Lang Hậu Truyền Kì


Trời vào xuân vẫn còn rất lạnh, vài chậu lan trong sân phải dời đến chỗ ấm hơn nếu không tất cả bọn chúng đều sẽ chết cóng.

Tìm cả ngày chẳng lấy nỗi một ánh dương quang, nữ nô quen làm việc cực khổ quen với nắng gắt gió lạnh vẫn phải than vãn thời tiết quá khắc nghiệt.
So với nữ nô da khô tay cứng kia, Mộ Hoan chỉ như một cọng cỏ bị gió thổi liền nằm dài không ngồi dậy nổi, thậm chí than lô đã đốt ba bốn chậu vẫn còn thấy lạnh.

Bình thường lệnh ái chỉ được phép dùng than đen, nhưng tỷ tỷ lại không đành lòng nên đã cắt bớt than hồng la của bản thân mà đem cho nàng hưởng dụng.

Hoa đèn rực rỡ bắn lên hai bên thành lô rồi nhẹ nhàng lụi tàn dưới cơn gió lạnh.
An An mất khá lâu để mang hết lễ vật của Ngạc vương đến, tổng cộng có bốn hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, cẩn dực dùng hai tay dâng lên cho Mộ Hoan thưởng lãm.

Mộ Hoan ở trong chăn ấm nhất định không thò tay ra: “Ngươi mở ra.”
“Vâng.” An An đưa hai hộp trên tay mình cho nữ nô phía sau rồi mới mở hộp đầu tiên ra cho nàng xem: “Đây là khăn lụa uyên ương hí thủy do Ti Chế Phòng dâng lên, thủ công tỉ mỉ tinh xảo thậm chí còn dùng thêm vài kỹ thuật thêu của Hổ tộc để tạo nên sự khác biệt.”
Mộ Hoan lười biếng tiếp nhận khăn thêu xem thử, quả nhiên đường may cùng kỹ thuật thêu hơn hẳn tú nương trong vương phủ.
“Đúng là đẹp thật.”
“Còn đây là đôi hoa tai phỉ thúy.” An An mở ra hộp gấm thứ hai so với những hộp còn lại nhỏ hơn bảy phần: “Hoa tai này được chế tác công phu, thời gian làm trên dưới một tháng, hoa văn và phụ kiện đi kèm đều làm bằng vàng nguyên chất không pha.”
Đến cả Mộ Tước nhìn thấy đôi hoa tai cũng phải khen ngợi: “Tay nghề của Ti Trân Phòng quả nhiên nhất đẳng, Hoan nhi ngươi xem, đôi hoa tai này còn đẹp hơn đôi lần trước Ngạc vương tặng người.”
Vô thức chạm vào đôi hoa tai hạm đạm hồng ngọc trên tai mình, việc đeo đôi hoa tai này dường như đã trở thành thói quen, dù là ở trong phòng hay ra ngoài đều nhất định sẽ mang theo nó.

Âm thầm hít một hơi thật sâu, Mộ Hoan dứt khoát vươn tay tháo bỏ hoa tai hạm đạm hồng ngọc xuống.
“Hoan nhi, sao lại tháo bỏ?” Mộ Tước vội chụp lấy cánh tay của nàng, có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm hoa tai hạm đạm: “Đôi hoa tai này đẹp như vậy ngươi đành lòng vứt bỏ sao?”
Mộ Hoan dở khóc dở cười, đưa hoa tai hạm đạm cho An An rồi nói: “Muội chỉ định đeo đôi hoa tai phỉ thúy kia thôi, không phải vứt bỏ đôi này.”
Lúc này Mộ Tước mới chịu thu tay lại: “Nha đầu, chỉ tháo hoa tai thôi sắc mặt cũng phải nghiêm trọng vậy à?”
Mộ Hoan cũng không cho ý kiến, nghiêng đầu để An An đeo đôi hoa tai phỉ thúy cho mình, tiện tay tiếp nhận gương đồng từ nữ nô bên cạnh.

Tay nghề của Ti Trân Phòng quả nhiên nhất đẳng, chiếc hoa tai này nhìn đông nhìn tây chỗ nào cũng thấy đẹp.
“Hoa tai này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, tăng thêm vẻ yêu kiều của chủ tử.”
“Ngươi đúng là biết ăn nói, thảo nào tỷ tỷ lại coi trọng ngươi như vậy.” Mộ Hoan áp bàn tay đeo hộ giáp lên dái tai của mình, nửa thật nửa đùa nói với tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh: “Về Tiên Ân Các tỷ tỷ nhất định phải ban thưởng cho An An.”
“Ngươi đó, đúng là nghịch ngợm.” Mộ Tước đỡ lấy một bên gò má của nha đầu để tiện quan sát đôi hoa tai mới, hài lòng gật gù mấy cái: “Phỉ thúy đúng là thích hợp với ngươi.”
“Còn hai món kia là?”
“Là giá gương bằng gỗ giáng hương và kim thoa bích tỷ.”
Mộ Hoan tiếp nhận kim thoa bích tỷ quan sát một chút, kiểu dáng thạch lựu khai hoa với đuôi dài kết hạt tinh xảo.

Đội dài ngắn giữa các đuôi tương đối khác biệt, thạch lựu họa tiết toàn bộ đều làm bằng trân châu mỗi hạt độ to đồng đều được mài nhẵn đẹp mắt.

“Thế nào? Có phải rất thích?”
Mộ Hoan xấu hổ hắng giọng hai tiếng, tiện tay đưa lại bích tỷ kim thoa cho An An, ý bảo nàng mau chóng cài lên búi tóc xinh xắn kia.

Làm sao An An có thể không hiểu ý tứ của nhị tiểu thư, lập tức bước lên tiếp nhận kim thoa tìm một chỗ thích hợp để cài lên.
Mộ Tước gật gù hài lòng: “Chiếc thoa này hợp với ngươi, thạch lựu đại biểu cho đa tôn đa tử, phần tâm ý này của Ngạc vương không nói người ngoài cũng rõ.”
“Tỷ tỷ, ngươi đừng nói mấy chuyện này nữa mà.”
Vừa vặn Tường Liên cũng từ thiện phòng mang sữa dê trở về, loáng thoáng nghe được bên trong náo nhiệt bàn tán lễ vật sáng nay Ngạc vương phủ đưa tới.

Trong lòng nổi lên nho nhỏ tia khó chịu, bất quá cũng không quá để tâm mà nhanh nhẹn mang sữa vào phòng cho chủ tử thưởng thức.
“Chủ tử, sữa dê làm ấm đã có rồi đây.”
Mộ Tước tiếp nhận chén sữa dê, nhẹ nhàng khoáy hai cái rồi mới múc thìa nhỏ đưa đến bên miệng Mộ Hoan: “Mở miệng ra tỷ tỷ uy ngươi.”
“Ân~”
Uống được vài thìa sữa, Mộ Hoan sực nhớ đến giá gương ở trên bàn liền đối Tường Liên nhắc nhở: “Ngươi thay giá gương cũ thành giá gương này cho bản lệnh ái, cẩn thận một chút đừng để trầy.”
“Vâng, chủ tử.”
Tường Liên tiếp nhận giá gương từ An An, vô thức siết chặt giá gương cá chép trong tay.

Dù nàng có tức giận thì đã làm sao? Thân phận nàng như vậy thấp hèn, còn là tiện nô hầu hạ bên cạnh chủ tử, tương tư càng sâu chỉ càng khiến bản thân thêm khổ sở mà thôi.
Thôi thì cứ yên lặng tận tâm hầu hạ, bảo vệ chủ tử bình an đã tốt rồi…
Mặc dù đang dùng sữa nhưng Mộ Hoan vẫn không quên dõi theo nhất cử nhất động của Tường Liên xem thử nàng có đánh rơi hay làm trầy giá gương hay không.

Loạt hành động này của Mộ Hoan chọc cho Mộ Tước khanh khách cười mấy tiếng, miệng thì luôn nói mấy lời không có lương tâm nhưng trong lòng lại gấp gáp hơn ai hết.
“Được rồi đừng nhìn nữa.” Mộ Tước đem nửa bát sữa dê đặt lên bàn, tiện tay cầm khăn lụa của bản thân chà lau khóe môi cho Mộ Hoan: “Nha đầu ngươi nhìn như vậy làm sao Tường Liên có thể làm việc?”
Mộ Hoan xấu hổ ho khan hai tiếng: “Tỷ tỷ, ta lớn rồi, ta tự lau được mà.”
“Ngươi lớn thế nào cũng là muội muội của ta, ngồi yên đi, ta lau sắp xong rồi.”
Tỉ mỉ kiểm tra hai bên khóe môi của Mộ Hoan, xác định đều được lau sạch sẽ mới chịu thu tay lại.

Thời tiết mấy hôm nay có điểm lạnh lẽo, Mộ Tước thân mắc chứng hàn không chịu được lạnh, đây cũng là điểm giống nhau duy nhất giữ tỷ muội các nàng.
Nhịn không được che miệng cúi đầu ho hai tiếng, ngay lập tức đều rơi hết vào mắt của Mộ Hoan.
“Các ngươi hầu hạ nương nương như vậy hay sao? Thấy nàng ho cũng không biết mang thêm chăn đến?”
An An và nữ nô bị quát một tiếng tránh không khỏi giật mình, cuống cuồng chạy đi lấy thêm chăn ấm đến.

Nương nương tính tình ôn hòa nhã nhặn chưa từng trách phạt qua hạ nhân, cho nên bọn họ cũng có vài lần tắc trách không tận tâm tận lực hầu hạ.

Hôm nay lại bị nhị tiểu thư quát một tiếng hồn phách đều bay đi mất, hoảng thủ hoảng cước chuẩn bị thêm than lô làm ấm phòng.
Bất quá Mộ Hoan không dễ bỏ qua như vậy, lớn tiếng quát tháo: “Thân là nữ nô hầu hạ trong vương phủ lại dám có thái độ qua loa tắc trách, các ngươi có phải muốn ăn hèo hết rồi không? Tỷ tỷ là chính phi cũng là nữ chủ nhân của vương phủ này vậy mà các ngươi còn dám không kiên nể như vậy, có phải cho rằng tỷ tỷ ta quyền uy không đủ lớn nên mới qua mặt hồ lộng!?”
Mộ Tước chỉ ho mấy tiếng không ngờ lại khiến nữ nô chịu khổ, có chút khó xử nhắc khéo Mộ Hoan: “Bọn họ cũng không có cố ý, đừng trách phạt làm gì.”
“Sao có thể chứ? Hôm nay có ta ở đây bọn họ còn dám xem thường tỷ tỷ, đây là bất kính bất tuân bất trung, ta quát tháo mấy câu là quá nhân nhượng rồi.

Tỷ tỷ, ngươi đừng quá dung túng bọn họ không khéo có ngày bọn họ chẳng phân biệt nổi ai chủ ai nô.”
Mấy lời này Mộ Hoan nói tất có đạo lý, Mộ Tước cũng có vài lần bất mãn trước thái độ hầu hạ của nữ nô bọn họ nhưng do tính tình quá mức ôn hòa nên chẳng có khiển trách gì.

Hôm nay Mộ Hoan lại lên tiếng giúp nàng giải quyết, nàng cũng không muốn xen vào làm gì mà tùy ý nha đầu an bài.
“Nữ nô hầu hạ dưới hai năm lôi xuống phạt ba mươi hèo, nữ nô hầu hạ trên hai năm trừ nửa năm tiền thưởng.

Còn riêng An An là thiếp thân nữ nô lại không biết làm gương trừ hai năm lương bổng và tiền thưởng.”
“Đa tạ chủ tử khai ân.”
Những nữ nô bị phạt hèo lần lượt khom người hành lễ rồi rời khỏi phòng, bọn họ mặc dù trong lòng bất mãn nhưng chẳng nói được nửa lời biện minh.

Nói đi thì phải nói lại, do bọn họ thấy nương nương tính tình ôn hòa chưa từng khiển trách hay bắt lỗi mới được thói qua mặt khinh nhờn.

Hôm nay có bị nhị tiểu thư trách phạt cũng là đáng tội, còn cường liệt chống đối chỉ càng thêm khổ.
Mộ Hoan đợi bọn họ đi hết rồi mới quay sang Mộ Tước nói: “Tỷ tỷ, sau này đừng để bọn họ muốn làm gì thì làm.

