“Đem cái kia đặt lên bàn, nhanh nhẹn một chút.”
“Bình hoa nữa, mau mang tẩy rửa sạch sẽ đi, đừng để mấy thứ dơ bẩn như thế nằm ngáng đường nương nương.”
“Tảo thiện thế nào rồi? Ổn hết cả chứ?”
Mộ Tước vừa bước vào trù phòng đã nghe thấy tiếng của An An vang vọng chỉ đạo mọi người làm việc.
Từ ngày nàng được chọn tiếp nhận sắc phong chính phi, An An cũng bận rộn hơn trước đây, từ từ biến thành cánh tay đắc lực giúp đỡ nàng không ít chuyện.
“An An.”
Nghe có người gọi, An An vội vã quay đầu lại, bắt gặp nương nương thì lập tức nghiêm mình hành lễ: “Chính phi nương nương thiên an.”
“Ta còn chưa chính thức nhận sắc phong, đừng nên hồ loạn xưng hô.”
“Trước sau gì nương nương cũng trở thành chính phi, nô tỳ gọi sớm để không bị ngượng miệng.”
“Đúng là khéo ăn khéo nói.”
Mộ Tước đưa tay cho An An dìu vào trù phòng, cẩn thận quan sát trù sư bận rộn qua lại chuẩn bị tảo thiện cho chủ tử trong vương phủ.
Sáng hôm nay Đồng vương không cần lên triều sớm nên sẽ lưu lại dùng tảo thiện, Mộ Tước tất nhiên muốn lo chu toàn từ miếng ăn đến giấc ngủ của phu tế nên đã căn dặn trù sư tích cực chuẩn bị mọi thứ.
“Đã xong rồi chứ?”
“Mọi thứ đã xong được chín phần, chỉ còn lại cao điểm là chưa hoàn thiện.”
Mộ Tước đi vòng qua bàn gỗ dài đặt đầy những dĩa sứ trắng đựng tảo thiện, sắc hương vị đều có đủ khiến nàng phải gật gù hài lòng: “Cao điểm hôm nay là gì?”
“Thưa, là bánh quế hoa và một ít hạnh nhân tô.” An An nghĩ ngợi một lúc rồi đánh bạo lên tiếng: “Nương nương, hạnh nhân tô đã được dâng lên vào hai ngày trước, có nên thay đổi không?”
“Điện hạ không muốn ăn một món lặp lại, ngươi dặn dò trù sư thay đổi đi.”
“Chi bằng làm dương nãi tô? Dương nãi thơm béo không quá ngọt, bên trên phủ một ít bột hạnh nhân, nhất định điện hạ sẽ thích.”
“Dương nãi tô cần nhất là sữa dê, vương phủ sớm đã không còn một giọt sữa dê.” Mộ Tước quay lại, nhíu nhíu mày nói: “Dù cho dương nãi tô có ngon thế nào chúng ta cũng không làm được.”
“Vẫn còn sữa dê kia mà…” An An liếc mắt về bảy vò sữa dê đặt sát bàn, nhỏ giọng nói: “Nhị tiểu thư dù sao cũng không thể dùng hết, chi bằng…”
“Tuyệt đối không được.” Mộ Tước bất mãn đánh gãy lời An An: “Đây là lễ vật Ngạc tặng cho Hoan nhi, chúng ta một giọt cũng không được đụng vào.”
“Nhưng mà…”
“Tỷ tỷ, cứ theo An An lấy sữa dê làm nãi dương tô đi.”
Nghe tiếng nói, Mộ Tước lập tức quay đầu lại.
Vừa nhìn thấy tiểu muội muội của nàng trở lại hoạt bát như xưa tâm tình tránh không khỏi kích động, mừng rỡ bước ra chính tay dìu nàng bước qua bục đá.
“Hoan nhi, ngươi vừa khỏi bệnh đã muốn chạy lung tung sao?”
“Ta vốn đến Đào Như Hiên tìm ngươi, tỷ, ai ngờ ngươi lại không có ở trong phòng.” Mộ Hoan nửa hờn dỗi nửa nghịch ngợm trêu chọc nàng: “Ai ngờ ngươi vì tỷ phu kỳ công xuống tận trù phòng an bài tảo thiện, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.”
“Có tâm tình đùa giỡn nhất định đã khỏe hơn nhiều rồi.” Mộ Tước điểm tay lên trán nàng, không hài lòng trách cứ: “Rốt cuộc là muốn xin xỏ gì mà phải đến tận đây để gặp ta?”
Mộ Hoan che trán bĩu môi: “Muội muội nào dám làm phiền chính phi nương nương sự vụ bận rộn chứ? Chỉ là thân thể khỏe mạnh muốn đi báo một tiếng bình an, nào ngờ chính phi nương nương lại nói muội muội muốn xin xỏ.”
“Tiểu nha đầu quả nhiên thích làm nũng, ta còn chưa thụ sắc phong đã gọi chính phi nương nương như vậy hay sao?”
“An An cũng nói rồi, sớm muội gì cũng thụ phong, gọi sớm cho đỡ gượng gạo có gì không tốt?” Mộ Hoan ôm lấy cánh tay nàng nũng nịu: “Giờ đây Hoan nhi có chính phi tỷ tỷ làm chỗ dựa, không còn sợ bị bắt nạt nữa.”
“Chỉ sợ tiểu nha đầu ngươi đi bắt nạt người khác, làm gì có ai bắt nạt được ngươi?”
An An và Tường Liên không hẹn cúi đầu che miệng cười.
Mộ Hoan đầy mặt xấu hổ, hừ hừ hai tiếng buông cánh tay Mộ Tước ra: “Hoan nhi chỉ có mỗi mình tỷ tỷ, tỷ tỷ lại luôn nói xấu Hoan nhi.”
“Ngươi thích làm nũng như thế, hại ta cũng phải mềm lòng đây.” Mộ Tước nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Mộ Hoan vỗ nhẹ hai cái: “Yên tâm, tỷ tỷ thụ phong chính phi vẫn không quên chuyện của ngươi.
Hoan nhi, cuối tháng này là ngày đại cát đại lợi, điện hạ chọn ngày đó sắc phong chính phi cho ta, đồng thời tổ chức triều nhật cho ngươi.
Sinh thần lần trước chưa kịp triều nhật ngươi đã xảy ra chuyện, chậm trễ ngày lành đành phải ủy khuất bắt ngươi chờ thêm một thời gian.”
“Hiện tại cách triều nhật không còn xa, Hoan nhi chờ thêm vài ngày cũng không có vấn đề gì.”
“Hảo, lúc đó tỷ tỷ sẽ đứng ra giúp ngươi búi tóc cài trâm.” Mộ Tước dịu dàng áp tay lên gò má nàng, trong mắt giấu không nổi tia vui mừng: “Hoan nhi của ta cũng đã trưởng thành rồi.”
“Tỷ tỷ, chúng ta chuyện này nói sau đi.” Mộ Hoan quay sang một bàn đặt đầy tảo thiện: “Sắp đến giờ dùng thiện rồi, chi bằng theo An An dùng sữa dê làm dương nãi tô, ta cũng muốn thưởng thức cao điểm thơm ngon này.”
“Vậy thì cứ theo ý ngươi đi.”
An An vâng dạ nhận mệnh, dẫn thêm hai nữ nô đi bê sữa dê vào cho trù nương chuẩn bị dương nãi tô.
“Thời gian vẫn chưa đến, tỷ tỷ chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé?”
Mộ Tước tất nhiên không chối từ, cùng Mộ Hoan song song rời khỏi trù phòng hướng ra hoa viên.
Hôm nay trời trong nắng ấm, cảnh sắc mây bay nước chảy đều khiến tâm tình thư sướng.
Mới hôm trước Thổ Phồn tiến cống hai chậu Thổ Châu Như Ý.
Dáng dấp cành hoa mảnh mai nhưng khỏe khoắn, hoa nở to tròn đều tương tự như cẩm tú cầu, bất quá màu sắc lại phong phú hơn nhiều lần.
Hai người vừa đi vừa ngắm hoa, tâm tình so với ban sáng càng tốt hơn.
“Tỷ tỷ.” Mộ Hoan chỉ tay về phía đông, nơi đặt rất nhiều chậu hoa cúc: “Hoa cúc nở đẹp thật, có thể mang về trưng trong lọ thì tốt biết mấy nhỉ?”
“Nha đầu ngươi muốn lấy hoa thì cứ nói, còn tỏ vẻ thi nhân thưởng hoa làm gì?” Mộ Tước không giấu được ý cười, quay sang An An phân phó: “Mang về phòng nhị tiểu thư sáu chậu hoa cúc, mỗi chậu mỗi màu, nhớ chọn những chậu có hoa nở đẹp nhất.”
“Vâng, nương nương.”
Mộ Hoan vui vẻ cười nói: “Tỷ tỷ không chỉ nho nhã hiền huệ mà còn yêu thương Hoan nhi, Hoan nhi thật sự rất cảm động.”
“Ngươi không cần phải nói mấy lời ngọt ngào này, tỷ tỷ sớm nhìn thấu ngươi rồi.”
“Tỷ tỷ tâm tư linh động, thông thấu hơn người, chút tiểu tâm tư của muội muội sao dám che giấu trước tỷ tỷ đây?” Mộ Hoan chủ động thay An An dìu đỡ Mộ Tước thưởng hoa, nhân lúc tâm tình tỷ tỷ tốt đẹp liền đề cập chuyện hôn sự: “Tỷ tỷ, ngươi nói, nếu như một ngày nào đó Hoan nhi có ý trung nhân, tỷ tỷ có tác thành cho Hoan nhi hay không?”
“Ý trung nhân? Là Hân vương sao?”
“Ách, không phải hân vương.”
Bước chân lập tức khựng lại, Mộ Tước nhíu mày quay sang nhìn Mộ Hoan: “Ý tứ gì? Ngươi không muốn gả cho Hân vương?”
“Tỷ tỷ, ta cảm thấy chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng.
Hoan nhi trước sau chỉ gặp được Hân vương hai lần, hoàn toàn không có tình cảm gì với ngài ấy, nếu gả đi sợ rằng nửa đời dang dở.”
“Hoan nhi, đừng có nói lung tung, để người khác nghe thấy sẽ không tốt.”
Mộ Hoan hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm kéo tỷ tỷ đối diện với nàng: “Tỷ tỷ, ta không đùa giỡn, cũng không nói lung tung.
Ta đối với Hân vương thật sự không có yêu thích gì, càng không nghĩ gả cho ngài ấy, nếu gượng ép ta nhất định sẽ tự mình kết liễu!”
“Hoan nhi!”
Phát hiện bản thân có điểm to tiếng, Mộ Tước cố đè nén lửa giận trong lòng quay ngược lại chất vấn: “Nói, là alpha nhà nào? Ngươi có phải vì hắn mà không muốn gả cho Hân vương?”
“Tỷ tỷ, ta sẽ không trả lời nếu tỷ không đồng ý cho ta.”
“Đồng ý? Ngươi bảo ta làm sao mà đồng ý đây hả?” Mộ Tước bắt lấy hai vai nàng dùng sức lay: “Ngươi có biết tỷ tỷ làm tất cả đều vì muốn tốt cho ngươi hay không? Gả cho Hân vương mới là lựa chọn sáng suốt, ngươi xem đi, trong triều còn vị vương gia nào có thể bảo hộ ngươi một đời bình an? Gả vào vương phủ mới có cơ hội ăn no mặc ấm, ngày ngày đi lại đều có nô tỳ hầu hạ, như vậy ngươi còn cảm thấy không đủ sao?”
“Tỷ, đó không phải là những gì mà ta cần!” Mộ Hoan không giãy dụa cũng không quát tháo, bình tĩnh nói rõ suy tư trong lòng: “Ta cần chính là một người thật sự yêu thương ta, xem ta là duy nhất, cả đời này cũng chỉ cần một mình ta.
Tỷ tỷ, khi ngươi gả cho Đồng vương chẳng phải cũng muốn những điều này sao? Còn ta, ta cũng giống như vậy, chỉ cầu một đời bình an không cầu kẻ hầu người hạ áo gấm tường cung”
“Nhưng liệu rằng alpha đó có mang được cho ngươi nghĩ gì mà Hân vương có thể cho hay không hả!?”
“Thế Hân vương có thể cho ta một đời không tranh không đấu không mưu không tính hay không? Hay là bắt ta ngày ngày đấu đá tranh giành chút sủng ái với cung phi trong vương phủ? Tỷ tỷ, ở trong Đồng vương phủ này ta đấu đá đã đủ mệt rồi, ngay cả gả đi cũng phải tranh giành, có biết bao bi ai?”
Mộ Tước nghẹn lợi, nửa chữ cũng không thoát ra được, chăm chăm nhìn Mộ Hoan đứng ở trước mặt.
Phải, gả cho Đồng vương có thể chăn êm nệm ấm, áo gấm tường cung nhưng rồi thì sao chứ? Tiểu nha đầu phải chật vật từng ngày để thoát khỏi tranh đấu hậu cung, phải liều mình bảo vệ sự tồn tại, thế khác nào đẩy nàng vào con đường chết?
Thấy Mộ Tước dần xuôi, Mộ Hoan tiếp tục nói: “Tỷ, ngươi đời này hạnh phúc viên mãn gả cho người toàn tâm toàn ý với ngươi, khiến ta thật sự rất ngưỡng mộ.
Nhưng tỷ tỷ, ta cũng muốn tự tay tìm lấy hạnh phúc của mình, ngươi lẽ nào muốn nhìn ta cả đời sống trong dằn vặt thống khổ?”
“Đừng nói nữa…” Mộ Tước thở dài một tiếng, trong mắt giấu không được nét lo âu: “Ngươi không thích Hân vương thì ta cũng không muốn ép ngươi.
Bản phi chỉ có mình ngươi là muội muội, đời này hứa phụ mẫu sẽ bảo hộ ngươi khoái lạc bình an nhất định sẽ tẫn trách.
Nói đi, là alpha nhà nào? Gia cảnh ra sao? Có môn đăng hộ đối hay không?”
“Chúng ta là người vương phủ, sao nàng có thể môn đăng hộ đối đây?” Mộ Hoan nắm lấy cánh tay Mộ Tước lay lay hai cái: “Nàng gọi Á Viên, họ một chữ Thấu, là một alpha nữ tính.
Sinh kế chủ yếu dựa vào kinh doanh vải vóc từ Tây Dương.
Trong nhà có mười vị huynh đệ tỷ muội, nàng là nhỏ nhất.
Trước đây hai lần bị lạc trong rừng đều nhờ nàng ra tay tương cứu, nếu không có nàng ta sớm đã bỏ mạng giữa rừng núi.”
“Hóa ra là ân nhân cứu mạng, ngươi phát sinh tình cảm với nàng cũng chẳng có gì kỳ quái.” Mộ Tước thoáng chau mày, tiếp tục hỏi: “Gia đình có tận mười vị huynh đệ tỷ muội có phải hơi đông không? Sinh kế dựa vào buôn bán vải vóc cũng không tồi, nhưng để mười người ở chung thì không sợ quá chật chội sao?”
“Nàng sớm đã xuất môn mua ngoại trạch để đón ta về, sẽ không cần ở chung với huynh đệ tỷ muội của nàng.”
“Chỉ là phường vải, sao lại có thể mua được ngoại trạch?”
“Huynh tỷ nàng đều đã trưởng thành, sớm tự lo được cuộc sống, mà nàng cũng không còn nhỏ nữa.
Từ lâu đã gom góp bạc mua ngoại trạch để ta có thể ở thoải mái hơn, đều là dụng tâm vì ta mà tính toán.” Mộ Hoan chỉ vào hoa tai của mình, gò má nhỏ phiếm hồng: “Đây cũng là nàng mua tặng cho ta.”
“Món đồ này nhất định rất quý giá.” Mộ Tước quan sát một lúc, gật gật đầu: “Trong nhà nàng đã có thê thiếp hay chưa?”
“Nàng đến nay còn chưa vỡ lòng, làm sao có thê thiếp?”
“Chưa vỡ lòng? Lúc này lấy thê lập thiếp có phải hơi gấp gáp không?”
“Ta ở cùng nàng một hai năm nữa thì nàng cũng đến tuổi vỡ lòng, thời gian đó có thể dùng để dưỡng thân thể không tồi.” Mộ Hoan nhắc đến tình lang đã ngượng ngùng xoắn xuýt tay áo: “Với lại nàng từng nói chỉ lấy duy nhất một mình ta làm kiều hương, ai cũng đều không cần.”
“Ngươi tính toán như vậy cũng được, xem ra nàng ta cũng thật tâm với ngươi.” Mộ Tước kéo áo choàng lên cao một đoạn, chậm rì rì nói: “Chuyện này ta sẽ bàn lại với điện hạ sau khi qua triều nhật của ngươi, thế nào?”
Mộ Hoan mừng rỡ ôm chầm lấy nàng: “Tỷ tỷ ngươi là tốt nhất!!!”
“Thật là…” Mộ Tước nửa buồn nửa vui, đưa tay vuốt lưng nàng: “Chưa từng thấy ngươi vui vẻ đến vậy, tỷ tỷ chỉ mong ngươi có thể khoái lạc an ổn trải qua nhân sinh…”