“Ngọc, em thấy chiếc nhẫn này thế nào?”
Trầm Ngọc đương mải mê suy nghĩ, nghe Châu Nhất Di gọi thì giật mình nhìn vào chiếc nhẫn trên tay đối phương, gượng gạo nở một nụ cười cho có lệ.
“Cũng được.”
Ý cười trong mắt Châu Nhất Di biến mất, đem nhẫn đưa lại cho nhân viên rồi quay sang nàng than phiền: “Ngọc, em cả ngày hôm nay làm sao thế? Nếu em không muốn mua thì chúng ta trở về tránh làm mất thời gian của em.”
“Em có hơi mệt nên không tập trung.” Trầm Ngọc hít một hơi thật sâu, yếu ớt mở miệng: “Chiếc nhẫn kia không tồi, em thấy rất thích, cứ chọn nó đi.”
“Em thật sự thích?”
“Ân.”
Chỉ cần liếc mắt đã biết Trầm Ngọc đến cả nhẫn cũng không nhìn rõ, bất quá Châu Nhất Di không vạch trần, hướng nhân viên yêu cầu bọn họ thanh toán cho nàng chiếc nhẫn kia.
Hai người nhanh chóng ly khai cửa hàng đá quý, hướng đến tiệm áo cưới lớn nhất thành phố.
Châu Nhất Di không bao giờ tiếc tiền với Trầm Ngọc, chỉ cần nàng thích gì đều sẵn sàng mua tặng, thậm chí sính lễ đưa đến còn có một chiếc ô tô mới nhất.
Nhưng Trầm Ngọc lại không quá quan tâm đến chuyện này, đột nhiên nhớ đến trước đây nàng chỉ là một cô nương nghèo khó, ngày ngày liều mạng kiếm tiền.
Nhưng bây giờ nàng lại thấy mấy món đồ kia chẳng mấy đáng giá, trong lòng giật nảy, lẽ nào nàng va đầu vào đá nên bị ngốc? Có ai trên đời chê tiền bao giờ đâu?
Tiến vào cửa hàng áo cưới, Châu Nhất Di sớm đặt may riêng cho Trầm Ngọc một bộ, hướng nhân viên nói: “Tôi là Châu Nhất Di, người tháng trước đặt may bộ hoàng kỳ giá, phiền cô mang ra cho bạn gái tôi thử nó.”
“Hảo, hảo, tôi lập tức mang ra.”
Nhân viên đưa tay ra hiệu mời với Trầm Ngọc, sau đó xoay người đi trước.
Trầm Ngọc cũng nhấc chân theo sau, thẳng đến phòng thay đồ, nghiêm chỉnh nhìn chính mình trong gương.
“Tiểu thư, đây là lần đầu cô đến thử váy nên hoàng kỳ giá sẽ có điểm sai biệt, nhưng chúng tôi sẽ kịp thời sửa trước ngày cưới.”
“Làm phiền.”
Trước tiên kiểm tra lại số đo của Trầm Ngọc, nhân viên ghi chép xong thì đưa cho cô nương bên cạnh: “Sai biệt một chút nhưng không đáng kể, có thể mang ra.”
Tiểu cô nương lập tức ly khai phòng thay đồ, lát sau quay lại với một bộ váy cưới có độ phồng xòe vừa đủ.
Nhân viên cùng tiểu cô nương mang đồ tiến lên giúp Trầm Ngọc thay đổi bộ váy cưới, không quên kiểm tra lại có chỗ nào quá rộng hay quá chặt không.
“Trầm tiểu thư, dáng người cô có điểm gầy, phần hông lộ xương nên mặc váy đuôi cá không thích hợp.
Vì vậy chúng tôi mới đổi thành váy xòe che đi khuyết điểm ở phần hông, dáng váy cúp ngực làm nổi bật vòng một của cô, tiểu thư, cô cảm thấy thế nào?”
Trầm Ngọc ngây người nhìn bản thân trong gương, dường như trông thấy một hình ảnh rất quen thuộc.
Từng mặc qua váy cưới, thậm chí còn lộng lẫy hơn bây giờ, xung quanh cảnh sắc đồng loạt thay đổi.
Hình ảnh trong gương méo mó chuyển thành một người khác có gương mặt giống nàng y như đúc, bàn tay mân mê búi tóc cao cao, gương mặt nhỏ nhắn rạng rỡ ý cười.
Mười đầu ngón tay đeo kín hộ giáp, xung quanh tản mát khí thế bất phàm, đây dường như là dáng vẻ của một quyền quý nhân cổ đại.
Tả hữu có rất nhiều người vây quanh chúc tụng, tiếng cười nói khúc khích, tiếng bước chân hối hả, chưa bao giờ náo nhiệt đến như vậy.
‘Nàng’ trong gương đồng đứng dậy, để đám người xung quanh kéo đi, gương mặt bừng sáng hạnh phúc.
Chốc sau lại thấy một người khác đứng bên cạnh nắm lấy bàn tay ‘nàng’, cùng nhau bước lên bậc thang, cùng nhau lắng nghe tiếng chúc phúc của mọi người.
“A a a!”
Trầm Ngọc thống khổ ôm đầu gục xuống, hét toáng lên một tiếng khiến hai nhân viên bên cạnh cũng giật mình lùi lại.
Châu Nhất Di đang xem các dịch vụ của cửa hàng, nghe tiếng hét của Trầm Ngọc thì vội chạy vào xem thử, đem hai nữ nhân viên kia đẩy sang một bên.
“Ngọc, em làm sao vậy?”
“Đ-Đau, đầu em đau quá…”
“Chúng ta đến bệnh viện, đừng sợ.”
Châu Nhất Di vội dìu Trầm Ngọc đứng dậy, nhanh chóng ly khai cửa hàng áo cưới, thẳng đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra.
Phải ngồi đợi hai tiếng bác sĩ mới đẩy cửa bước ra, kéo khẩu tra thở hắt một hơi, trên mặt toát lên vẻ căng thẳng dị thường.
Châu Nhất Di đứng dậy bước tới, còn chưa kịp hỏi bác sĩ đã khoát tay ngăn lại.
“Trong não cô Trầm không tụ máu, cũng không có biến chứng, nhưng tình hình này e là không ổn.
Chi bằng đưa cô Trầm ra các bệnh viện về não nổi tiếng ở nước ngoài, biết đâu chừng bọn họ có thể đưa ra kết quả.”
“Chúng tôi sắp kết hôn, đình lại nửa tháng có được không?”
“Trước mắt không có nguy hiểm, tôi nghĩ có thể đình lại.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Tôi có chuyện này muốn nói rõ.” Bác sĩ trầm mặc một lúc lâu, nghĩ thông suốt mới chịu mở miệng nói: “Cô Trầm có biểu hiện của bệnh thần kinh, tôi nghĩ cô nên đưa cô Trầm đến các bệnh viện có chuyên môn cao về lĩnh vực này sẽ tốt hơn.”
“Ý bác sĩ là, bạn gái tôi có vấn đề về thần kinh?”
“Theo quan sát của tôi phát hiện cô Trầm thường xuyên nói sảng, liên tục có những cử chỉ kỳ quặc, lúc bình thường sẽ vô cùng an tĩnh nhưng đến khi phát bệnh sẽ điên cuồng gào la.
Đây thật sự không phải vấn đề nhỏ, cô Châu, tôi hiểu cảm giác của cô lúc này nhưng bệnh thì không thể để lâu trong người được.”
“Hảo…” Hàng mi dài thoáng rũ xuống, yếu ớt hồi đáp: “Tôi đã hiểu.”
Bác sĩ hướng nàng nở một nụ cười trấn an rồi xoay người rời đi, rất nhanh liền khuất sau dãy hành lang dài.
Một mình lưu lại trước cửa phòng bệnh của Trầm Ngọc, Châu Nhất Di chán nản đưa mắt nhìn qua mặt kính ngang tầm mắt, chẳng thấy gì ngoài một màu trắng thê lương.
Bản thân nàng không ngờ sẽ có ngày đối phương sẽ rơi vào bước đường này, vốn tưởng chỉ là va chấn bình thường, nào ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Liệu Trầm Ngọc quay trở về Thượng Hải có phải điều đúng đắn?
Tựa lưng vào cánh cửa trắng toát của phòng bệnh, Châu Nhất Di suy sụp vuốt vội mái tóc rối bời của mình, chán chường nhìn thẳng ra dài hành lang không điểm dừng.
Đã đi đến bước đường này nàng không thể quay đầu được nữa, chi bằng liều một lần này, đem Trầm Ngọc triệt để giữ bên cạnh bất ly bất khai.
===================
“Ngươi đến đây làm gì?”
Mộ Tước hai tay chống trên bàn trang điểm, hoa dung sau nhiều năm trở nên nhợt nhạt tiều tụy, gắng gượng đến được hôm nay đã là một kỳ tích.
Bản thân nàng chỉ là một omega, cả đời mong mỏi có được bến đổ an bình, cùng người mình yêu quý nhất đan chặt tay đi đến cuối con đường.
Đáng tiếc người nàng yêu nhất lại từng ngày lừa gạt nàng, đẩy cả nhi nữ của cả hai vào tử lộ.
Yêu đến như vậy nhưng ngày ngày chất chồng oán hận, chỉ cần nghĩ đến thảm cảnh của Quốc công phủ nàng liền không thể buông xuống được.
A Ba Đáp Thấu Á Viên phất tay cho lui nữ nô, thẳng tắp nhìn vào Mộ Tước: “Ngươi đến hôm nay biết được bao nhiêu chuyện rồi?”
“Ha? Ý tứ gì?” Mộ Tước quay phắt lại, hai mắt đỏ ngầu giận dữ: “Ngươi gϊếŧ chết nhi nữ của ta còn không đủ hay sao? Còn không đủ hay sao!!?”
Một đêm đầu đông nhiều năm về trước, nữ nô đầu đội đấu lạp tiến vào ném cho nàng một thanh kiếm dính đầy máu tanh còn nói máu trên kia là của A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan.
Chính nữ nô kia đã đưa nàng đến trước mộ phần chưa kịp lên cỏ xanh, khóc đến tê tâm liệt phế cũng không thay đổi được kết cục này.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chinh phạt, lại đem nhi nữ duy nhất của nàng đẩy vào tử lộ.
Đáng thương, từ đầu đến cuối nàng chỉ là một nữ nhân đáng thương bị phu quân lừa gạt, còn tự tay đánh mất nhi nữ của mình.
Tại sao nàng vẫn còn sống mà không phải là oa oa?
“Ngươi chẳng phải vẫn còn một oa oa sao?”
Vừa nghe A Ba Đáp Thấu Á Viên nhắc đến oa oa, Mộ Tước giống như dã thú điên cuồng lao đến túm lấy hai vai nàng: “Ái Lan đang ở đâu? Ngươi đã bắt nàng đi đâu!?”
Thời điểm Quốc công phủ bị áp giải vào đại lao nàng mới phát hiện bản thân đã hoài thai, khổ sở một mình sinh hạ hài tử, nhưng ôm oa oa chưa ấm tay đã bị nữ nô bắt đi mất.
Không hỏi cũng biết đây là ý tứ của ai, chỉ trách nàng mệnh khổ, đến cả oa oa của bản thân cũng bảo vệ không nổi.
“Ái Lan? Đặt tên cũng không tồi, có thể giúp nó viết lên bài vị.”
“A Ba Đáp Thấu Á Viên!!!” Mộ Tước phát điên gào lên: “Trả oa oa cho ta!! Ngươi mau trả Phổ Lan, Ái Lan cho ta!!!”
“Trả cho ngươi? Thế thì ai trả A Hoan cho trẫm? Các ngươi ai cũng không thể, lại tước đoạt đi người quý giá nhất bên cạnh trẫm, bây giờ lại oán trách trẫm lấy mất của ngươi?” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng chút sức đã gạt được tay của Mộ Tước, phủi phủi bộ kỳ bào trên người: “Trẫm không tìm thấy A Hoan, ngươi cũng đừng mong gặp lại oa oa của mình.”
Mộ Tước lảo đảo lùi về sau, tựa hồ bị rút sạch khí lực mà ngã xuống đất bưng mặt khóc: “Ái Lan… Ái Lan…”
“Nói, ngươi nói tốt trẫm sẽ bảo trụ nha đầu một mạng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên phất áo choàng ngồi xuống tọa ỷ, lạnh lẽo quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Toàn bộ ngươi đều biết?”
“Ha…” Mộ Tước cười dài một tiếng trong nước mắt: “Ta là tỷ tỷ của nàng, lẽ nào nhận không ra? Hoan nhi vốn là một đứa trẻ ngang ngạnh, luôn thích giành phần hơn với ta, thậm chí không tiếc công tính kế lên ta.
Trước đây nàng chỉ biết đến A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, hận không thể chen một chân lên giường đối phương, sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy? Chỉ có một khả năng, Hoan nhi thật sự đã chết rồi, triệt để chết dưới làn nước lạnh băng băng kia.
Và thần linh đưa đến một người khác thế chỗ nàng, là một nha đầu hiểu chuyện cơ linh, tuy có chút nghịch ngợm nhưng luôn lo lắng che chở cho ta.
Hoan nhi này mới chân chính là muội muội mà ta muốn có, vì vậy ta không tiếc công hộ nàng yêu thương nàng, cho nàng những thứ mà một lệnh ái nên có.”
“Hóa ra ngươi đều đã minh bạch, tại sao không vạch trần nàng?”
“Vạch trần nàng làm gì?” Mộ Tước yếu ớt đánh rơi một giọt nước mắt nóng hổi, thở ra cũng cảm thấy khó khăn: “Hoan nhi trước đây không giống bây giờ, nàng ghét bỏ người làm tỷ tỷ này, nàng thậm chí hận muốn gϊếŧ chết ta.
Ngươi sẽ không biết được đau đớn mà ta phải gánh chịu, chính tay ta nuôi lớn nàng kết cục lại trở thành cái gai trong mắt nàng.
A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngươi luôn khẳng định bản thân yêu chính là Hoan nhi, vậy nếu ngươi thấy Hoan nhi của trước đây ngươi sẽ còn yêu nàng hay không?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêm chỉnh nhìn Mộ Tước, trầm giọng mở miệng: “Trầm Ngọc, tên nàng ấy là Trầm Ngọc.”
“Hẳn là Hoan nhi nói cho ngươi biết? Cũng phải, nha đầu này đối ngươi toàn tâm toàn ý, sao có thể đem chuyện quan trọng này giữ riêng một mình?”
“Nàng đối ngươi không bạc, ngươi lại phản bội nàng, đây là cách ngươi đối đãi thân muội sao?”
“Ta phản bội nàng?” Mộ Tước không giận trái lại còn trào phúng cười: “Ngươi nói nàng đối ta không bạc, phải, nàng sau khi trở thành Trữ quân phi hoàn toàn không xem thường mà còn giúp ta chiếu cố tiền đồ của Phổ Lan.
Nhưng ngươi có biết nỗi đau khổ lớn nhất của một omega là gì không? Là bị phu quân che giấu, vĩnh viễn không biết phu quân ở phía sau ngươi làm gì hay quen biết với ai.”
“Ngươi không biết thì thế nào? A Hoan vẫn nhảy xuống vực sâu, là các ngươi đã hại chết nàng!!”
“Thế ngươi không liên can hay sao?”
Hai mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng lớn: “Trẫm chưa từng làm gì có lỗi với A Hoan!”
“Nhưng ngươi từng vì đại nghiệp mà bỏ bê nàng, không phải sao?” Mộ Tước chống tay xuống đất lấy thế đứng dậy, thân thể tuy có chút run nhưng vẫn kiên định mở miệng: “Đại nghiệp của ngươi quá quan trọng đến mức sẵn sàng bỏ lại nàng một mình trong phủ, bằng không Đồng có thể bắt người đi hay sao? Nếu ngươi từ bỏ mà lưu lại Trữ quân phủ, cả hoàng thành này cũng không có dịp nhuộm đỏ máu tanh, chung quy là alpha các ngươi quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mà không biết omega chúng ta khổ sở như thế nào.”
“Ngươi câm miệng!!”
“Ha ha! Ta nói đúng, đúng đến mức khiến ngươi phải cảm thấy hổ thẹn! A Ba Đáp Thấu Á Viên, thần linh thiên vị các ngươi, ban cho các ngươi hình hài và linh hồn của một alpha.
Cả đời các ngươi ngoài nghĩ đến công danh đại nghiệp, thì còn nghĩ đến ai khác sao? Còn omega bọn ta, sống vì phu quân, chết vì phu quân, đến cả tư cách giữ lại tên họ của mình cũng không có!”
Mộ Tước run rẩy nửa khóc nửa cười, bộ dáng sống dở chết dở này của nàng còn đáng thương hơn thân xác thối rữa nằm trong lòng đất.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi lùi lại một chút, đưa mắt nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn ra cửa sổ, không dám tin nàng là kẻ gián tiếp đẩy Mộ Hoan vào tử lộ.
Alpha chí tại cao sơn chỉ nhìn xa không nhìn gần, kết quả lại vụt mất thứ trân quý bản thân từng dày công mang về.
Trong các nàng không có kẻ đáng hận, chỉ có kẻ đáng thương.
“Ngươi là ngươi, vĩnh viễn là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, một bước giẫm lên máu tươi thi hài của vạn kẻ bất phục.
Còn Hoan nhi, nàng chỉ là hồn phách lưu lạc, ở Ngạn Huyền đại lục địa này nàng chỉ có ngươi là chỗ nương tựa duy nhất.
Nhưng ngươi không làm được, là người hại chết nàng, không phải là ta hay A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.” Mộ Tước cười dài một tiếng, run run chỉ tay vào mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Nàng chết, đi về với thần linh, không còn lưu lại Ngạn Huyền đại lục địa này nữa.”
“Ngươi câm miệng! A Hoan chưa chết!! Nàng không thể chết!!!”
“Ngươi trầm mê ba năm rồi, lẽ nào vẫn không dám đối diện?”
“Câm miệng!” A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ hất ngã kệ sách bên cạnh, hai mắt long lên sòng sọc: “Nếu ngươi còn dám nói, trẫm lập tức gϊếŧ chết nha đầu đó!”
“Ái Lan đã làm gì sai? Có sai cũng là nàng đã đầu thai nhằm vào bụng của ta, sinh ra giữa thời máu tanh ngập tràn không còn đường lui.” Mộ Tước ôm tiểu phúc đổ gục xuống, tựa như thời điểm Ái Lan vẫn đang dần trưởng thành tại địa phương này: “Một omega như ta, đời này chỉ là kẻ đứng sau hào quang của trượng phu.
Thất thế đến cả oa oa cũng bảo hộ không được, ngươi có hiểu hay không? Các ngươi căn bản không hiểu, các ngươi chưa từng hoài thai sinh oa, các ngươi chưa từng chịu đủ thống khổ chỉ để nghe thấy tiếng khóc yếu ớt.
Sinh mệnh đối với các ngươi chỉ là cỏ rác, nhưng với người làm mẫu thân thì sinh mạng oa oa cũng là sinh mạng của bản thân mình, thậm chí còn quý giá hơn gấp trăm lần… ngàn lần…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn Mộ Tước khốn khổ nằm trên sàn nhà lạnh băng băng.
Con đường này không có sự lựa chọn, mà buộc phải bước đi, thậm chí là bước thật nhanh để kịp với dòng chảy của thời gian.
Lưu loát xoay người li khai, không quên đối nữ nô bên cạnh nói: “Lưu lại một mạng.”