hậu đưa mắt nhìn sang Mộ Hoan đang quỳ dưới đất, thấy nha đầu vì lạnh mà phát run liền gấp gáp phân phó: “Mau mau dìu trữ quân phi ngồi lên ghế, thân thể nàng hư hàn chịu không được đất lạnh.”
Nữ nô đứng hầu lập tức chạy đến dìu Trữ quân phi ngồi xuống tọa ỷ, nhanh nhẹn châm một chén trà giải hàn.
“Nếu chỉ đi trễ thì có gì đáng trách? Tân phu thê vừa bái đường tất sẽ quyến luyến, ai gia còn muốn các nàng bầu bạn lâu một chút để sớm vì A Ba Đáp thị khai chi tán diệp.”
“Thái hậu khoan dung độ lượng, nhưng Trữ quân phi không hiểu lễ tiết phải dạy dỗ mới đúng.”
“Ngươi a, hoàng quý phi, đừng lúc nào cũng cứng nhắc như vậy.” Thái hậu không hài lòng khiển trách: “Trữ quân phi bao nhiêu tuổi? Ngươi thì bao nhiêu tuổi? Nàng trẻ trung nghịch ngợm một chút thì làm sao? Ai gia hiểu nàng hơn ngươi, lẽ nào ngươi hoài nghi mắt nhìn người của ai gia?”
“Thần thiếp không dám.”
Uyển Hoàng quý phi miễn cưỡng nở nụ cười, dù sao cũng biết chừng mực mà quay về chỗ ngồi.
“Hôm nay ai gia còn nghĩ phu thê các ngươi không đến.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chủ động hồi đáp: “Bái phỏng phải làm theo lễ, sáng sớm tuy có chút lười biếng nhưng Trữ quân phi kiên trì nên theo nàng đi một chuyến.”
“Các ngươi một đôi tân phu thê quyến luyến là lẽ thường, hai ngày tới không cần bái phỏng.”
Thái hậu đưa mắt nhìn lão nữ nô thân tín bên cạnh, bà liền hiểu ý bưng khay lễ vật đến trước mặt Trữ quân phi.
Mộ Hoan hiếu kỳ mở ra xem thử, nguyên lai là trang sức nhưng kích cỡ khá nhỏ, dường như là dành cho oa oa.
“Hoàng tổ mẫu, cái này…”
“Ban cho oa oa của ngươi, ai gia rất mong chờ a!”
Mộ Hoan xấu hổ tiếp nhận, không quên lạy tạ Thái hậu ban thưởng.
“Ân trạch bao la, không biết đêm qua Trữ quân phi có cùng nữ nô thông phòng chia sẻ ân trạch của Trữ quân?”
Bị Uyển Hoàng quý phi hỏi đến, Mộ Hoan có chút lúng túng: “Không có.”
“Sáng nay nghe nói có một nữ nô thông phòng bị phạt hèo? Không biết là vì chuyện gì?”
Thái hậu hơi chau mày than trách: “Hoàng quý phi, ngươi đang bức cung vấn tội sao?”
“Thần thiếp không dám, chỉ là hoàng tự quan trọng, không thể có nửa điểm lơ là sơ suất.” Uyển Hoàng quý phi nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng đối diện với Thái hậu: “Tuy trữ quân với trữ quân phi tình thâm nghĩa trọng nhưng phải sớm tính chuyện tử tôn, nhiều năm qua trữ quân phi độc sủng đã không đúng lẽ, nếu còn kéo dài e là không phải chuyện tốt.”
Mộ Hoan nghẹn lời, đây rõ ràng là cố tình khó dễ nàng a!
“Hẳn Uyển Hoàng quý phi muốn nói đến tỳ thiếp từ Tát Nhã Công Tước phủ?” A Ba Đáp Thấu Á Viên ưu nhã bắt chéo chân, ánh mắt như cũ không tìm ra nửa phần cảm xúc: “Tát Nhã Công Tước phủ là nhà mẹ của hoàng quý phi, còn Tát Nhã thị lại là nội điệt của ngươi, hẳn là vì tiền đồ của nàng mới chất vấn Trữ quân phi?”
