Lang Hậu Truyền Kì


“Thái y, tình hình thế nào rồi?”
Thái y chậm rì rì thu tay lại, An An và Tường Liên lập tức bước đến chỉnh lại mành vải, đem tay Mộ Hoan đặt trở vào chăn.

Mộ Tước nóng lòng muốn biết bệnh tình của Mộ Hoan, gấp gáp dò hỏi thái y, nhưng nhìn qua sắc mặt hắn xem chừng thật sự nghiêm trọng.
“Nương nương ngài chắc biết rõ thân thể quân quý có bao nhiêu nhu nhược, lần này nhị tiểu thư bôn ba rừng núi nhiều ngày không được ăn uống đầy đủ, phong hàn nhập thể khí huyết bất thông âm dương suy thịnh rối loạn.

Hiện tại thiếu gì bổ sung cái đấy, ăn uống nghỉ dưỡng hợp lý không được nghĩ ngợi đi đứng nhiều.

Vi thần sẽ giúp nhị tiểu thư kê đơn bổ dược, ba chén sắc thành tám phân không nhiều không ít, mỗi ngày hai lần tuyệt không được bỏ giữa chừng.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nghe xong cầm lòng chẳng đặng mà hỏi: “Cái kia, vài ngày nữa nhị tiểu thư sẽ gả vào Hân vương phủ, ngươi xem có kịp hay không?”
“Sợ rằng phải dời lại.” Thái y nhìn qua tấm rèm mỏng, lắc lắc đầu: “Thân thể nhị tiểu thư hư nhược trầm trọng, hiện tại chẳng khác gì thành lũy bề ngoài kiên cố nhưng bên trong đã rạn nứt chờ ngày sụp đổ.

Điện hạ, nếu không điều dưỡng sợ rằng sau này nhị tiểu thư sẽ không thể khai chi tán diệp cho Hân vương.”
Mộ Tước nghe xong lảo đảo suýt ngã, hai mắt ứa lệ: “Thật sự nghiêm trọng như vậy?”
“Nếu làm theo ăn uống nghỉ ngơi điều độ không quá nửa năm sẽ hoàn toàn bình phục.”
“Như vậy quá lâu!”
Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tất sợ một đạo chiếu thư ban xuống đem Mộ Hoan gả nhập Ngạc vương phủ, nếu như vậy mọi tính toán trước đây của nàng đều đổ sông đổ bể.
“Điện hạ, có thể xin Hân vương dời lại nửa năm được hay không?” Mộ Tước nâng khăn vải lau chùi nước mắt, thiết tha cầu xin: “Đợi khi Hoan nhi thật sự bình phục rồi hẵn tính chuyện gả đi, như vậy Hân vương cũng không oán trách chúng ta đưa người không có khả năng khai chi tán diệp.”
“Nhưng…”
Thấy Mộ Tước khóc thương tâm như vậy A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng nói không nên lời, trước mắt miễn cưỡng chống đỡ, nếu như A Ba Đáp Thấu Á Viên đòi lấy người thì có thể vịn vào chuyện này mà từ chối.
“Được rồi, nửa năm thì nửa năm, các ngươi nhất định phải hảo hảo giúp đỡ nhị tiểu thư bình phục hoàn toàn.”
“Thần tuân mệnh.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn kéo lấy cánh tay của Mộ Tước, sẵn giọng nói: “Nàng cũng không cần lưu lại, cả đêm qua chưa chợp mắt được nên cùng ta về nghỉ ngơi trước.”
Vốn muốn xin ở lại nhưng bắt gặp ánh mắt cường liệt kia Mộ Tước liền mất hết dũng khí, giống như con chó nhỏ ngoan ngoãn cụp tai theo sau.

An An cũng nhanh chóng đi theo hầu hạ chủ tử, chuyện trong phòng giao lại hết cho Tường Liên coi sóc.
Thái y kê đơn xong thì đưa cho Tường Liên căn dặn: “Có thể dùng thêm bổ dược nhưng không quá lạm dụng, vài ngày nữa ta lại đến thăm khám.”
“Thái y, mời.”
Tiễn thái y ra tận cửa lớn Đồng vương phủ, đợi khi xe ngựa rời đi một lúc mới quay trở về phòng.

Bất quá đúng lúc đó lại có một chiếc xe ngựa khác đỗ trước cửa lớn, mành xe lập tức được vén lên, một công công từ trên xe ngựa bước xuống bậc thang đi đến trước mặt nàng.
“Ngươi là…”
“Ta là A Phúc, nô tài của Ngạc vương cung.”
“Hóa ra là người Ngạc vương cung, không biết có gì chỉ dạy?”
“Không dám.” A Phúc đưa mắt nhìn tiểu nữ nô theo hầu sau xe ngựa, híp mắt cười nói: “Ngạc vương nghe tin lệnh ái trong người không khỏe lại không có thời gian đến thăm hỏi nên phái A Phúc mang một cân huyết yến đến làm quà.”
“Ngạc vương thật sự có lòng, nô tì là Tường Liên nữ nô của nhị tiểu thư.”
A Phúc cầm lấy khay gỗ bọc vải đỏ đưa cho Tường Liên, hòa nhã cười cười: “Cái này cống phẩm Ba Tư chỉ có mỗi Ngạc vương được Hoàng thượng ban tặng, nhớ phải giữ cho kỹ, nhất định mỗi ngày đều phải nấu cho lệnh ái thưởng thức.”
Tường Liên tất hiểu ý tứ câu này, hai tay nhận lấy khay gỗ nâng lên ngang mày cung kính hành lễ: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”
“Không làm phiền ngươi nữa, ta cũng phải trở về báo tin cho điện hạ, cáo từ.”
“Công công đi thong thả.”
Mãi đến khi xe ngựa đi khuất Tường Liên mới quay trở về phòng, tay cầm khay huyết yến run run, thứ trân phẩm quý giá này sơ suất một chút nàng có chết trăm lần cũng không đủ đền.
Không may lại đụng đám người Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đang thưởng hoa ngoài vườn, phát hiện Tường Liên mang khay phủ vải thêu ấn Ngạc liền cho gọi đến.

Tường Liên chỉ là nho nhỏ nữ nô sao dám cãi lệnh, một đường tiến vào nội đình.
“Nô tỳ Tường Liên khấu kiến chính phi nương nương.”
“Đứng lên đi.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm quét mắt nhìn khay gỗ phủ vải trên tay nàng, giả lả cười hỏi: “Ngươi ban nãy không phải đi tiễn thái y sao? Sao giờ lại mang bảo vật trở về đây?”
“Nô tỳ tiễn thái y một đoạn thì người của Ngạc vương cung đến, thân tín của Ngạc vương là A Phúc công công mang lễ vật đến nói là Ngạc vương công vụ bận rộn không thể thăm hỏi nên gửi lễ vật coi như quà bù đắp.”
“Nguyên lai là như vậy.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm liếc nhìn Đào Hoa, nàng ta hiểu ý liền đoạt lấy khay gỗ trên tay của Tường Liên.
“Nương nương!!”
“Nếu đã mang đến Đồng vương phủ nhất định phải thông qua bản phi, ngươi nói có đúng không?”
Bản thân yếu thế thấp hèn chỉ có thể nhìn người khác cướp đi lễ vật của chủ tử, Tường Liên cắn chặt răng nhẫn nhịn cúi đầu: “Nương nương nói phải.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm hài lòng gật đầu, tiện tay kéo vải đỏ phủ bên trên xem thử lễ vật Ngạc vương cung mang đến là gì.

Đến khi nhận rõ đồ vật bên trong sắc mặt lập tức biến đổi, không dám tin tưởng một nho nhỏ Ngạc vương lại có bản lĩnh sở hữu huyết yến quý hiếm.
Sợ rằng hoàng hậu nương nương cũng không có được.
Một khối huyết yến nhỏ cỡ một đốt ngón tay đã có giá hơn một rương vàng ròng, so với tổ yến bình thường công dụng dưỡng nhan dưỡng bệnh đều xếp hàng nhất đẳng.

Trong khay này có trên dưới một cân, không thể nào Ngạc vương lại sở hữu nhiều huyết yến như vậy.
“Ngươi nói đây thật sự là Ngạc vương phủ đưa đến?”
“Nô tỳ không dám nói dối, A Phúc công công có nói đây là cống phẩm Ba Tư chỉ có duy nhất một mình Ngạc vương có được.”
“Tốt.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đặt lại khăn vải lên khay, phất tay nói: “Ngươi về được rồi.”
“Nhưng, cái kia…”
Đào Hoa thô lỗ xốc người Tường Liên đứng dậy đẩy ra ngoài đình: “Lắm lời, cút đi, có phải muốn chọc giận nương nương không?”
Tường Liên nén xuống giận dữ cung kính hành lễ rồi xoay người đi ngay, nàng không muốn vì nàng mà nhị tiểu thư cũng bị liên lụy.
Đào Hoa nhìn theo một lúc rồi quay trở vào trong đình nịnh bợ: “Thứ quý giá nhất định phải cho nương nương hưởng dụng trước, xem xem huyết yến có bao nhiêu quý hiếm, chỉ cần ăn một chút nhan sắc đã cải thiện ba phần, rất nhanh nương nương sẽ có được sủng ái của điện hạ.”
“Thứ đồ này bản phi nhất định phải lấy, bất quá…”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm chậm rãi đứng dậy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa lớn Đồng vương phủ, trong đầu rối ren một mảng: “Tại sao hoàng thượng lại ban thưởng cho nhi nữ của một omega loài người bần tiện nhiều huyết yến như vậy? Lẽ nào…”
“Nương nương lo nghĩ nhiều rồi.” Đào Hoa đi đến bên cạnh khéo léo rót mật: “Ngạc vương là ai kia chứ? Xuất thân tầm thường, nếu không phải hoàng thượng thương hại không muốn huyết mạch hoàng thất lưu lạc sợ rằng Ngạc vương cũng chỉ như đám nô ɭệ ti tiện kia thôi.

Còn Đồng vương là nữ oa duy nhất của Hoàng hậu nương nương, chỉ điểm này thôi đã hơn hẳn Ngạc vương rồi, nương nương không cần lo lắng chút chuyện nhỏ nhặt này.”
“Bản phi sao có thể không lo cho được?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm vịn tay lên lan can, giọng nói phát run cũng chẳng phát hiện: “Đồng vương thượng vị trở thành Hoàng đế, Cách Nhĩ tộc dựa vào bản phi làm hoàng hậu mới có cơ hội một bước lên cao, nếu lỡ rơi vào tay người khác xem như mọi thứ tính toán lâu nay đều là vô ích.”
“Đối thủ của Đồng vương không phải Ngạc vương, mà là Hân vương.” Đào Hoa đảo mắt nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng thì thầm vào tai Cách Nhĩ Tạ Bố Âm: “Chuyện quan trọng bây giờ là loại trừ Mộ Hoan.”
“Bệnh tình của nha đầu đó không nhẹ, nếu nhúng tay vào thuốc uống mỗi ngày thì…”
Đào Hoa kéo khóe môi, cười cười nói: “Nô tỳ minh bạch, nô tỳ lập tức làm theo phân phó của nương nương.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm hài lòng gật đầu, liếc mắt nhìn khay huyết yến trên bàn, ánh mắt liền trầm xuống một đoạn: “Ai cũng không được cản đường Cách Nhĩ Tạ Bố Âm ta!!”

Đến tối muộn tình trạng bệnh của Mộ Hoan vẫn không cải thiện, cả đêm sốt cao không ngừng được, khăn thay bao nhiêu sớm đã chẳng có chút công dụng nào.

Trắc phi nương nương thức suốt đêm hôm qua hiện tại lực bất tòng tâm chỉ có thể cùng Đồng vương trở về nghỉ ngơi trước, chuyện chăm sóc Mộ Hoan giao lại cho Tường Liên.
Mộ Hoan sốt cao không giảm đây là chuyện rất nguy hiểm, nhưng dù có uống bao nhiêu thuốc có châm cứu bao nhiêu lần cũng không thể hạ sốt được.

Tường Liên đau lòng nhìn nhị tiểu thư bị cơn sốt hành hạ mà không thể làm gì khác, ngay cả thái y cũng phải thúc thủ đầu hàng chờ xem tạo hóa của nàng.
Cả đêm Mộ Hoan tâm tâm niệm niệm duy một cái tên, Thấu Á Viên.
“Á Viên…”
Thay thêm một cái khăn mới, Tường Liên thấy nhị tiểu thư trong hôn mê vẫn nhắc tên của alpha lạ mặt kia liền không cầm được nước mắt.
“Tiểu thư, người đi bao lâu rồi ngài vẫn còn chưa buông được sao?”
Mộ Hoan hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc trống rỗng tay chân vô lực, ý thức phân tán khắp nơi: “… Á Viên…”
“Tiểu thư…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập mạnh, Tường Liên hốt hoảng chạy ra xem thử rốt cuộc là ai, vạn vạn không ngờ từ bên ngoài phóng đến một cái bóng trắng lớn gần gấp đôi người bình thường.
“Ngươi…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt nhìn nàng: “Lui ra.”
“Ai cho phép ngươi vào đây?” Tường Liên nén giận quát to: “Cút khỏi đây trước khi ta gọi người đến ném ngươi vào địa lao.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không có nhiều thời gian ‘tán gẫu’ với Tường Liên, dứt khoát xoay người vào trong xem tình hình của Mộ Hoan thế nào rồi.

Ngoài dự đoán, kiều hương cư nhiên vẫn sốt li bì, cứ nghĩ dùng thuốc sẽ cải thiện nào ngờ còn trầm trọng hơn.
“A Hoan, nàng sao lại như thế?” A Ba Đáp Thấu Á Viên cọ cọ mặt nàng hai cái, vẫn còn rất nóng: “Sao vẫn còn sốt cao như vậy? Mau mở mắt nhìn ta, A Hoan, ta trở về rồi đây.”
Mộ Hoan vẫn như cũ không ý thức được tình hình hiện tại: “Á Viên…”
“Phải, ta ở đây, Á Viên của nàng.” Đệm thịt mềm mại áp lên gò má trắng trẻo xinh đẹp xoa vuốt mấy cái, đau lòng mở miệng oán trách: “Nàng nói nàng muốn làm kiều hương của ta, bây giờ thì sao đây? Bệnh nặng như vậy ngay cả ta cũng không nhận ra, làm sao mà bái đường thành thân?”
“Viên… Viên…”
“Đừng sợ, ta xin lỗi, xin lỗi đã để nàng chờ lâu như vậy.

Nếu ta về sớm hơn nàng sẽ không gặp nguy hiểm, nếu ta tìm thấy nàng sớm hơn nàng đã không ngã xuống suối, A Hoan, xin lỗi…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngăn không được hối hận, cố sức cọ dụi vào hai bên mặt của Mộ Hoan che giấu nước mắt chạy dọc theo gương mặt.
“Xin lỗi…”
“Á Viên, lạnh…”
“Lạnh sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên quay sang Tường Liên lớn tiếng quát tháo: “Lấy thêm chăn ra đây, nhanh lên!”
“Ách!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui