A Ba Đáp Thấu Á Viên: “…”
Đến lúc này vẫn cho rằng nàng là khất cẩu?
Tiếp nhận hộp gỗ từ tay A Phúc, Mộ Hoan tò mò mở ra xem thử bên trong là lễ vật gì.
Vòng tay phỉ thúy ánh sắc xanh huyền ảo, chạm trổ họa tiết chìm càng tăng thêm phần tao nhã, liếc sơ qua đã biết giá trị của nó không hề thấp.
“Lễ vật này…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không màn lễ tiết chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Có thích hay không?”
“Đẹp thật, ta chưa thấy đôi vòng nào đẹp đến như vậy.”
Mộ Hoan đương lúc cao hứng muốn đeo vòng ngọc phỉ thúy vào tay bất quá lại đeo không vừa, vòng trượt một đoạn thẳng đến khuỷu tay mới chịu dừng lại.
Tay trẻ con đeo vòng của người trưởng thành tất nhiên sẽ không vừa, chưa kể Mộ Hoan bệnh nặng chưa khỏi cánh tay tự nhiên nhỏ hơn bạn bè đồng trang lứa.
Nhận thấy kiều hương tâm trạng tuột dốc, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức dỗ dành: “Đợi nàng khỏi bệnh ta đem nàng tẩm bổ trở thành béo tròn mũm mĩm thì có thể đeo vòng ngọc đẹp thôi.”
Mộ Hoan bĩu bĩu môi, đem vòng ngọc phỉ thúy đặt lại chỗ cũ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên vội đưa hộp gỗ còn lại cho nàng: “Vẫn còn món này, nhất định sẽ hợp ý nàng.”
Mặc dù tinh thần giảm đi một nửa nhưng Mộ Hoan vẫn tiếp nhận thành ý này của chó nhỏ, thử mở ra xem bên trong lại là kinh hỉ gì nữa.
Một chiếc kim thoa.
“Tên của nó là Huỳnh Ngọc Thố Vũ, có phải rất đáng yêu?”
“Trên thoa có khắc thỏ ngọc giã bánh, quả nhiên có sáng tạo, tổng thể vô cùng khả ái.”
“Nàng thích là tốt rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ở bên sườn mặt nàng cọ lấy cọ để, dịu giọng quyến rũ: “Có phải nên thưởng cho ta hay không?”
Mộ Hoan tiếp nhận gương đồng từ tay A Phúc, cẩn thận quan sát nên cài thoa trên búi tóc, càng nhìn càng thấy thuận mắt quả nhiên lễ vật tình nhân tặng khác biệt.
Dẫu cho chó nhỏ chỉ mang cho nàng một đoạn gỗ mục mài giũa nham nhở nàng cũng xem là báu vật mà cất kỹ trong rương không cho ai chạm đến.
“Hảo, ngươi muốn được thưởng gì?”
Phát hiện đối phương càng dán càng sát Mộ Hoan lập tức đưa tay ngăn cản: “Không thân, ta vẫn còn bệnh sẽ lây cho ngươi.”
“Ta không sợ, dù sao hôm qua thân cũng đã thân rồi.”
“Đừng, ta thật sự không khỏe.”
“Đến nay vẫn còn mệt mỏi?” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngờ vực nhìn trái nhìn phải nhưng chẳng thấy gì bất thường: “Thái y làm việc thế nào đây? Sao đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn bệnh còn nghiêm trọng hơn.”
“Ta mệt.”
“Hảo, ta đưa nàng về giường nghỉ ngơi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên để nàng vịn vào người dìu đỡ trở về giường, đường đi chẳng bao xa nhưng tốc độ cả hai so với rùa còn chậm hơn, mất rất nhiều công phu mới có thể chạm đến nệm vải ấm áp.
“Mệt mỏi như vậy rồi?” A Ba Đáp Thấu Á Viên cắn chăn lên đắp kín người cho tiểu kiều hương, dịu giọng hỏi: “Đã ăn uống gì hay chưa?”
“Vừa uống thuốc xong, cảm thấy không khỏe cho lắm.”
“Kỳ quái, uống thuốc rồi sao vẫn cảm thấy khó chịu?”
“Ta cũng không biết, có lẽ là tác dụng phụ.” Mộ Hoan đưa tay che miệng ho hai tiếng, thì thào đáp: “Vài ngày sẽ khỏi thôi, đừng lo lắng.”
“Nàng như vậy bảo ta đừng lo lắng?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn thêm một lúc, hai chân mày thoáng chau lại: “Nàng có ăn bậy bạ bên ngoài hay không?”
“Không có, cả ngày chỉ ăn chút cháo và uống thuốc.”
“Là cháo gì?”
“Cháo ngũ vị, mọi hôm đều dùng, có vấn đề sao?”
“Ta cảm thấy Tường Liên kia có vấn đề.” A Ba Đáp Thấu Á Viên bắt lấy bàn tay của nàng: “A Hoan, nàng phải để ý kỹ một chút, đừng quá tin tưởng người khác.”
“Ngươi cho rằng Liên tỷ cố tình ám hại ta?”
“Chỉ là suy đoán, không bằng không chứng ta chẳng dám nói bừa, nhưng nàng cũng phải cẩn thận đề phòng.”
Mộ Hoan bị nàng làm cho căng thẳng theo, run giọng hỏi lại: “Nghiêm trọng như vậy? Ta thấy Liên tỷ cũng không có ác ý gì, so với tỷ tỷ còn chăm lo ta chu đáo hơn.”
“Không thân không thích lại chu đáo với nàng có phải kỳ quái không? Nàng ta thân là nữ nô một chút giới hạn cũng chẳng biết, giống như cố ý tiếp cận nàng còn nàng thì ngây thơ chẳng biết gì.”
“Ách…”
“Nhớ kỹ lời ta nói, cái gì cũng phải đề phòng, đừng quá tin người.”
“Hảo, ta minh bạch.” Mộ Hoan hít một ngụm lãnh khí, yếu ớt đáp: “Sau này cái gì cũng nghe theo ngươi, cẩn thận kiểm tra rồi mới tiếp nhận.”
“Tốt, đừng làm gì khiến bản thân chịu tổn thương là được.”
Nhìn hai người một mảng tình ý triền miên, A Phúc suýt chút đã bị chói mù mắt, trong lòng âm thầm cảm khái.
Trước đây hắn còn tưởng điện hạ là đầu gỗ không hiểu phong tình, hóa ra là tiểu alpha rất biết lấy lòng omega, câu nào câu nấy như rót mật vào tai ngọt đến chết người.
Mộ Hoan nằm yên trên giường không cử động, chớp chớp mắt hạnh dò hỏi: “Thấu Á Viên, ngươi quê quán ở đâu? Trong nhà song thân còn hay mất? Thân phận ra sao? Bối cảnh gia đình thế nào? Chúng ta hôm nay nguyện ý mở lòng vì nhau, sớm muộn cũng về chung một nhà chi bằng nói rõ để ngày sau khỏi bỡ ngỡ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng chần chờ, vốn dĩ muốn đem sự thật nói rõ nhưng vẫn còn e ngại Mộ Hoan sau khi biết thân phận của nàng sẽ không còn muốn thân cận.
Thế lực trong triều phân thành hai bên cán cân cân bằng, một là Hân vương hai là Đồng vương.
Kẻ dễ bị loại trừ nhất dĩ nhiên là con gái của một omega loài người, chính bản thân A Ba Đáp Thấu Á Viên còn chẳng rõ mình sống được bao lâu sao dám liên lụy Mộ Hoan.
Bất quá nàng luyến tiếc, nàng thật lòng thật dạ yêu thương Mộ Hoan, muốn nàng cùng bồi bên cạnh làm một đôi phu thê bình thường.
Chỉ sợ thiên ý nan vi, nay cười mai khóc có muốn cũng tránh không khỏi.
“Ta họ một chữ Thấu, tên Á Viên.
Song thân nay chỉ còn phụ thân, mẫu thân bệnh nặng qua đời nhiều năm trước.
Gia đình bối cảnh chẳng có gì đặc biệt, lấy xưởng vải làm kế sinh nhai sinh sống qua ngày.
Trong nhà còn chín vị huynh tỷ, ta là nhỏ nhất, tuy không tính là thân thiết nhưng cũng không đến mức gặp là gây gỗ nhau.”
“Gia đình đông con nhất định nảy sinh nhiều vấn đề, có mâu thuẫn cũng là chuyện thường tình.
Nhưng mà…” Mộ Hoan vặn vẹo tay áo, thoáng ngập ngừng đôi chốc: “Ta vụng về ngươi cũng rõ, gả vào gia đình đông đúc như vậy sợ ngày ngày đều bị bắt lỗi xử phạt, lúc đó ngươi ở giữa cũng sẽ khó xử.”
“Không cần lo lắng chuyện này, gia phụ kinh doanh nhiều năm có được một số tiền kha khá cho huynh đệ tỷ muội ra ngoài xây dựng trạch viện, sau này gả cho ta nàng cũng không phải sống chung với huynh tỷ.”
“Thật sự? Làm ta lo muốn chết, không phải đi làm dâu quả nhiên thoải mái hơn nhiều.”
“Đúng là ngốc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vung đệm thịt vỗ vào trán nàng nửa như trách móc nửa như sủng nịch: “Lẽ ra phải cho nàng nếm chút khổ để bớt cái tính vụng về ngang bướng, xem nàng đi, đến tuổi gả đi rồi vẫn chẳng có mẫu thêu nào.”
“Mẫu thêu?” Mộ Hoan trợn trắng mắt, không dám tin vào những gì vừa ngay thấy: “Gả đi còn phải thêu?”
“Tất nhiên, y chẩm, sàn đan, mành giường, khăn trải bàn, vải lót sàn, tất cả đều do tân nương tử tự làm lấy mang đến nhà phu quân.”
“Không phải chứ? Cái kia…”
Mộ Hoan xoắn xuýt hết cả lên, thêu thùa may vá không có cái nào nàng biết, nữ công gia chánh chỉ biết mỗi nấu nướng, sợ rằng mới làm dâu hai ngày đã bị đuổi về nhà mẹ.
“Ta thừa biết nàng không thể thêu nổi một cái khăn nên ta sẽ giúp nàng mua hết toàn bộ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch trêu chọc: “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn gả cho ta là được.”
Ngượng ngùng cúi đầu che đi hai vệt hồng trên gò má, là tiểu cô nương chưa xuất giá nghe mấy lời này sao không e lệ cho được?
“Thế nào? Có nguyện ý gả cho ta hay không?”
“Ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, còn hỏi mấy câu này làm gì?” Mộ Hoan thẹn thùng đưa tay lên che mặt, kêu thảm một tiếng: “Ngươi chỉ biết chọc ta xấu hổ!!”
“Ha hả.”
A Phúc đã lâu không thấy chủ tử cười vui vẻ như vậy, trong lòng có điểm ấm áp, mong rằng ngày tháng sau này điện hạ sẽ mãi vui cười như hôm nay.
Từng nhìn điện hạ khi vừa mới lọt lòng mẹ, tháng ngày gian khổ kia hắn là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.
Nỗi đau trong lòng điện hạ dù qua trăm ngàn năm chưa dễ xóa mờ, ngay cả hảo hảo nở một nụ cười còn khó, mỗi ngày đều giả vờ ngu ngốc không hiểu đại cục chẳng màn thế sự.
Hôm nay có thể thấy điện hạ mở lòng đón nhận tình cảm đôi lứa, A Phúc thật sự phải cảm tạ trời đất mang đến một Mộ Hoan giúp điện hạ bỏ xuống muộn phiền.
Mộ Mộ Hoan Hoan, cái tên này dùng thật không sai điểm nào.
“Tiểu thư, nên trở về rồi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cứng đờ, luyến tiếc nhìn tiểu kiều hương trong lòng: “A Hoan, ta còn có việc ngày mai lại đến thăm nàng được không?”
“Có việc gì gấp như vậy? Ở cùng ta một lúc nữa không được sao?” Nhiễm phong hàn liền nổi lên trẻ con nhất quyết bám chặt không buông: “Á Viên, ta bị bệnh rất mệt, ngươi muốn bỏ ta lại một mình sao?”
Tiểu kiều hương hai mắt ướt lệ, giọng nói tha thiết khẩn khoản cho dù tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng thúc thủ.
“Hảo, ta ở lại với nàng là được chứ gì?” Một mặt dỗ dành kiều hương một mặt phân phó A Phúc: “Ngươi đến nơi đó xem thử tiến trình rồi báo lại sau, cứ y theo kế hoạch ban đầu mà làm biết không?”
“Vâng, tiểu thư.”
Đợi khi A Phúc leo cửa sổ an toàn rời khỏi Mộ Hoan mới dò hỏi chó nhỏ: “Các ngươi ban nãy đang nói về chuyện gì?”
“Ta đến tuổi thành gia lập thất nên gia phụ cho phép xây một tòa ngoại trạch.”
“Không ngờ bá bá lại tốt như vậy, ngươi còn chưa thành thân đã chấp thuận cho ngươi xây ngoại trạch.”
“Có ngoại trạch cũng tốt, chúng ta tự nhiên thoải mái hơn.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn giọng dỗ dành như dỗ oa oa: “Kiều hương, ngủ đi, vẫn còn sốt cao đấy.”
Mộ Hoan siết chặt chăn bông dè dặt hỏi: “Ngủ rồi ngươi có bỏ đi không?”
“Ở đây bồi nàng, đợi khi nàng tỉnh dậy cho phép thì ta mới đi.”
“Ngươi nhớ phải giữ lời.” Vẫn cảm thấy không yên tâm, Mộ Hoan nhất mực túm lấy cánh tay chó nhỏ kì kèo: “Ngươi cùng ta ngủ, ta ôm chặt không cho ngươi chạy đi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dở khóc dở cười, nhưng lợi trước mắt chỉ có đồ ngốc mới không tận dụng.
Nhún người nhảy lên giường nằm cạnh kiều hương như hoa như ngọc, da thịt mềm mại có điểm nóng do cơn sốt chưa lui càng nhìn càng thấy đau xót.
“Ngoan, ngủ đi, ta ở ngay bên cạnh nàng.”
Mộ Hoan ôm chặt lấy nàng, gật gật đầu hai cái, mãn nguyện nhắm mắt chìm vào mộng đẹp.
“A Hoan, ngủ ngon…”