Bị vạch trần trước mặt nhiều người, Uyển Hoàng quý phi tránh không khỏi xấu hổ, trừng trừng nhìn bạch đầu lang cuồng ngạo trước mặt.
“Trữ quân nặng lời, bản cung thật sự lo nghĩ cho tương lai A Ba Đáp thị.”
“Nghĩ cho tương lai A Ba Đáp thị hay nghĩ cho tiền đồ Tát Nhã thị, điều này hoàng quý phi là người minh bạch nhất.”
Uyển Hoàng quý phi tức giận đứng bật dậy, phát hiện bản thân thất thố lại không thể xem như không có gì mà ngồi xuống, quay phắt lại đối Thái hậu tấu trình.
“Thái hậu minh xét, thần thiếp từ khi gả vào hoàng thất chưa từng nói giúp cho mẫu tộc nửa lời, hoàn toàn không như những gì Trữ quân suy đoán.”
“Hoàng quý phi ngươi căng thẳng như thế làm gì?” Thái hậu nheo nheo mắt, ôn hòa mở miệng: “Ai gia biết ngươi là người sống có quy củ, nhưng ngươi mở miệng một câu hai câu đều là nói về nội điệt của ngươi tránh không khỏi Trữ quân có bất mãn.
Để tránh hiểu hiểu lầm ngươi đừng nhắc gì đến chuyện thê thiếp của Trữ quân phủ, cũng để người khác biết ngươi làm việc không thiên vị mẫu tộc, trở thành tấm gương cho cả hậu cung noi theo.”
Bị Thái hậu răn đe đến mức này, Uyển Hoàng quý phi sao có thể tiếp tục giả điếc, đành cung kính nhận mệnh.
“Thần thiếp minh bạch, từ nay về sau sẽ không hỏi đến chuyện này nữa, cũng xin đưa nội điệt về mẫu tộc tránh có lời đàm tiếu.”
“Ngươi thật sự muốn như vậy?”
Uyển Hoàng quý phi nghiêm chỉnh bái lạy: “Mong thái hậu đáp ứng.”
Thái hậu đưa mắt nhìn sang A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Trữ quân, ngươi thấy thế nào?”
“Sáng sớm hôm nay Tát Nhã thị tay chân vụng về làm hỏng mái tóc của Trữ quân phi, dù cho không vui cũng chưa từng khiển trách qua.
Chỉ có điều thái độ của Tát Nhã thị không đúng mực, tôn nhi mới phạt hèo răn đe nàng, cảm thấy không hài lòng về tỳ thiếp phụ hoàng ban thưởng.
Nếu hoàng quý phi đã có ý, tôn nhi cũng không dám giữ người lại, đều tùy ý hoàng quý phi an bài.”
Uyển Hoàng quý phi khổ sở nhiều năm không có nổi một oa oa, đúng lúc trong nhà có một nội điệt vừa đến tuổi nên mới cố gắng nhét nàng vào Trữ Quân phủ mong có ngày trở thành phượng hoàng.
Kết quả nha đầu này lại khiến Trữ quân nảy sinh ác tâm, bây giờ lời cũng đã thốt ra chỉ có thể mang người về phủ tránh lại có chuyện không hay.
“Chút chuyện nhà nếu đã giải quyết xong cũng đừng bàn tán về nó nữa, hoàng quý phi cũng có thể hồi cung nghỉ ngơi.”
“Thần thiếp cáo lui.”
Miễn cưỡng xoay người ly khai Trường Thọ Cung, lúc đi ánh mắt lạnh lẽo vẫn kịp quét qua Mộ Hoan.
Nhịn không được rùng mình một cái, xem chừng nàng lại đắc tội với quyền quý nhân rồi!?
=======================
“Tướng công, ngài nhất định phải nghe thần thiếp nói!”
Mộ Tước dùng sức túm lấy cánh tay của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, không cho nàng ly khai ngọa phòng, đôi mắt hạnh trong trẻo đã nhiễm một tầng nước mắt.
“Ngài không nghĩ cho thần thiếp cũng phải nghĩ cho Phổ Lan, coi như thần thiếp cầu xin ngài, bỏ qua hoàng vị có được hay không?”
“Nàng luôn miệng bảo ta nghĩ cho Phổ Lan, không phải ta đang nghĩ cho nha đầu sao? Chỉ cần hoàn thành đại nghiệp thì nha đầu của chúng ta sẽ trở thành trữ quân, sẽ kế thừa hoàng vị từ ta, đây chính là tiền đồ vô lượng!” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hất mạnh cánh tay của Mộ Tước, giận dữ gầm gừ với nàng: “Còn nàng thì sao? Lúc nào cũng mở miệng vì tiền đồ của Phổ Lan nhưng nàng đang hủy hoại nha đầu, nàng có hiểu hay không hả?”
“Người hủy hoại tiền đồ Phổ Lan chính là ngài!!”
Mộ Tước chạy ra trước chặn đường A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, thống khổ bật ra từng câu trong nước mắt: “Ngài đang đối đầu với trữ quân ngài có biết hay không? Đại sự bại rồi, còn đường sống cho Phổ Lan sao? Còn đường sống cho cả quốc công phủ này sao? Tướng công, thần thiếp cầu xin ngài, cầu ngài đừng tiếp tục đi con đường này nữa.
Phổ Lan bị chúng ta bức trưởng thành còn chưa đủ đáng thương? Lẽ nào ngài muốn toàn gia bước lên đoạn đầu đài mới cam lòng buông bỏ?”
“Đại sự chưa thành nàng đã tính đến chuyện bại, hay là nàng cũng như bọn họ xem thường ta?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giận dữ túm chặt hai vai của Mộ Tước, hốc mắt hoen đỏ vẫn kiên cường không khóc: “Nàng cũng vậy sao? Cũng xem ta là kẻ thất bại hay sao? Tước nhi, nàng sao có thể đối xử với ta như vậy chứ?”
“Ngài vĩnh viễn là ánh dương quang rực rỡ trong lòng thiếp, chẳng ai có thể thay thế được ngài.
Nhưng tướng công, không có ngày dài nào là vĩnh hằng, rồi sẽ có lúc vầng minh nguyệt thế chỗ của dương quang chói lọi.
Bất kể ngày hay đêm, thần thiếp vẫn là noãn phong theo sau lưng ngài, tướng công, chúng ta cứ sống với ngày nắng chói chang không được hay sao?”
“Nắng chói chang rồi chẳng phải cũng bị che khuất sao? Ta nếu không tìm cách xua tan mây mù, ta có thể tiếp tục sống sót sao?”
Mộ Tước nắm chặt bàn tay của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, nhẹ nhàng áp lên gò má hốc hác của bản thân: “Có lúc dương quang chói lọi của thần thiếp sẽ bị mây mù che khuất, nhưng trong lòng thần thiếp ngài chính là vĩnh viễn.
Tướng công, thần thiếp không cầu danh lợi, chỉ mong phu thê chúng ta sống hòa thuận, oa oa ngày ngày trưởng thành thú thê sinh oa.”
“Nàng không có ý chí, nhưng ta có.”
Lạnh lùng rút bàn tay tay, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đưa mắt nhìn ra ngoài trời, kia là khoảng không bao la bất tận chờ nàng vẫy vùng.
“Lẽ nào bầu trời ở kinh thành lại hơn bầu trời ở Tề Châu sao? Lẽ nào thần thiếp và oa oa níu không được bước chân ngài sao? Tướng công, tại sao cứ phải cố chấp như vậy?”
“Đi con đường này ta không muốn quay đầu.”
“Ngài không quay đầu?” Mộ Tước cười dài một tiếng trong nước mắt, thất vọng buông xuống bàn tay vẫn níu giữ tay áo A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Vậy thần thiếp từ bỏ, ngài cứ vẫy vùng ở bầu trời của ngài, thần thiếp một mình cùng Phổ Lan cũng tốt.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hoảng hốt quay đầu lại, không dám tin tưởng mà hỏi: “Nàng thật sự không ủng hộ ta?”
“Tướng công, thần thiếp không còn trẻ, thần thiếp đã có oa oa, sẽ không thể như trước đây cái gì cũng tùy ý ngài.
Dương quang của thần thiếp đã từ bỏ bầu trời ở Tề Châu, đã chấp nhận từ bỏ thần thiếp và oa oa, thần thiếp cũng đành buông tay để ngài muốn đi bao xa thì đi.”
“Tước nhi...”
Mộ Tước xoay lưng lại, lau vội hai hàng nước mắt nóng hổi: “Đừng gọi thần thiếp như vậy nữa.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn run rẩy bước lên, nhìn nữ nhân trước mắt đến đau nhức lồng ngực, cầm lòng không được mà ghì chặt đôi vai gầy guộc.
Ngay lập tức liền bị kiều hương khước từ, đầu cố vùi vào hõm cổ hít lấy mùi hương quen thuộc, mười ngón tay hết siết rồi lại thả lỏng.
“Ngài buông thần thiếp ra!”
“Được rồi! Được rồi! Ta sẽ không như vậy nữa, ta sẽ không nghĩ đến hoàng vị nữa, ta lập tức từ bỏ toàn bộ, nàng đừng ly khai có được hay không?”
“Thật sự?” Mộ Tước quay đầu lại, run rẩy chạm vào gương mặt nàng: “Ngài không tranh vị nữa?”
“Sẽ không, toàn bộ đều không, chỉ cần nàng lưu lại bên cạnh ta.”
Đôi mắt hạnh trong trẻo kia cuối cùng cũng chứa đựng ý cười, mừng rỡ ôm chặt cổ A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.
“Chỉ cần ngài chịu buông bỏ, thần thiếp khẳng định bồi ngài cả đời này.”
“Hảo, hảo…”
Lúng túng lau sạch nước mắt trên mặt, Mộ Tước mừng rỡ kéo A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ngồi xuống tọa ỷ.
Tiện tay cầm bình trà rót đầy một chén, dùng hai tay dâng lên cho đối phương thưởng thức.
“Tướng công thỉnh dùng trà.”
Tùy tiện nhấp một ngụm, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đặt lại chén trà lên bàn, trầm mặc nửa ngày mới chịu mở miệng tiếp tục câu chuyện.
“Chúng ta sắp tới trở thành những người nhàn rỗi, chi bằng sớm tính chuyện hôn sự của Phổ Lan.”
“A!?” Mộ Tước ngạc nhiên không kém, mờ mịt nhìn chằm chằm tướng công: “Phổ Lan chúng ta chỉ mới chín mười tuổi lang, như vậy có sớm quá không?”
“Không sớm, thú thê vào cửa làm càng sớm càng tốt, lâu ngày thân cận mà càng quý trọng nhau hơn.”
“Thế tướng công đã nhìn trúng cô nương nhà nào?”
“Tháng trước Phan tri phủ có đến chỗ chúng ta thưởng trà đánh cờ, trong lúc cao hứng mới nói nha đầu Phan Phất Nữu có ý với Phổ Lan.
Mà ta cũng cảm thấy nha đầu Phan Phất Nữu thông minh nhanh nhẹn, dung mạo và gia thế đều không tồi, nàng thấy thế nào?”
“Phan gia là thanh lưu môn hộ, cô nương Phan gia cũng là nhất đầu lang, vừa vặn thích hợp chỉ e…” Mộ Tước trăn trở hồi lâu mới mở miệng: “Hình như Phổ Lan không có ý với Phất Nữu.”
“Phu thê sống chung nhiều năm ắt có tình cảm, nàng đừng quá lo lắng chuyện này.”
“Nhưng tính hôn sự bây giờ có hơi gấp gáp hay là đợi Phổ Lan vỡ lòng…”
“Tước nhi.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đánh gãy lời nàng, ôn hòa mở miệng: “Phất Nữu điều kiện tốt, nếu không nạp ngay vào Quốc công phủ sợ rằng sẽ bị người khác nghênh đón trước.
Ở Tề Châu này chỉ có Phan gia miễn cưỡng xem môn đăng hộ đối, nếu còn chần chờ e là lỡ mối nhân duyên tốt này.”
“Ngài nói cũng có đạo lý…” Mộ Tước phân vân nghĩ ngợi một hồi cũng gật đầu đáp ứng: “Hảo, tùy ý ngài.”