Lang Hậu Truyền Kì


Trong Dưỡng Tâm Điện vẫn như mọi ngày yên tĩnh lạ thường, ngay cả một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Lang vương tâm tư cẩn mực, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, trong thần muốn đoán hắn sẽ lập ai làm trữ quân cũng đoán không ra.
Lang vương chăm chú xem tấu chương, hoàn toàn không để ý đến thập vị hoàng thân đang đứng hầu rất lâu.

Qua thêm nửa chung trà thời gian, Lang vương mới miễn cưỡng đem tấu chương trên tay đặt xuống, cầm lấy chén trà đã nguội đi một nửa hớp một ngụm nhỏ.
“Ngồi đi.”
“Tạ phụ hoàng.”
Thập vị hoàng thân nhanh chóng trở về vị trí của mình ngồi xuống, cung kính lắng nghe phân phó của hoàng thượng.
“Cuối tháng này là lễ sắc phong chính phi của Mộ thị?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lập tức đứng dậy: “Vâng, thưa phụ hoàng.

Cuối tháng này là ngày đại cát đại lợi, có thể vừa phong chính phi vừa tổ chức triều nhật cho lệnh ái.”
“Trẫm cảm thấy có thể đổi thành Bối Lạc thị hay không?” Lang vương đặt chén trà xuống bàn, nhíu nhíu mày: “Bối Lạc Hách Ma Lạp xuất thân là tú nữ vẫn tốt hơn Mộ thị xuất thân nữ nô.”
“Xét theo bối phận, Mộ thị là trắc phi còn Bối Lạc chỉ là cơ thiếp sau khi Thác Khống thị rời đi mới trở thành trắc phi, có phong cũng phải phong Mộ thị thành chính phi.”
Lang vương thở dài một tiếng, chỉ tay vào A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Ngươi a, thật khiến trẫm…”
“Phụ hoàng, thần nhi chỉ làm theo cung quy, tuyệt không có làm gì sai phạm.”
“Mộ thị là omega loài người, nâng lên làm chính phi chắc chắn sẽ có dị nghị.” A Ba Đáp Truật Vu Hề cũng hùa theo lấy lòng phụ hoàng: “Tứ tỷ, ngươi phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Thần nhi tự cảm thấy an bài này là thỏa đáng nhất, Mộ thị theo hầu hạ nhiều năm còn từng thay nhi thần tiếp quản Đồng vương phủ công lao rất lớn.

Theo lý sau khi Cách Nhĩ thị bị phế truất phải nâng Mộ thị lên chính phi, nhưng lại chậm trễ đến khi Thác Khống thị bại lộ hành vi tàn độc mới sắc phong.”
“Được rồi, dù sao Mộ thị cũng là nữ tử hiền lương thục đức, tương đối hiểu lễ hiểu tình.

Lần trước đãi tiệc trong vương phủ có cùng nàng nói mấy câu, quả nhiên có khí chất vương phi, miễn cưỡng làm chính phi cũng được.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mừng rỡ quỳ xuống cúi lạy tạ ơn: “Tạ phụ hoàng ân điển.”
“Ngươi nói cuối tháng này lệnh ái sẽ tổ chức triều nhật?”
“Vâng, lệnh ái năm nay vừa tròn mười ba, do thân thể mang bệnh mà chậm trễ đến cuối tháng mới có thể triều nhật cho nàng.”
“Thân thể mang bệnh tất nhiên phải dưỡng hảo mới tốt.” Lang vương hắng giọng ho một tiếng, quét mắt nhìn các vị hoàng thân của mình: “Nếu thân thể nàng không có vấn đề gì trẫm sớm đã đưa nàng vào Ngạc vương phủ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên kinh ngạc đưa mắt nhìn Lang vương, hoàn toàn không dám tin vào tai mình, phụ hoàng nói như vậy là có ý tứ gì?
“Phụ hoàng, nhi thần vốn định để nàng cùng Hân vương…”
“Hân vương thê thiếp thành đàn, con cái cũng nhiều rồi.” Lang vương chậm rãi đứng dậy vòng xuống chỗ của A Ba Đáp Minh Oanh Cơ: “Ngươi a, oa oa cũng có đứa bằng tuổi Ngạc rồi.”
A Ba Đáp Minh Oanh Cơ hiểu ý tứ của phụ hoàng, chấp tay cúi đầu: “Nhi thần cảm thấy hiện tại phi thường viên mãn.”
Lang vương gật gù hài lòng, tiếp tục đến chỗ của A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Ngươi a, cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi.