Chúng ta là chủ tử, bọn họ là nô ɭệ, trách nhiệm của bọn họ là chiếu cố cho tỷ tỷ chứ không phải đợi sai bảo mới đứng lên làm cẩu thả cho xong việc.”
“Hảo, hảo, tỷ tỷ biết rồi, ngươi cũng đừng tức giận làm hại thân.”
“Chỉ sợ muội đi rồi sau này bọn họ lại càng lộng hành hơn, dù sao Đồng vương điện hạ cũng là người quyền quý không thể trực tiếp khiển trách bọn họ được.”
“Tỷ biết muội có lòng.” Mộ Tước dịu dàng đặt vào tay của Mộ Hoan một quả khô, cong mắt cười nói: “Tiểu muội muội ngoan, gả đi rồi nhất định phải biết lo lắng cho bản thân như hiện tại, có nhớ không?”
Mộ Hoan trong lòng còn tức giận chó nhỏ nhưng cũng không như ban nãy gắt gỏng oán trách, thầm chấp nhận sau này sẽ gả vào Ngạc vương phủ.
“Cũng đã trễ, tỷ tỷ phải đi lo việc trong phủ, muội sớm nghỉ ngơi cho mau khỏe lại.

Nếu thiếu than hồng la thì cứ việc nói, tỷ tỷ lập tức cho người mang thêm đừng vì tiết kiệm chút than mà để bản thân tái cảm nhiễm phong hàn.”
“Muội muội cung tống tỷ tỷ.”
Đưa mắt nhìn theo đến khi bóng lưng của Mộ Tước biến mất sau rặng liễu, Mộ Hoan mới chịu thu hồi tầm mắt.
“Tường Liên, khi sáng Ngạc vương có đến sao?”
Động tác tay của Tường Liên khựng lại, dừng việc lau chùi mà quay lại nhìn Mộ Hoan đáp lời: “Có đến, nhưng tiểu thư ngủ rất say nên nô tỳ không dám đánh thức.”
“Châm trà.”
Tường Liên lập tức đem hai tay đặt vào chậu nước rửa sơ qua một lần rồi mới bước đến chỗ của Mộ lệnh ái mà châm một chén trà.

Thời tiết lạnh lẽo chỉ có trà nóng mới khiến tâm tình thoải mái, ở trong phòng nhị tiểu thư nhất định phải có một bình trà thật nóng.
“Chủ tử thỉnh dùng trà.”
Bàn tay đeo hộ giáp sắc bén tiếp nhận chén trà từ tay Tường Liên, Mộ Hoan tùy tiện nhấp một ngụm rồi nói: “Ngạc vương có nói gì hay không?”
“Điện hạ biết chủ tử đang nghỉ ngơi nên đã rời đi ngay.”
“Không nói gì cả?”
“Có dặn chủ tử bảo dưỡng sức khỏe, đừng quá miễn cưỡng bản thân.”
“Được rồi, ngươi cũng lui xuống đi.”
Tường Liên vâng dạ đáp lời rồi bưng theo chậu nước rời khỏi phòng, mãi đến khi ra ngoài cửa mới lẳng lặng trút một tiếng thở dài.

Ban đêm sương lạnh, Mộ Hoan ngủ được một chút lại giật mình choàng tỉnh, gian nan ôm ngực thở ra làn khói mỏng.

Thông qua giấy dán cửa sổ mơ hồ thấy được ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, thậm chí còn nghe được cả tiếng gió quật mạnh vào khung cửa gỗ.
Mộ Hoan lạnh đến mức hai chân tê cóng không ngồi dậy nổi, yếu ớt vung tay vỗ vào cạnh giường tạo ra tiếng động, mong rằng sẽ có người canh chừng bên ngoài nghe thấy.

May mắn cho Mộ Hoan, dù tiếng động có hơi nhỏ nhưng trong đêm lại đặc biệt vang khiến nữ nô trực đêm bên ngoài có thể nghe thấy được.
Nữ nô vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào, không quên gài khóa cẩn thận tránh gió đêm lùa vào.
“Chủ tử có gì dặn dò?”
Mộ Hoan đưa tay cho nữ nô, khàn khàn giọng nói: “Đỡ ta dậy, ta muốn uống chút trà nóng.”
Nữ nô tay chân nhanh nhẹn dìu đỡ Mộ Hoa dựa lưng vào thành giường, cẩn thận kê thêm gối cho nàng dựa thoải mái hơn.

Sau mới chạy đi đến chỗ bình trà vẫn hâm trên than hồng, không quản bình trà đang hâm rất nóng mà trực tiếp cầm lấy rót vào chén.
Lần đầu Mộ Hoan nhìn thấy nữ nô này, có chút hiếu kỳ hỏi khẽ: “Ngươi tên gọi là gì? Hầu hạ ở đâu? Sao hôm nay không thấy Tường Liên hầu hạ?”
“Nô tỳ tên là Hỉ Tâm, hầu hạ ở chỗ chính phi nương nương trước đây sau thì bị điều đi làm việc nặng nhọc trong phủ.

Hôm nay Tường Liên tỷ không phải trực nên đã về phòng nghỉ ngơi trước rồi, ở đây chỉ còn lại mỗi mình nô tỳ.” Hỉ Tâm bưng chén trà vẫn còn nghi ngút khói đến trước mặt Mộ Hoan: “Chủ tử, trà vẫn còn rất nóng ngài uống cẩn thận.”
“Chủ tử chúng ta quả nhiên có duyên.” Mộ Hoan nửa thật nửa đùa nói: “Hoan Hoan Hỉ Hỉ, hoàn toàn không biết buồn phiền là gì.”
Hỉ Tâm nghe xong liền che miệng khanh khách cười.
“Ngươi gia cảnh thế nào? Làm việc ở đây lâu chưa?”
“Nô tỳ xuất thân thấp kém, trong nhà chỉ có bản thân cùng hai đệ muội, năm mười tuổi đã bị bán vào trong vương phủ làm việc nặng nhọc.

Bình thường sẽ làm ở hoa viên bưng vác cây cảnh, không thì vào thiện phòng rửa chén chà lau sàn nhà.

Mấy hôm nay trời lạnh cần nhiều than củi nên nô tỳ cũng làm thêm việc bổ củi hoặc đi gánh nước giếng.”
Nghe xong Mộ Hoan nhịn không được cảm khái: “Bản tiểu thư ngay cả chút lạnh lẽo cũng chịu không nổi đã cảm nhiễm phong hàn yếu ớt nằm trên giường, còn ngươi quanh năm làm việc lam lũ cũng chẳng than vãn nửa lời.”
“Chủ tử thiên kim chi khu sao có thể so sánh với nô tỳ thấp kém như Hỉ Tâm?”
“Ngươi mồm miệng cũng mau lẹ thật.” Mộ Hoan đưa chén trà rỗng lại cho Hỉ Tâm, chậm rì rì nói tiếp: “Bên cạnh ta cũng chỉ có một mình Tường Liên tỷ, nàng sớm bận đến tối mặt tối mũi thôi thì ngươi cứ theo hầu hạ ta.

Nếu ngươi tận tâm tận lực làm việc, bản tiểu thư tuyệt đối không bạc đãi ngươi, cảm thấy thế nào?”
Hỉ Tâm nghe xong mừng rỡ vô cùng, vội quỳ xuống lạy tạ Mộ Hoan: “Nô tỳ đội ơn tiểu thư ân sủng, nhất định sẽ làm tròn bổn phận không khiến tiểu thư thất vọng.”
“Ngươi đừng có quỳ, sàn nhà lạnh lắm mau đứng lên đi.”
Mộ Hoan áp tay mình lên tay Hỉ Tâm, cảm nhận được toàn bộ bàn tay toàn là vết chai sần nhịn khôn được cảm khái một tiếng.

Trước đây khi còn là Trầm Ngọc hai tay nàng cũng chai sần cho làm thêm kiếm tiền đóng học phí, nhưng sau này trở thành Mộ Hoan thì ngay cả một vết chai cũng tìm chẳng thấy đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui