Từ khi nào các nàng đến cả một câu quan tâm cũng nói không thành?
Đáng thương nhất không phải yêu không đến, mà là xem nhau như chưa từng quen biết.
Tất cả tất cả những gì từng nhìn thấy, từng mong nhớ đều phải nỗ lực quên đi, đem lòng vờ như thanh thản nhưng kỳ thật toàn bộ là bão tố.
Sự yên lặng này chẳng khác gì dao bén đang cố gắng cắt đi mối ràng buộc còn sót lại.
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan đưa mắt nhìn sang Phan Phất Nữu, một lúc lâu sau mới mở miệng nói tiếp: “Oa oa tên là gì?”
Phan Phất Nữu có chút mạc danh kỳ diệu ngẩng đầu nhìn đối phương, sau đó thì dời mắt nhìn xuống đất, giống như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó mà mãi vẫn chẳng tìm ra.
Đợi không nghe câu trả lời, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng không hỏi nữa, an tĩnh chìm vào suy tư của bản thân.
“Lan Hương Khấu, A Ba Đáp Lan Hương Khấu.”
“Ân…”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nghiêng đầu nhìn góc tường bám đầy bụi bẩn, nghĩ ngợi không thông đành nhắm mắt tĩnh thần.
“Sao phải đi đến bước đường này? Rõ ràng có thể an bình sống ở Tề Châu, tại sao nhất định không chịu buông bỏ? Mẫu thân từng nói với ta nàng sợ mẫu công tạo phản nên dùng hết lời can gián, kết quả các ngài vẫn bỏ ngoài tai, cô phụ lòng tin của mẫu thân.”
“Alpha chí tại cao sơn, sao có thể chấp nhận ra luồng vào cúi?”
“Đây không phải chí lớn, mà là ngông cuồng.” Phan Phất Nữu đưa mắt nhìn dáng vẻ mệt mỏi chán chường của nàng, khàn khàn giọng thì thầm: “Làm như vậy, ngài có vui vẻ hơn không? Mẫu công không chỉ mất đi tiền đồ, mà liên lụy cả mẫu thân cùng chịu khổ, đây là chí lớn của alpha các ngài sao? Vì thứ phù phiếm ở hoàng thành hoa lệ này mà hủy hoại đi những người thân thiết nhất bên cạnh, suy nghĩ ích kỷ như oa oa vậy.”
Bị Phan Phất Nữu chỉ trích, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng không mở miệng biện minh, dù sao lời đối phương nói không phải không có đạo lý.
Chỉ có điều, tầm mắt của alpha đặt quá xa quá cao, xa đến mức vô pháp trông thấy gia quyến khổ sở ở bên cạnh.
“Có lẽ ngài nói đúng, alpha chí tại cao sơn…” Phan Phất Nữu như đang tự giễu, ánh mắt rơi trên lòng bàn tay trống rỗng: “Quanh đi quẩn lại, đều chỉ có một lý do lừa mình dối người này.”
“Đi đến bước đường này còn quan tâm đây là lý do hay là sự thật sao?”
Phan Phất Nữu không trả lời, tầm mắt vẫn rơi trên lòng bàn tay, nàng đang nghĩ về năm tháng vui vẻ ở Tề Châu.
Đột nhiên nàng minh bạch, khoảng trời rộng lớn của alpha là kinh thành, còn omega các nàng chỉ có cố hương là duy nhất.
Đi đến đâu cũng được, chỉ cần có thể quay về Tề Châu thì tốt rồi.
“Ngươi đi như vậy, oa oa… nàng thế nào?”
“Tỷ tỷ sẽ thay ta chiếu cố nàng.”
Phan Phất Nữu nhớ rất rõ dáng vẻ nho nhỏ của A Ba Đáp Lan Hương Khấu, nhịn không được nhấc lên khóe môi.
Đáng tiếc nàng lại không có cơ hội nhìn nha đầu trưởng thành, sau này con đường dài của nha đầu sẽ không tồn tại một nương thân vô năng như nàng.
Ánh mắt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan rơi trên người Phan Phất Nữu, có lẽ đây là lần đầu nàng chú ý quan sát đến nữ nhân này.
Không phải cảm giác khiến người ta chán ghét, cũng không có điều gì đáng ghê tởm, thậm chí gương mặt nhỏ nhắn kia đặc biệt thanh tú dễ nhìn.
Đáng tiếc, đây chỉ là phút cuối cùng của kẻ nuối tiếc quá khứ.
Cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, truyền đến tiếng la hét thảm thiết của một omega, lát sau trước mặt các nàng xuất hiện một nữ nhân đầu tóc rối bù.
Nữ nhân kia hoảng loạn bò đến ôm chặt chân của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, ngẩng lên để lộ đôi mắt ngập nước.
“Tiểu công gia, cứu thần thiếp, ngài mau cứu thần thiếp!!”
“Tâm Nhi?”
“Bọn họ muốn lấy mạng thần thiếp, tiểu công gia!”
Phan Phất Nữu đưa mắt nhìn hai người, cũng không có thái độ gì đặc biệt, yên tĩnh nhìn đoàn người đang từ từ tiến vào lao phòng.
Đi đầu là một lang nhân đầu đội mão, trên người khoác lễ phục, chân đi giày vải ấm kéo đến gần đầu gối.
Người này Phan Phất Nữu minh bạch, là tân Lang vương – A Ba Đáp Thấu Á Viên.
“Nhĩ Phổ Lan, đã lâu không gặp.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan ngẩng đầu lên, cảnh giác mở miệng: “Ngươi đã làm gì mẫu công?”
“Mẫu công của ngươi bức chết ái phi của trẫm, trẫm có thể tha cho ả sao?”
Hai mắt dần mất tiêu cự, run rẩy dựa lưng vào tường đứng dậy, hoàn toàn không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Phải, mẫu công của nàng tội ác đầy trời, gϊếŧ người không gớm tay nhưng tình thế đẩy nàng đến bước đường này, nàng cũng chỉ là kẻ bị tội ác chi phối.
“Tại sao? Nàng cũng là hoàng tỷ của ngươi…”
“Trẫm từng tha cho ả một ngựa, chỉ là ả không biết trân trọng, tự mình hủy đi tiền đồ của bản thân.” A Ba Đáp Thấu Á Viên phất áo choàng ngồi xuống tọa ỷ, quét mắt nhìn A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Ngươi thương tâm lắm đúng không? Ngươi khổ sở lắm đúng không? Phải a, trẫm chính là muốn các ngươi ai cũng đều trải qua thống khổ như vậy!!”
“Ha…” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan thả người ngồi xuống đất, lạnh lẽo mở miệng: “Chẳng qua ngươi không dám, tiểu di là người trọng tình nghĩa, nếu một ngày nàng quay lại thấy thân tỷ tỷ của nàng chết dưới tay ngươi, nàng sẽ oán hận đến mức nào?”
“Thông minh, quả nhiên chỉ có ngươi đoán ra được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay xoay than lô trong tay, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm: “A Hoan không muốn tổn hại đến Mộ Tước, nhưng các ngươi lại từng người tổn thương nàng.
Đến cả Mộ Tước cũng theo các ngươi phản bội lòng tin của nàng, cho nên, trẫm không thể giữ lại dù chỉ là một người.
Dù cho sau này A Hoan trở về, trẫm chỉ cần nói các ngươi sợ tội tự tận, thì thế gian này có ai dám nói trái thánh ý?”
“Nói đi, ngươi muốn thế nào?”
Vương Á nhanh chóng bước lên, đặt trước mặt các nàng một khay gỗ đựng chủy thủ.
“Trẫm cho ngươi một cơ hội cứu toàn bộ Quốc công phủ.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cảnh giác nhìn chủy thủ rồi nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Muốn ta tự tận?”
“Tất nhiên là không rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chỉ tay vào Tâm Nhi đang nửa quỳ nửa ngồi trên đất: “Ngươi xem, ta đem nữ nhân ngươi tối trân trọng đến cho ngươi rồi, có cảm thấy vui mừng không?”
Tâm Nhi hoảng hốt ôm chầm lấy A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Tiểu công gia, không nên, ngài đừng gϊếŧ thần thiếp!”
“Yên tâm, ta không gϊếŧ nàng.”
“Hảo cho một đôi phu thê ân ân ái ái.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đứng dậy, cười nhạo một tiếng: “Còn kia là đích thê của ngươi đi? Phan lệnh ái?”
Phan Phất Nữu ngẩng đầu lên, yếu ớt mỉm cười: “Đại hôn của ta, có dịp diện kiến qua thánh thượng.”
“Trẫm hiểu ngươi chịu ủy khuất, nhưng ngươi lựa chọn gả cho A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, chính là sai lầm kiếp này của ngươi.
Đừng trách ai cả, tự trách bản thân vì một phút yếu lòng mà đưa ra lựa chọn ngốc nghếch.”
“Bất quá, ta chưa từng hối hận.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn Phan Phất Nữu rất lâu, cảm thấy ở tiểu cô nương này rất giống kiều hương.
Từng nhiệt tình như lửa, cũng lạnh lẽo như băng, đối với mỗi quyết định chưa từng biết hối hận là gì.
Kiều hương từng vì nàng không màn sống chết xông vào lao phòng bầu bạn, và nữ nhân này không khác biệt, vì một mảnh tình si mà thiêu rụi bản thân trong lửa đỏ.
“Ở đây có chủy thủ, trẫm cho ngươi lựa chọn gϊếŧ một trong hai thê tử của ngươi.
Nửa nén nhang thời gian sau trẫm quay lại, nếu không có một cái xác ở đây thì phu thê Đồng quốc công sẽ thế chỗ này.”
Dứt câu liền xoay người li khai, để lại bầu không khí thê lương đến cực độ.
Tâm Nhi không ngừng khóc lóc, ra sức níu chặt cánh tay của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Tiểu công gia, ngài đã đáp ứng, ngài không được gϊếŧ ta!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan dường như không nghe thấy, kiên định với tay cầm lấy chủy thủ, có lẽ đã hạ được quyết tâm.
“Tiểu công gia, ngài gϊếŧ ả đi!!” Tâm Nhi hoảng loạn chỉ tay vào Phan Phất Nữu: “Chẳng phải ngài hận ả nhất sao? Ở trước mặt thần thiếp ngài còn không để thần thiếp nhắc đến tên ả, chi bằng gϊếŧ ả đi, chúng ta đỡ phải chướng mắt!!”
“Tâm Nhi, ta không gϊếŧ nàng, đừng hoảng.”
Phan Phất Nữu yếu ớt bật ra một tiếng cười, ngẩng đầu đối diện với A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Không gϊếŧ ả, chính là ngài muốn gϊếŧ ta?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không trả lời, trực tiếp xoay lưng lại với Phan Phất Nữu.
“Ta vì ngài sinh hạ một oa oa, chưa từng đòi hỏi ở ngài dù chỉ là một chút.
Còn ngài, ngài thì thế nào đối đãi với ta?” Phan Phất Nữu tựa như đang kể một câu chuyện cười, nhưng nước mắt lại cứ giàn ra: “Thời điểm ta sinh hạ Hương Khấu, bà đỡ nói ta khó sinh, nếu còn kiên quyết chỉ sợ mẫu tử đều không qua khỏi.
Mặc dù ta rất đau, thật sự rất đau, nhưng chỉ cần nghĩ đến nếu ta từ bỏ Hương Khấu sẽ phải chết ở trong bụng của ta.
Cho nên ta phải kiên cường, nhất định phải sinh cho bằng được Hương Khấu, thần linh phù hộ, ta thật sự sinh hạ nha đầu bình an…”
“Ngươi câm miệng!” Tâm Nhi điên cuồng hét vào mặt nàng: “Ngươi nghĩ ngươi nói mấy lời này tiểu công gia sẽ thương hại ngươi sao? Không bao giờ! Người ngài yêu duy nhất chỉ có một mình ta, ngài sẽ không bao giờ thừa nhận ngươi!!”
Phan Phất Nữu không để mấy lời của Tâm Nhi vào tai, run rẩy mở miệng nói tiếp: “Sinh xong Hương Khấu, ta không có sữa cho nàng, nhìn nàng vì đói mà khóc đến thiếp đi, lòng ta rất đau nhưng lại không còn cách nào khác.
Tỷ tỷ phải đi hết con đường mới tìm về được nhũ nương, cho nàng dùng xong sữa nàng mới an giấc, ta biết ta chính là nương thân vô dụng nhất.
Hôm nay cũng vậy, ta cứ như vậy ly khai Hương Khấu, hoàn toàn không có nửa điểm áy náy.”
Bàn tay cầm chủy thủ của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan càng siết chặt, chậm rãi nâng lên ngang tầm ngực bản thân.
Thống khổ của Phan Phất Nữu không phải nàng không nhìn ra, nếu thật sự có kiếp sau, kiếp sau nàng sẽ bù đắp toàn bộ.
Phan Phất Nữu rút kim thoa trên búi tóc, đưa mắt nhìn bóng lưng của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Chỉ là ta chưa từng hối hận qua, hôm nay, ngài không nỡ ra tay gϊếŧ ả vậy thì để ta thay hai người đi qua hoàng tuyền.”
Kim thoa trực tiếp xuyên qua lồng ngực, từng giọt từng giọt máu nóng hổi trượt dài trên nhỏ thành giọt xuống y phục.
“Phất Nữu!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan hoảng hốt quay người lại, đúng lúc thân thể Phan Phất Nữu đổ xuống, máu vẫn theo thương khẩu chảy ướt đẫm vạt áo.
“Phất Nữu!!”
Đem thân thể nhiễm lạnh của Phan Phất Nữu mà ôm lên, dùng sức ghì chặt miệng vết thương không cho máu chảy nữa, chính bản thân A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không biết dáng vẻ nàng có bao nhiêu ngu ngốc.
Phan Phất Nữu hướng tay ra ngoài cửa, mười đầu ngón tay run run như cố với lấy cái gì đó: “Tề… Tề Châu… ta sắp… trở về Tề Châu…”
“Phất Nữu, không nên.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan hoảng hốt nắm lấy bàn tay của nàng, như đang cố níu đoạn duyên phận mỏng manh giữa hai người: “Không nên, không nên ly khai, nàng phải sống, Hương Khấu không có nàng phải làm sao đây?”
“Tề Châu…”
Trong mắt của Phan Phất Nữu lúc này chỉ có cánh đồng lúa mạch phủ tuyết trắng xóa, hàng dương liễu lặng ngắt như tờ bên bờ sông đã đống thành băng.
Tề Châu vẫn như cũ, chưa từng thay đổi qua, in hằn trong tâm trí nàng.
“Phất Nữu, đừng chết, coi như ta cầu xin nàng, đừng chết!!” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan níu chặt bàn tay phát lạnh của nàng, nước mắt rơi xuống cũng hồn nhiên không biết: “Ta đưa nàng về Tề Châu, ta sẽ cố gắng đưa nàng về Tề Châu, đừng bỏ ta, Phất Nữu…”
Phan Phất Nữu không nghe được nữa, bàn tay vẫn với về phía trước, cố tìm Tề Châu trong tâm trí của nàng.
Rồi mai này, ở Tề Châu sẽ không còn một Phan lệnh ái, nhưng cỏ vẫn sẽ xanh và nắng vẫn sẽ ấm áp.
Trên đồng lúa mạch tươi tốt, tiếng oa oa đùa giỡn, dáng vẻ nho nhỏ của Hương Khấu cũng sẽ xuất hiện, hướng nàng nở một nụ cười khả ái.
Khóe môi bất tri bất giác nhấc lên: “K-Khấu nhi…xin lỗi… xin lỗi…”
Hai mắt từ từ khép lại, bàn tay chẳng còn với đến Tề Châu của nàng, mà lặng lẽ buông thõng.
Tề Châu vẫn sống mãi trong trái tim nàng, là nơi duy nhất nàng khao khát trở về.
Tỷ tỷ, xin lỗi, ta không thể về thăm ngươi…
Chỉ là ta chưa từng hối hận…
Thân thể trong lòng nhẹ bẫng, trút ra hơi thở cuối cùng: “Phất Nữu!!!”