Đáng tiếc, Mộ thị thân mang bệnh không thể nạp vào phủ, có thể sắp tới sẽ tổ chức tuyển tú cho ngươi.”
“Phụ hoàng, nhi thần thiết nghĩ chi bằng đợi nhi thần vỡ lòng lúc đó Mộ thị cũng đã khỏi bệnh liền có thể thuận thủy thôi chu nạp nàng vào vương phủ, vừa vặn thích hợp với tâm ý của phụ hoàng.”
“Omega một khi mang bệnh thân thể sẽ vô cùng yếu ớt, về sau khó lòng giúp ngươi khai chi tán diệp.”
“Chỉ là chút mao bệnh, hẳn không có vấn đề gì.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngừng lại một chốc rồi nói: “Lệnh ái xuất thân trong sạch còn là từ phủ của tứ tỷ, nếu gả cho nhi thần đã thân lại càng thêm thân, phù sa thủy bất lưu ngoại nhân điền.”
“Cũng được, cứ tính như vậy đi.” Lang vương quay lại nhìn A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thần sắc cứng đờ, cẩn thận căn dặn nàng: “Ngươi nhắc nhở lệnh ái hảo hảo dưỡng sức khỏe, trong năm nay sẽ gả đến Ngạc vương phủ đừng để xảy ra bất trắc gì.”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn máy móc chấp tay cúi đầu: “Vâng, phụ hoàng.”
“Sắp tới xem ra là song hỷ lâm môn, các ngươi cũng sớm nên vì A Ba Đáp tộc chúng ta mà khai chi tán diệp.” Lang vương chậm rì rì ngồi trở lại thư án, quét mắt nhìn thập vị hoàng thân: “Sắp tới sẽ có thêm một đợt tuyển tú, các ngươi nếu vừa mắt ai thì trực tiếp nạp vào phủ, trong cung có thêm hoàng thân công chúa sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
“Vâng, phụ hoàng.”
“Các ngươi nạp nhiều thê thiếp cũng phải quản thê thiếp thật nghiêm, đừng để các nàng gây chuyện ảnh hưởng đến mặt mũi A Ba Đáp chúng ta.

Nhất là A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, thê thiếp ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy, nên hảo hảo quản giáo có biết hay không.”
“Nhi thần minh bạch.”
“Hôm nay đến đây thôi.” Lang vương tiếp tục cầm tấu chương trên bàn, bình ổn mở miệng: “Các ngươi có thể hồi phủ.”
“Thần nhi cáo lui.”
Mọi người lần lượt rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, trong lòng nhẹ nhõm phân nửa vì sự tình hôm nay đối với bọn họ không có chút bất lợi nào.

Bất quá lại có người không mấy vui vẻ, Đồng vương A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vì chuyện Mộ Hoan gả vào Ngạc vương phủ mà tức giận không nhẹ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên lại rất có tâm tình, ung dung thả bộ trở về vương phủ.
A Ba Đáp Truật Vu Hề đi song song với nàng, nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Xem nha đầu nhà chúng ta sắp đến tuổi thành gia lập thất rồi, còn được kết thân với tứ hoàng tỷ, mai này tỷ muội các ngươi đã thân lại càng thêm thân.”
“Chỉ là thuận thủy thôi chu.”
“Thuận thủy thôi chu?”
“Sợ rằng nước chưa đến thuyền đã hỏng.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trào phúng một câu: “Ngươi vỡ lòng rồi Mộ Hoan bệnh tình không thuyên giảm, xem chừng khó lòng gả vào Ngạc vương phủ.”
Bước chân lập tức khựng lại, A Ba Đáp Thấu Á Viên quay đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia giận dữ: “Đây là ý chỉ của thánh thượng, ngươi lẽ nào muốn hại Mộ Hoan cả đời bệnh tật liên miên?”
“Là Mộ Hoan thân thể hư nhược, liên quan gì đến bản vương?”
“Tứ tỷ, hôm nay Mộ Hoan tính là người của Ngạc vương phủ ta, nếu nàng xảy ra sơ suất gì Ngạc vương phủ sẽ không đứng bên ngoài mà nhìn!!”
“Hôm nay vây cánh đủ đầy liền muốn chống đối với bản vương sao?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tức giận quát một tiếng: “Có phải ngươi cảm thấy bản thân mình đủ cường đại nên không đặt bản vương vào mắt nữa?”
“Tứ tỷ ngươi bớt giận.” A Ba Đáp Minh Oanh Cơ xen vào giữa giúp hai người hạ thấp lửa giận: “Đây là thánh ý của phụ hoàng, chúng ta chỉ có thể tuân theo.

Dù sao thì phụ hoàng cũng đã chọn lệnh ái cho Ngạc, đừng nên vì chút chuyện này mà khiến tỷ muội bất hòa.”
“Ngươi cũng thấy thái độ của nàng đi, có xem ta là tứ tỷ hay không?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên cứng rắn vặt lại: “Ta từ lúc bắt đầu hoàn toàn không có thái độ bất kính nào, chỉ có tứ tỷ cố tình nói chuyện khiêu khích!”
“Ngươi…”
Chưởng phong đột ngột đánh tới A Ba Đáp Thấu Á Viên theo quán tính xoay người né tránh, đôi mắt xanh biếc lộ ra một tia giận dữ.

Không nói không rằng quay mạnh lại vồ ngã đối phương, răng nanh bén nhọn tỏa ra nồng đậm sát khí, đồng thời móng vuốt bấm sâu vào cánh tay nàng.

Mà A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn không phải đèn cạn dầu, dùng hết sức lực hất mạnh đối phương ra khỏi cơ thể, chân vung qua đá mạnh vào bụng nàng hất lùi về ba bước.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy hả!?”
Cả hai không hẹn đồng thời ngẩng đầu nhìn lên: “Phụ hoàng?”
Lang vương long nhan giận dữ lớn tiếng quát tháo: “Hai ngươi theo trẫm vào đây!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rì rì đứng dậy, mất hết tinh thần làm cái đuôi nhỏ đi theo phía sau phụ hoàng.

Ngay cả A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng không dám trái lệnh, lẳng lặng nối gót đi theo sau lưng.
Lang vương một mạch yên lặng không nói không rằng quay về thư án tiếp tục xem tấu chương, nhưng có thể cảm nhận được chiến đấu tin tức tố phảng phất nồng đậm.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hít một hơi thật sâu quỳ xuống: “Nhi thần quấy nhiễu thánh giá, phạm phải đại tội, thỉnh xin phụ hoàng trách phạt.”
Bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên lại không chút cử động, đứng yên như tượng chờ đợi phụ hoàng khai kim khẩu.
“Ngươi.” Lang vương ném tấu chương trở lại bàn, tức giận chỉ tay vào A Ba Đáp Thấu Á Viên mà quở trách: “Đến bây giờ vẫn không chịu nhận tội?”
“Thần nhi cảm thấy mình không có tội.” A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận phản bác lại lời hắn: “Tứ tỷ vì muốn ngăn cản thần nhi nạp Mộ thị vào Ngạc vương phủ mà có ý muốn mưu hại khiến nàng bệnh tình không khỏi.

Nhi thần cùng nàng qua lại vài câu, nàng liền động thủ nhi thần chỉ là đang tự vệ, hoàn toàn không có ý tứ thù địch gì.”
“Lời Ngạc nói có phải như vậy hay không?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn yên lặng hồi lâu mới gật đầu: “Quả thật có chuyện này.”
Lang vương tức giận vỗ mạnh tay xuống mặt bàn: “Ngươi to gan lớn mật dám chống đối ý chỉ của trẫm!? Có phải trẫm ngày thường quá dung túng các ngươi nên mới dám khi quân phạm thượng?”
“Thỉnh xin phụ hoàng bớt giận, nhi thần làm như vậy đều có lý do của mình.”
“Nói!”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cung kính chấp tay đáp lời: “Lệnh ái cùng Hân vương lưỡng tình tương duyệt, ước định sau triều nhật sẽ về chung một nhà.

Nhưng hôm nay phụ hoàng ban ý chỉ không khác gì bổng đả uyên ương, nhi thần vì một phút không kiềm lòng được mà lỡ lời.”
“Hân vương cùng lệnh ái có lưỡng tình tương duyệt hay không thì cũng không đến lượt người ngoài như ngươi can thiệp.” Lang vương bước xuống thư án vòng đến trước mặt các nàng: “Nếu còn chưa thành thân thì vẫn có thể gả cho người khác, lưỡng tình tương duyệt thì đã sao? Con của Hân còn lớn tuổi hơn so với lệnh ái, ngươi nghĩ đây là thích hợp hay sao? Trong phủ Ngạc vẫn chưa có thiếp thất, để nàng gả vào Ngạc vương phủ mới là điều đúng đắn, hà tất vòng vo không giải quyết dứt điểm chuyện này?”
“Nhưng mà…”
“Ý trẫm đã quyết, nếu còn bàn ra tán vào đừng trách trẫm không nể tình phụ tử.” Lang vương vốn chẳng muốn nghe các nàng dong dài nhiều lời, dứt khoát phất tay đuổi người: “Lui xuống hết đi.”
“Vâng.”

“Hửm? Hoàng thượng có ý như vậy sao?”
La Tư Khống Bá Hinh Dị đang có tâm tình tỉa cành tước lá, nghe xong câu chuyện của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tâm trạng liền tuột dốc không phanh.

Tiện tay đem kéo đặt lại lên khay, La Tư Khống Bá Hinh Dị trở về trường kỷ ngồi xuống đối diện với thân sinh nhi nữ của mình.
“Xem ra hoàng thượng không muốn La Tư Khống thị và Hách Mạt Á Luân thị liên kết với nhau, đêm dài lắm mộng ngài cũng đã bắt đầu e sợ rồi.”
“Hiện tại chiếu thư đã ban xuống, Mộ Hoan sớm muộn cũng phải gả vào Ngạc vương phủ.

Nếu như thế mối giao hảo giữa La Tư Khống và Hách Mạt Á Luân coi như biến mất, chúng ta cũng không thể mượn thế của Hách Mạt Á Luân làm đòn bẩy tranh vị.”
“Đòn bẩy này dùng thì tốt nhưng nếu không biết cách dùng rất dễ xảy ra tai họa.” La Tư Khống Bá Hinh Dị cầm lấy chén trà từ tay nữ nô, chậm rì rì thổi lá trà trong chén: “Như vậy cũng không tồi, chúng ta tránh phải dây dưa với bọn Hách Mạt Á Luân, bảo lưu căn cơ của La Tư Khống thị.”
“Nhưng có phải…”
“Đàn nhi, con cứ yên tâm, hoàng vị nằm chắc trong tay của con rồi.” La Tư Khống Bá Hinh Dị nắm lấy bàn tay của nàng, hộ giáp bằng vàng tỏa ra ánh sáng chói đau cả mắt: “Chỉ là nho nhỏ omega loài người, ả gả vào Hách Mạt Á Luân chưa chắc đã là chuyện tốt, chưa biết chừng còn làm gì phật ý họ lại còn xảy ra nhiều vấn đề.

Hiện tại cứ đẩy ả qua Ngạc vương phủ rồi mới tính tiếp, dù sao Ngạc cũng không có gì đáng lo ngại, cứ yên tâm tiếp tục xử lý công vụ hàng ngày phụ hoàng giao cho con là được.”
“Mẫu hậu tính toán chu đáo, nhi thần nào có điểm bất an.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn uyển chuyển thay đổi chủ đề: “Sắp tới sẽ sắc phong Mộ Tước, mẫu hậu nên đi một chuyến đừng để nàng cảm thấy mình bị lạnh nhạt.”
“Bản cung vốn không yêu thích omega loài người đó, nếu không phải Cách Nhĩ Tạ Bố Âm làm xằng ta sẽ nhân nhượng nó ngồi lên chính phi chi vị sao?”
“Mẫu hậu…”
“Con yếu đuối y như phụ hoàng của con vậy!” La Tư Khống Bá Hinh Dị điểm mạnh tay vào trán nàng: “Bản cung không sợ trời không sợ đất chỉ sợ có một đứa con bạt nhược vô năng.”
“Chuyện này, mẫu hậu ngài cũng nên mở lòng với Mộ Tước, nàng ấy thật sự…”
“Được rồi đừng nói nữa, con còn nói bản cung nhất định sẽ nổi giận!”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trút một tiếng thở dài, đứng dậy chấp tay hành lễ: “Nếu vậy nhi thần xin phép cáo lui.”
“Đi đi.”
Nhìn theo bóng lưng dần khuất của nhi nữ, La Tư Khống Bá Hinh Dị âm thầm lắc đầu, tại sao nàng lại có một đứa con si tình đến như vậy chứ?
Năm đó hoàng thượng cũng như vậy, vì một Hách Nhã mà thay đổi thái độ, người mù cũng nhìn ra được hoàng thượng sủng ái ả nô ɭệ này.

Nếu không phải nàng tiên hạ thủ vi cường loại trừ mối nguy hại này, không biết chừng hôm nay làm mưa làm gió trên triều không phải là nhi nữ của nàng mà là A Ba Đáp Thấu Á Viên.
“Nương nương, lẽ nào để ả nô tỳ rửa chân đó trở thành chính phi của điện hạ.”
“Hoàng thượng cũng không phản đối, bản cung lấy lý do gì để phản đối?”
“Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến uy tín của điện hạ trong triều.” Nữ nô nghiêm cẩn cúi đầu thì thầm vào tai nàng: “Thời điểm tranh vị gặp nhiều bất lợi.”
“Sắp tới chẳng phải sẽ có tuyển tú sao? Trực tiếp đẩy vào phủ của Đồng vài omega Lang tộc để bảo vệ căn cơ.” La Tư Khống Bá Hinh Dị đặt tách trà xuống bàn, nước trà sóng sánh tràn ra một ít: “Thời gian thích hợp thì đưa người khác lên nắm chính phi chi vị.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui