Lái buôn nhìn thấy Mộ Hoan liền quát: “Con nô ɭệ kia ở đâu đến vậy? Cút đi chỗ khác để ta còn buôn bán!”
“Ách, lão bản, ta muốn xem một chút.”
“Xem cái gì mà xem!” Lái buôn thô lỗ đẩy Mộ Hoan lùi lại vài bước: “Cút cút cút!!”
Mộ Hoan ôm lấy hai vai bị đẩy đau, mặc dù giận đấy nhưng không thể ở trước mặt đám đông mà gây gỗ với tên lão đầu lang kia.
Nghĩ a nghĩ, quyết định chạy ra sau lưng một đại hắc lang đang ngã giá mua nô ɭệ.
“Lão bản, hai đồng ba xu, đừng kêu cao quá chẳng ai mua đâu.”
“Đại gia a, ngài đưa cái giá này ta làm sao mà sống bây giờ?” Lão bản cố gắng kì kèo thêm vài đồng nữa: “Vốn mua bọn này đã ba đồng một đứa rồi, ngài mua như thế ta biết sống thế nào đây?”
“Lắm chuyện, ngươi tự mà xem đi, đám nô ɭệ này ốm yếu gầy gò không biết có khiêng nổi bó củi hay không.”
Lão bản quan sát món hàng mình rao bán, chỉ vì hắn muốn tiết kiệm chút tiền mà không cho đám nô ɭệ này ăn.
Giờ thì hay rồi, đứa nào đứa nấy đều ốm trơ xương, xem chừng khó lòng bán được giá cao.
“Có mấy đứa omega ở đây, mua về sinh con đẻ cái cũng được.”
“Nhà ta nuôi bảy tám con nữ nô rồi, chả thấy đứa nào đẻ được con cả.” Lão hắc lang hậm hực to tiếng: “Mua đám alpha kia thôi để chúng còn về xây thêm ngoại trạch cho ta.”
“Ây da, đại gia ngài thêm chút đỉnh đi.
Ba đồng hai xu tám được không?”
“Ta nói hai đồng ba xu, có bán không thì bảo?”
“Cái kia…”
Mộ Hoan liếc mắt nhìn đám alpha kia đang run rẩy khóc hết nước mắt, ngay cả một bộ áo lành lặn để mặc cũng không có giờ lại phải theo đám người Lang tộc đi làm khổ sai.
Cầm lòng chẳng đặng mà lên tiếng: “Lão bản, năm đồng một đứa, bảy đứa ta mua hết.”
Lão bản trợn trừng mắt nhìn Mộ Hoan: “Nha đầu, ngươi còn chưa đi à?”
“Ngươi có bán không?” Tiện tay lấy trong túi vải một nén bạc: “Cái này là của ngươi.”
Vừa thấy bạc hai mắt lão bản liền sáng rực, mặc kệ là người hay lang khẳng khái nói: “Bán!”
Đem bạc ném về phía lão bản, Mộ Hoan quay sang đối bảy đứa trẻ nói: “Tiểu đệ tiểu muội, các ngươi được tự do rồi, đi đi.”
Cảm giác lúc này chẳng khác gì phú hào vung tiền cứu trợ, Mộ Hoan trong lòng hắc hắc cười lớn, quả nhiên làm người giàu vẫn thích hơn.
Đáng tiếc vui chưa bao lâu vai đã bị một ai đó túm lấy, quay đầu lại thầm than không ổn, lão hắc lang kia sao lại nhìn nàng như vậy a?
“Ranh con, đứng lại nói chuyện chút đi.”
Lão hắc lang ngã giá cả buổi sắp mua được đám nô ɭệ với giá hời lại bị một con nô ɭệ vắt mũi chưa sạch phá bỉnh tất nhiên sẽ nổi giận.
Mộ Hoan đổ mồ hôi lạnh, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Đại gia, có chuyện gì sao?”
“Còn dám hỏi sao?”
Bỏ qua bản thân là alpha mà tiểu nô ɭệ chỉ là nho nhỏ omega, lão hắc lang không biết liêm sỉ vung nắm đấm to như quả tạ hai cân về phía Mộ Hoan.
Theo bản năng đưa tay lên đỡ một đấm này, đau đớn bản thân mường tượng lại không đến mà chỉ có tiếng la hét inh ỏi của lão hắc lang.
“Buông ra! Đám nô ɭệ bần tiện các ngươi muốn làm phản sao!?”
Bảy đứa nhỏ nô ɭệ đứa giữ tay đứa kéo chân lão hắc lang, có bị mắng chửi thế nào cũng không chịu buông.
Sự tình nháo lớn, đám người Lang tộc bắt đầu kéo đến xem, sợ rằng không bao lâu nữa sẽ kinh động quan phủ.
Mộ Hoan nuốt một ngụm nước bọt, quát lên một tiếng: “Buông ra, chạy đi!!”
Đám trẻ tất nhiên nghe hiểu, vội vàng buông lão hắc lang khiến hắn ngả chỏng vó xuống đất rồi cắm đầu chạy theo phía sau Mộ Hoan.
“Mẹ nó đám tiện nô!!”
Không biết chạy qua bao lâu, hết quẹo sang con hẻm này lại rẽ qua con hẻm khác, mãi đến sau lưng không còn tiếng chửi rủa của lão hắc lang kia Mộ Hoan mới dám dừng lại.
Bảy đứa trẻ theo ngay sát bên cạnh, tròn xoe đôi mắt nhìn ân nhân của mình.
Mộ Hoan tựa lưng vào tường hổn hển thở dốc, tiện tay kéo lỏng thắt lưng của mình để tháo xuống túi vải đựng ngân lượng.
Sáng giờ nàng cũng mua được kha khá thứ, bất quá vẫn còn ít nhất là ba bốn nén bạc bên trong, miễn cưỡng có thể đủ cho đám trẻ này sống qua bốn tháng.
“Cái này, cho các ngươi hết.” Nghĩ gì đó, Mộ Hoan tháo xuống tất cả nữ trang của mình dúi vào tay đứa trẻ lớn nhất: “Đem bán tất cả thứ này cũng đổi được mười nén bạc, ngươi dẫn đệ muội đi thật xa đừng quay về đây nữa.”
“Nhưng ân nhân, cái này bọn ta thật không thể nhận.” Nữ hài lớn nhất niên kỷ cũng chỉ mới mười hai tuổi, mặt nhỏ vặn vẹo ứa nước mắt: “Ân nhân cho bọn ta cùng đi, được không?”
“Ta cũng giống các ngươi, sao có thể dẫn các ngươi đi cùng đây?” Mộ Hoan ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa gò má hốc hác của nha đầu: “Đi thật xa, nhiêu đây đủ các ngươi sống sót qua nửa năm.
Cố gắng tìm việc gì đó mà làm, đừng để người khác quyết định sinh tử của mình, có biết không?”
“Ân nhân…”
“Ngoan, đừng khóc.
Cuối con đường này là hàng xe ngựa, các ngươi mua một chiếc xe rồi lên đường đi ngay, có ai hỏi thì bảo là nhị tiểu thư Đồng vương phủ sai đi mua, biết không?”
Đám trẻ bưng mặt rấm rức khóc, thật sự không nỡ rời khỏi Mộ Hoan.
Đem từng đứa trẻ ôm vào lòng dỗ dành, lúc này nàng cảm giác mình không khác mẫu thân của bọn chúng là bao: “Thượng lộ bình an.”
Nữ hài dụi dụi mắt, mếu máo hỏi: “Chủ nhân, ngài tên là gì thế?”
“Ta sao?” Mộ Hoan chỉ vào bản thân mình, híp mắt cười: “Hoan Hỉ.”
“Hoan Hỉ…”
Đem cái tên này đặt vào trong lòng, lặng thầm khắc cốt ghi tâm.
“Ta đến lúc phải đi rồi, nhớ lời ta dặn, có biết hay không?”
“Vâng, ân nhân.”
Mộ Hoan chậm rãi đứng dậy, vẫy vẫy tay: “Đi đường cẩn thận.”
Dứt câu lập tức xoay người chạy khỏi con hẻm nhỏ, ánh dương quang phủ lên dáng người nhỏ bé, dần dần biến mắt giữa tầng tầng lớp lớp quang mang đẹp đẽ.
Đứa bé nhỏ nhất ngậm ngón tay nhìn theo: “Tỷ tỷ, người đó thật tốt.”
“Không, ân nhân không phải con người, mà là thiên thần…”
======================
Biên giới nhiễu loạn bởi thế lực ngoại bang Hổ tộc, trăm năm qua mối giao hảo giữa Lang tộc và Hổ tộc đã dần rạn nứt thậm chí bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn gay gắt.
Chiến tranh cuối cùng cũng nổ ra, một sinh một tử, Lang tộc và Hổ tộc dù cố gắng thế nào vô pháp hòa hợp được với nhau.
Biên giới phía bắc vẫn còn đổ tuyết khi sắp vào tháng ba, hơi lạnh bao trùm toàn bộ cơ thể dù cho lớp lông mao có dày đến đâu cũng phải rùng mình cảm mạo.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dẫn theo bốn vạn quân sĩ theo đường núi tiến về phía bắc, đầu dính đầy tuyết trắng, đệm thịt chai sần đau buốt lại bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Quân sĩ toàn bộ đều là lang tộc trưởng thành, so với A Ba Đáp Thấu Á Viên còn to lớn gấp đôi, lầm lầm lũi lũi kéo dài một đường không dứt.
Đi đến khi trời nhá nhem tối mới dừng chân dựng bồng sát vách núi, một trướng bồng năm sáu người cùng ngủ, cứ hai canh giờ đổi lượt gác một lần.
Tính hôm nay đã qua ba ngày, phía bên Hổ tộc rất nhanh sẽ biết tin, dù phát sinh chuyện gì A Ba Đáp Thấu Á Viên thề với lòng phải bảo toàn lực lượng quân an toàn đến biên giới Lang – Hổ.
“Điện hạ, biên giới còn cách chúng ta thêm mười ngày đi đường nữa.”
“Thời gian này rất quan trọng, đừng để xảy ra bất kỳ sơ sót nào.” A Ba Đáp Thấu Á Viên phóng tầm mắt nhìn màn đêm dần nuốt chửng ngọn núi trước mặt: “Sớm thôi, chúng ta phải đối mặt với một trận chiến.”
Tích Lập tướng quân cung kính chấp tay: “Không biết điện hạ có đoán ra được lúc nào quân Hổ tộc sẽ kéo đến hay không?”
“Đêm nay.”
“Sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bình tĩnh như thể những chuyện nàng sắp đối diện chẳng đáng là gì: “Chỉ cần nội cung xảy ra động tĩnh gì mật thám của Hổ tộc lập tức biết được, theo tính toán hôm qua tin tức đã tới tai Hổ vương.
Xem chừng hôm nay bọn chúng sẽ tập kích chúng ta trên sườn núi này.”
“Chẳng phải quá nguy hiểm sao?”
“Tất nhiên nguy hiểm, bất quá cũng là một điều thuận lợi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hất cằm hướng đỉnh núi phía trên mà nói: “Từ nơi đó ném đá xuống cũng gϊếŧ được không ít.”
“Chúng ta đang đóng quân ở đây.”
“Phải, đám Hổ tộc sẽ đứng ở trên đó ném đá xuống chỗ chúng ta.”
Tích Lập trợn trừng mắt: “Điện hạ, ngài có biết mình đang nói gì không?”
“Tối rồi, vào nghỉ ngơi thôi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rì rì xoay người vào trướng bồng: “Ta đi ngủ trước, ngươi ở đây canh chừng đi.”
“Điện hạ!!!”
Gọi mãi Ngạc vương cũng không bận tâm, Tích Lập nổi giận húc mạnh thân vào trong vách đá khiến vụn đá từ trên cao lộp bộp rơi xuống đất.
Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy việc để một hoàng thân nhỏ tuổi đứng ra lãnh đạo quân cảm tử đã không ổn rồi, vậy mà không nghĩ ra được điện hạ còn thờ ơ với sống chết của quân sĩ.
Bây giờ chỉ có thể cầu trời tối nay quân Hổ tộc không kéo đến để kịp thời gian rời khỏi ngọn núi này.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, đầu canh ba quân Hổ tộc kéo đến đỉnh núi hô hào inh ỏi, những người đang ngủ trong trướng cũng phải choàng tỉnh chạy ra xem tình hình.
Tích Lập thầm than không ổn, nheo nheo mắt nhìn đuốc cháy sáng phía trên đỉnh núi.
Quả nhiên, Hổ tộc đã kéo đến.
Phó tướng lãnh đạo Hổ tộc dàn thành hàng giương cung nhắm bắn tất cả Lang tộc bên dưới.
Tích Lập hoảng hốt quát: “Bảo vệ điện hạ, bỏ lại trướng lập tức chạy khỏi đây.”
Màn mưa tên điên cuồng bay xuống, chỉ mới một trận đầu tiên đã tử thương hơn năm sáu mươi người.
Phó tướng Hổ tộc ha hả cười vang núi: “Chỉ cần giao ra A Ba Đáp Thấu Á Viên, bản tướng sẽ tha mạng chó cho các ngươi!!”
Bên dưới xôn xao, một vài tộc nhân Lang tộc dìu đỡ đồng đội bị thương vào sát vách núi né tránh màn mưa tên.
Trong lúc nguy cấp như vậy mà Ngạc vương lại biến mất, mọi người bới tung cả trướng bồng cũng không thấy bóng dáng của nàng đâu.
Chính lúc đó phía trên đỉnh núi lại truyền đến một tiếng hét thảm, đám quân Hổ tộc đang đứng nghiêm chỉnh lại đổ gục xuống, xác chết theo triền núi lăn xuống vực sâu.
“Đánh!”
Trong bóng tối, tiểu bạch lang như tỏa ra hàng vạn hào quang, một phát cắn chết tươi hai tên Hổ tộc đang giương cung nhắm bắn.
Máu phun cao ba tấc, từng cái từng cái xác không ngừng men theo triền núi lăn xuống.
Lúc mọi người không chú ý, A Ba Đáp Thấu Á Viên đã dẫn theo hai trăm quân leo lên đỉnh núi núp trong những lùm cây bụi cỏ ẩn thân, đợi khi quân Hổ tộc kéo đến thì lao ra tập kích.
Hai trăm binh một cắn hai xé đem xác kẻ thù trải thành đường đi, lấp đầy vực sâu thành đất bằng.
Tích Lập trấn định lại tinh thần, cao giọng quát: “Cung thủ vào vị trí!”
Quân Lang tộc nhanh chóng chụp lấy cung tiễn dàn thành đội hình, hướng cung tên về phía trước.
Với độ cao này khả năng trúng không lớn, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chết được vài ba tên.
“Đúng kẻ thù, bảo vệ lực lượng!” Tích Lập quay sang đám quân còn lại: “Chia thành hai đội, đem ngọn núi này thắp sáng như ban ngày!”
Tất cả đèn đuốc mang theo đều đem cắm thẳng vào đất, một người đổ dầu một người châm lửa.
Quả nhiên, Lang tộc thật sự đem ngọn núi này thắp sáng thành ban ngày.
“Bắn!”
Vụt vụt âm thanh mũi tên xé gió bay đi, đám quân Hổ tộc liên tục trúng tên ngã lăn xuống triền núi, máu thấm ướt cả con đường.
Phó lĩnh Hổ tộc nhận thấy tình hình không ổn, lập tức ôm đầu bỏ chạy trước để quân sĩ làm lá chắn máu bảo vệ cho hắn.
Xác chất thành núi, máu chảy thành sông.
Trăng đêm nay đặc biệt sáng, đặc biệt viên mãn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên giẫm mạnh chân lên tên Hổ tộc cuối cùng, ngửa đầu tru dài một tiếng, đá núi xung quanh cũng kịch liệt rung động.
Tích Lập ném bỏ kiếm trong tay, cùng ba quân tước sĩ đồng loạt quỳ xuống dập đầu: “Điện hạ anh minh!!!”